Ngày hôm sau sắc trời không tệ, đợi đến ánh mặt trời chiếu vào trên mặt
Thiên Thiên thì Thiên Thiên mới rốt cuộc từ từ mở mắt ra, bởi vì tay
nàng vẫn bị Ninh Ngọc gối lên, cho nên lúc này hoàn toàn không còn cảm
giác, tất cả đều đã chết lặng đi. Nàng nhìn về phía Ninh ngọc, nhưng
không ngờ, liền cùng Ninh Ngọc bốn mắt nhìn nhau.
Thiên Thiên giật mình, nhìn chằm chằm Ninh Ngọc mở thật to đôi mắt một hồi
lâu, vừa cẩn thận quan sát Ninh Ngọc dưới da thịt trắng nõn xuất hiện
một lớp quầng thâm dưới mắt, thử thăm dò hỏi: “Ngươi. . . . . . Không
ngủ được sao?”
Nét mặt Ninh Ngọc thật là phức tạp, hắn từ từ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào Thiên Thiên, rốt cuộc nói ra một chữ: “——đau!”
Thiên Thiên cầm thật chặt tay Ninh Ngọc một phen, lúc này mới phát hiện ra
lòng bàn tay Ninh Ngọc vô cùng lạnh lẽo, còn mang theo một tầng mồ hôi
mỏng, —— điều này cũng không thể trách Ninh Ngọc sẽ đau đến không ngủ
được, bởi vì thân thể của nàng xưa nay đã như vậy, mỗi lần quỳ thuỷ đến, nàng cũng sẽ đau đến nỗi lăn lộn trên đất cả người đổ mồ hôi lạnh, mà
còn sẽ cả người vô lực muốn ngất đi. . . . . .
Loại khổ sở này dĩ nhiên là Thiên Thiên vô cùng hiểu rõ. Ở phía dưới chăn
mền nàng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp bụng Ninh Ngọc, không ngừng xoa
vòng tròn, kéo dài đến thời gian gần một chung trà, mới từ rút tay ra
khỏi người Ninh Ngọc, sau khi rời giường rửa mặt xong, lại đem khăn lông giúp Ninh Ngọc lau mặt, sửa sang quần áo xong, mới cẩn thận ôm Ninh
Ngọc lên, đi xuống dưới lầu.
Thiên Thiên cảm giác mình lúc này xác thực là một người chồng thành thục, có ý chí kiên cường đem hết toàn lực đi bảo vệ mình thê tử của mình!
Nàng nghiêm mặt ôm ngang Ninh Ngọc sắc mặt có chút xanh xao, ngẩng đầu ưỡn
ngực hiên ngang đi ở trong hành lang, đi ở trong ánh mắt của mọi người ở bên trong, đi ở trong sự cực kỳ kinh ngạc của Loan Nguyệt và Ly Hoan há hốc mồm bên cạnh, cuối cùng vừa nhấc chân, rốt cuộc nhảy vào xe ngựa.
Ly Hoan đi theo bước lên xe ngựa, híp mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Thiên
Thiên và Ninh ngọc, thử dò xét nói: “Các ngươi. . . . . . Đang diễn
trò?”
Thiên Thiên liếc hắn một cái: “Ngươi mới diễn trò!”
Ly Hoan cau mày trầm tư im lặng, ánh mắt nhìn về phía Thiên Thiên và Ninh
Ngọc có chút phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thiên Thiên cúi đầu nhìn Ninh ngọc ở trong lòng mình nhắm mắt nghỉ ngơi, dùng tay áo to lớn che chở, cố ý làm như lơ đãng đặt tay ở trên bụng của
nàng nhẹ nhàng đấm bóp. Không thể không nói, Ninh Ngọc như vậy để cho
nàng cảm thấy có chút đau lòng. Có lẽ là động tác của Thiên Thiên quá
dịu dàng, cả đêm không ngủ quả thật làm cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi,
rốt cuộc lúc này ở trong ngực của Thiên Thiên từ từ rơi vào mộng đẹp.
Cảm giác được Ninh Ngọc đã yên ổn ngủ, Thiên Thiên nơi nào còn dám nói cái
gì nữa, liếc nhìn vẻ mặt Ly Hoan vẫn kỳ quái như cũ, sử dụng ánh mắt gửi một cái cảnh cáo cho hắn, ngay sau đó cũng nhắm mắt giả vờ ngủ say .
Mà Ly Hoan nhìn chằm chằm ‘Ninh Ngọc’ cầm thật chặt cánh tay của ‘Thiên Thiên’, thái độ trở nên nặng nề hơn.
Xe ngựa không ngừng lắc lư tựa như gây ngủ, mà ngay cả Thiên Thiên cũng
bất giác ngủ đi, ngay cả khi nàng tỉnh lại, cũng là do Ly Hoan đánh
thức. Nàng mới vừa mở mắt, liếc mắt liền thấy được gương mặt phóng đại
của Ly Hoan này, dọa nàng giật mình.
