Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 51: Vấn đề lại tới



Thập Tam cười cười, ngây thơ nói: “Sư phụ nói người xấu rất nhiều, bộ dáng giống ta thế này rất dễ bị ức hiếp, cho nên muốn ta phấn đấu thêm. Nhưng mà, nhưng mà…” Thập Tam nhìn nhìn Hoàng Phủ Hoằng Đức, trề môi nói: “Nhưng mà, Hoằng Đức đánh không lại ta, ta vẫn bị hắn ức hiếp đó thôi.”

Ách, Lăng Ngạo không thể không nói bản thân lúc này trừng mắt có hơi bị lớn, y trừng thật to, nhìn Hoàng Phủ Hoằng Đức, tên đầu to đó không đánh lại một hài tử như Thập Tam?

Trong thế giới này, thật sự là chuyện gì cũng có thể có.

“Hai người ở chung, thì không quan trọng đánh thắng hay không. Kỳ thật trong lòng ngươi vẫn thích hắn ‘ức hiếp’ ngươi mà đúng không?” Lăng Ngạo chớp mắt tinh ranh, khóe môi mang theo nụ cười chọc ghẹo hỏi Thập Tam.

Thập Tam đỏ bừng mặt, con mắt linh động xoay xoay chuyển chuyển, nhìn nam nhân nhà mình, thập phần thành thật gật đầu. Nhóc là một hài tử chân thật, tâm tư rất đơn thuần, là một hài tử khả ái xứng đáng được thương yêu.

Hoàng Phủ Hoằng Đức cảm nhận được mục quang của tiểu bảo bối nhìn, bèn dừng tay, ôm quyền với Tô Dục, rồi nhảy vài cái tới cạnh Thập Tam. “Tiểu phôi đản, đừng dùng ánh mắt này câu dẫn ta, cẩn thận ta ức hiếp ngươi.”

Thập Tam khè khè hàm răng nhỏ trắng, hừ một tiếng rồi mềm mại tựa vào lòng hắn. Kỳ thật cùng người mình thích bên nhau, hạnh phúc đến một cách đặc biệt giản đơn.

Tô Dục nhìn Thập Tam tựa vào lòng ngực nam nhân nhà nhóc, trong lòng cũng có chút hâm mộ, liếc nhìn huynh trưởng của mình, chỉ khi ở trên giường, huynh trưởng của hắn mới sẽ ôn thuận dựa vào ngực hắn. Những lúc khác, nhiều lắm là nắm nắm tay, dựa dựa vai.

Lăng Ngạo nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của Tô Dục, khóe môi cong lên, vẫy tay gọi Tô Dục lại, Tô Dục giống như tiểu cẩu bị chủ nhân gọi, vui như điên chạy tới.

“Chúng ta đi dạo.” Nắm tay Tô Dục, hai người chậm rãi dạo mát. Thập Tam tựa vào ngực nam nhân nhà nhóc, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều rất hạnh phúc đúng không?” Chúng ta ở đây đương nhiên là cũng bao gồm hai người Lăng Ngạo và Tô Dục.

“Ân, đều hạnh phúc.” Ánh mắt Hoàng Phủ Hoằng Đức khẽ tối đi, có vài chuyện vẫn không nên để tiểu bảo bối nhi của hắn biết thì tốt hơn. Những chuyện này hắn sẽ giải quyết hết, trên thế giới này luôn có những thứ quan trọng nhất đối với bản thân, chỉ cần bản thân có thể nhìn rõ, đừng dao động, thì hạnh phúc sẽ nắm chắc được trong tay. Như hiện tại đây.

Lăng Ngạo thích ngồi dưới gốc cây ngắm bầu trời, ngắm mây, Tô Dục cũng ngồi xuống cạnh y, lặng lẽ chia sẻ.

“Dục nhi, ta nghe Thập Tam nói, nó có thể giải chung cho ngươi.” Lăng Ngạo không nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ, giống như đang nói một chuyện không mấy trọng yếu.

“Không cần giải.” Hắn không muốn giải, giải rồi, người này sẽ không chút do dự lùi về vị trí huynh trưởng. Bọn họ sẽ không bao giờ có thể ôm nhau ngủ nữa, không bao giờ còn có da thịt chi thân. Hắn không hy vọng giữa bọn họ kết thúc như vậy, hắn muốn quấn mãi lấy y.

