Còn chưa đi tới căn phòng của Thiên Thiên, liền mơ hồ nghe được một trận
nghẹn ngào từ bên trong phòng truyền ra, “Gà quay đáng thương của ta. . . . . . Gà quay đáng thương của ta a. . . . . .”
Bước chân Ninh Ngọc ngừng lại một chút, khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp mệt mỏi, hắn thật sự có chút nghĩ không thông, đầu nữ nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ thế gian này thật sự tồn tại một loại đau
khổ, chỉ vì một con. . . . . . Gà quay?
Hắn cau mày suy nghĩ chốc lát, không có kết quả, bỏ đi, tiến lên mở cửa ra.
Đập vào mắt, Thiên Thiên ngồi chồm hổm, hai mắt buồn bã nhìn con gà bên
cạnh, nhìn bộ dáng nàng, so với Hoa Lâm còn ngu hơn ba phần. Ninh Ngọc
thấy vậy, mi tâm vừa giãn ra từ từ nhíu lại, ống tay áo khẽ vung lên,
hắn nghiêng đầu, trong mắt đều là không hiểu, làn da trắng nõn cùng y
phục đỏ sậm tương xứng, xinh đẹp như vậy.
“Thiên Thiên.” Hắn gọi nàng.
Thẩm Thiên Thiên quay đầu liếc hắn: “Lần sau vào nhà xin gõ cửa, cám ơn.”
Cuối cùng, cuối đầu, suy tư chốc lát, bổ sung, “Còn nữa, mang theo chữ
‘Thẩm ’ cho ta.”
Ninh Ngọc nhìn nàng, cũng không nói chuyện, ngồi ở trước bàn, cầm ly rượu trên bàn vuốt vuốt.
Lúc này Thiên Thiên mới đứng lên, ngồi đối diện hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn
nhau: “Đại thiếu gia quang lâm hàn xá, thực vẻ vang cho kẻ hèn này đến
chết cũng không quên. . . . . .”
Mắt Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn qua, Thiên Thiên trong nháy mắt im lặng.
Hồi lâu, hắn mới nói: “Đừng quên, hôm nay ngươi bị cấm túc một tháng.”
Thiên Thiên kinh ngạc, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, “Khụ khụ khụ. . . . .
.” Nàng ho khan, trên mặt thay bằng một nụ cười nịnh hót, nịnh nọt mà
nói, “Đại thiếu gia Ninh Ngọc, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, ngài xem có thể hay không. . . . . . Có thể hay không. . . . .
.”Nàng không ngừng nhướng mày, cười làm lành với hắn.
Ninh Ngọc không chút cử động, đưa tay vuốt ve ống tay áo, không chút để ý nói: “Cho ta một lý do, ta sẽ bỏ qua.”
—— lý do?
Thiên Thiên gãi đầu, có chút quẫn bách, cấm hay không cấm, chỉ cần hắn nói
một câu, còn cần cái lý do chó má gì? Hắn nhất định không muốn bỏ lệnh
cấm, cho nên mới nghĩ ra một lý do thối nát để chặn nàng!
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng giận dữ, nhưng không biểu hiện ra, dứt khoát
hất đầu, nắm quyền nói: “Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự mình trốn. . . . . . Ôi chao! Sai rồi, không phải câu này, tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ái ân, Ninh Ngọc, mặc dù ta và ngươi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng mà, Thẩm Thiên
Thiên ta cũng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, đã bái thiên địa cao
đường . . . . . . Ta có thể ở phòng của hạ nhân, có thể mỗi ngày đi
phòng bếp ăn vụng, chẳng lẽ bây giờ, ngay cả tự do duy nhất của ta,
ngươi cũng muốn tước đoạt. . . . . .” Đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Ninh Ngọc, nói chậm rãi.
Nét mặt Ninh Ngọc thờ ơ liếc nàng một cái, không nói gì, giơ tay lên rót một ly trà cho mình.
Mặt Thiên Thiên cứng đờ, thất bại rũ vai xuống, ngồi đối diện Ninh Ngọc đưa tay chống cằm nhìn hắn, mệt mỏi nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào.”
Hắn đặt ly trà xuống, đôi môi sau khi uống trà hồng đến diêm dúa lẳng lơ, nói: “Hoa Lâm điên rồi.”
Thiên Thiên hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy, gật đầu một cái nói: “Giống như. . . . . . Đúng vậy không sai.”