“Xuống xe, ăn bánh bao.” Ly Hoan kêu nàng.
Nàng gật đầu một cái, nhìn về phía Ninh Ngọc trong ngực nhẹ giọng nói: “Có thể. . . . . . Đi bộ không?”
Trên mặt Ninh Ngọc có chút kỳ quái, có chút rối rắm, đôi mắt ngái ngủ mông
lung gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn là
chậm rãi từ trên người Thiên Thiên đi xuống, chỉ là thời điểm vừa đứng ở trên mặt đất, lập tức liền xoát một tiếng, chỉ là rất nhanh lại khôi
phục bình thường.
Thiên Thiên nhìn thấy hắn bước xuống đất, có chút yên lòng rồi, xem ra thời
kì gian nan nhất đã qua, tiếp theo dù sao cũng nên từ từ thích ứng thôi. . . . . .
Nhưng mà, không đợi Thiên Thiên vẽ xong cái suy nghĩ này trong đầu, “A ——”một tiếng thét lên, đột nhiên từ trong miệng của Ly Hoan phát ra, doạ nàng
sợ hết hồn.
“Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi! Ngươi ngươi quần của ngươi sao, tại sao lại có máu?” Ly Hoan kêu to.
Máu. . . . . . Thiên Thiên cúi đầu nhìn, quả nhiên, trên quần mình dính một
vết máu lớn, nàng sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng làn váy Ninh
Ngọc đi ở phía trước, quả nhiên, cái mông nở ra một đóa hoa máu vô cùng
đáng yêu, xem ra vải bông lúc nãy mua chất lượng không tốt lắm a. . . . . .
“Máu! Máu! Thiên Thiên, Thiên Thiên, nàng chảy máu!” Ly Hoan kinh hô như một
làn khói từng bước từng bước chạy đến bên cạnh Ninh Ngọc, đưa tay một
phen ôm chặt lấy bờ vai của hắn.
Mặt Ninh Ngọc càng đen hơn, âm trầm nhìn tay của hắn đặt ở trên người mình, lạnh nhạt nói: “Buông ra!”
Ly Hoan nơi nào chịu nghe lời của hắn, ngược lại đưa tay nhẹ nhàng sờ
soạng trên khuôn mặt của hắn một cái, bộ mặt thương hoa tiếc ngọc nói:
“Thiên Thiên , tới quỳ thủy sao có thể không nói ta biết, nàng nên sớm
đi nói cho ta biết, cũng tốt hơn Ninh Ngọc kia như tảng đá cứng chân tay vụng về, nàng nhìn xem, nàng nhìn hắn xem, nàng đã nhếch nhác như vậy
hắn còn tự lo đứng ở một bên sĩ diện, cũng không biết là bày cho ai xem
đây!” hắn một bên nói xong, vừa đưa ngón tay chỉ về phía Thiên Thiên
cách đó không xa, than tiếc nói.
Khắp khuôn mặt Thiên Thiên đều là ngượng ngùng, nơi nào lo lắng Ly Hoan múa
mép khua môi nữa, hơi đỏ mặt đi tới bên cạnh Ninh Ngọc nhẹ giọng nói:
“Ta…ta dẫn ngươi đi thay. . . . . .”
Ly Hoan vừa nghe, nóng nảy, trong mắt có một chút thâm trầm, phản bác:
“Không được! Nam nữ hữu biệt, chuyện riêng tư như vậy, sao có thể để
Tiểu Ngọc Nhi ngươi đi làm!”
Thiên Thiên còn muốn phản bác lại, lại bị Loan Nguyệt dẫn dầu đi tuốt đằng
trước giành nói: “Ta là con gái, chuyện như vậy đương nhiên là để ta làm giúp nàng.” Dứt lời, nàng tiến lên, đưa tay kéo tay Ninh Ngọc, liền đi
về phía nơi xa.
Ai có thể nghĩ, Ninh Ngọc một phen tránh khỏi nàng.
Loan Nguyệt sững sờ, dừng bước quay đầu lại nghi ngờ nhìn nàng, lại phát
hiện lúc này khí chất của “Thiên Thiên” trước mắt hoàn toàn thay đổi,
cũng không còn thấy sự dịu ngoan lúc trước, ngược lại bị thay thế bởi
một loại khí thế lạnh lùng nguy hiểm. —— loại khí thế này nàng thật sự
là quá quen thuộc bất quá, thế gian này trừ Ninh ngọc, còn có ai có
được?
Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi. Có thể đặt ở phía trước Mặc Phi, đương nhiên là có đạo lý của hắn.