“Đừng tùy tính như vậy, có thể giải liền giải.” Lăng Ngạo lúc này mới quay sang nhìn hắn. Lăng Ngạo thích nhất là nhìn miệng của hắn, rất gợi cảm, khi hôn rất có cảm giác. Sau đó chính là ánh mắt khăng khăng của hắn, kiên nhẫn không lùi.

“Không giải. Không cần thiết.” Tô Dục giống như tiểu hài tử không được ăn kẹo. Giận lẫy, nghiêng đầu không thèm nhìn đại nhân không cho mình kẹo nữa.

“Dục nhi, nghe lời, giải đi.” Lăng Ngạo kiên nhẫn dùng lời khuyên nhủ.

“Không giải! Giải rồi ngươi sẽ rời khỏi ta.” Đây chính là đáp án duy nhất, hắn thà nuôi trùng tử trong thân thể mình, thà cả đời trừ y ra không thể chạm vào bất cứ người nào khác, hắn cũng chấp nhận. Hắn không thể chịu nỗi y và hắn không còn quan hệ gì.

“Ai nói ta muốn rời xa ngươi?” Lăng Ngạo cười càng đậm. Kỳ thật y đã sớm hiểu rõ tâm ý của tiểu tử ngốc này, khi thích một người, có lúc thật sự sẽ không quan tâm chuyện khác. Bất kể là huynh trưởng, hay cùng là nam nhân.

“Ngươi, ngươi nói…” Tô Dục ngây ra, y nói y không rời khỏi hắn.

“Ta không định rời khỏi ngươi, bất luận đi đâu ngươi cũng là đệ của ta.” Một câu nói đánh tan toàn bộ niềm vui trước đó của Tô Dục, hắn sầm mặt muốn đứng lên bỏ đi.

“Đứng lại! Hỗn tiểu tử, lại không nghe lời phải không? Muốn tạo phản hả?” Lăng Ngạo cũng đứng dậy, đạp một đạp vào mông Tô Dục. “Ngươi còn dám không nghe lời, lão tử đá chết ngươi.”

Tô Dục không tránh, cứ để y đá.

“Ngươi là đồ ngốc, trong người dưỡng trùng tử mà ngươi còn cao hứng?”

Hỏi không được đáp! Tô Dục sẽ không tự tay cắt đứt liên hệ giữa hai người, nói thế nào cũng không!

Tan rã trong không vui, Lăng Ngạo tức phì phò đi tìm Hiên Viên Cẩm, sau khi báo oán một trận, Hiên Viên Cẩm cười nhẹ vuốt lưng y, khuyên nhủ: “Đừng tức giận hư thân, hắn không muốn giải thì trước hết không cần giải, dù sao trong nhất thời cũng không thể phối được giải dược, giải dược không phối đơn giản như thế, đợi giải dược phối xong rồi, hắn không đồng ý thì ngươi đánh ngất hắn.”

Ân! Người xấu luôn có thể nghĩ ra biện pháp tốt.

Liếc xéo Hiên Viên Cẩm một cái, tâm tình Lăng Ngạo tốt hơn một chút. Khóe môi mang theo nụ cười nhạt ở lại bên Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm đang tính gì đó, sau đó tính tính rồi nhăn mày lên, thỉnh thoảng liếc mắt qua một cái, khi Lăng Ngạo vô tình nhận được ánh mắt này, sẽ cảm thấy hắn đang cầu cứu mình.

Một lần hai lần thì y giả vờ không thấy, nhưng đến lần thứ ba, Lăng Ngạo ngồi không nổi nữa. Tiểu nam nhân của mình có khó khăn, người thành niên như y nên đưa tay tương trợ.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Lăng Ngạo không đứng lên, chỉ hỏi một câu. Thứ Hiên Viên Cẩm làm thông thường y đều không hiểu, có tiền án vụ trộm binh phù, y không hy vọng vạn nhất một ngày nào đó lại xuất hiện chuyện thứ gì bị mất, y sẽ là nghi phạm đầu tiên bị truy bắt.

“Tử Trúc, ngươi giúp ta nhìn một chút, đề mục tính toán này là sao đây?” Hiên Viên Cẩm sầu khổ vì đề mục trước mắt.

