Sầm Từ rất hiếm khi đi dạo phố, Dương Tiểu Đào thương cô suốt ngày vùi đầu vào công việc, hở tí lại ra cái vẻ rất bà cụ non mà nói: “Công việc có làm mãi cũng không hết, trái đất thiếu một người thì vẫn cứ quay, cho nên chị phải có thời gian vui chơi giải trí chứ…”
Thang Đồ là người hiểu Sầm Từ nhất, nhanh chóng sửa lại lời của Dương Tiểu Đào: “Em nói ngược rồi, không phải cô ấy chăm chỉ đâu, mà là vì lười thì có. Đối với cô ấy dạo phố là một việc hao tổn cả sức khỏe lẫn trí óc.”
Vì sao lại hao tổn trí óc?
Vì luôn bị lạc đường.
Nói theo cách của Thang Đồ là, mỗi lần Sầm Từ đi dạo phố hoặc ra ngoài làm việc một mình, cô ấy đều phải sẵn sàng chuẩn bị tâm thế đi đón Sầm Từ bất cứ lúc nào. Cơ bản những cuộc gọi của Sầm Từ sẽ có nội dung là: Lạ thật đấy, tớ về theo đường cũ mà, sao càng đi càng thấy lạ nhỉ.
Lạ gì mà lạ? Lạc đường thì chẳng thế.
Thế nên, năm phút trước khi Sầm Từ lại gọi điện thoại, Thang Đồ ở đầu dây bên kia thở dài bất lực nói: “Thôi được rồi, cậu tìm một chỗ ngồi uống nước đợi mình.”
Kết thúc cuộc gọi, Sầm Từ không dám đi xa. Cô tìm kiếm xung quanh, thấy quán cà phê nằm ngay ở tầng một khu trung tâm thương mại liền ngồi đó đợi Thang Đồ.
Có lẽ, cô đã quá tự tin rồi, lẽ ra nên để Dương Tiểu Đào đi cùng.
Từ sau vụ tai nạn xe, cô bỗng nhiên hiểu rằng trước đây mình làm việc quá vất vả, đúng là cô nên nghe lời khuyên của Thang Đồ và Dương Tiểu Đào, rảnh rỗi thì đi dạo phố ngắm cảnh, đừng nhận hết bệnh án này đến bệnh án khác.
Chính vì vậy, hôm nay cô mua rất nhiều quần áo, là mốt mới xuân hè, có cả giày dép, thậm chí là túi xách đi cùng. Sau khi sống lại từ cõi chết, cô biết phải đối xử tốt hơn với bản thân mình.
Quán cà phê này không mấy yên tĩnh, khách khứa đông đúc, Sầm Từ ngồi gần cửa, nghĩ đồ uống của quán không ngon lắm, sao lại đông khách như vậy? Chẳng lẽ do người ta dạo phố mỏi chân nên mới tới đây nghỉ ngơi.
Chuông gió trên cửa quán cà phê bị rung lên một tiếng, có khách đến mua cà phê
Đúng lúc Sầm Từ đưa mắt nhìn sang, cô ngẩn người, chỉ thiếu điều đứng dậy đi ngay tới chỗ người kia.
“Mẫn Vi Vi?” Sao cô ta lại được ra viện?
Mẫn Vi Vi đang ngồi đợi cà phê, thấy có người gọi mình, cô ta quay đầu nhìn Sầm Từ, thắc mắc: “Cô gọi tôi à?”
Sầm Từ cảm thấy thái độ của cô ta hơi kỳ lạ, lập tức nghĩ ra vô số nguyên nhân, bèn hỏi: “Ai đưa cô đến đây?”
Mẫn Vi Vi không hiểu gì, liền hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
Sầm Từ thấy bất an: “Tôi là bác sĩ Sầm”
“Bác sĩ Sầm?” Mẫn Vi Vi càng cảm thấy khó hiểu: “Bác sĩ Sầm là ai?”