Nàng liếc nhìn”Ninh Ngọc” rơi ở phía sau, quả nhiên, khí chất vốn thuộc về
Ninh Ngọc một khi Ninh Ngọc rời đi thân thể, phần phong nhã tài hoa này
liền biến mất trong nháy mắt không thấy, ngay cả khi bề ngoài Ninh Ngọc
đẹp hơn nữa, cũng không có phần khí thế này, bất quá cũng chỉ là một
tiểu bạch kiểm thôi.
Vậy mà hôm nay “Ninh Ngọc”, chính là điển hình của tiểu bạch kiểm, bởi vì
linh hồn ở bên trong sớm đã không phải là bản thân Ninh Ngọc, mà là ——
Thiên Thiên.
Hồi tưởng lại kinh nghiệm lúc trước, nàng càng thêm có lý do tin tưởng, lúc này Ninh Ngọc và Thiên Thiên đã thay đổi linh hồn, nghĩ đến này linh
hồn tráo đổi, là do hôm đó rơi xuống nước mà thành, thời điểm khi mình
tỉnh lại phát hiện linh hồn mình đã trở về thân thể mình, nàng còn hạnh
phúc thật lâu, chỉ là ngày hôm sau nàng liền nhận thấy được hai người
Ninh Ngọc và Thiên Thiên trở nên cực kỳ mất tự nhiên. . . . . . Những
dấu hiệu này, trừ trao đổi linh hồn, làm gì có giải thích nào khác nữa?
Đột nhiên dưới đáy mắt Loan Nguyệt xuất hiện tia cười khẽ, nàng từ từ đi
tới bên cạnh “Ninh Ngọc”, nhẹ nhàng đưa tay khoác lên nàng, —— kéo lên
hai tay trên thực tế là tay Thiên Thiên.
“Phu quân, tới đây!” Ninh Ngọc nhìn thấy Loan Nguyệt khiêu khích, lúc này
ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Thiên Thiên nói. Mặc dù giọng
nói nghe vào lạnh lùng, nhưng vẫn có chút thận trọng, lại tựa hồ ẩn chứa một tia yếu ớt và. . . . . . ỷ lại, còn mơ hồ mang theo một tia độc
chiếm bá đạo.
Có điều như đã nói qua, Ninh Ngọc đối với Thiên Thiên mở miệng một tiếng ‘ phu quân ’, ngược lại vô cùng trôi chảy, làm cho Thiên Thiên một hồi
xấu hổ, nàng nhẹ nhàng tránh tay Loan Nguyệt ra, lúc này mới nghiêm mặt
hơi cúi đầu, từ từ đi đến bên cạnh Ninh Ngọc, nhẹ giọng nói: “Gọi vi
phu. . . . . . Làm gì?”
Ninh Ngọc nhìn nàng một cái, cất cao giọng nói: “Đưa vải cho ta.”
Thiên Thiên 囧 đầy đất, tay run rẩy từ trong bao lấy ra một mảnh vải đưa cho hắn, vẻ
mặt có chút đặc sắc. —— ở trước công chúng, dùng mặt mũi của ‘Thẩm Thiên Thiên’ nói ra những lời này. . . . . . Đây chính là mặt mũi của Thẩm
Thiên Thiên nàng nhé!
Ninh Ngọc ưu nhã đưa tay mà tiếp nhận, mắt nhìn chằm chằm vết máu trên đùi
Thiên Thiên, nhắm mắt khép hờ, đưa tay nắm miếng vải thật chặt, một thân một mình đi về phía chỗ sâu rừng rậm.
Thiên Thiên nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng
không thể làm gì, chuyện quỳ thuỷ như vậy, nàng cũng chỉ có long mà
không thể giúp được gì~!
Loan Nguyệt đưa tay lôi kéo tay áo của nàng, mềm giọng nói nói: “Ninh Ngọc,
người của Hoa Mãn Lâu chắc hẳn cũng sắp tới rồi.” Dứt lời, sóng mắt lưu
chuyển vô hạn phong tình.
Thiên Thiên nhìn nàng, sững sờ, —— vẻ mặt như thế, nàng đã có bao lâu chưa
từng nhìn thấy rồi hả? Đã từng là Loan Nguyệt phong tình vạn chủng rốt
cuộc vẫn trở lại lần nữa, mỹ nữ rắn rết, hoa đẹp có gai! Bởi vì một đoạn nhạc đệm trao đổi linh hồn, suýt nữa khiến Thiên Thiên quên mất cô gái
trước mắt này, là cô gái đã từng cưỡng ép chính mình nhảy xuống vách đã, luôn luôn thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
Như vậy, đây là không phải chứng tỏ, sau khi Loan Nguyệt nàng trở lại Kinh
Thành, sẽ đi tìm Mặc Phi rồi sao? Nhưng lúc trước nàng ở trong thân thể
Loan Nguyệt vì thoát khỏi Mặc Phi, từng nói qua “Muốn đem Tứ Ẩn cùng trở về giao cho hắn” , nếu như lúc này Loan Nguyệt lại hai tay trống trơn
trở về, chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao? Nếu để cho nàng biết mình vì rời đi Mặc Phi mà đã nói là có thể làm được, không biết Loan Nguyệt sẽ trả thù như thế nào đây!
