Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 11: Chương 11



Điềm báo của Thần Núi

Liên Dịch lời ít ý nhiều: “Có việc.”

Anh cởi áo khoác, lộ ra vết thương trên cánh tay, vết máu nhuộm đỏ băng gạc quấn quanh cả một mảng lớn, rõ ràng không có chuyển biến tốt.

Nam Đăng cúi đầu nhìn thấy, lo lắng nói: “Anh không đi khám bác sĩ sao?”

Cái từ bác sĩ này, là cậu học được ở trong ti vi.

Liên Dịch chẳng mảy may để ý, thuốc hai ngày nay anh đều lười dùng, chỉ tùy tiện thay đổi băng gạc, miệng vết thương không phải do đồ vật bình thường gây ra, cũng vẫn luôn không có lành lại.

Anh nâng con ngươi trông thấy ánh mắt lo lắng của Nam Đăng, dường như còn mang chút đau lòng.

Lần trước Nam Đăng nhìn thấy vết thương trên tay anh, vẻ mặt cũng như vậy.

Rõ ràng cậu là một con quỷ, lại có lòng đồng cảm.

Từ khi bị dẫn về nội viện thiên sư, người bên cạnh Liên Dịch chỉ có một mình Trác Thanh, mà nếu Trác Thanh còn ở đây, sợ là sẽ ước gì anh chết sớm một chút, chẳng mảy may đếm xỉa tình thầy trò gần hai mươi năm.

Liên Dịch thấp giọng nói: “Không cần.”

Anh rời khỏi phòng khách, đi một mạch đến phòng sách, Nam Đăng đứng tại chỗ do dự chốc lát, rồi xoay đầu nhìn chiếc áo khoác trên tủ thấp, sau đó đi qua.

Cửa phòng sách không đóng, giống như cố ý giữ lại cho Nam Đăng, Liên Dịch ngồi bên trong, lấy ra một lọ thuốc bột màu trắng và băng gạc mới.

Nam Đăng tiến vào, ngồi xổm một bên tò mò nhìn động tác của anh.

Liên Dịch tháo băng, một lớp máu trong cùng và phần đóng vảy dính vào với nhau, lúc kéo xuống miệng vết thương lập tức rướm ra nhiều máu tươi hơn, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắt.

Lông mi Nam Đăng run lên, vô thức bảo vệ cánh tay của bản thân, ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Liên Dịch không có một chút biểu cảm.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh không đau sao?”

Liên Dịch chẳng trả lời, dùng vải xô lau chùi máu, rải thuốc bột lên, băng lại một lần nữa.

Tay phải anh hơi nắm, mu bàn tay lộ ra từng đường từng đường gân xanh, nghĩ tới miệng vết thương sâu như vậy, hiển nhiên không thể không có một chút cảm giác nào.

Nam Đăng nhìn mà đau lòng thêm, đầu ngón tay nửa trong suốt khẽ vịn vào bàn tay Liên Dịch, thử như này để an ủi anh.

Cậu không lưu lại quá lâu, thu tay về rất nhanh.

Liên Dịch dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tầm mắt của Nam Đăng lại bị chỗ khác thu hút.

Cậu vẫn chưa quan sát kỹ lưỡng căn phòng sách này, lúc trước tới, chỉ lia mắt qua loa ở cửa.

Bố trí phòng sách giống với chỉnh thể cả căn nhà, chẳng có bao nhiêu đồ trang trí, trên giá sách cạnh tường bày lác đác mấy cuốn sách.

Nam Đăng lấy ra một cuốn dày nhất, quỷ thể trầy trật ôm lấy, giở ra một trang.

Chẳng biết khi nào Liên Dịch đã tới cạnh cậu: “Biết chữ không?”

Lòng hiếu kì của Nam Đăng rất lớn, không giống quỷ hồn bình thường, trái lại giống con mèo nhỏ vừa sinh ra chưa bao lâu.

