Người này là sư gia thật ra có chút ngoài dự đoán mọi người.
Văn sư gia tránh đi, Trĩ Nương đi vào, liền thấy Củng di nương khóc thút thít, phụ thân thì sắc mặt đen thui, chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng mà hướng tới hậu viện.
Củng di nương khóc lóc chạy đuổi theo, cho Trĩ Nương một ánh mắt, ý bảo nàng không cần đi cùng, Trĩ Nương nhíu mi, Đổng thị biết phụ thân rõ ràng không tán đồng , Đổng thị vì sao còn phải nói cho các nàng việc này.Nàng nhìn thân ảnh Củng di nương, bừng tỉnh sáng tỏ, Đổng thị rõ ràng là cố ý nói cho các nàng nghe, nhưng thật ra là muốn Trĩ Nương nghe, nàng mới từ quỷ môn quan trở về một chuyến, tính tình của nguyên thân nếu biết được lập tức phải gả cho một nam tử có khuynh hướng bạo lực, sợ là lại tìm chết.
Đổng thị muốn nàng chết, đây mới là mục đích chính.
Trĩ Nương nghĩ thông suốt, nhưng thật ra nàng không vội, lấy nàng tư sắc của nàng Triệu huyện lệnh tất nhiên sẽ không để nàng tùy tiện gả chồng.Từ xưa đến nay, hôn nhân là lệnh của cha mẹ, là lời người mai mối, nàng một cô nương chưa lấy chồng không được tham dự, nàng chậm rãi xuyên qua vườn, bất động thanh sắc mà đánh giá hậu trạch huyện nha.Lúc này cảnh xuân tươi đẹp, xanh tươi, đỏ tươi dù vườn hoa không có giống quý lắm nhưng nở rất diễm lệ.
Sân không lớn, gạch xanh ngói đen, mái cong kiều giác, ở giữa có một tòa đình hóng gió, hình bát giác.
Thể lực nàng chống đỡ hết nổi, dựa vào người Ô Đóa, chỉ cái đình hóng gió, Ô Đóa đem nàng đỡ qua, ngồi trên ghế dài, sân thật sự không lớn, ngồi ở đình hóng gió, đều mơ hồ nghe được tiếng nói bên đông sương.
Tiếng nam nhân rống giận cùng tiếng nữ nhân, còn có một giọng nói chua ngoa cãi lại.
Trĩ Nương thần sắc không rõ, nhìn cảnh không chân thật ở đây, lơ đãng quét đến góc vườn, ở nơi đó không biết khi nào có một vị thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, mặc trường bào trắng, vân khăn vấn tóc, diện mạo anh tuấn, lộ ra một cổ trí thức đứng đó nhìn Trĩ Nương bằng ánh mắt si mê mang theo thâm tình, thấy trên cổ nàng quấn mảnh vải, trong ánh mắt có đau lòng, còn có thương hại.Thanh niên chậm rãi đi tới, Ô Đóa hành lễ, “Gặp qua biểu thiếu gia.”-Biểu thiếu gia? Người cùng nguyên chủ chạm tay – biểu thiếu gia.Biểu thiếu gia ánh mắt thương tiếc, “Trĩ biểu muội, ngươi…”Trĩ Nương đứng dậy, đỡ tay Ô Đóa trở về, vị biểu thiếu gia này, vẫn là để xa mới tốt, mới bất quá là chạm tay, mẹ cả có thể bức cho nguyên chủ đi tìm chết, nếu giờ lại có liên quan, không biết lại rước lấy phiền toái gì.
Thấy nàng muốn đi, thanh niên vội la lên, “Trĩ biểu muội, Hồng Tiệm nguyện gánh vác trách nhiệm, chiếu cố biểu muội cả đời.” Trĩ Nương nghe hắn nói, chỉ là chiếu cố, mà không phải cưới, vị biểu thiếu gia này ham hố bất quá là sắc đẹp, muốn nàng làm thiếp, ánh mắt nàng lạnh lùng, rũ mắt xuống, đối với lời hắn nói phảng phất như không nghe thấy.
Thanh niên vội đuổi theo, chặn đường đi, vội vàng, “Trĩ biểu muội…”“Hồng biểu ca.”Một thiếu nữ vội vàng đi tới, nàng ta ước mười sáu , mười bảy tuổi, mắt xếch, mũi tẹt, lại trang điểm đậm, búi tóc cắm đầy kim thoa, một viên nạm vàng, nạm trân châu, theo động tác nàng đi, nhìn đến hoa mắt.“Nhị tiểu thư.” Ô Đóa hành lễ.Thiếu nữ đó không để ý tới nàng, ánh mắt ôm hận nhìn Trĩ Nương, sau đó xoay người về phía Hồng Tiệm chào hỏi, kim thoa trân châu lung lay, đem diện mạo nàng ta thêm hai phân mỹ lệ, “Yến Nương gặp qua Đoạn biểu ca.”“Nhị biểu muội đa lễ, Hồng Tiệm có lễ.”Nam nhân thoáng khom lưng, đôi tay hồi một cái lễ.
Trĩ Nương dùng ngón tay moi lòng bàn tay Ô Đóa, Ô Đóa vội cáo tội với hai người, “Biểu thiếu gia, nhị tiểu thư, tam tiểu thư thân mình không khoẻ, nô tỳ trước đưa tam tiểu thư về phòng.”Đoạn Hồng Tiệm thấy nàng sắc mặt tái nhợt, lại nhìn về cái cổ băng bó, muốn nói lại thôi, Trĩ Nương làm như không thấy được, bộ dáng cúi đầu, lộ ra cái cổ non mịn.Các lão phu nhân dưỡng thành ký.