“Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt”
Nam Đăng nhìn về phía Liên Dịch, trong lòng tự dưng chua xót.
Bọn họ mới tách ra có một ngày, nhưng lại giống như đã trôi qua thật lâu.
Dường như Liên Dịch chẳng khác gì trước đây, anh không che giấu thân phận nữa, nhưng vẫn duy trì một mặt dịu dàng nhất đối với Nam Đăng.
Nhân sư rất chống đối Liên Dịch, nó giơ trường kiếm bảo vệ trước mặt Nam Đăng, nhìn Liên Dịch như hổ rình mồi.
Mèo đen cũng cùng mặt trận thống nhất với nó, nó mới tủi thân hơn nè, lớn như vậy lần đầu tiên bị người ta uy hiếp, kêu meo meo bảo nhân sư bay qua đánh Liên Dịch một trận.
Đầu thỏ tạm thời bị quên lãng, nó đã tới ven đường từ lâu, há rộng cái miệng ra sức gặm oán hồn, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch ba con.
Liên Dịch căn bản chẳng thèm để ý sự ngăn cản của hai con địa linh, giơ tay dùng linh thuật gạt tụi nó ra.
Lông mi Nam Đăng khẽ run, hai lần tận mắt trông thấy, khiến cậu có hiểu biết sâu sắc hơn với thực lực của Liên Dịch.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Liên Dịch tiến lên trước một bước, vừa nói: “Em còn giận à?”
Giọng điệu anh rất nhẹ, tầm mắt chuyên chút dừng lại trên người Nam Đăng trước sau như một, chìa tay ra với cậu: “Qua đây.”
Nam Đăng vốn đã dao động, nhìn lòng bàn tay ấm áp quen thuộc ở trước mặt, cũng không nhịn nổi nữa.
Cậu bước nhanh lao về phía Liên Dịch, nhào vào lòng anh.
“Vì sao anh lại giấu tôi……” Nam Đăng tủi thân lên án, ngẩng đầu lên nói năng có chút lộn xộn, “Anh đi đâu? Có bị thương không?”
Cậu ôm chặt Liên Dịch, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Liên Dịch hơi khom lưng, giơ tay chạm chạm mái tóc Nam Đăng: “Tôi không sao.”
Đáng tiếc bây giờ Nam Đăng là trạng thái hồn thể, anh không có cách nào trực tiếp ôm lấy cậu.
“Thật ư?” Nam Đăng còn có thiệt nhiều lời muốn nói, “Tôi, tối nay tôi……”
“Thật”, Liên Dịch thấp giọng trấn an, “Mình rời khỏi đây trước đã.”
Nơi này không an toàn, có thể sẽ còn oán hồn mới đuổi tới.
Nam Đăng gật gật đầu, chủ động dắt tay Liên Dịch.
Cách đó không xa, mèo đen và nhân sư đang cùng bị giam cầm trong một bùa trận cỡ nhỏ.
Nhân sư đang thì thầm mắng người, khua kiếm phá trận được một nửa, thì trông thấy Nam Đăng và Liên Dịch thân mật dựa vào nhau, một chút ý tứ phản kháng cũng chẳng có.
Nó im lặng mấy giây, nặng nề mà “hừ” một tiếng.
Mèo đen bên dưới cố gắng đào bức tường không khí vô hình, đợi bùa trận cuối cùng cũng bị phá vỡ, nhân sư hùng hổ bay tới.
Nam Đăng thấy thế, vội vàng chắn trước mặt Liên Dịch: “Anh ấy là người tao muốn tìm…… là bạn của tao đó.”
Cậu quay đầu lại nói với Liên Dịch: “Đây là tinh linh nhỏ ở cùng với mèo đen, trước đây tôi từng nhắc đến với anh á.”
Lúc này nhân sư mới thu kiếm, nhìn chằm chằm Liên Dịch đánh giá trên dưới.
Liên Dịch quét mắt liếc nhân sư một cái: “Nó là địa linh.”
“Địa linh?” Vẻ mặt Nam Đăng mù tịt.
Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để giải thích, bọn họ phải mau chóng rời khỏi.
Đầu thỏ còn nằm bò trên mặt đất ra sức ăn, Nam Đăng tìm được nó, cưỡng chế lôi nó đi: “Không được ăn nữa!”
