“Này? Thiên Thiên đâu rồi?” Ly Hoan cũng tò mò, đi theo sau lưng Thiên Thiên, kinh ngạc nói.
Trong bụng nàng run lên, nơi nào còn có tâm trạng để ý đến Ly Hoan, lúc này
sải bước chạy vào căn phòng, ngẩng đầu nhìn khắp phòng cũng không thấy
bóng dáng Ninh Ngọc, vả lại bên trong căn phòng cũng không có bất kì dấu hiệu đánh nhau gì! Loại bỏ khả năng Ninh Ngọc có thể đi nhà xí, —— bởi
vì hắn không đi nhà xí vào ban đêm, như vậy, không phải là hắn bị người
khác bắt chứ?
Bên trong phòng không có một dấu vết phản kháng nào, cho thấy rõ người bắt
Ninh Ngọc là người bên cạnh, cho nên khiến Ninh Ngọc không có bất kỳ
phòng bị nào.
Người bên cạnh. . . . . . Thiên Thiên suy nghĩ sâu xa, đương nhiên người bị
hiềm nghi lớn nhất không phải là Loan Nguyệt mà là Noãn Phong. Nhìn bộ
dáng không cam lòng chịu yếu thế vừa rồi của Noãn Phong, đoán chừng khả
năng là Noãn Phong lớn hơn.
Nghĩ như vậy, Thiên Thiên chạy ra khỏi phòng như một làn khói, trực tiếp đi về phía phòng của Noãn Phong.
“Này? Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đợi chút ——” Tiếng gọi ầm ĩ của Ly
Hoan ở sau lưng Thiên Thiên càng lúc càng xa, nàng tự mình chạy về phía
trước. . . . . .
Cửa phòng Noãn Phong đóng chặt lại, Thiên Thiên không nói gì đi lên gõ cửa
phòng của nàng ta, không ngờ cửa lập tức mở ra, lộ ra khuôn mặt mông
lung buồn ngủ của Noãn Phong.
Sao Noãn Phong ngờ được người tới lại là “Ninh Ngọc” , trên mặt rõ ràng cả
kinh, đợi đến sau khi phản ứng kịp là một trận ngượng ngùng, nhìn đầu
tóc quần áo bản thân rối bời bộ dáng lôi thôi, càng thêm lo lắng, nhìn
Thiên Thiên thử dò xét nói: “Công tử?”
—— Noãn Phong trong phòng!
Đầu óc Thiên Thiên buông xuống, rốt cuộc phản ứng kịp, vội vàng nhanh chân
chạy ngược về, sau khi chạy về phòng, thở hổn hển nói với Ly Hoan đứng ở bên cạnh bàn tròn: “Không, không phải Noãn Phong làm!”
“Ta nói này Tiểu Ngọc Nhi, lúc ngươi nóng nảy ngươi lập tức phản ứng chậm
chạp như ốc sên, thật vất vả mong đợi ngươi chậm một chút, ai ngờ ngươi
so với con ngựa già của ta còn nhanh hơn mấy phần.” Khóe miệng Ly Hoan
khẽ co quắp, có phần bất đắc dĩ, ngoắc ngoắc tay về phía nàng, “Ngươi
qua đây.”
“Hả?” Thiên Thiên tò mò đi lên trước.
“Ngươi xem đây này.” Ly Hoan chỉ ký hiệu nửa vòng tròn trên bàn.
Thiên Thiên híp mắt suy nghĩ một hồi lâu: ” Cái bánh nướng bị người khác cắn một miếng?”
Ly Hoan: . . . . . . |||
“Ta hiểu rồi!” Thiên Thiên mở to mắt, vỗ mạnh đầu, “Là Loan Nguyệt! Là Loan Nguyệt làm!”
Nhưng mà, Loan Nguyệt đang êm đẹp tại sao muốn mang “Thiên Thiên” đi? Chẳng
lẽ địch ý của nàng ta đối với “Thiên Thiên” vẫn chưa hết hay sao?
“Đi!” Ly Hoan trầm giọng ra lệnh, liền bay về phía ngoài cửa sổ.
