Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên

Chương 47



Editor : ChiMy

Cũng không biết đến tột cùng ngủ bao lâu, toàn thân đau nhức đến tột đỉnh,
Thiên Thiên từ từ mở mắt ra, một cái liền trông thấy con ngươi trong
trẻo của Ninh Ngọc nhìn nàng không chớp mắt.

Không kịp phòng bị, Thiên Thiên cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, mặt của nàng trong nháy mắt đỏ rần.

Có lẽ đây mới chính thức là thẳng thắn gặp nhau. Thiên Thiên lúng túng có
chút không biết làm sao, thân thể chậm rãi di chuyển đến giữa giường, dù sao dưới chăn mình và Ninh Ngọc cũng không có mặc y phục, nếu mà cạnh
quá gần chẳng phải là có chút quẫn bách sao?

Vậy mà Ninh Ngọc đưa tay một phen liền ôm thân thể của Thiên Thiên, giam
trong lồng ngực của mình, trong nháy mắt thân thể của hai người dính
chặt, một chút khoảng cách cũng không có.

Thiên Thiên mở miệng, than thở: “Ninh Ngọc, bây giờ độc của chàng đã giải,
nhìn bộ dáng và tinh thần của chàng hẳn là đã khỏi hắn, mặc dù nhiệm vụ
của ta hoàn thành có chút khổ sở, nhưng dù gì cũng coi như là hoàn
thành, chàng hãy bỏ qua cho ta, để cho ta. . . . . .”

Chữ ‘ hít ‘ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ninh Ngọc đã cúi đầu hôn nàng.

Không giống với lần đầu tiên không giải thích được, lần này hôn cực kì dịu dàng, cẩn thận còn lộ ra một cỗ thương tiếc.

Thiên Thiên hòa tan ở trong hơi thở đặc biệt của Ninh Ngọc lần nữa, chỉ vì cái hôn này kéo dài, dịu dàng lại tỉ mỉ như vậy.

Hồi lâu, Ninh Ngọc mới rời khỏi môi của nàng, đưa tay ôm chặt lấy eo của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Phu nhân.”

Nếu mà Thiên Thiên không có nhớ lầm, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy.

“. . . . . .” Thiên Thiên vẫn cảm thấy kỳ cục, xoay đầu quay qua bên kia.

Ninh Ngọc khôi phục thành hắn ban đầu, nhìn đẹp như vậy, đặc biệt như vậy,
mặc cho nhìn từ góc độ nào, đều rất giống một cảnh vật phong tình, hắn
nhìn cổ và xương quai xanh của Thiên Thiên lộ ở bên ngoài chăn mền, tràn đầy dấu vết của mình lưu lại, e rằng tâm tình càng tốt hơn, vỗ nhẹ eo
của Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Chờ Thiên Thiên ngủ lần nữa, hắn nghiêng đầu, cặp mắt nhìn một chỗ, trên mặt từ từ đọng lại nhu tình.

Không chút do dự đứng dậy, bảo người làm nấu nước tắm, mặc xiêm y màu phấn đỏ lần nữa, đến trước gương đồng, nhìn mái tóc dài ngắn không đều của
mình, trong mắt lạnh lẽo tăng vọt, hắn cầm một dây cột tóc màu đỏ tùy ý
cột thành một chùm, lúc này mới mặt lạnh chậm rãi đi ra ngoài viện.

Ninh Ngọc rốt cuộc lần nữa trở về tư thái lạnh nhạt cao ngạo của ngày trước, bất luận là ai cũng không dám càn rỡ lỗ mãng ở trước mặt hắn.

Đã điên nhiều ngày giống như náo loạn thành một truyện cười, hắn không
nghĩ tới ở trong đời hắn còn có thể xảy ra một sai lầm ngoài ý muốn như
vậy, điều này làm cho hắn không chịu nổi, làm trò cười cho thiên hạ, ——
chỉ cần hắn nghĩ tới lúc ấy sự yếu ớt trong mắt Thiên Thiên, toàn bộ tức giận trong lòng hắn hóa thành sát khí.

Mà lúc này Ly Hoan đang phơi nắng ở trong hoa viên.

Trong hoa viên của Công Ngọc phủ đặc biệt phong tình, hắn nằm ở trên ghế dựa, lười biếng đưa tay đặt trên trán, nhắm hai mắt lười biếng hưởng ánh mặt trời.

Có điều đang hưởng thụ, đột nhiên một cỗ khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của hắn, trong nháy mắt, khắp người phát lạnh.