“Nếu ta không đoán sai. . . . . .” Ninh Ngọc nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
Thiên Thiên mở to mắt tò mò nhìn hắn: “Như thế nào?”
“Nàng ta đã đợi không được.” Đột nhiên bên môi hắn hiện ra một nụ cười yếu
ớt, mang theo ba phần giễu cợt, giống như đã tính trước kỹ càng.
Lời nói của hắn Thiên Thiên không hiểu gì hết, nàng nhìn Ninh Ngọc, suy
nghĩ một chút, quyết định nói ra, nói: “Có mấy lời ta không biết có nên
nói hay không, ta cảm thấy Nguyệt nhi không đơn giản. Hôm đó, Nguyệt nhi tới tìm ta nói chuyện phiếm, chỉ là đề tài đều vây quanh Mặc Phi, nhưng kì lạ không phải điểm này, mà là sau khi nghe nàng nói, trong đầu ta
nghĩ tới, đều là Mặc Phi, hoàn toàn không có lý trí. Cho nên, khụ, cho
nên, hôm đó ngươi mới nhìn thấy ta như con rùa té trên mặt đất. Tóm lại, chuyện đó là có nguyên nhân!”
Trong nháy mắt khóe mắt Ninh Ngọc trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Thiên Thiên nói: “Ngươi nói cái gì?”
Thiên Thiên bị phản ứng của hắn làm cho sợ hết hồn, run rẩy bắt đầu nói:
“Đừng, đừng nóng giận, coi như ta chưa nói, Nguyệt nhi vừa đẹp lại dịu
dàng dịu dàng lại vừa đẹp, ta cái gì cũng không biết!”
“Ngươi thật sự đi tìm Mặc Phi?” Giọng nói Ninh Ngọc lạnh tột đỉnh như cũ.
Thiên Thiên rụt cổ một cái: “Lúc ấy suy nghĩ của ta căn bản không chịu khống
chế, chờ ta phản ứng kịp, ta đã nằm trên giường Mặc Phi. . . . . .” Theo bản năng nói ra những lời này, mặt của Thiên Thiên rốt cuộc hoàn toàn
đen, lập tức ngậm miệng lại.
Ninh Ngọc giận quá thành cười: “Mặc Phi . . . . . . Giường?”
Giọng nói của hắn nghe thế nào cũng hình như mang theo vui vẻ, nhưng càng như vậy, Thiên Thiên càng thấy kỳ lạ, vẻ mặt nàng đau khổ cau chặt lông
mày, không nói.
“Ta đúng là mở rộng tầm mắt, thật hiếu kỳ. Không bằng, ngươi tiếp tục nói,
để cho ta nghe sự tình tiếp theo.” Ninh Ngọc vươn ngón tay thon dài ra,
tiếp tục vuốt ve y phục, chậm rãi nói.
“Ta được lợi ích gì?” Mặt của Thiên Thiên giống như ăn phải ruồi, có chút tái nhợt.
“Ngươi cứ nói đi.” Ánh mắt Ninh Ngọc truyền đến, mang theo bảy phần sát khí.
Thiên Thiên run người, cắn răng: “Sau đó ta phát hiện ta cùng Mặc Phi nằm
trên một cái giường, càng thêm trùng hợp là cánh tay Mặc Phi vừa khéo
đặt trước ngực ta, mặc dù rất nặng nhưng rất có cảm giác an toàn, nhưng
ngay sau đó ta kiên trinh rời giường của hắn, bởi vì ta biết ta là phụ
nữ có chồng, nhưng Mặc Phi lại tuyên bố muốn cho người đời biết Thẩm
Thiên Thiên hồng hạnh xuất tường vì vậy. . . . . . Vì vậy, vì để hắn giữ bí mật, ta không thể không đồng ý hắn, đồng ý hắn. . . . . .”
Mặt Ninh Ngọc càng ngày càng quỷ dị, hắn cầm ly trà lên không ngừng xoay,
vừa âm trầm nhìn nàng, cười như không cười nói: “Nói tiếp.”
Mặt của Thiên Thiên thành công chuyển thành màu gan heo: “Cho nên, ta không thể không đồng ý yêu cầu của hắn —— quyến rũ ngươi! Làm ngươi yêu ta!”
“Cạch. . . . . .”
“Ôi, âm thanh gì?” Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh.