Kháo! Lăng Ngạo thầm mắng trong lòng, một tướng quân không lo nghiên cứu binh pháp gì đó, lại đi học tính toán cái gì, ăn no không có gì làm sao.

Thập phần không tình nguyện không muốn di động cái mông, Lăng Ngạo nằm sấp lên lớp da hổ bọc ghế. Hiên Viên Cẩm thấy y không động, nghĩ nghĩ, liền cầm thứ hắn đang tính tới trước mặt Lăng Ngạo, ai bảo hắn là kẻ đang cần cầu người chứ.

“Chính là cái này.” Hiên Viên Cẩm đem một tờ giấy viết đề mục đặt trước mặt Lăng Ngạo. Hắn muốn tính toán thời gian hành binh sao? Lăng Ngạo nhìn những gì viết trên tờ giấy. “Những thứ này lẽ ra ngươi thường dùng chứ? Sao lại không biết a?”

“Ha ha, kỳ thật những thứ này đều là quân sư tính, hiện lại lão bà nương của hắn sinh nhi tử, ta rảnh rỗi muốn tự mình tính thôi.” Hiên Viên Cẩm cào cào đầu, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ lắm, thập phần thản nhiên thừa nhận bản thân không biết tính.

Nga, thì ra, hắn cũng không phải vạn năng. “Ngươi muốn tính cái gì? Nhìn những thứ ngươi viết trên đây, chắc là muốn dẫn vài tinh binh tập kích hả?”

“Ân. Ta đúng là có dự tính đó.” Vì việc này liên quan đến cơ mật quân sự, Hiên Viên Cẩm không dễ gì lấy ra cho người khác coi.

“Như vậy a. Ngươi phải dẫn theo một vạn tinh binh, không cưỡi ngựa, vượt qua một ngọn núi. Đường đi qua núi này chỉ có một sơn lộ nhỏ hẹp, cho nên, binh của ngươi đại khái phải cúi người đi qua. Phải vậy không?” Lăng Ngạo hỏi hắn, Hiên Viên Cẩm gật đầu.

“Các ngươi muốn trước khi quân địch phát hiện, toàn quân đã thông qua được sơn đạo này. Vậy thì ngươi tính cho những binh sĩ này bao nhiêu thời gian để đi qua?” Lăng Ngạo bắt đầu dùng bút vẽ vẽ chấm chấm. Một vạn người xếp thành hàng chạy thật nhanh, giữa người và người nhất định phải giữ một khoảng cách, tính toán hết những cự ly này, cộng thêm khoảng cách của sơn đạo nhỏ hẹp, trừ đi thời gian Hiên Viên Cẩm dự kiến, chính là bọn họ nhất thiết phải đạt đến tốc độ nhanh nhất.

Đây là một vấn đề rất đơn giản, chỉ là người cổ đại không hiểu mấy về đạo lý này. Lăng Ngạo tính xong đem đáp án đưa cho Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm vừa nhìn liền bái phục. “Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ kiêu ngạo a.” Lăng Ngạo nói xong ngáp một cái, úp sấp lên da hổ trắng.

Nhìn con số này, Hiên Viên Cẩm chạy đi thao luyện nhân mã của hắn.

Vì tâm tình Lăng Ngạo thoải mái, nên thịt trên người đã trở lại một chút, không còn là da bọc xương nữa, khi tắm rửa sờ đến cũng không cấn tay.

Thời gian Thập Tam quấn lấy y cũng bớt đi nhiều, hiện tại nó đã có thể thành thục cắn được vết răng đẹp mắt trên người nam nhân của mình, cũng coi như học thành!

Mỗi ngày Tô Dục đều sẽ so vài chiêu với Lăng Ngạo, về phương diện luyện công này Lăng Ngạo là loại lười điển hình, mới đầu thì còn thuộc loại hưng phấn, hiện tại càng lúc càng lười, y vẫn thích chơi với những con dao phẫu thuật của mình lúc rảnh hơn.

Hiên Viên Cẩm tự dẫn một vạn binh sĩ lén tập kích địch nhân, Lăng Ngạo nghĩ không ra, tại sao nhất định phải đánh trận chứ.

Người ta không đánh ngươi, ngươi đi đánh người ta, người ta đánh ngươi, ngươi cũng liền lao vào chỗ chết đánh người ta.