Thiên Thiên thử vận công ở dưới chân, cũng học bộ dáng Ly Hoan bay về phía
ngoài cửa sổ, đáng tiếc, nếm thử thất bại, nàng không có giống như Ly
Hoan bay cao như vậy, ngược lại té ngã trên mặt đất.
Nàng cắn răng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người lập tức chạy như điên về phương hướng Ly Hoan vận công bay đi.
Tối nay ánh trăng không tệ, ánh trăng sáng ngời, êm ái rọi vào trên thân
thể Thiên Thiên đang chạy, bóng người trải dài trên mặt đất. Trong lòng
Thiên Thiên có chút thương cảm, nàng còn nhớ rõ khoảng thời gian mình và Loan Nguyệt trao đổi thân thể đó, thật giống như chị em, thậm chí tốt
đến mức khiến nàng sinh ra ảo giác loại tình cảm này sẽ duy trì cả đời.
Nhưng linh hồn đổi về rồi, tình cảm biến mất, đã từng ràng buộc nhất thời, đã từng thoáng nhìn nhau cười cuối cùng vẫn trở về cục diện đao kiếm như
thế này.
Thiên Thiên ra sức chạy, không muốn để ý tới thương cảm trong lòng, hiện tại
trong cơ thể mình là Ninh Ngọc, cho nên quỷ thần xui khiến nàng tránh
khỏi một màn này, nhưng mà, nếu như nàng và Ninh Ngọc không có trao đổi
linh hồn, có phải chứng tỏ nàng sẽ bị Loan Nguyệt bắt ép lần nữa hay
không?
Nàng cảm thấy trong lòng buồn phiền, có chút ấm ức. Nhưng nàng lại không tìm được phương thức phát tiết, không thể nào quên được.
“Đến rồi!” Ly Hoan rốt cuộc dừng lại, nghiêng đầu nói với Thiên Thiên.
Thiên Thiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nơi xa, quả thật, lập tức trông thấy Loan Nguyệt giam cầm tay Ninh Ngọc, đứng ở phía trước.
Có điều, sau lưng Loan Nguyệt và Ninh Ngọc, cũng là một vách núi.
Trái tim Thiên Thiên đập mạnh, chau mày, cùng với Ly Hoan chậm rãi đi tới
trước mặt nàng ta. Vẻ mặt Ly Hoan lạnh lẽo, đôi mắt đen lúc này vô cùng
lạnh lùng, đứng ở bên cạnh Thiên Thiên, không nói gì.
Thiên Thiên trực tiếp nhìn chằm chằm Loan Nguyệt trước mặt, trong miệng không có bất kỳ cảm xúc, nói: “Loan Nguyệt, thả hắn.”
Loan Nguyệt cong môi, trên gương mặt trẻ con rốt cuộc hiện ra nụ cười xinh
đẹp thường ngày lần nữa, khóe mắt nhếch lên trong mắt to tràn đầy hứng
thú: “Thả hắn? Ngươi nói, ta thả người nào? Là thả Thẩm Thiên Thiên? Hay là. . . . . . Thả Ninh Ngọc?”
Tâm Thiên Thiên càng thêm nặng nề, nàng đã sớm nên ngờ tới, ngờ tới Loan
Nguyệt tất nhiên sẽ nhờ vào sự việc thay đổi linh hồn lần trước, mà suy
đoán ra lúc này mình và Ninh Ngọc cũng đổi hồn phách!
Nếu như nàng thừa dịp hiện tại giết chết Ninh Ngọc, đây quả thực so với việc bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.
Thiên Thiên và Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh, cũng không có bất kì gợn sóng nào. Thiên Thiên đè tất cả sợ hãi trong lòng
xuống, trên mặt tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh: “Loan Nguyệt, đừng làm
bậy. Mau thả hắn!”
Đối với hàm nghĩa trong lời nói này, Thiên Thiên hiểu, Loan Nguyệt hiểu,
Ninh Ngọc cũng hiểu, duy chỉ có Ly Hoan không hiểu, cho nên hắn sửng
sốt, gãi gãi đầu hỏi “Cái gì Thiên Thiên Ninh Ngọc, Loan Nguyệt, ngươi
bắt chính là Thiên Thiên , trực tiếp buông Thiên Thiên nhi ra là được,
cái này có liên quan gì đến Tiểu Ngọc Nhi đâu?”
