Tục ngữ nói không sai, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh
khỏi. Nếu nàng cực khổ trốn tránh đều thất bại, vậy thì dứt khoát ngẩng
đầu ưỡn ngực đối mặt với cuộc sống thê lương còn tốt hơn! Ngay cả chết
nàng cũng không sợ, chẳng lẽ sợ một người nam nhân vô sỉ có 18 người
tiểu thiếp sao!
Trong lòng Thiên Thiên lập tức bình tĩnh lại, tốt! Từ nay về sau, tiêu chí
sống của nàng là —— ngay cả khi đối mặt với kẻ thù vẫn tiếp tục mỉm
cười, ngay cả khi đối mặt với Ninh Ngọc vẫn luôn lịch sự, làm một người
không quan tâm hơn thua , tiểu thư khuê các!
Nàng tháo khăn voan đỏ thẩm trên đầu xuống, đi đến bàn bên cạnh ăn ít điểm tâm. Cả ngày bận rộn, làm nàng mệt chết!
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa, vang lên hai tiếng bước chân, đối thoại của một nam một nữ truyền vào tai Thiên Thiên.
Đầu tiên nghe thấy một giọng nữ quyến rũ: “Thiếu gia, hôm nay là ngày cưới của ngài, sao ngài gọi Nguyệt nhi tới đây?”
“Ta gọi nàng, chẳng lẽ không được sao.” Giọng điệu mập mờ, âm thanh của
Ninh Ngọc vĩnh viễn đều cợt nhả như vậy, giống như một đoá hoa mẫu đơn
ngang ngược, chỉ sợ người đời không biết tiếng thơm của hắn.
“Thiếu gia, ngài thật là xấu, Nguyệt nhi còn có mười bảy tỷ tỷ mà, thiếu gia
có thể nhớ tới Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thật cảm động. . . . . .” giọng nữ mềm mại tiếp tục nói.
Thiên Thiên tiếp tục ăn điểm tâm, vẻ mặt khinh thường, 18 người tiểu thiếp
thì sao! Ninh Ngọc không sợ phóng túng quá độ suy yếu mà chết sớm, nàng
không cần phải sợ!
“Ôi. . . . . . Ta đương nhiên nhớ Nguyệt nhi . . . . . .” Âm thanh của Ninh
Ngọc càng mê hoặc, nhỏ giọng truyền tới, làm cho Thiên Thiên nổi da gà.
Tiết mục tiếp theo, hắn và tiểu cơ thiếp Nguyệt nhi đi đến phòng bên cạnh thể hiện tình cảm chứ? —— thô tục! Quá thô tục!
Quả nhiên, Ninh Ngọc và Nguyệt nhi từ từ đi đến căn phòng bên cạnh, bọn họ
bắt đầu liếc mắt đưa tình, đặc biệt là Nguyệt nhi, thỉnh thoảng truyền
ra từng trận tiếng cười như gà gáy ‘ ha ha ha ’, cười không ngừng làm
Thiên Thiên sợ hãi.
Ninh Ngọc cố ý cùng Nguyệt nhi tán tỉnh ở trước mặt mình, còn không phải vì
muốn hạ uy phong mình xuống sao! Thiên Thiên nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, từ từ nheo mắt lại, ——”Ninh Ngọc, ngươi cho rằng ta còn ngu
ngốc mặc cho ngươi sỉ nhục sao. . . . . .” Khóe miệng của nàng nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, tháo mũ phượng xuống, thay một bộ y phục
thông thường, sửa sang quần áo của mình ổn thoả, không thèm quan tâm
Ninh Ngọc và Nguyệt nhi ngâm thơ ở phòng bên cạnh, nàng sửa sang bọc
quần áo ổn thoả, dưới ánh trăng không chùn bước đi về phía căn phòng hậu viện mình đã từng ở hai năm!