…
Khi Sầm Từ mở mắt ra thì chỉ thấy xung quanh là bốn bức tường màu trắng, nhìn xuống phía dưới một chút là tay vịn có màu vàng nhạt gắn trên giường. Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, sau đó… toàn bộ cơ thể như chẳng còn chút sức lực, cả cánh tay và chân đều đau nhức.
“Tỉnh lại rồi!” Giọng nói xúc động của Thang Đồ vang lên.
Tiếp đó là giọng của Dương Tiểu Đào: “Tốt quá rồi, tạ ơn trời đất, chị ấy không thành người thực vật! Bác sĩ đâu rồi, bác sĩ…”
Rất nhanh sau đó có một nhóm người đi vào, cả bác sĩ và y tá. Trước mặt Sầm Từ choáng ngợp áo những chiếc áo blouse trắng.
Kiểm tra và kiểm tra. Hỏi và hỏi.
Đại loại là có thấy khó chịu ở đâu không? Có nghe thấy tôi nói chuyện không? Mắt nhìn theo ngón tay tôi đây…
Sầm Từ phối hợp làm theo, cho tới khi bác sĩ điều trị chính rời đi, chỉ còn một y tá ở lại thay bình truyền dịch cho cô. Sầm Từ nằm trên giường bệnh, cơ thể như không phải của mình, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Thính giác Sầm Từ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nên cô nghe thấy giọng nói lo lắng của Dương Tiểu Đào vô cùng rõ: “Y tá, chị ấy không sao rồi đúng không? Chắc chắn không bị hôn mê nữa phải không?”
Y tá cười nói: “Vừa nãy chẳng phải bác sĩ điều trị đã nói rồi sao, vết thương không nghiêm trọng, đều là vết thương ngoài da, các bộ phận bên trong không bị ảnh hưởng, vậy thì làm sao hôn mê được?”
Sầm Từ nghe vậy thì khẽ cử động, cổ cô không bị nẹp cố định, cũng không thấy đau, xem ra cô thực sự không bị thương.
Y tá thấy Sầm Từ quay đầu sang liền nói: “Cô may mắn lắm đấy, xe bị đâm nát mà cô không làm sao, cũng may có bạn trai cô ở đó.”
Bạn trai?
Sầm Từ thấy hơi nhức đầu.
Sau khi y tá ra ngoài, cô chật vật ngồi dậy, Thang Đồ thấy thế vội vàng nâng đầu giường lên, bấy giờ Sầm Từ mới nhìn thấy tay phải và chân trái của mình đều bị băng bó, nhưng may mắn không phải bó thạch cao, chứng tỏ cô không bị gãy xương.
“Tôi đang phải nằm viện à?” Huyệt thái dương vẫn đau, cô giơ tay lên xoa nhẹ, phát hiện đầu đang quấn băng gạc.
“Ừ.” Thang Đồ kéo tay cô xuống, cánh tay vẫn còn loằng ngoằng dây truyền dịch, sợ máu bị chảy ngược: “Cậu làm mình sợ chết khiếp, đang yên lành lại gặp tai nạn? Trong trong nội thành mà muốn lái xe nhanh á. Nhận được điện thoại, mình bủn rủn cả chân tay, chỉ sợ cậu có mệnh hệ gì. May quá, bây giờ không sao rồi, đúng là nhờ trời phật phù hộ!”
Dương Tiểu Đào đứng bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt: “Bác sĩ Sầm, sau này chị muốn đi đâu em đưa chị đi, chị đừng tự đi một mình nữa.”
“Tôi không nằm mơ chứ?” Sầm Từ vẫn đang cảm thấy hơi choáng váng.
Thang Đồ suýt nữa tức nôn ra máu: “Thương tích đầy người thế này, mình cũng mong đây không phải là thật. Đáng sợ lắm biết không hả, cũng không phải đây là lần đầu cậu lái xe từ nội thành đến bệnh viện tâm thần. Vậy mà nói gặp tai nạn là gặp tai nạn ngay được.”