Cậu khuyết thiếu một phần tri thức của người bình thường, không biết mở ti vi, nhưng ngộ tính không tệ, cũng rất lanh lợi, sức lực yếu như vậy, ở bên ngoài vẫn chưa bị thiên sư bắt được.

Nam Đăng lắc lắc đầu, nhìn hàng chữ vuông chỉnh tề, lại cảm thấy hình như mình biết.

Cậu tới gần nhìn kỹ, chần chờ đọc ra: “Mười……!mười hai phép đuổi……!quỷ……”

Ý thức được nội dung của cuốn sách này là gì, Nam Đăng nhanh chóng khép trang sách lại, quăng lên trên giá.

Động tác của cậu quá vội, sách không được đặt vững, mắt thấy nó sắp rơi xuống.

Liên Dịch vươn tay đỡ được, ném thẳng sách vào trong thùng rác, sau đó ném luôn mấy cuốn sách khác và sách có liên quan đến đuổi quỷ.

Anh xoay người lại, nhìn về phía Nam Đăng đã lùi ra sau mấy bước: “Mấy cuốn sách này không phải của tôi.”

Lời Liên Dịch nói là thật, anh tạm thời đi ngang qua nơi này, nhà là thuê lại, sách cũng của chủ nhà tri kỷ chuẩn bị, bây giờ người người đều biết đến sự tồn tại của quỷ hồn, trong nhà phòng sẵn dụng cụ đuổi quỷ rất bình thường.

Huống hồ thân là thiên sư, không cần loại đồ vật sơ cấp nhất này.

Nam Đăng chắp tay sau mông, trì độn mà “Ò” một tiếng.

Cả hai chuyện áo khoác và sách, đều khiến cảm xúc của Nam Đăng hơi ngột ngạt.

Cậu nghĩ thầm, có phải mình tin tưởng nhanh quá rồi không? Thực ra cậu và Liên Dịch cũng chưa gặp được mấy lần.

Nhưng mà Liên Dịch có cần thiết phải lừa cậu không? Nếu Liên Dịch kháng cự sự tiếp cận của cậu, cậu đã sớm phiêu bạt đầu đường lần nữa rồi.

Ở trong tháp nghe thấy không ít quỷ hồn tự thuật về sự tích bị bắt, Nam Đăng lại chưa từng nghe nói thiên sư sẽ xuống tay lưu tình với quỷ.

Mâu thuẫn và hoài nghi khiến Nam Đăng rối rắm trong phút chốc, cậu thiên về tin tưởng Liên Dịch, nhưng thân là một con quỷ, làm bạn với người sống, tốt nhất vẫn nên thường xuyên duy trì khoảng cách thích hợp nhỉ.

Tâm tư của cậu gần như đều viết lên mặt, Liên Dịch tiến lên trước một bước, đang định giải thích thêm mấy câu.

Nam Đăng đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi đợi anh về……!là muốn nói tạm biệt với anh.”

Có thể trọ lại cả một ngày, Nam Đăng đã rất thỏa mãn rồi.

Cộng thêm tối qua Liên Dịch mới ngủ hơn một tiếng, trên người còn có vết thương, phải nghỉ ngơi sớm một chút.

“Tạm biệt?” Giọng Liên Dịch hơi trầm xuống không dễ nhận ra, “Muốn đi đâu?”

Dọa cậu rồi sao? Mấy cuốn sách rách mà thôi, anh có thể thiêu hủy ngay lập tức, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong căn nhà này nữa.

“Tôi ra ngoài xem thử”, hình như Nam Đăng nhạy cảm nhận ra gì đó, thấp thỏm nói: “Tôi……!tôi còn quen một con mèo đen, chắc chắn nó tới tìm tôi rồi.”

Cậu lại bổ sung: “Tối mai tôi lại đến thăm anh.”

Lần trước Nam Đăng từng nói lời y như vậy, kết quả gặp phải bất trắc, không tới được.