Ninh Ngọc buông tay ra, trong nháy mắt trước mắt Thiên Thiên cảm đau nhói,
—— chỉ thấy ly trà trong tay Ninh Ngọc hóa thành bột. . . . . .
Rất tốt, rất tốt, có thể thấy được Thiên Thiên gả cho một phu quân có nội công vô cùng thâm hậu.
Nhưng rõ ràng Thiên Thiên không có cảm nhận giống vậy, thấy thế, nàng mở to
mắt, trong nháy mắt nhảy ra cách Ninh Ngọc một tấc, đưa tay ôm lấy thân
mình kinh hãi nói: “Đừng! Đừng kích động! Đừng giết ta!!”
Hắn thổi bột còn lưu lại trong lòng bàn tay, đứng lên, từng bước từng bước
đi tới trước mặt Thiên Thiên, đứng lại, đột nhiên mặt giãn ra, ác liệt
cười nhẹ một tiếng, mặc dù ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng
đủ để mê hoặc đôi mắt Thiên Thiên, nàng sững sờ nhìn hắn đứng trước mặt
mình, gần mình như vậy, thậm chí, nàng có thể ngửi được hơi thở thanh
nhã đặc biệt trên người hắn, không giống với tính xấu của hắn, hơi thở
trên người hắn thấm vào lòng người, đặc biệt dể chịu.
Ninh Ngọc cúi người, đem môi nhẹ nhàng đến gần lỗ tai Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Cấm túc, hai tháng.”
Một đạo tia chớp bên ngoài cửa sổ rơi xuống, trong nháy mắt tâm trí Thiên
Thiên trở về, mặt của nàng thành công bị cháy đen, hồi lâu, từ trong
miệng nhảy ra mấy chữ: “Ta cám ơn ngươi. . . . . . !” Ta cám ơn cả nhà
ngươi!!
Ninh Ngọc lúc này mới lui ra, lần nữa ngồi về trước bàn.
Thiên Thiên nhìn hắn, trong lòng cười lạnh: ngươi nói cấm túc liền cấm túc, vậy ta chẳng phải thật mất mặt?!
“Ta đã an bài đầy ám vệ ở ngoài phòng ngươi, nếu ngươi dám bước ra cửa
phòng một bước, vậy thì đừng trách ám vệ thương tổn ngươi.” Âm thanh
Ninh Ngọc tiếp tục từ từ truyền đến.
Thiên Thiên: . . . %&&%%¥. . . &
Nếu ngụy trang không được, như vậy cũng không cần che giấu nữa!”Hừ hừ Ninh
Ngọc, ức hiếp thê tử của mình, sao còn gọi anh hùng hảo hán!” Thiên
Thiên rốt cuộc lười phải giả vờ, đưa tay chống nạnh bắt đầu mắng to.
Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: “Ta vốn không phải là anh hùng hảo hán gì đó.”
“Ngươi!” Thiên Thiên bị lấp, trong lòng càng không thoải mái, “Ngươi! Ngươi ăn
no căng bụng ngồi trong phòng ta làm cái gì, sao ngươi không đi thăm dò
hung thủ làm tổn thương Hoa Lâm, ngồi ở đây theo dõi ta làm gì!” —— cùng lắm thì thừa dịp ban đêm gió lớn rời nhà trốn đi là được!
Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, coi như rời khỏi
Ninh phủ, khắp nơi trong kinh thành đều là tai mắt của ta, nếu ngươi
muốn chạy trốn, vậy thì đừng trách ta đối với cha mẹ ngươi không khách
khí. . . . . .”
Lòng Thiên Thiên nặng nề giật mình, hỏi ngược lại: “Cha mẹ. . . . . . ?”
Giọng nói Ninh Ngọc lạnh xuống: “Cho nên đừng làm những trò ngu xuẩn, ta có
rất nhiều biện pháp để cho cả đời ngươi cũng không thể rời bỏ Ninh phủ. . . . . . Nửa bước.”
Chân Thiên Thiên mềm nhũn, ngã người ngồi trên ghế.
Ninh Ngọc đứng lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Thiên Thiên mất hồn nhìn bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên cười nhạo, —— Đúng
vậy, tại sao nàng có thể quên, cha mẹ nàng còn phải dựa vào Ninh Ngọc
ủng hộ, mới có thể tiếp tục duy trì kế sinh nhai. . . . . .
Đây là Ninh thiếu gia Ninh Ngọc, làm sao nàng có thể chạy trốn được.