Ly Hoan mở mắt ra, lập tức nhảy lên, lui ra xa ba bước. Định thần nhìn
lại, liền trông thấy cả người Ninh Ngọc tràn đầy sát khí nghiêm nghị
đứng ở sau lưng hắn, xiêm áo đỏ son đúng là phong cách ngàn năm không
đổi của hắn, trong trẻo lại lạnh lùng.

“Tiểu Ngọc Nhi, có lời gì từ từ nói, cần gì tức giận như vậy. . . . . .” Ánh
mắt của Ly Hoan không ngừng né tránh, hiển nhiên khi nói những lời này
không đủ khí thế.

“Ly Hoan, ngươi thật có bản lãnh.” Ninh Ngọc giận quá thành cười, có điều
nụ cười này khiến cả người Ly Hoan đều nổi da gà lên, “Lại ngấm ngầm mưu tính trên người ta.”

“Đã nhiều ngày thần trí không rõ, ta đều nhớ toàn bộ. Nghe Công Ngọc Thành
nói nguyên nhân là do dùng Hợp Hoan Tán quá liều. Vậy ta liền hỏi ngươi, Hợp Hoan Tán trong canh cá, là do ngươi hạ?” Ninh Ngọc nheo mắt liếc
hắn, từ từ hỏi.

Ánh mắt của Ly Hoan linh hoạt đảo qua đảo lại: “Cái này, cái đó. . . . . .
Ôi trời ơi ta nói Tiểu Ngọc Nhi, cần gì nghiêm túc như vậy, ta chỉ đùa
một chút thôi. . . . . .”

Âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, không nói, cúi thấp đầu, một bộ dáng ‘ mặc kệ nó ’ .

“Cái trò đùa này rất hay.” Ninh Ngọc vừa lòng gật đầu một cái, “Ta cũng cùng ngươi vui đùa một chút, như thế nào?”

Ly Hoan còn chưa hiểu ra, Ninh Ngọc đã nhanh chân trong nháy mắt lắc mình ở trước mặt hắn, đưa tay vỗ một chưởng ở trên ngực hắn.

Khóe miệng Ly Hoan chảy ra một vệt máu.

“Ngươi đối với Hoa Mãn Lâu tồn tại tâm tư gì trong lòng ta biết rõ, nếu không
năm đó sao ngươi lại lập ra ước định này với ta, nếu có một ngày một
trong hai người chủ động xuất hiện ở trước mặt người còn lại trước, như
vậy người chủ động xuất hiện sẽ phải đồng ý với người còn lại điều kiện. Nghĩ đến lúc ấy ngươi đã có tâm tư muốn bọn nữ tử trong Hoa Mãn Lâu của ta. Nhưng nửa đường lại xuất hiện Thẩm Thiên Thiên, ngươi liền nảy lên
tham muốn với nàng, chỉ vì nàng là thê tử của ta.”

Giọng nói của Ninh Ngọc hết sức không nể mặt truyền đến: “Thẩm Thiên Thiên
với ta mà nói tất nhiên so với mười mấy cô nương trong Hoa Mãn Lâu của
ta quan trọng hơn rất nhiều, ngươi muốn nhìn thấy nếu như không có Thẩm
Thiên Thiên, ta sẽ có bộ dáng khổ sở ra sao, đúng không.”

“Tiểu Ngọc Nhi. . . . . .” Ly Hoan có chút sững sờ, giải thích, “Ta chỉ muốn
mỹ nhân đến làm ca khôi cho Tần Hoài quán của ta, ta vốn định mua thuốc
mê, dùng thuốc mê bắt Thiên Thiên buộc ngươi giao một cô nương ra, mà ta không ngờ tới, người bán thuốc lại đưa Hợp Hoan Tán cho ta. . . . . .”

Ninh Ngọc cười đến châm chọc: “Dùng Thiên Thiên uy hiếp ta, Ly Hoan, ngươi quả thật bản lãnh.”

Ly Hoan trầm mặc.

“Hôm nay ta liền dẫn Thiên Thiên rời đi, ngươi đi hay là ở, tùy ngươi quyết
định, sau này ta và ngươi mỗi người đi một ngả, không còn qua lại.”
Giọng nói của Ninh Ngọc rất lạnh, mặt mũi cực kì u ám.

“Ngươi nói cái gì. . . . . .” Ly Hoan không dám tin nhìn hắn.

Ninh Ngọc không nói gì thêm, xoay người rời đi, bóng lưng lạnh nhạt.

Ly Hoan nắm chặt quả đấm trong tay, vừa định xông lên tìm Ninh Ngọc tranh
luận, không nghĩ tới, một cái tay từ phía sau bắt được hắn.