—— chẳng lẽ nàng còn ngẩn người trong phòng cưới cả đêm chờ Ninh Ngọc tới
đuổi nàng đến hậu viện sao? Dĩ nhiên không thể! Nàng sẽ không cho loại
nhục nhã này xuất hiện lần thứ hai trong cuộc đời nàng!
Cả Ninh phủ nàng đều vô cùng quen thuộc, dù sao cũng sinh sống ở đây hai
năm. Nàng đi vào gian phòng trong hậu viện của mình, sắp xếp quần áo,
liền ngủ say đi vào trong giấc mơ đẹp.
Một ngày mới bắt đầu, sáng sớm không khí nhẹ nhàng mát mẻ, hương thơm các
loại hoa thoang thoảng trong không khí, thấm vào lòng người. Mặt trời
mọc phía Đông, thật là một ngày tươi đẹp.
Khoé miệng Ninh Ngọc cười yếu ớt, trong mắt lạnh nhạt, chậm chạp mặc vào
người bộ quần áo đỏ thẩm, nghiêng đầu nhìn ái thiếp Nguyệt nhi của mình, giọng điệu tế nhị như cũ, thì thầm vào tai nàng: “Nếu ngươi là nàng ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
Nguyệt nhi hé ra gương mặt trẻ con, một đôi mắt đặc biệt quyến rũ, ánh mắt
đung đưa bất giác bị nàng câu đi hồn phách, một cái nhăn mày và tiếng
cười không biết sẽ mê hoặc trái tim bao nhiêu người. Nàng nháy mắt tinh
nghịch với hắn, trả lời: “Nếu ta là nàng ta, có thể, sẽ khóc đấy.”
Ninh Ngọc cúi đầu cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, ôm Nguyệt nhi đồng loạt đi ra khỏi phòng.
Hôm nay mặt trời đặc biệt nóng, ánh mặt trời chói chang. Ninh Ngọc rất ưu
nhã đưa tay gõ cửa phòng cưới của Thiên Thiên, âm thanh cười yếu ớt lại
mang theo quỷ dị: “Phu nhân, đã là giờ Mẹo, vẫn chưa rời giường thay
quần áo sao.”
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Ninh Ngọc và Nguyệt nhi liếc mắt nhìn nhau, đưa tay đẩy cửa phòng ra, đồng
loạt ưu nhã chậm chạp bước vào gian phòng của Thiên Thiên, đợi đến thời
điểm thấy rõ trên giường hỗn độn, giá y cùng mũ phượng rơi đầy trên sàn, nụ cười trên mặt hắn rốt cuộc rét lạnh, thu hồi lại bàn tay đặt trên
người Nguyệt nhi, mặt của hắn càng ngày càng đen, quay đầu, trầm giọng
gọi tiểu nha hoàn giữ cửa bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Phu nhân đâu?”
Tiểu nha hoàn lảo đảo chạy vào trong phòng, liếc nhìn quần áo đỏ rực rải rác trên sàn, trong lòng hiểu xảy ra chuyện gì, mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, đứt quãng nói: “Phu nhân, phu nhân nàng. . . . . .” Nhưng ‘phu nhân’
nửa ngày, cũng không nói được nguyên nhân vì sao, chẳng lẽ nàng nói bởi
vì mình lười biếng len lén đứng ở trong góc ngủ. Huống chi lần đầu tiên
nàng thấy Ninh Ngọc tức giận như vậy, trong quá khứ trên mặt thiếu gia
Ninh Ngọc lúc nào cũng nở nụ cười nhạt, lần này bị Ninh Ngọc hỏi như
vậy, nàng đã sớm không thấy ba hồn bảy phách, làm sao còn nói ra lời.