Liên Dịch không lên tiếng, anh cao hơn Nam Đăng một khúc, hai mắt nửa buông nhìn cậu, ánh đèn vàng ấm ngay trên đỉnh đầu cậu, nhiệt độ trong phòng lại vô cớ thấp xuống mấy phần.

Đầu thỏ đã tỉnh từ lâu, lúc này lặng lẽ chui ra túi áo, lộ ra đôi mắt và lỗ tai, cảnh giác nhìn lom lom về phía trước.

Trong phòng im lặng chốc lát, Liên Dịch mở miệng: “Tôi còn đồ muốn cho cậu.”

Nam Đăng tò mò: “Là gì vậy?”

Cậu đi theo Liên Dịch vào phòng khách, nhìn anh cầm áo khoác trên tủ thấp lên, tìm kiếm ở trong đó, cuối cùng không biết lấy từ đâu ra một cái hộp nhỏ.

Liên Dịch mở hộp ra, bên trong là một xấp người giấy nhỏ, xếp hàng từ trong hộp đi ra.

Đầu thỏ nghe thấy động tĩnh loáng cái mở mắt, hưng phấn nhảy bật lên khỏi lồ ng ngực Nam Đăng.

Trong phòng khách lập tức hỗn loạn một nùi, người giấy nhỏ bị kinh hãi mất hết đội hình, trốn tránh cái đầu thỏ miệng to như bồn máu khắp nơi.

Hộp trông rất tinh xảo, đựng đầy hai mươi người giấy nhỏ, đầu thỏ ăn loáng một đường, không ngừng nghỉ chút nào.

Nam Đăng cũng đực ra, hồi thần lại thì đuổi theo đầu thỏ, dựng thẳng bình hoa mà nó không cẩn thận đụng trúng: “Thỏ con chậm một chút!”

Đầu thỏ hoàn toàn không nghe, lại nhảy lên bàn trà, lúc đuổi theo người giấy nhỏ thì làm rớt khăn giấy bên trên.

Nam Đăng vội vàng đi nhặt, Liên Dịch nhanh hơn cậu một bước, nhặt khăn giấy lên đặt ngay ngắn.

“Mấy cái này……” Nam Đăng nhìn qua phía anh: “Chính là đồ anh muốn cho tôi sao?”

Liên Dịch thuận miệng: “Bắt được ở bên ngoài.”

Nam Đăng hơi mở to hai mắt: “Bắt được ở đâu ạ?”

Giọng nói Liên Dịch khựng lại: “Rất xa.”

Nam Đăng tin, vừa vui vẻ vừa biết ơn bảo: “Thỏ con thích ăn cái này lắm, lần sau tôi cũng muốn đi bắt……”

Cuối cùng cậu cũng không đề phòng giống như lúc ở phòng sách nữa, Liên Dịch nhẹ giọng hỏi: “Có đói không?”

Anh chưa bao giờ thấy Nam Đăng ăn người giấy nhỏ, khẩu vị của đầu thỏ khá đặc biệt, quỷ hẳn là thích sinh hồn của người sống.

Liên Dịch khom lưng tới gần một chút, hơi nghiêng xéo đầu qua, chỉ vào vị trí bên gáy: “Cắn chỗ này đi.”

Bắt quỷ là trách nhiệm của thiên sư, tự mình thả bất kỳ con quỷ nào cũng là tội nặng, càng huống chi là dùng sinh hồn và máu tươi của mình để nuôi quỷ.

Nhưng Liên Dịch chẳng quan tâm, chỉ cần Nam Đăng nói đói, anh có thể đút cậu ăn no.

Nam Đăng ngẩn ngơ, nghiêm túc lắc đầu: “Tôi không đói.”

Thực ra cậu vẫn luôn không cảm thấy đói khát, nhiều nhất chỉ thấy mệt hoặc buồn ngủ, ngủ một giấc là khỏe rồi.

Hơn nữa tối qua cậu mới nói, sẽ không ăn Liên Dịch.

Xác nhận Nam Đăng thực sự không có ý định cắn anh một ngụm, đáy mắt Liên Dịch tối đen, thẳng lưng chậm rãi lên tiếng: “Ừ.”