Hắn quay đầu lại, trông thấy gương mặt bình tĩnh của Công Ngọc Thành.

Công Ngọc Thành cau mày nhìn vết máu trên khóe miệng Ly Hoan: “Ngươi bị thương.”

Ly Hoan mất tự nhiên quay đầu: “Không cần ngươi quan tâm.”

Công Ngọc Thành nắm tay Ly Hoan không buông ra: “Ta giúp ngươi trị liệu.”

Ly Hoan nặng nề hất tay của hắn ra, nóng nảy gầm nhẹ một tiếng: “Ta cũng
chỉ là tên hoạn quan, ngươi quan tâm ta làm cái gì!” Dứt lời, cặp mắt
hơi ửng hồng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ qua, vài chục năm tình huynh đệ của mình và Ninh
Ngọc, có một ngày chấm dứt, vậy mà cũng chấm dứt. . . . . .

Từ lúc nãy nhìn bóng lưng của Ninh Ngọc rời đi, hắn cũng đã hiểu, tình bạn vài năm kia, đến đây liền đứt, hoàn toàn đứt.

Ly Hoan đưa tay che mặt, đè nén tiếng nghẹn ngào từ trong truyền đến, hắn
không muốn khóc, nhưng mà, nhưng hắn lại không nhịn được, thật sự trong
lòng rất khó chịu, hắn muốn giấu ở trong lòng, nhưng hắn thật sự quá khổ sở rồi, đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng chỉ một lần này thôi,
một lần là tốt rồi, từ đó về sau, hắn vẫn là Ly Hoan trước đây. . . . . .

Công Ngọc Thành nhẹ nhàng vịn bờ vai của hắn, dịu dàng nói: “Không sao, ngươi còn có ta.”

Nơi xa, Ninh Ngọc ngừng thở nhìn Ly Hoan và Công Ngọc Thành, trên mặt không có biểu tình, hai tay lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Ly Hoan là hoạn
quan, có lẽ trong lúc hai người gặp lại, hắn đã cảm thấy, mặc dù hắn ta
đã cố ý che giấu, có thể nói và làm việc nữ tính như vậy, cùng với hắn
ta ba năm trước đây quả thật như hai người. Nhưng dù cho như thế, vậy mà hắn lại không muốn suy nghĩ, Ly Hoan đến tột cùng đã trở thành bộ dáng
gì.

Ngày kia Ninh Ngọc ngủ ở trên giường, nhưng thật ra là tỉnh, lúc ấy trông
thấy Ly Hoan đè Công Ngọc Thành ở trên vách tường trong phòng hôn hắn
ta.

Ninh Ngọc không còn biện pháp lừa mình dối người nữa, —— Ly Hoan là hoạn quan, hắn yêu Công Ngọc Thành.

Hắn ta hẳn là không muốn mình biết. . . . . . Ninh Ngọc nhìn hai người Ly
Hoan và Công Ngọc Thành trong hoa viên hồi lâu, khóe miệng thoáng qua
một nụ cười nhàn nhạt rồi biến mất.

Hắn xoay người rời đi, ở trong lòng khẽ nói: A Hoan, liền từ biệt như vậy, bảo trọng.

—— thuở nhỏ hai người sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng vẫn là mỗi người đi một ngả, người và vật không còn.

+++++

Ngày đó, Thiên Thiên Loan Nguyệt và Ninh Ngọc liền lên đường trở về nhà.

Nhìn bộ dáng Ninh Ngọc một mực im lặng như đang suy nghĩ, Thiên Thiên muốn
mở miệng hỏi rốt cuộc Ly Hoan đi đâu, nhưng khi đến miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.

Nàng luôn cảm thấy, kể từ khi rời khỏi Công Ngọc phủ, tâm tình của Ninh Ngọc không tốt lắm. Mặc dù đối với nàng vẫn một bộ dáng dịu dàng như nước,
nhưng vẫn cảm giác hắn có chuyện gì đó giấu ở trong lòng, hơn nữa vô
cùng có khả năng liên quan đến Ly Hoan.

Lúc này, rốt cuộc Ninh Ngọc mở mắt ra, có điều là nói với Loan Nguyệt:
“Trước đây ngươi đã ở bên cạnh ta hai năm, đảm nhiệm chức hữu sứ, bây
giờ ngươi đã rời khỏi Mặc Phi, nếu như ngươi nguyện ý, ta lập tức khôi
phục vị trí của ngươi.”