Lần này đi chính là đi cả tháng, khi bọn người Hiên Viên Cẩm trở về, thật đúng là có thể dùng thương vong thảm trọng để hình dung, một vạn tinh binh, trở về ba ngàn, hơn nữa ba ngàn trở về này, đều thương tích đầy ngươi.

“Các ngươi thấy Hiên Viên tướng quân đâu không?” Lăng Ngạo tìm kiếm thân ảnh Hiên Viên Cẩm, “Bọn người tướng quân phải cần mấy ngày nữa mới trở về, chúng ta là hộ tống thương binh về trước một bước.” Một trong những tướng sĩ trả lời câu hỏi của Lăng Ngạo.

“Vậy thì tốt.” Trái tim trở về chỗ cũ, Lăng Ngạo vẫn lo rằng Hiên Viên Cẩm đã vong trận, không thể trở về nữa.

“Tô tiên sinh, tướng quân nói vết thương của những binh sĩ này xin mời ngài ra tay giúp đỡ.” Tướng sĩ đó đối với y rất cung kính, lúc đó khi Lăng Ngạo cứu Hiên Viên Cẩm, hắn là người canh ngoài trướng, đối với y thuật của y rất có lòng tin.

“Nói hay.” Lăng Ngạo xém chút nhảy lên vỗ tay, nếu y còn không động vào dao phẫu thuật nữa thì lụt nghề mất. Ngay cả trong cơ thể người có bao nhiêu xương cũng sắp quên mất hết. Ngày ngày dựa vào giải phẫu dê thỏ để luyện tập đao pháp.

Đối với hành động nghĩa bất dung từ của Lăng Ngạo, bọn họ càng thêm cảm kích, đều cảm thấy tướng quân không nhìn sai người. Lăng Ngạo cầm dao của y rồi đi theo các tướng sĩ vào doanh trướng nơi những thương binh đang ở.

Những người này đại khái là bị thương do đao kiếm, nếu không thương tổn tới xương cốt thì không khó trị liệu, y chỉ cắt đi thịt thối, sau đó chỉ có thể dùng trung dược tiêu viêm băng bó. Vết thương nghiêm trọng thì cũng có, sau khi Lăng Ngạo xem qua vết thương cũng như xử lý xong vết thương của những người này thì bọn người còn lại cùng Hiên Viên Cẩm cũng đã trở về.

Bọn người của Hiên Viên Cẩm giả làm mã tặc tấn công, cho nên, đối phương cho dù có hoài nghi, cũng không có chứng cứ, không thể làm gì với quốc gia của họ.

Bọn người Hiên Viên Cẩm mang về một lượng lớn kim ngân châu bảo, cũng bắt được một vài tướng lãnh chức cao quyền trọng của địch quân. Những tướng lãnh địch quân này bị đưa cho Hoàng Phủ Hoằng Đức, sau đó hắn rời đi đã áp giải theo. Còn về chuyện sau khi về kinh xử lý thế nào thì không còn do bọn họ quản nữa.

Hiên Viên Cẩm cũng thụ thương nhẹ, nhưng hắn rất cao hứng, lần này bọn họ không chỉ đơn giản giành được kim ngân của địch quốc, mà còn thiêu được kho lương, một chuyến này bọn chúng có mất hai năm cũng không thể hồi phục lại hoàn toàn, trong hai năm này, các tướng sĩ ở biên quan có thể được chút yên ổn.

“Tử Trúc, cái này cho ngươi.” Hiên Viên Cẩm cất riêng hết những thứ mà hắn cho là tốt, cầm về lấy lòng Lăng Ngạo. Trong cái bao nhỏ là một bộ ngọc kiện, có quạt ngọc có bông tai ngọc, còn có ngọc bội, thắt lưng ngọc, đồ giắt kiếm ngọc, cả mớ to to nhỏ nhỏ cất riêng này vừa khéo là mười kiện.

“Cảm ơn, nhưng mà, đây là tang vật sao?” Tuy Lăng Ngạo nói như thế, nhưng lại vô cùng cao hứng cất những thứ này đi. Quản nó là vật gì làm chi, tiểu nam nhân của lão tử cho, lão tử đều thích.

“Ân, cướp được.” Hiên Viên Cẩm cũng không gạt y, tang vật thì là tang vật.

