Sau 8 giờ, Đồ Khải tỉnh dậy sau giấc ngủ. Các y tá trực ca sáng đi đến thăm bệnh, các dữ liệu trên thiết bị theo dõi vẫn bình thường.
Sau khi y tá đo nhiệt độ rồi rời đi, Đồ Khải thấy miệng ống bơm thuốc giảm đau đã mở ra, mắt đỏ lên mới lên tiếng. Thanh âm mũi nặng nề khó có thể xem nhẹ: “Em không đau, cái này một ngày phải mất mấy trăm tệ.”
“Chị sẽ kiếm lại được.” Đồ Ca xoa xoa đầu cậu, làm ẩm khăn mặt, sau đó đưa cho cậu: “Lau mặt đi, lát nữa hộ sĩ chăm sóc sẽ đến. Em có thể tự rửa sau khi tháo chúng ra.”
Đồ Khải gật đầu lia lịa.
Đồ Ca chờ cậu rửa mặt sạch sẽ, giặt lại khăn treo lên, cô quay đầu đi đến trạm y tá gặp dì hộ sĩ đã được chỉ định. Cô vừa đi vừa suy nghĩ một hồi rồi dặn dì hộ sĩ đừng nói với Đồ Khải một ngày mất bao nhiêu, nếu cậu nhất định muốn hỏi thì chỉ nói một nửa giá là được.
Hôm nay, cô phải đi chụp ảnh quảng cáo cho Hà Vân Tranh hợp tác với Taobao, không thể ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đồ Khải. Hai trăm tệ một ngày đối với cô là một khoản tiêu tương đối xa xỉ, nhưng kiếm được ba nghìn sáu trăm tệ thì cũng rất đáng giá.
Dì hộ sĩ an ủi cô đừng lo lắng, bà tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra.
Đồ Ca yên tâm, quay lại khu phòng bệnh nói với Đồ Khải, xuống lầu đi xe điện đến studio của Hà Vân Tranh.
Tất cả các trang phục sẽ được chụp bên ngoài, tất cả đều là đồ mùa xuân.
Lúc Đồ Ca đến nơi, ba người mẫu khác cũng đến. Cô bước sang một bên vô tình nhìn thấy phòng trưng bày nơi quay chụp cảnh đầu tiên là ở gần phòng trưng bày của Phó Cảnh Dật, mí mắt cô nhảy lên mở khóa màn hình điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Dật.
Cho dù mục đích của Hà Vân Tranh là gì, vẫn còn thiếu một khoản lớn trong chi phí điều trị cho Đồ Khải. Thẻ tín dụng của Phó Cảnh Dật là chỗ dựa cuối cùng của cô, cô sẽ không dùng nó trừ khi vạn bất đắc dĩ phải làm thế.
Một khi chuyện cô biết rõ Phó Cảnh Dật được lan ra ngoài, gia đình anh nhất định sẽ tìm tới cửa, sẽ gây khó dễ để buộc cô không được lại gần anh nữa. Rốt cuộc, cô cũng giống như có đầy đủ những phẩm chất của một kẻ lừa đảo – đủ nghèo đủ trẻ.
Phó Cảnh Dật nhanh chóng trả lời:
Anh nghe lời em.
Đồ Ca cong khóe miệng cất điện thoại đi.
Lúc mọi người đến nơi, Hà Vân Tranh và trợ lý lái một chiếc Volvo tới, đưa nhiếp ảnh gia, trang phục và một vài người mẫu phía họ tới, xuất phát ở phố đi bộ.
Quần áo để chụp ảnh được chia thành người mẫu nam và người mẫu nữ, cũng như người mẫu theo cặp đôi.
Khi dừng lại gần phố đi bộ, Hà Vân Tranh nhìn Đồ Ca một cái, đi tới phòng trưng bày trước cùng món quà mà cô ta đã chuẩn bị trước.
Phó Cảnh Dật sẽ không che giấu cảm xúc của mình, cũng không thể hiểu được cảm xúc của người khác, anh sẽ viết thẳng lên mặt rằng anh có vui hay không.