Tốn công sức một hồi, đầu thỏ đã ăn sạch tất cả người giấy, tràn đầy tinh lực nhảy qua đây, ợ một cái dưới chân Nam Đăng.

Nam Đăng ôm nó lên, bày tỏ sự cảm ơn với Liên Dịch lần nữa: “Cảm ơn anh……!tôi phải đi rồi.”

Cậu thà rời khỏi, chứ không bằng lòng cắn Liên Dịch một cái.

Nam Đăng cũng hơi lưu luyến, một tay cậu ôm đầu thỏ, bên thì nắm lấy tay phải bị thương của Liên Dịch: “Anh nghỉ sớm một chút, phải dưỡng thương cho tốt.”

Liên Dịch “Ừ” một tiếng trầm thấp, Nam Đăng cách anh rất gần, giống như nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Tối mai tôi tới thăm anh được không? Anh có ở nhà không?

“Có.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Nam Đăng buông Liên Dịch ra, cậu một bước ngoái lại ba lần, leo từ cửa sổ phòng khách ra.

Đi xa một đoạn, Nam Đăng trông thấy Liên Dịch vẫn đang đứng bên cửa sổ, hình như ngóng về phía cậu.

Nam Đăng vẫy vẫy tay, biến mất ở chỗ ngoặt giao lộ trong bóng đêm.

Cậu rất thận trọng, chú ý đi dọc theo con đường nhỏ tối nhất, may mà phụ cận trống vắng, không có xuất hiện quỷ hồn tối hôm qua muốn bắt cậu.

Đợi tới gần chỗ nghỉ ngơi thường ngày, Nam Đăng nghe thấy một tiếng mèo kêu.

Quả nhiên mèo đen tới tìm cậu rồi, vừa kêu “meo meo”, vừa chạy từ xa đến.

Hình như nó rất lo cho Nam Đăng, vây quanh cậu xoay mấy vòng, không ngừng ngửi mùi trên người cậu, xác nhận cậu hết thảy an toàn.

Nam Đăng vươn tay sờ nó: “Mày đang tìm tao à?”

Mèo đen cọ cọ lòng bàn tay Nam Đăng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu “meo meo”, sau đó cắn tay áo Nam Đăng, muốn kéo cậu về phía trước.

Nam Đăng ý thức được mèo đen muốn dẫn mình đi đâu đó, đứng dậy tiến về trước theo nó.

Thùng sắt để ngủ ban đầu của cậu vẫn không thể tìm thấy, trong góc trống rỗng, mèo đen linh hoạt nhảy lên vách đường trèo vào bên trong, chưa đầy chốc lát đã leo ra, trong miệng ngậm một vật thể tròn.

Mèo đen đặt vật thể dưới mặt đất, Nam Đăng ngồi xổm xuống: “Đây là cái gì……”

Thứ này lớn cỡ bàn tay, đầu sư thân người, mặc áo giáp dày, phía sau còn một đôi cánh nhỏ, trong tay nắm một thanh gươm còn cao hơn cả mình.

Hai mắt nó nhắm nghiền nằm trên mặt đất, khắp người ửng lên ánh sáng nhàn nhạt, nhìn giống vật trang trí khắc ra từ ngọc thạch, lại trông giống một tinh linh nhỏ kỳ lạ.

Đầu thỏ cũng tới gần đánh giá, phe phẩy lỗ tai vỗ nó một cái.

Mèo đen “meow” một tiếng, ngậm “tinh linh nhỏ” dưới đất lên lần nữa, ném thẳng vào trong lồ ng ngực Nam Đăng.

Nam Đăng cuống quýt nhận lấy, “tinh linh nhỏ” động đậy, cuộn tròn thân mình phát ra tiếng gừ gừ.

Là vật sống……

Nam Đăng cứng ngắc một hồi, mới dần dần thả lỏng, ôm “tinh linh nhỏ” ngồi sát góc tường.