Nhân sư vốn muốn tự mình xử lý mấy oán hồn bị thương nặng này, lại nghe thấy con đường bên cạnh có tiếng bước chân người vội vàng đuổi tới.
Đã có thiên sư ở đây, vậy nó lười chẳng thèm quản nữa.
Thế là trước khi thiên sư đuổi tới, Nam Đăng ôm đầu thỏ, dẫn nhân sư và mèo đen, rời đi cùng Liên Dịch.
Không lâu sau, hai tiểu đội thiên sư đồng thời đến được ngã tư đường. Mặc dù đã có dự đoán từ trước, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến bọn họ lạnh cả sống lưng.
“Anh ta giải quyết toàn bộ rồi”, giọng điệu của đội trưởng vừa thán phục lại phức tạp, “Bắt hết cả đi.”
Ngoại trừ một loạt hài cốt oán hồn nằm dưới đất, xung quanh chẳng thấy nửa cái bóng, Liên Dịch đã đi rồi.
Tiểu đội bắt đầu dọn dẹp hậu quả, lúc này có một tên thiên sư từ hẻm nhỏ xa xa đi ra.
Cậu ta run cầm cập, giống như mới gặp phải nỗi khiếp sợ không nhỏ, cách ăn mặc trên người là một học đồ.
“Tôi…… ban nãy tôi đã thấy”, thiên sư học đồ vẫn đang nghĩ lại mà rùng mình, “Tôi trông thấy Liên thủ tịch…… à không, Liên Dịch.”
Cậu ta đi giao vật tư ngang qua nơi này, tình cờ gặp rất nhiều oán hồn vây đánh Liên Dịch.
Cảnh tượng đó khiến cậu ta sợ hãi không nhẹ, cuống quýt trốn vào cái thùng rác trong ngõ, may mà mục tiêu của oán hồn chỉ là Liên Dịch, học đồ trốn trong thùng rác rất an toàn.
Sau đó bên ngoài không còn động tĩnh, cậu ta lặng lẽ xốc nắp thùng rác lên, quan sát bên ngoài.
Cậu ta ở cách một khoảng, lại không dám để mình bại lộ, thông qua khe hở chật hẹp, vừa vặn không nhìn thấy hai con địa linh, nhưng lại thấy Liên Dịch và Nam Đăng.
“Anh ta ở cùng với một oán hồn”, học đồ chắc chắn nói, “Cuối cùng còn rời đi chung với oán hồn đó!”
Cậu ta không thấy rõ diện mạo của oán hồn, cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng quả thực trông thấy một màn Liên Dịch trò chuyện với oán hồn.
Thậm chí học đồ còn cảm thấy Liên Dịch và oán hồn kia có quan hệ hơi bị thân mật, chỉ là loại lời này nói ra, càng thêm khó bề tưởng tượng.
Đội trưởng hai tiểu đội nghe xong, liếc mắt nhìn nhau: “Hoàn toàn chính xác chứ?”
“Hoàn toàn chính xác!” Học đồ nhấn mạnh nhiều lần rằng mình không hề xuất hiện ảo giác, “Tôi rất tỉnh táo, là oán hồn không sai được!”
Mặc kệ bề ngoài của oán hồn như thế nào, hồn thể sẽ chỉ là nửa trong suốt, bản chất khác với người sống.
Vẻ mặt hai tên đội trưởng đều ngưng trọng, trong đó có một người nói: “Chuyện này không phải đùa, báo cáo cho nội viện trước đã.”
Oán hồn vĩnh viễn là đại danh từ xấu, mặc kệ lúc còn sống ra sao, thì sau khi chết đều không còn sở hữu bất kỳ nhân tính nào.
Người bình thường có lẽ không hiểu, thân là thiên sư, qua lại với quỷ là điều tối kỵ.
Trước kia đã có không ít tin đồn, nói Liên Dịch giết chết trưởng lão Trác Thanh, còn có thể nuôi quỷ tại chỗ ở của mình.
Tin đồn nuôi quỷ chẳng có bất kỳ căn cứ nào, nhưng lại trùng khớp với chuyện tối hôm nay.
Lấy tình hình trước mắt của Liên Dịch, bọn họ càng không cần thiết dò hỏi chứng thực trước với anh, trực tiếp báo lên là được.