“Ha ha, ngươi nói xem ta có đồ giắt kiếm này, nhưng lại không có kiếm a.” Y đích thật không có kiếm ngọc gì hết, một là do chưa từng dùng kiếm, hai là hình tượng này của y, nếu phối thêm một thanh kiếm, người ta cũng chỉ cho là tạo hình cho đẹp.

“Chuyện này không phải dễ dàng sao, sau này ta tặng ngươi.” Hiên Viên Cẩm ôm y đặt lên đùi, ngửi mùi hương trên cổ y, “Thời gian này ta ngày ngày nhớ ngươi, nhớ điên rồi.”

“Lớn như thế rồi, còn làm nũng. Không sợ mất mặt.” Tuy nói như thế, nhưng lại rất hưởng thụ. Nhìn vậy chứ y rất thích nghe mấy lời này đó, làm người ai không thích nghe điềm ngôn mật ngữ chứ.

“Không mất mặt, nhớ ngươi không mất mặt.” Nếu hắn nhớ người khác mới là mất mặt, Hiên Viên Cẩm hôn trán Lăng Ngạo một cái, sau đó mới mạnh mẽ hôn môi y, thật nhớ người này, nhớ tới xương cốt đều đau. Buổi tối ngủ không được, trong đầu toàn là thân ảnh của y.

Đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, hận không thể nuốt đối phương vào bụng, nụ hôn hết sức nóng cháy, mang theo *** nồng đậm, quá nhớ mong y, hiện tại liền muốn ôm y. Hiên Viên Cẩm thở dốc, không dễ gì mới tách được môi hai người ra, mắt cũng sắp nổi hỏa, nhịn không được nữa, nhưng khí vị trên người hắn, dù sao hắn cũng phải tắm rửa rồi mới dám ôm y.

“Ta đi tắm.” Ôm Lăng Ngạo đặt lên giường, hắn nhanh chóng ra khỏi doanh trướng, Lăng Ngạo nằm sấp trên giường, trong lòng thầm nhẩm đếm, chưa đếm tới hai trăm, người đã chạy về, trên đầu vẫn còn ẩm, thân thể hiển nhiên chưa lau khô đã mặc y phục, nên bị nhăn hết cả.

Vẫy vẫy tay với nam nhân, Hiên Viên Cẩm giống như con báo đã đói lâu ngày, lập tức nhào lên, xém chút đè y đứt khí.

“Nhẹ chút, áp chết ta rồi.” Xém chút xíu nữa là toàn bộ không khí trong bụng bị xì hết ra, Lăng Ngạo nương theo động tác của hắn, thoát sạch y phục của mình. Hiên Viên Cẩm hai ba cái cũng cởi sạch y phục bản thân, Lăng Ngạo vươn tay ra, da thịt hắn vẫn còn khá lạnh, tên này tắm bằng nước lạnh đi.

Xem ra hỏa này thật sự nghẹn quá nhiều ngày không phát tiết, dùng nước lạnh tắm cũng không làm dịu được đệ đệ phía dưới. Với độ xung động này của Hiên Viên Cẩm, chắc xé y ra mất. Nhân lúc hai người còn có lý trí, vội lục tìm mật cao, trước tiên bôi lên căn nguyên hỏa nhiệt, Hiên Viên Cẩm không muốn lãng phí thời gian cho việc tiền hí, trực tiếp khoét một khối mật cao lớn đưa vào hạ thân Lăng Ngạo, hắn gấp tới không chờ nổi, hai ngón tay trừu động vài cái xong liền chen cự vật của mình vào.

Lăng Ngạo kêu rên một tiếng, sau khi điều tiết hơi thở vài lần, không đợi y kịp thở đốc, đã bị mổ xẻ. Dùng lợi đao hỏa nhiệt, mổ xẻ sống.

Hiên Viên Cẩm lập công, hoàng thượng nhất thời hưng phấn, ban thưởng. Phụng Hoàn như nguyện được tứ hôn cho Hiên Viên Cẩm làm tướng quân phu nhân, có người vui mừng có người sầu khổ. Hoàng thượng tứ hôn, người tiếp chỉ quỳ ở đó ngây ngẩn nửa ngày, cuối cùng mất hồn tiếp chỉ, đêm đó mất ngủ. Hắn không chỉ đơn giản mất ngủ, chuyện này sợ sẽ sớm truyền vào tai Lăng Ngạo, hắn ở trong doanh trướng của mình than thở một đêm. Ngày hôm sau mang hai con mắt gấu mèo đi tìm Lăng Ngạo nghĩ biện pháp.