Hiển nhiên Loan Nguyệt sững sờ, hồi lâu mới phản ứng được: “Chuyện này là thật sao?”

Ninh Ngọc không đáp, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

Lúc này Loan Nguyệt nhếch miệng lên, tựa như bộ dáng lúc Thiên Thiên vừa
mới nhìn thấy nàng, loại phong tình đặc biệt này lập tức hiện ra bao phủ cả người nàng ta, nàng làm động tác cúi chào Ninh Ngọc: “Nhất định
không phụ kỳ vọng!”

Chờ đến lúc quay về Ninh phủ một lần nữa, đã là mười ngày sau. Trước tiên
Ninh Ngọc triệu tập thập thất la sát trở về Thiên Điện, nói rõ khôi phục chức vị hữu sứ của Loan Nguyệt, sau khi dặn dò thêm vài chuyện, mới để
cho mọi người rời đi.

Trải qua chuyện này, Thiên Thiên và Ninh Ngọc thành thục hơn rất nhiều, sống chung lâu ngày, liền trôi qua cực nhanh, thời gian nửa năm rất nhanh
trôi qua, thời gian cũng từ đầu mùa hè chuyển đến mùa đông.

Hoa Mãn Lâu tiếp tục bận rộn công sự mới. Thêm Loan Nguyệt vào, thập thất
la sát rốt cuộc một lần nữa trở lại 18 người như trước, bọn tỷ muội
thường thường lặng yên không một tiếng động rời khỏi, sau đó lại mang
sắc mặt mệt mỏi trở về, có người đi ra ngoài hơn mười ngày đã trở về, có người hơn mấy tháng, còn có người đến nay còn chưa trở lại. . . . . .

Nếu như gặp phải khách nhân yêu cầu tình báo vô cùng khó có thể hỏi thăm,
Ninh Ngọc sẽ tự mình ra tay, có điều mỗi một lần rời đi, Thiên Thiên
luôn kinh hồn bạt vía không cách nào sống yên ổn, mãi cho đến khi thấy
Ninh Ngọc bình an vô sự hiện ra ở trước mặt mình lần nữa, nàng mới thở
ra một hơi, an tâm lại.

Không cần nói rõ, Thiên Thiên cũng biết nhiệm vụ của Hoa Mãn Lâu nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà nàng nguyện ý tin tưởng, Ninh Ngọc đủ mạnh để có thể bảo
vệ mình thật tốt, bảo vệ tốt mỗi người ở Hoa Mãn Lâu.

Ngày hôm đó sắc trời còn sớm, Ninh Ngọc sớm đã dậy, dịu dàng nói với Thiên Thiên còn buồn ngủ: “Hôm nay, trở về Thẩm phủ.”

Trước một khắc Thiên Thiên còn mông lung buồn ngủ trong nháy mắt tỉnh táo,
nhìn Ninh Ngọc nháy mắt mấy cái, sững sờ nói: “Chàng nói cái gì.”

“Về nhà.” Ninh Ngọc đáp.

Lúc trước vẫn luôn là Thiên Thiên một thân một mình về Thẩm phủ, mặc dù cha mẹ cũng hỏi vì sao mỗi lần đều là Thiên Thiên một mình tới cửa, nhưng
Thiên Thiên vẫn luôn nói Ninh Ngọc mỗi ngày bận rộn, không có thời gian
đến thăm bọn họ.

Thiên Thiên như thế nào không rõ ràng lắm, hàng xóm láng giềng lại âm thầm
lấy chuyện này ra nhai qua nhai lại, nói con gái Thẩm gia gả cho Ninh
phủ không được sủng ái, nếu không sao chưa có ai từng thấy Ninh Ngọc.

Mỗi lần tổ chức yến hội, mỗi lần tham gia bữa tiệc Ninh Ngọc luôn mang theo một trong mười tám thuộc hạ, chưa từng mang theo Thiên Thiên tham gia
qua.

Dần dà, mọi người rối rít truyền nhau, đều nói Thẩm Thiên Thiên là một khí
phụ, bị Ninh Ngọc lạnh nhạt ở trong nhà, vườn không nhà trống.