Nàng có chút mất hồn đứng lên, đóng cửa lại, tính toán ngủ một giấc thật
ngon, đối với ánh nắng tươi sáng bên ngoài thế giới nhắm mắt làm ngơ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đợi đến thời điểm nàng tỉnh lại, đã là đêm
khuya. Nàng sờ sờ bụng đói, liếc nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài,
quyết định len lén chạy ra phòng bếp kiếm ăn. Nàng thay một cái áo đen,
lúc này mới cúi lưng xuống mở cửa, bước chân thong thả đi đến phòng bếp, không ngờ những ám vệ kia của Ninh Ngọc một người cũng không xuất hiện.
Lá gan Thiên Thiên lớn hơn, liếc nhìn bốn phía một mảnh yên tĩnh, bắt đầu
nghênh ngang đứng thẳng người, chỉ là, nàng mới vừa đi tới dưới cây đại
thụ, đột nhiên trước mắt xẹt qua một đạo quang ảnh. Nàng mới có chút can đảm trong nháy mắt đã bị doạ đến run rẩy, nàng núp ở phía sau đại thụ,
âm thanh run run lầm bầm lầu bầu: “Trời ạ, chẳng lẽ gặp quỷ. . . . . .”
“Ngươi cứ nói đi.” Thiên Thiên chưa nói xong, thình lình một giọng nói sâu kín ở sau lưng nàng vang lên.
Thiên Thiên bị doạ đến chân mềm nhũn trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt
đất, chỉ thấy, Ninh Ngọc xuất hiện phía sau nàng, ánh trăng lạnh lẽo rọi trên người hắn, kết hợp với đôi mắt u ám của hắn càng tăng thêm sức
mạnh.
Nàng run rẩy chỉ trích hắn, đáng tiếc Ninh Ngọc không để ý tới, mà là ngẩng
đầu nhìn phương hướng bóng dáng kia bay qua, nhăn mày lại.
Ninh Ngọc đột nhiên cúi người, đưa tay kéo thân thể Thiên Thiên, đem tay để ở bên eo của nàng, vận công mang nàng cùng nhau bay đến Tiền viện. Thiên
Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, liền ngã vào trong ngực của hắn, hơi
thở thanh nhã trên người hắn tràn ngập mũi nàng lần nữa, làm nàng có
chút mê hoặc muốn ngất.
“Nhớ, đừng một mình gặp mặt Nguyệt nhi.” Giọng nói Ninh Ngọc từ đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng truyền đến, chậm rãi chạm vào lòng nàng.
Thiên Thiên theo bản năng gật đầu một cái, xem như là đồng ý.
Mãi cho đến một cái sân, Ninh Ngọc mới dừng lại bước chân, tay để bên eo
Thiên Thiên vẫn không hề rời đi, mang nàng đi thẳng vào trong phòng.
Dưới ánh trăng, trong phòng trống không, không có bóng dáng người nào.
Thiên Thiên cảm thấy tay Ninh Ngọc đặt ở bên hông mình có chút siết chặt, nhưng nàng không có dũng khí đẩy hắn ra.
Ninh Ngọc dắt nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng vào lúc này, cánh cửa
phía sau hai người lại ầm vang lên thật lớn, nhưng vẫn đóng chặt! Thiên
Thiên mở to mắt không dám tin quay đầu lại nhìn, thật lâu không khép
miệng được.
“Ngậm miệng của ngươi lại.” Giọng nói Ninh Ngọc vẫn rất lạnh như cũ.
Miệng Thiên Thiên rút gân, mặc dù có chút quẫn bách, nhưng vẫn ngoan ngoãn
khép miệng lại.”Nhưng mà, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Thiên Thiên tò
mò hỏi.
Ninh Ngọc vẫn như cũ dùng ánh mắt khi dễ nhìn nàng: “Ngươi thật sự cho rằng, ám vệ của ta đều vô dụng sao?”
Chẳng lẽ không đúng. . . . . . Trong lòng Thiên Thiên nghĩ, trên mặt lại giả
bộ nghiêm túc nói: “Như vậy, xin hỏi vì sao, ta có thể thuận lợi đi ra
cửa phòng như thế?”
“Bởi vì. . . . . .” Ánh mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn về phía trước, đột
nhiên nâng cao giọng nói, nhìn về phía bóng đêm mênh mông nói: “Đi ra
đi, Nguyệt nhi.”