Tối qua Lăng Ngạo cũng không ngủ ngon, đem tổ tông mười tám đời của hoàng đế lão tử ra hỏi thăm mấy trăm lần, nhưng cũng chẳng tác dụng, so với việc thăm hỏi cha ông chú bác gì của người ta, thì làm cho hoàng đế lão tử thu lại lời nói của mình mới là quan trọng. Phải làm sao để hắn thu lại? Cái này không dễ.

Chủ ý ác ôn y cũng có, nhưng là hạ sách, khi y không thể nghĩ ra bất cứ sách lược nào khác, y mới dùng tới. Tìm người công phu tốt một chút, nhập cung, cưỡng gian cái ả nữ nhân cư tâm bất lương Phụng Hoàn đó, vạn sự đại cát.

Nhưng chiêu này có quá đáng chút, cũng quá ích kỷ. Đương nhiên bản thân y không phải là lương dân gì cả, khi tất yếu phải vì lợi ích của bản thân, cũng sẽ nhẫn tâm, dù thế nào cũng phải làm. Con người luôn ích kỷ như thế, nếu không rất có khả năng vĩnh viễn cũng mất đi thứ mình mong muốn.

Sau khi Hiên Viên Cẩm đến, nuốt nuốt nước miếng không mở miệng được, Lăng Ngạo đi tới, kéo tay hắn, mang hắn vào ngồi lên ghế, bản thân ngồi lên đùi hắn. Lăng Ngạo ngồi trước ngực Hiên Viên Cẩm, mắt nhìn hắn chăm chăm, sờ mặt hắn, rồi lại men tay vào trong y bào của hắn, mò hai điểm trước ngực. “Có cảm giác không?”

Hiên Viên Cẩm gật đầu, khí đã khá thô, nhưng bây giờ không phải lúc làm chuyện này, hắn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, kéo tay Lăng Ngạo, Hiên Viên Cẩm mở miệng: “Tử Trúc, những gì nói trên thánh chỉ, ta không nguyện ý. Ta sẽ tìm cơ hội nói với hoàng thượng, ngươi đừng rời khỏi ta.”

“Ta có lúc nào nói phải rời khỏi ngươi? Hiện tại ta hỏi ngươi, nếu nữ nhân đó ngồi trong lòng ngươi, mò ngươi như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?” Tay của Lăng Ngạo xấu xa men dần xuống, ma sát mệnh căn tử của Hiên Viên Cẩm.

“Ném nàng ta ra ngoài!” Hiện tại hắn rất ghét Phụng Hoàn, bởi vì nữ nhân đó khiến hắn cảm thấy phiền, nữ nhân quấn người, lại không hề chịu hiểu ẩn ý, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Như vậy cũng tạm.” Lăng Ngạo úp sấp trên người Hiên Viên Cẩm nhẹ giọng nói: “Ta không muốn ngươi tìm nữ nhân khác, hoàng thượng cho ngươi ta không muốn ngươi lấy, cũng không muốn ngươi chạm vào người trong phủ tướng quân của ngươi nữa. Ta không muốn giành nam nhân với nữ nhân, nhưng mà, ta không thể cho ngươi một ta hoàn chỉnh, ta có chút mâu thuẫn.” Câu này Lăng Ngạo nói từ tận tâm phế, giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là nguyên nhân từ Hiên Viên Cẩm, mà còn y nữa, Tô Dục cũng là một vấn đề lớn.

“Tử Trúc, ngươi chỉ cần không rời khỏi ta, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì.” Nữ nhân hài tử, không cần.

Hắn không có phụ mẫu phải hiếu kính, cho nên, có hậu thế hay không không quan trọng. chỉ cần có người trong lòng là được, hắn rất dễ biết đủ.

“Chỉ là Dục nhi…” Lăng Ngạo tuy cảm thấy huynh đệ luyến không tốt, nhưng đều đã đến mức này, ngươi nói không muốn để hắn luyến, hắn cũng phải nghe lời mới được a, không phải là không nghe lời đó sao. Hai!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.