Lúc này cậu mới phát hiện, trên người “tinh linh nhỏ” có nhiều hơn mấy vết cắt rõ ràng, giống như miệng vết thương, nhưng không chảy máu.

Nam Đăng khẽ chạm chạm, vết nhíu chặt giữa mày nó thả lỏng đôi chút.

Mèo đen vẫn chưa đi, đợi ở giao lộ cách đó không qua tuần tra qua lại.

Mãi đến khi trời sắp sáng, vết cắt trên thân “tinh linh nhỏ” biến mất không thấy.

Cuối cùng nó đã thức tỉnh, mở mắt trông thấy Nam Đăng, vẻ mặt sửng sốt rất lâu.

Ngay sau đó nó kích động không thôi, ôm chặt cánh tay Nam Đăng ê ê a a không biết đang nói cái gì, vậy mà cuối cùng còn khóc hu hu.

Nam Đăng luống cuống, ân cần hỏi thăm: “Mày sao thế?”

“Tinh linh nhỏ” không giống quỷ hồn, cũng không phải động vật trong hiểu biết của Nam Đăng, cậu chỉ có thể đoán e rằng nó là bạn của mèo đen, bởi vì nguyên nhân gì đó mà trốn tới nơi này.

“Hu hu!”

“Tinh linh nhỏ” quẹt nước mắt, tiếp tục ôm chặt tay Nam Đăng không buông, mãi đến khi mèo đen quay lại.

Nó vỗ cánh bay lên không trung, nâng tóc Nam Đăng lên hôn hôn, cực kỳ không muốn rời khỏi cùng mèo đen.

Nam Đăng trông theo bóng dáng của chúng dần dần rời đi, quay về trong góc chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên cậu trông thấy sinh vật kỳ lạ như vậy, tiếc là bọn nó giống đầu thỏ, đều không biết nói chuyện, chẳng có cách nào để cậu tìm hiểu nhiều hơn.

Đầu thỏ nhảy vào trong ngực Nam Đăng, li3m mu bàn tay cậu một cái.

Nam Đăng ngáp một cái: “Đi ngủ thôi.”

Trời sắp hửng sáng, hai tên thiên sư ở trên đường trông thấy mèo đen từ xa, bên cạnh nó còn có một sinh vật phát sáng biết bay.

Hai người lập tức truyền tin gửi đi tin tức này: “Mèo đen và nhân sư xuất hiện rồi, nhân sư đã thức tỉnh, thoạt hình không có trở ngại.”

Lâm Cửu trả lời rất nhanh: “Được.”

Nhân sư là địa linh khu vực bên cạnh, mấy ngày trước nghe nói đã bị thương, vẫn luôn không khỏi, chưa thể đuổi bắt oán hồn như thường.

Hôm qua lúc trời vừa tối, Lâm Cửu nhận được thông tin, nói có một con mèo đen đi đến khu vực bên cạnh, mang nhân sư đi.

Mèo đen chính là địa linh mới sinh gần đây, thiên sư hai bên đều rất khẩn trương, muốn biết mèo đen muốn làm cái gì.

Lâm Cửu dẫn người tiến về phía trước theo dấu vết, tiếc là nửa đường bị mèo đen phát hiện, suýt chút nữa chọc giận nó.

Cuối cùng tất cả thiên sư đều không đi theo bọn nó nữa, cũng không biết mèo đen đi đâu, trời sáng mới xuất hiện.

Hơn nữa có vẻ nhân sư đã khôi phục như lúc đầu, đây là một thông tin cực kỳ quan trọng.

Lâm Cửu kiềm nén cơn kích động, kết nối truyền tin của Ông Bình Nhiên.

“Đây chắc chắn là điềm báo hiện thân của Thần Núi!”