Nếu biết Đồ Ca, nhất định sẽ biểu hiện ra, cho dù không có biểu hiện trên mặt động tác cũng sẽ lộ ra ngoài.
Cô ta đã quyết định thú nhận với bố mẹ rằng cô ta muốn kết hôn với anh vào đúng ngày sinh nhật năm 27 tuổi. Hiện tại, cô ta thực sự không muốn bất kỳ người thứ ba nào xuất hiện.
“Đầu tiên là Đồ Ca, mặc chiếc váy liền màu hồng cánh sen.” Trợ lý của Hà Vân Tranh nắm lấy kế hoạch chụp hình, bắt đầu sắp xếp người thay quần áo.
Đồ Ca nhận lấy đồ mà người đó giao cho di chuyển vào phòng thay đồ tạm thời.
Cởi bỏ bộ quần áo mùa đông dày cộp khoác lên mình chiếc váy xuân nhẹ nhàng, dù có khí ấm từ điều hòa thổi vào vẫn thấy se lạnh.
Sau khi thay ra, cô đi làm tóc và trang điểm theo nhiếp ảnh gia yêu cầu, vòng qua tấm bình phòng để thực hiện cảnh quay chụp.
Phó Cảnh Dật đang ngồi sau chiếc bàn với các khối lego, trước bàn cũng có một tấm bình phong, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn thấy anh. Hà Vân Tranh ngồi sang một bên, như cố ý, nhẹ giọng giới thiệu món quà mà cô ta mang về từ đế đô lần này.
Chúng đều là những khối lego, thậm chí bây giờ còn không xuất bản nữa.
Đồ Ca liếc mắt qua rồi dời mắt đi, hờ hững tạo dáng pose.
Phó Cảnh Dật và Hà Vân Tranh hẳn đã biết nhau từ lâu, rõ ràng Hà Vân Tranh thích Phó Cảnh Dật, rất thích.
Nếu không, cô ta không cần nghe Lâm Thanh Phong nhắc tới cô, liền không tiếc lấy việc chụp ảnh tuyên truyền làm cái cớ để hẹn gặp, đồng thời cố ý đưa địa điểm chụp là ở đây.
Thực lòng mà nói, Phó Cảnh Dật vẫn rất hợp với cô ta, cô ta vừa có tài vừa có ngoại hình xinh đẹp.
Phía sau bức bình phong,Phó Cảnh Dật tập trung lắp ráp các khối lego trong tay, nhưng tai lại vểnh lên, nghe nhiếp ảnh gia bên kia đưa yêu cầu với Đồ Ca.
Hà Vân Trang nhìn anh xếp các khối lại với nhau bằng ánh mắt dịu dàng, đôi mắt anh thỉnh thoảng rơi về phía bên kia tấm bình phong.
Anh thực sự dường như không có giao tình với Đồ Ca.
Kể từ khi tự mình bước vào, anh đã xếp các khối lego lại với nhau, từng có một lần động tác anh dừng lại giống như cất giấu bí mật gì trong ngăn kéo. Cô ta khá chắc rằng nó không liên quan gì đến Đồ Ca.
“OK, đổi bộ khác.” Giọng của nhiếp ảnh gia truyền đến.
Đồ Ca đi ngang qua tấm bình phong bị Hà Vân Tranh chặn lại, không khỏi trợn mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra, đi vòng quanh nói: “Cô Hà, cô đang tìm tôi?”
“Giúp tôi mang những thứ phụ kiện này cho thợ trang điểm, tôi vừa quên.” Hà Vân Tranh cười nhẹ, tựa hồ đã quên nên gọi cô vào.
Phó Cảnh Dật không ngẩng đầu lên vẫn lấy các khối lego lắp ráp chúng một cách cẩn thận.
Đồ Ca cúi người cầm hộp đựng phụ kiện đi, hào phóng bước ra ngoài, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Không ngờ kỹ năng diễn xuất của Phó Cảnh Dật lại tốt đến vậy.