Nguyệt nhi thấy thế, vội vàng giảng hoà, mở to đôi mắt trong veo như nước,
miệng anh đào nhỏ khẽ mấp máy, hướng về phía Ninh Ngọc làm nũng nói:
“Thiếu gia, cần gì vì tỷ tỷ không biết điều mà nổi giận, Nguyệt nhi thật đau lòng ~.” Dứt lời, nàng đưa tay vỗ lồng ngực của Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc híp lại đôi mắt hoa đào, liếc Nguyệt nhi một cái, âm thanh càng
lạnh hơn, căn dặn nói: “Kêu quản gia lục soát cho ta, đào ba thước đất
cũng phải tìm ra nàng!”
Tiểu nha hoàn vội vàng đi xuống thông báo, Ninh Ngọc nhìn bầu trời rực rỡ,
trên mặt lúc trắng lúc đen, có chút khó tin nghĩ —— chẳng lẽ những tin
đồn kia, tất cả đều là thật sao?
Thẩm Thiên Thiên! Ngươi thật giỏi!
Quản gia mang theo người làm trong phủ tìm từ trên xuống dưới nhiều lần, rốt cuộc tìm được Thiên Thiên đang ngủ ngon ở trong gian phòng nhỏ trong
hậu viện Tây Sương vắng vẻ, lão quản gia lau mồ hôi, không dám làm ồn
đến Thiên Thiên, vội vàng phân phó người làm mau đi thông báo cho Ninh
Ngọc, cho thiếu gia tự mình xử lý. Một lát sau, Ninh Ngọc với bộ mặt sa
sầm, xuất hiện trước mặt của Thiên Thiên.
Nhưng thấy tóc Thiên Thiên lộn xộn, khẽ nhếch đôi môi no đủ quen thuộc, còn
thỉnh thoảng đưa tay gãi ngứa sau lưng. Ninh Ngọc rốt cuộc không thể
chịu đựng được nữa, đi đến gần nàng, đưa tay nắm chặt cổ tay của nàng,
tức giận và nói: “Thẩm Thiên Thiên!”
Thẩm Thiên Thiên bị đau, mở mắt ra, nhìn Ninh Ngọc gần trong gang tấc, sửng
sốt ba giây đồng hồ, sau đó, “Ắt xì ….——” nàng hắt hơi mạnh, phun nước
bọt vào người hắn.
Ninh Ngọc sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.
Thẩm Thiên Thiên ho khan hai tiếng “Khụ khụ”, mới liếc mắt nhìn hắn, nói khó nghe: “Ôi, gió ở hướng nào, thổi thiếu gia Ninh Ngọc tới đây.”
Ninh Ngọc khôi phục, hất tay của nàng ra, ưỡn ngực nhìn nàng, giọng điệu
nghiêm nghị: “Tin đồn nói thiên kim Thẩm gia say rượu mỗi đêm, vì ngươi
phải gả cho ta, có phải có chuyện này?”
“Ôi?” Thiên Thiên mở to mắt.
“Được, rất tốt.” Ninh Ngọc có lẽ đã tức giận ngược lại cười, hắn liếc mắt nhìn gian phòng nhỏ tối tăm lại cũ kỹ, tiếp tục nói, “Thẩm Thiên Thiên,
ngươi thích ở chỗ tồi tàn này, ta liền thành toàn ngươi…ngươi đàng
hoàng ở đây cho ta, nếu để cho ta phát hiện ngươi đến gần Tiền viện một
bước, ta liền giam cầm ngươi một tháng!” môi của hắn đỏ mọng đầy đặn
xinh đẹp, nhưng lời nói thật khó nghe.
Thẩm Thiên Thiên cũng hừ lạnh, nhún vai một cái nói: “Tùy tiện! Tiền viện làm sao so với sương phòng yên tĩnh tự do!”
—— nàng cũng không muốn tới Tiền viện, cùng 18 người tiểu thiếp đấu trí so tài, thật dễ dàng chết sớm, mà nàng cũng không có thời gian dây dưa với các nàng.
Ninh Ngọc không nói gì, nghiêm mặt phất tay áo rời đi.