Ông Bình Nhiên đặc biệt kích động, ông cầm thông tấn khí đi qua đi lại, lẩm bẩm như tự nói: “Thảo nào lại có địa linh mới ra đời……!con mèo đen kia và Thần Núi tiếp xúc rất gần, mới có thể sở hữu tư cách trở thành địa linh……”

Ông dừng bước chân, nói với Lâm Cửu trong màn chiếu: “Gần đây ta và trưởng lão Cốc Hư đều không đi được, nhanh nhất cũng phải tuần sau mới đến……!con tự đi giám sát mèo đen, ắt phải tìm được tung tích của Thần Núi đầu tiên!”

Ngữ điệu Lâm Cửu do dự: “Nhưng mà……!địa linh không chịu cho bọn con tới gần.”

Giọng nói của Ông Bình Nhiên tạm dừng giây lát: “Thế cũng phải nghĩ cách.”

“Những địa linh này cần Thần Núi, chúng ta cũng vậy”, Ông Bình Nhiên trầm giọng nói: “Con phải luôn luôn ghi nhớ trách nhiệm hàng đầu của thiên sư.”

Nghiêm khắc mà nói, thực ra thiên sư cũng thuộc về bán linh, bản chất lại có sự bất đồng với địa linh.

Thần Núi là thần minh đứng đầu trong ba vị, phụng dưỡng và đi theo Thần Núi còn quan trọng hơn việc bắt giết oán hồn.

Lâm Cửu cúi đầu đáp tiếng: “Vâng.”

Ngoại ô ban đêm, có một căn nhà còn sáng đèn.

Bên trong phòng khách tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, băng gạc nhiễm máu vừa mới xé xuống chưa lâu bị vứt trong thùng rác.

Liên Dịch nửa nằm trong bồn tắm, im lặng nhắm mắt.

Miệng vết thương đã bôi thuốc xong ngấm nước, thuốc bột hòa tan mất đi hiệu lực, lại bắt đầu chảy máu.

Nước nóng chảy xuôi một đêm, Liên Dịch cũng ở trong bồn tắm cả đêm.

Sau khi trời sáng anh mới ra ngoài, đi vào phòng ngủ, lấy từ trong ngăn kéo thiết lập phong ấn ra một bình thủy tinh.

Rèm cửa sổ chưa đóng, hồn thể trong bình thủy tinh tiếp xúc với ánh mặt trời, lập tức phát ra tiếng hô đau đớn.

Trác Thanh căm hận nói: “Hai ngày nay ngươi đang bận gì thế? Cuối cùng cũng nhớ đến tra tấn ta rồi?”

Liên Dịch cũng không nhìn thẳng ông ta, Trác Thanh chịu đựng hơi nóng thiêu đốt, lại bắt đầu cười lạnh giễu cợt: “Chẳng qua, hình như ta nghe thấy một ít động tĩnh khác.”

“Ngươi đúng thật là tên quái thai”, ông ta cảm thán bao hàm ác ý, “Đương nhiên rồi, loại máu lạnh không từ thủ đoạn như ngươi, làm ra cái gì ta cũng chẳng thấy lạ……”

Hồn thể của Trác Thanh cấp bậc không thấp, cho dù bị giam lại, cũng có thể cảm nhận được một vài hơi thở mỏng manh.

Ông ta biết có quỷ hồn khác liên tục tiếp cận Liên Dịch, còn có khả năng lông tóc không hao tổn rời khỏi, mặc dù chưa biết giữa bọn họ có trò gì, nhưng căn bản cũng có thể bổ não ra một chút.

Đáy mắt Liên Dịch nặng trĩu, nâng tay phóng ra linh thuật, bình thủy tinh bị linh thuật bao vây, hồn thể bên trong chịu cơn đau luyện hóa, lại không hoàn toàn tử vong, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần.

Trác Thanh từ mắng chửi đầy miệng đến hơi thở mỏng manh, rốt cuộc Liên Dịch mới ngừng lại.

Anh vẫn lạnh mặt như cũ, nhìn chằm chằm chiếc hộp rỗng đựng người giấy nhỏ trên bàn rất lâu.

– ————————

Tác giả có lời muốn nói:

Đáng ghét, bà xã dễ lừa nhưng cũng không dễ lừa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.