Hà Vân Tranh tràn đầy niềm vui. Phó Cảnh Dật vẫn không trả lời cô ta, Lâm Thanh Phong ước chừng bị người ta cưỡng bức đòi nợ, chắc muốn cố ý khua môi múa mép đây mà.
Cái chuyện nhỏ thế này đúng là làm lãng phí mấy nghìn tệ của cô ta, ảnh của Đồ Ca còn phải tìm người bổ sung chụp.
Cho dù là quần áo thiết kế cho shop Taobao, cô ta cũng không muốn hi vọng Đồ Ca vì vậy mà nổi tiếng, mấy cô gái ưa nhìn, dễ thương, dễ nổi tiếng rất dễ trở nên nổi tiếng.
Buổi chụp ảnh vẫn tiếp tục.
Hà Vân Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh Phó Cảnh Dật, cầm lấy những khối lego trên tay chơi với anh: “Trưa nay mình cùng nhau ăn cơm nhé. Gần hai tháng rồi em không gặp anh.”
Một tiếng “cạch” vang lên, Phó Cảnh Dật lập tức đẩy những khối lego đó xuống đứng dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, để lộ những khớp xương đáng sợ trên mu bàn tay.
Anh thật sự đang tức giận, toàn bộ khuôn mặt của anh nhăn lại, liên tục thở hổn hển.
Hà Vân Tranh tái mặt vì sợ hãi, nhanh chóng thu dọn khối lego, trở lại chỗ ngồi của chính mình: “Cá voi, em không cố ý đụng vào nó.”
Khi còn nhỏ, cô ta không biết rằng anh không thích người khác di chuyển đồ đạc của mình, bị anh hung dữ một trận đến bây giờ cô ta còn nhớ. Về sau anh từ từ sửa đổi, ngoại trừ không hiểu được cảm xúc của người khác, cô ta có thể tùy tiện đụng vào đồ của anh.
Hai năm trước, cô ta chỉ biết rằng anh đã bị mất trí nhớ sau khi được tìm thấy trở lại sau khi mất tích một cách tình cờ. Anh nhìn mọi người một cách kỳ lạ, lúc đầu chỉ ở nhà thất thần, Phó Minh Chu hy vọng có thể khôi phục trí nhớ nên mở phòng trưng bày cho anh. Anh đến mỗi ngày, ngồi sau tấm bình phong lạnh lùng nhìn dòng người đông đúc trên phố đi bộ.
Anh không nói chuyện hay giao tiếp với người lạ, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Không ai có thể bước vào thế giới đó.
Lại có một âm thanh giòn giã khác, những khối lego dưới tay Phó Cảnh Dật lại đổ sập xuống, những người bên ngoài bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đồ Ca đang tự hỏi Hà Vân Tranh đã làm gì, nhưng bất ngờ nhận được tin nhắn từ Phó Cảnh Dật:
Khen thưởng.
Lợi dụng nhiếp ảnh gia phân tâm, Đồ Ca nhếch miệng nhanh chóng đáp lại anh:
Đừng lo lắng, em sẽ lấy sổ ghi chép bổ sung cho anh. Đừng nghịch điện thoại trước mặt cô ấy, sẽ bị phát hiện.
Phó Cảnh Dật không trả lời lại, có lẽ bởi vì Hà Vân Tranh phát hiện ra, cũng có thể lo lắng vì mình diễn không tốt.
Đồ Ca cũng không quan tâm lắm, đặt điện thoại xuống bắt đầu chụp ảnh cặp đôi với người mẫu nam được gọi vào.
Buổi chụp hình trong phòng trưng bày kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đến bữa ăn mới kết thúc. Đồ Ca nghĩ rằng Phó Cảnh Dật sẽ đi ăn cơm với Hà Vân Tranh không ngờ tài xế của anh lại đến.
“Lão phu nhân nói muốn ăn cơm cùng, liền kêu tôi đi đón cậu về ăn.” Tiếng cười của tài xế vang lên sau bức bình phong: “Cảnh Dật mấy ngày nay đều về nhà ăn cơm.”