Trong mắt Loan Nguyệt hứng thú càng lớn, hỏi Ly Hoan “Ngươi muốn biết không?”
Ly Hoan liền vội vàng gật đầu: “Muốn!”
“Hứ, ta không nói cho ngươi.” Loan Nguyệt một tiếng lạnh nhạt, quay đầu đi.
Ly Hoan nghẹn lời, bị nàng chặn họng nói không nên lời.
Loan Nguyệt quét mắt về phía Thiên Thiên lần nữa, chỉ nói: “Ninh Ngọc, mấy ngày nay. . . . . . cảm giác, như thế nào?”
Cảm giác mấy ngày nay, dĩ nhiên là chỉ cảm giác sắm vai Ninh Ngọc mấy ngày nay.
Nếu như không phải mấy ngày nay mình có kinh nghiệm sắm vai Ninh Ngọc, sợ
rằng cả đời Thiên Thiên này cũng không biết thì ra là Ninh Ngọc đã từng
là một thiếu niên xấu xí như vậy, càng sẽ không nghĩ đến Ninh Ngọc luyện luyện loại tà công này mà Ninh Ngọc có bao nhiêu lực ý chí. Mà nàng, có lẽ sẽ không có cơ hội đặc biệt này, khiến cho nàng xúc động khi biết
chân tướng, cái nhìn đối với Ninh Ngọc, dần dần từ chống lại, biến thành tiếp nhận, thậm chí, dường như, đã từ tiếp nhận, chậm rãi hóa thành
thói quen.
Thật giống như hắn trong lúc bất tri bất giác, giống như máu thịt từ từ thấm vào trong sinh mệnh của nàng, giống như mỗi sáng sớm, chỉ cần vừa mở
mắt ra, Ninh Ngọc sẽ nằm bên cạnh nàng, tựa như một đôi vợ chồng son
vậy, như hình với bóng.
Tình cảm của Thiên Thiên đối với Ninh Ngọc rất khó hiểu. Trong lòng nàng có
mấy phần kính sợ hắn, có mấy phần bài xích hắn, còn có mấy phần chán
ghét hắn. Nhưng trong sự kính sợ bài xích và chán ghét này có xen lẫn
vài tia chân tình không nói rõ được, điều này ngay cả chính nàng cũng
không rõ ràng.
Có thể, ở kiếp thứ nhất nàng mới vừa nhìn thấy Ninh Ngọc thì cũng đã si mê rồi. Một nam tử tuấn tú như vậy, lại có bao nhiêu cô gái si mê, nhìn
thấy hắn thì nét mặt vui cười như hoa. . . . . . Đáng tiếc bộ dáng Ninh
Ngọc quá lạnh lùng tao nhã, 18 người ‘ cơ thiếp ’ mỗi người đều tuyệt
sắc, Thiên Thiên muốn đến gần nửa bước cũng sợ hãi do dự, chỉ vì sợ hãi
bị người phát hiện, từ đó băn khoăn lo lắng; sợ tâm tư lộ ra ngoài, dứt
khoát đóng cửa không thấy.
Thiên Thiên khẽ trầm mặc, nhìn về phía Loan Nguyệt lần nữa, khóe miệng mang theo một nụ cười, nói: “Cảm giác không tệ.”
“Ta thấy khí sắc của công tử rất tốt, nghĩ đến mấy ngày nay chắc là trôi
qua rất vui vẻ.” Loan Nguyệt cũng cười với nàng, nói tới đây, lại
nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Ngọc bên cạnh, hỏi, “Không biết Thiên
Thiên cảm giác như thế nào?”
Sự ung dung thản nhiên trên mặt Ninh Ngọc dần dần tản đi, mặt không chút thay đổi nhìn Loan Nguyệt: “Ngươi muốn ta nói gì?”
Ly Hoan cười duyên, mềm mại đáng yêu nói: “Cần gì khẩn trương như vậy, ta cũng chỉ là tò mò.”
Ninh Ngọc dời mắt đi, không thèm trả lời.