“Dọn dẹp nhanh lên rồi còn về”, tên còn lại hạ giọng nói: “Trời cũng sắp sáng rồi.”
–
Lúc này, Nam Đăng đã ở một con đường khác cách khá xa, trốn trong sạp hàng cho thuê nào đó chờ đợi.
Hình như nhân sư không bằng lòng dẫn Liên Dịch đến cái sân nhỏ của mình, giờ này thiên sư sẽ tiến hành một đợt tuần tra cuối cùng trên đường, rất dễ bị bắt gặp.
Thế là Nam Đăng tạm thời tìm một chỗ ẩn náu, đợi sau khi kết thúc tuần tra lại quyết định đi đâu.
Mèo đen cũng ở chung với bọn họ, trời sắp sáng rồi, nó quyết định đêm nay sẽ quay lại.
Nam Đăng tới gần khe hở cạnh cửa ngó ra ngoài, xác nhận đã an toàn.
Không có ai đuổi theo, cậu thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về bên cạnh Liên Dịch.
Liên Dịch cong chân ngồi trong góc, hai mắt khẽ nâng.
“Anh tới tìm tôi ạ?” Nam Đăng ngồi dưới đất, “Tôi vốn……”
Đột nhiên, một luồng lực thật lớn kéo Nam Đăng lại gần.
Nam Đăng bị ép ngã vào trong lòng Liên Dịch, chóp mũi suýt chút nữa đụng phải vị trí xương quai xanh của anh.
Liên Dịch cúi đầu nhìn qua: “Phải.”
Nam Đăng vẫn là hồn thể, chỉ có dùng linh thuật mới có thể miễn cưỡng ôm lấy cậu như này.
Ban đầu Nam Đăng không rõ nguyên do, nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được Liên Dịch làm gì.
Trước đây Liên Dịch chưa bao giờ như vậy, cậu vẫn còn hơi khiếp đảm, lại không nhịn được muốn đến gần Liên Dịch.
“Vậy sao anh biết tôi ở chỗ này?” Nam Đăng nhỏ giọng hỏi, lông mi dày rậm khẽ vỗ cánh, “Thực ra…… tôi cũng muốn đi tìm anh.”
Liên Dịch hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em không giận nữa à?”
Nam Đăng lắc lắc đầu, lại cảm thấy có phải cơn tức tan biến nhanh quá rồi không, hục hặc nói: “Còn giận một tí xíu.”
Trên thực tế cậu đâu còn giận nữa, Liên Dịch giấu cậu lâu như vậy, nhưng trước giờ anh chưa từng làm hại cậu.
Liên Dịch điều chỉnh tư thế, dùng linh thuật ôm Nam Đăng lên trên đùi.
Đầu ngón tay nửa trong suốt của Nam Đăng khoác lên tay áo anh, vừa nhỏ vừa trắng, giống như ngọc lưu ly tinh tế.
Liên Dịch ôm hờ Nam Đăng, lúc nói chuyện yết hầu trượt lên trượt xuống: “Nói cho em biết sự thật, em sẽ sợ tôi.”
Anh cụp mắt, lộ ra chút u sầu: “Tôi không muốn em sợ tôi.”
Liên tưởng đến lời Lâm Cửu nói, Liên Dịch không có bạn bè và người thân, người thầy duy nhất cũng chẳng tốt với anh.
Nam Đăng rất đau lòng, ôm chặt Liên Dịch: “Giờ tôi không giận nữa đâu.”
Liên Dịch đáp một tiếng “Ừm”, rồi nhắm mắt lại hít thở nặng nề.
Nam Đăng không chống cự anh, còn nguyện ý ở bên cạnh anh.
Chẳng qua cho dù Nam Đăng vẫn tức giận như cũ, hay là mâu thuẫn với thân phận thiên sư của anh, anh cũng sẽ cưỡng chế giữ Nam Đăng lại.
Đợi thời gian lâu dần, có lẽ Nam Đăng sẽ không chống cự nữa. Anh từng có tính toán như vậy đấy.
Ôm hồn thể lạnh như hơi nước trong lồng ngực, tâm trạng nôn nóng cả một ngày của Liên Dịch cuối cùng cũng được xoa dịu.
Nhưng tiếng hít thở của anh vẫn rất nặng, đè nén cơn quặn thắt nơi trái tim.