“Hôm nay tôi đến làm việc.” Hà Vân Tranh cười ngọt ngào: “Cá voi, anh cùng Lão Ngô về nhà đi, bọn em cũng đi ăn cơm đây.”
Đồ Ca quấn khăn quàng cổ theo những người mẫu khác ra khỏi phòng trưng bày, điện thoại tắt máy lại có tin nhắn.
Cô tiến lên vài bước lấy điện thoại ra mở khóa kiểm tra.
Tin nhắn được Phó Cảnh Dật gửi tới:
Anh đã cư xử thế nào?
Đồ Ca ngước nhìn, anh đeo khẩu trang và đeo kính râm bước ra khỏi phòng tranh, chớp mắt quay mặt về phía cửa phòng trưng bày, đợi tài xế đóng cửa.
Đồ Ca chớp mắt, cười đáp lại anh:
100 điểm, gấp đôi phần thưởng.
Đứng ở trước cửa, Phó Cảnh Dật hạ bả vai, lấy tay từ trong túi áo ra đưa lên khoé miệng, Hà Vân Tranh từ bên trong đi ra.
Đồ Ca thu hết những thứ này vào trong mắt, xoay người lập tức nhếch miệng, lên xe trước.
Bữa trưa là cơm hộp cho mỗi người, ăn trên xe.
Bốn kiểu quần áo được thay đổi cho bốn địa điểm quay, kiểu cuối cùng là quay ngoài trời. Đồ Ca đem túi giữ ấm dán lên da mà vẫn rùng mình vì lạnh.
Cuối ngày làm việc, trời đã tối, Đồ Ca mặc quần áo vào, việc đầu tiên là lấy điện thoại di động ra gọi cho Đồ Khải.
Cô thực sự cảm thấy không thoải mái chút nào sau khi ở ngoài cả ngày.
Khi điện thoại được kết nối, Đồ Ca quan tâm hỏi: “Thế nào? Đau không?”
“Tốt hơn rồi, em cùng dì hộ sĩ đã ăn cơm rồi.” Giọng của Đồ Khải vẫn còn yếu ớt.
“Chị biết, chị ăn xong rồi qua đó ngay.” Đồ Ca tắt máy mắt nhìn lên Hà Vân Tranh không biết đã đứng đó từ lúc nào, ra vẻ mờ mịt: “Cô Hà”
“Tôi định đến bệnh viện Đa khoa để lấy thuốc cho bố tôi, để tôi giúp đưa cô đến đấy.” Hà Vân Tranh cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ chân thành.
“Không cần đây, tôi đi xe điện có dừng bên ngoài studio của cô.” Đồ Ca từ chối lòng tốt của cô ta, mơ hồ cảm thấy mệt mỏi.
“Vậy được thôi.” Hà Vân Tranh có chút thất vọng, xua tay, xoay người lên xe trước.
Đồ Ca quay lại studio bằng xe công ty, lấy xe điện rồi lập tức đến bệnh viện đa khoa.
Dì hộ sĩ chỉ ở lại đến 6 giờ tối, buổi tối không ở lại chăm sóc.
Hà Vân Tranh đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Đồ Ca bước đi, cầm điện thoại mở khóa, lật ra một dãy số, gọi đến nói: “Bệnh viện của anh có điều trị cho một bệnh nhân khối u họ Đồ, còn rất trẻ? Hình như còn là nam sinh đúng không?”
Không biết bên kia nói gì Hà Vân Tranh cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Đồ Ca không nói dối. Em trai cô nhập viện là thật, lại có khối u ở chân, rất thảm.
Hà Vân Tranh nhún nhún vai, xoay người xuống lầu bắt xe vào phố đi bộ.
Phó Minh Chu nói đúng, thay vì phỏng đoán, tốt hơn là nên hỏi thẳng Phó Cảnh Dật.
Cho dù không còn ký ức, cô ta vẫn rất thích anh.+
_Hết chương 10_