Nếu vậy thì, cảnh Sầm Từ gặp Mẫn Vi Vi ở quán cà phê là do cô nằm mơ ư?
Những chuyện trong giấc mơ là sau khi vụ tai nạn xảy ra, nó quá chân thực.
Chân thực đến nỗi cô còn tưởng mình đã đi qua thời gian để tới tương lai, cô luôn có một loại cảm giác sai lệch về khái niệm thời gian.
“Tớ đã hôn mê rất lâu à? Với lại, bạn trai nào thế?”
“Cậu ấy, cũng không hẳn là hôn mê.” Khi nói câu này, thái độ Thang Đồ không chắc chắn lắm: “Nhưng gọi thế nào cậu cũng không tỉnh lại.”
Sau khi biết Sầm Từ gặp tai nạn, Thang Đồ và Dương Tiểu Đào lo lắng sốt ruột, cuống cuồng chạy tới bệnh viện. Tới nơi thì vết thương của Sầm Từ đã được xử lý, thấy cô không bị thiếu hụt bộ phận nào, Thang Đồ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên phản ứng của Sầm Từ lúc nằm trên giường bệnh lại rất kỳ lạ, đôi mắt cô khép hờ, mí mắt hơi run rẩy, tuy không hôn mê nhưng lại không có phản ứng với kích thích bên ngoài, dọa cho Dương Tiểu Đào tưởng đây là dấu hiệu của người thực vật, nắm chặt áo blouse của bác sĩ mong cứu mạng.
Ngay cả bác sĩ điều trị cũng không biết Sầm Từ đã xảy ra chuyện gì. Nhìn từ bên ngoài, Sầm Từ giống như đang gặp phải ác mộng, bị bóng đè, có thể đoán định là không phải cô ngủ say.
“Cậu nói vậy cũng có nghĩa là khi ở trong bệnh viện, từ lúc mình không có phản ứng tới khi có phản ứng chỉ trong vài phút ngắn ngủi thôi sao?”
Nhưng ở trong giấc mơ của cô, à không phải, rõ ràng đó không phải là mơ… Nhưng nếu không phải mơ thì nó có thể là gì? Ảo giác? Hay thực sự là một không gian khác? Tóm lại, dường như cô cảm thấy dường như một thời gian rất dài đã trôi qua vậy.
Thang Đồ gật đầu: “Đúng vậy, vì anh Tần nói khi ở trên xe cấp cứu cô vẫn có phản ứng.”
Anh Tần?
Thang Đồ thở dài: “May mà hôm nay có anh Tần, nếu không cậu không chỉ bị thương ngoài da thôi đâu.”
Chuyện này là bác sĩ nói cho Thang Đồ biết, Tần Huân lái xe vượt trước để cản xe của Sầm Từ lại, nếu không xe của Sầm Từ đã đâm thẳng vào rào chắn. Khả năng bị lật xe rồi gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng là rất lớn.
Thang Đồ và Dương Tiểu Đào nhận được điện thoại của Tần Huân mới biết xảy ra chuyện. Lúc thay bình truyền dịch cho Sầm Từ, cô y tá miêu tả vô cùng sống động cảnh Tần Huân bế Sầm Từ đi thẳng vào phòng cấp cứu thế nào rồi cứ luôn miệng khen anh đẹp trai.
Thang Đồ kể xong thì Dương Tiểu Đào tiếp lời: “Anh Tần đẹp trai thật mà, chị chưa thấy ánh mắt mấy cô y tá nhìn anh Tần đâu, như thể muốn rớt tim ra ngoài vậy. Bác sĩ Sầm, chị đang hẹn hò với anh Tần hả? Nếu không sao lúc chị gặp chuyện, anh ấy lại xuất hiện?”