Thiên Thiên theo bản năng run run người, tình huống bây giờ có chút phức tạp. . . . . . Nàng nhíu nhíu mày, —— nàng nên nghĩ biện pháp, ngăn cản Loan Nguyệt trở về gặp Mặc Phi mới phải!
*****
Sau chuyện vừa rồi, đoàn người tiếp tục đi đường. Theo thường lệ từ ban
ngày đến đêm tối, sau đó ở trong nhà trọ nhỏ trên đường ngủ một giấc,
tranh thủ sớm ngày trở về Ninh phủ. Chỉ là, một đêm này, Ly Hoan nhìn có vẻ là lạ.
Sau khi Thiên Thiên ăn xong tính toán trở về phòng ngủ, Ly Hoan gọi nàng
lại: “Tiểu Ngọc Nhi, ta xem tối nay thời tiết rất tốt, hai người huynh
đệ chúng ta liền thừa dịp tối nay nâng ly nói cười một phen, như thế
nào?” Dứt lời, hắn lắc lắc ngón tay.
Thiên Thiên nhìn cái bộ dáng ẻo lả kia của hắn, nhất thời run một cái, không
chút nghĩ ngợi từ chối: “Giữa ban ngày lên đường đã mệt như vậy, xin
ngài thương xót, để cho ta tranh thủ buổi tối ngủ một giấc được không,
tiểu tổ tông của ta!”
Ly Hoan đứng lên từ từ đi tới bên người nàng, sau đó liền đưa lưng về phía Ninh Ngọc và Loan Nguyệt vẫn còn ở trên bàn cơm, chỉ làm cho Thiên
Thiên nhìn thấy mặt của hắn. Hắn khoa tay múa chân với nàng, không tiếng động nói ra bốn chữ.
Ánh mắt của hắn hết sức nghiêm túc, sắc bén và thâm thúy, cùng với Ly Hoan
ngày thường cợt nhã căn bản là như hai người khác nhau. Thiên Thiên nhìn chằm chằm miệng của hắn, chỉ thấy hắn nói ra, rõ ràng chính là “Có
chuyện quan trọng cần thương lượng”. Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng
vẫn gật đầu một cái, nhẹ giọng lên tiếng: “Được . . . . .”
Lúc này Ly Hoan mới hài lòng xoay người, trên mặt khôi phục vẻ vui sướng
ngày thường, tiếp tục nhảy đến trước bàn ăn ngấu nghiến đi.
Mà trong lúc đó hai người khác bên bàn cơm, không khí lại hết sức quỷ dị.
Hai người Loan Nguyệt và Ninh Ngọc cùng nhìn nhau, ai cũng không chịu thua
ai, trong lúc đó ánh mắt giống như điện quang hỏa thạch toả sát khí bốn
phía. Trong mắt Loan Nguyệt một mảnh lạnh lùng, trong mắt Ninh Ngọc xuất hiện một mảnh rét lạnh, ngươi dám đuổi theo ta, không ai nhường ai.
Rốt cuộc Ly Hoan vẫn vùi đầu vào đồ ăn cảm thấy một tia không bình thường,
hắn chớp chớp mắt to, nhìn ngồi hai người ngồi bên cạnh mình và đối diện mình, hồi lâu, mới sững sờ nói: “Thiên Thiên, Loan Nguyệt, các ngươi
đây là so tài xem ánh mắt của ai đẹp hơn sao?”
Ngay sau đó cười hắc hắc, nhíu mày nói: “Dĩ nhiên là Thiên Thiên nhi của ta
đẹp hơn chút, Loan Nguyệt, cô chính là sớm nhận thua đi.” Nói xong, lại
rất hăng hái gắp một cọng rau đến trong miệng.
Loan Nguyệt liếc xéo nhìn Ly Hoan, cả giận nói: “Ăn cơm của ngươi đi!”
Ly Hoan sững sờ, giọng điệu này, Ahhh, giọng điệu này làm sao lại giống
như Thiên Thiên ngày trước vậy. . . . . . Hắn cau mày suy nghĩ một chút, không có kết quả, vì vậy buông tha, tiếp tục ăn rau cải.
******
Bóng đêm càng thêm sâu, Thiên Thiên liếc nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới đi
ra khỏi phòng, đi đến phòng của Ly Hoan, nàng ngược lại tò mò, Ly Hoan
sẽ nói chuyện gì với nàng.