Nha hoàn của Thiên Thiên luôn thỉnh thoảng nói các loại tin tức cho nàng
nghe, có điều mỗi lần nàng đều chỉ cười nói đây là lời nói vô căn cứ.
Ninh Ngọc đối với nàng tốt, nàng biết, có điều nàng hiểu công việc của
Ninh Ngọc quá bận rộn, căn bản không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi tới chăm sóc nàng, cho nên nàng phải tự mình chăm sóc tốt bản thân, không
để cho Ninh Ngọc thêm phiền phức. Thậm chí nàng chưa bao giờ dám yêu cầu Ninh Ngọc cái gì, cũng không dám ở trước mặt hắn khoe khoang làm nũng,
nàng hầu ở bên cạnh hắn, luôn mang theo một sự cẩn thận ngay cả mình
cũng cảm thấy không giải thích được, hình như sợ chọc Ninh Ngọc tức
giận.

Mặc dù nàng cũng sẽ tranh chấp với hắn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thỏa hiệp
với nàng, nhưng nàng cảm giác ở giữa 2 người thiếu cái gì đó, mặc dù hai người càng lúc càng giống vợ chồng chân chính, nhưng cũng chỉ là giống
mà thôi, thậm chí nàng muốn để hắn dừng lại công việc bồi mình về nhà
một chuyến cũng sợ phiền toái hắn. Ninh Ngọc đối với nàng, luôn để cho
nàng cảm thấy cái này giống như một cuộc sống không quá chân thật huyền
ảo, kính bể, hoa liền bể.

“Tại sao, đột nhiên muốn về nhà của ta. . . . . .”

Ninh Ngọc rửa mặt xong, trên mặt không có biểu tình, có điều giọng nói đã
mềm xuống: “Sớm nên trở về thăm, nhưng công việc quá bận rộn, hôm nay
cuối cùng cũng có thời gian, liền muốn cùng nhau trở về nhà với nàng.”

Dứt lời, lại hỏi: “Sao vậy, không vui sao?”

Thiên Thiên cuống quít đứng dậy mặc quần áo, sau khi vội vàng rửa mặt thỏa
đáng, tinh thần phấn chấn đứng ở bên cạnh Ninh Ngọc vui vẻ nói: “Vui mà, sao không vui! Chúng ta đi ngau bây giờ!”

Khóe miệng Ninh Ngọc cong lên thành một nụ cười mỉm, dắt tay Thiên Thiên, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Bởi vì sắc trời còn sớm, Ninh Ngọc và Thiên Thiên vai kề vai đồng loạt chậm rãi đi ở trên đường lớn, định đi về nhà. —— đây là lần đầu tiên Thiên
Thiên dắt tay Ninh Ngọc, cùng nhau từ từ đi trên đường như vậy.

Trên đường lớn đã sớm ồn ào, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.

Ninh Ngọc một nam tử mặc xiêm y đỏ son hết sức chói mắt, gương mặt xinh đẹp
càng thêm hấp dẫn ánh mắt của các cô nương. Thiên Thiên không tự chủ
được nắm chặt tay Ninh Ngọc, lúc này đứng ở bên cạnh hắn là nàng, lại vô hình có chút tự ti.

Trong vạn người như vậy, hắn là phu quân của nàng.

Ninh Ngọc cau mày, hai mắt lạnh lùng quét một vòng tất cả mọi người, lộ ra
ánh mắt tức giận hết sức thấu xương, mọi người rối rít khẽ run rẩy, vội
vàng dời ánh mắt đi.

Ninh Ngọc nghiêng đầu, giọng nói có một tia áy náy: “Sớm biết như thế, vừa rồi nên ngồi kiệu.”

Thiên Thiên có chút nén cười, nói về: “Đây là lần đầu tiên ta và chàng nắm tay nhau đi ở trên đường lớn.”

Ninh Ngọc sững sờ, liếc nhìn mười ngón tay đan xen với Thiên Thiên, đột nhiên vẻ mặt liền khó lường.

Thiên Thiên nóng nảy, bổ sung: “Ta chỉ là tùy ý nói một chút, chàng không cần để ở trong lòng, ta chỉ cảm thấy vui vẻ, cho nên. . . . . .”

Trong lúc Thiên Thiên nói chuyện, Ninh Ngọc đã bỏ tay Thiên Thiên ra.

Nàng nhìn lòng bàn tay trống trải, sững sờ, sự cô đơn ùn ùn kéo đến.

Có điều còn chưa đợi nàng cô đơn xuống, Ninh Ngọc đã nhè nhẹ khoác tay lên trên vai nàng.

Hắn khoác vai của nàng, đột nhiên lộ ra một nụ cười nói: “Vậy thì, không bằng để vi phu ôm nàng, cùng nhau đi tiếp.”

Thiên Thiên tránh ra mặt đi chỗ khác, cúi đầu, không muốn để cho Ninh Ngọc thấy ánh mắt đột nhiên ửng hồng của nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.