Lúc Nam đăng phát hiện ra, nhiệt độ cơ thể của Liên Dịch đã rất cao, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, giữa mày nhíu chặt.
“Anh không thoải mái sao?” Nam Đăng cuống cuồng kiểm tra toàn thân Liên Dịch, “Có phải bị thương rồi không?”
“Không có bị thương.”
Liên Dịch gắng gượng kiềm chế, nhưng thật nhanh tiếng hít thở cũng bắt đầu không suông.
Ngay sau đó, anh giống như lần trước, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nam Đăng không biết làm sao, quay đầu nhìn về phía hai con địa linh.
Nhân sư nhận được tín hiệu cầu cứu của Nam Đăng, bay qua quan sát Liên Dịch hôn mê.
Nó “ô ô” nói gì đó, không biết lấy một mảnh vải từ đâu ra, che lại hai mắt của Liên Dịch.
–
Chẳng biết đã qua bao lâu, Liên Dịch tỉnh lại từ cơn mê man.
Anh cựa quậy, lập tức nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Nam Đăng: “Anh tỉnh rồi!”
Nam Đăng ở ngay bên cạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo nâng mặt anh lên: “Anh còn khó chịu không?”
Hai mắt Liên Dịch bị bịt kín, anh giơ tay đụng vào, hình như là một mảnh vải.
Nam Đăng ngăn anh kéo mảnh vải xuống, nhanh chóng giải thích: “Đây là nhà của tinh linh nhỏ, là nó giúp mang anh về đây đó.”
Nhân sư bằng lòng mang Liên Dịch về sân, nhưng điều kiện là phải bịt mắt anh, không thể để anh nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng nó dùng dây mây quấn Liên Dịch lại, nhét vào trong một cái tủ lớn, ra sức xách cái tủ một đường trở về.
Quay lại căn nhà nhỏ, nhân sư còn không cho Liên Dịch ngủ trên giường thấp, chỉ có thể đặt anh ở dưới đất.
Chẳng qua dưới đất cũng là dây mây và lá cây sạch sẽ, nằm trên đó không khác gì trên giường.
“Tôi định tìm cho anh chút thuốc”, Nam Đăng nói: “May mà anh giảm sốt rất nhanh.” Lần này Liên Dịch hôn mê cũng không lâu lắm, sau khi giảm sốt, ước chừng nửa tiếng sau anh đã tỉnh lại.
Đã sớm nghe nói tính tình nhân sư có chút quái gở lập dị, trước mắt Liên Dịch một mảng tối đen, anh tiếp nhận sự thật rất nhanh: “Ừm.”
Lúc này nhân sư bay qua, trong tay cầm hai ly nước vị ngọt.
Nếu đã mang về đây rồi, nom thể diện của Nam Đăng, vẫn nên chiêu đãi một chút.
Nam Đăng nhận lấy tự uống một ly, ly còn lại chuyển qua tay Liên Dịch.
Nhưng ly thực sự quá nhỏ, hai mắt anh không nhìn thấy, động tác có hơi chậm chạp.
Nam Đăng sợ Liên Dịch bóp hư cái ly, dứt khoát đút thẳng cho anh.
Liên Dịch phối hợp mà uống vào một ngụm nước ngọt, quay đầu đuổi theo toàn bộ phương hướng phát ra âm thanh của Nam Đăng.
Anh bị bịt mắt, nhìn qua không giống với bình thường, khí chất cũng có chút bất đồng, cộng thêm ban nãy vừa mới tỉnh, lại có mấy phần ốm yếu.
Nam Đăng nhìn anh một hồi, vươn tay ôm anh: “Chúng ta ở đây mấy ngày trước đã được không?”
Cậu không rõ tình cảnh của Liên Dịch lắm, lại lo cơ thể anh có vấn đề hay không.
Nam Đăng nói chuyện với Liên Dịch, để anh biết mình đang ở đây: “Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Trước khi Liên Dịch tỉnh lại không lâu, Nam Đăng mới biết đằng sau cái sân này, còn có một cái sân khác lớn hơn.
Chỗ đó trồng mấy cây ăn quả, còn có một cái hồ lớn nuôi cá.
– ————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Tiểu Đăng lật mình làm chủ (xạo đóa)
Con thỏ không quan tâm gì ngoài ăn, con nhân sư cũng kỳ khôi lắm =)))