Thẩm Thiên Thiên nhìn bóng lưng của hắn, trên mặt khinh thường, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Bởi vì tin tức quá lớn, chỉ phút chốc, cả Kinh Thành truyền khắp tin đồn
ngày động phòng Thẩm Thiên Thiên chạy trốn tới phòng người làm tránh né
Ninh Ngọc. Mặc kệ đường lớn hay hẻm nhỏ, đều có các cô gái ở chung một
chỗ bàn tán với nhau đề tài ‘ Thiên kim Thẩm gia ở trong phúc mà chẳng
biết hưởng, gả cho mỹ nam Ninh Ngọc làm vợ lớn còn không tình nguyện ’,
rất nhanh, mức độ chán ghét ghen tỵ của các cô gái đối với Thẩm Thiên
Thiên đã tăng vọt.
Tóm lại, sau ngày thứ nhất thành thân, nàng chậm chạp vượt qua trong giấc
ngủ. Chỉ là, khi hoàng hôn bắt đầu, Thẩm Thiên Thiên không ngờ tới, chỗ ở nhỏ của nàng, nghênh đón vị khách không mời mà đến đầu tiên.
Cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp, vạn vật đều bao phủ thêm một chiếc áo khoác
vàng rực. Thiên Thiên đang ngồi trước bàn đá làm nữ công, vô tình nhìn
lên, liền trông thấy một dáng người xinh đẹp lượn lờ ở xa, chậm rãi
chiếu vào tầm mắt của nàng.
Áo lụa mỏng vàng nhạt sáng ngời nổi bật lên sự mềm mại của nàng, có một
gương mặt trẻ con, lại có một đôi mắt mê hoặc lòng người, một bộ ngực
lớn sống động, đây quả thực là ‘khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ
‘,hèn gì Ninh Ngọc đặc biệt cưng chiều nàng hơn.
Thẩm Thiên Thiên buông nữ công trong tay ra, nhìn nàng từng bước đi về phía
mình, trên mặt chậm rãi giương lên một nụ cười thân thiện đón tiếp nàng, —— nàng cũng không tin, Nguyệt nhi đến tìm mình, chỉ vì tới uống ly
trà.
Trong nháy mắt, hình như trong không khí lan ra mùi thuốc súng.
Chỉ thấy khóe miệng Nguyệt nhi khẽ cười yếu ớt cúi chào Thẩm Thiên Thiên, ngọt ngào nói: “Nguyệt nhi ra mắt tỷ tỷ.”
Thẩm Thiên Thiên cũng cười nhẹ với nàng một tiếng: “Muội muội cần gì khách sáo như vậy, ngồi xuống, uống ly trà đi.”
Nguyệt nhi đồng ý, ngồi đối diện Thiên Thiên, không nói lời nào, chỉ là dùng
ánh mắt mê người của nàng nhìn chằm chằm Thiên Thiên, cũng không biết
rốt cuộc đang nhìn gì.
“Muội muội? Muội muội?”
Thiên Thiên kêu hai tiếng, Nguyệt nhi mới phục hồi tinh thần lại, đối với
nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi nheo mắt lại, nói với nàng: “Tỷ tỷ, xin hãy
cho phép Nguyệt nhi hỏi tỷ một vấn đề.”
“Cứ hỏi đừng ngại.”
“Tỷ tỷ, yêu thiếu gia không?” Nguyệt nhi liền hỏi.
Thiên Thiên suýt nữa phun ngụm trà trong miệng, mặt của nàng nghẹn đỏ bừng,
thật vất vả mới thuận khí, run rẩy hỏi “Ta yêu hắn làm gì!”
Nghe vậy, trên mặt Nguyệt nhi hơi quỷ dị, bắt đầu tươi cười diêm dúa lẳng
lơ, phối hợp cặp mắt to mê người, làm cho cả người Thiên Thiên cảm thấy
phát run, chỉ nghe nàng từ từ nói: “Thế thì, tỷ tỷ có biết, ngàn vạn nam tử trên thế gian này, người nào xuất chúng nhất hay không?”