“Làm cách nào để đá cầu nha?” Trịnh An Nam đỡ quả cầu lông gà trong tay, nghiêm túc nghiên cứu.
Nam Nam tỏ vẻ đáng yêu, rốt cuộc là đại nam sinh, trước nay chưa từng chơi trò chơi cho nữ sinh như đá cầu, nhảy dây linh tinh.
Thẩm Cố Bắc đơn giản thô bạo mà giải thích, “Dùng chân đá, đừng để quả cầu rơi xuống đất.”
“Nghe tới có vẻ đơn giản, vậy cậu đá hai cái cho tôi xem.” Trịnh An Nam duỗi cánh tay dài, đưa quả cầu ra, mắt trông mong nhìn bàn cùng bàn.
Thẩm Cố Bắc yên lặng lui ra phía sau nửa bước, mặt không biểu cảm nói, “Tôi không biết.”
Biết rõ quy tắc là một chuyện, thao tác thực tế lại là một chuyện khác. Thẩm Cố Bắc trải qua hai đời trước sau cũng chưa từng đụng tới đá cầu.
1
“Ách.” Trịnh An Nam lùi tay về, nhẹ nhàng vuốt ve quả cầu lông gà, thấp giọng an ủi nó, “Ủy khuất cho mày rồi, rơi xuống tay hai tụi tao, thật đáng thương.”
Thẩm Cố Bắc ngắn ngủi cạn lời.
Không nghĩ tới, bản thân bởi vì không biết đá cầu, lại bị buộc chặt với tên ngốc.
Vô cùng nhục nhã!
“Tóm lại, luyện tập trước đã.” Thẩm Cố Bắc đoạt quả cầu tới, đáy mắt mang theo vẻ chết lặng thấy chết không sờn, “Ngụy Tắc Linh nói, quan trọng việc tham dự, không trông cậy vào hai người chúng ta lấy giải.”
Theo trình tự sắp xếp của nhà trường, đá cầu cũng là môn thi đồng đội, mỗi lớp có bốn người tham gia.
Thi đấu tổng cộng chia làm hai đợt, vòng thứ nhất lấy phương thức chơi domino tiến hành, mỗi vị tuyển thủ theo thứ tự đá cầu.
Đợt thứ hai, các tuyển thủ làm thành vòng, cùng nhau đá một quả cầu, hai vòng được cộng lại với nhau, ai có nhiều nhất sẽ thắng.
Cùng nhóm với hai người bọn họ còn có hai nữ sinh, bao gồm Triệu Doanh lần trước giúp đỡ Thẩm Cố Bắc. Cô thấy hai nam sinh hết đường xoay xở, chủ động tiến lên chỉ đường.
Triệu Doanh phụ trách chỉ Thẩm Cố Bắc. Thái độ học tập cũng cậu rất tốt, vài lần đã nắm được điểm yếu quả cầu. Hơn nữa dáng vẻ Thẩm Cố Bắc đặc biệt ưu nhã, mặc dù đá cầu yêu cầu nhảy nhót, cậu cũng có thể khống chế biểu tình cùng động tác, giống như muốn lên đài khiêu vũ.
Mà một vị tuyển thủ khác bên kia, quả thực không có tiến triển. Nữ sinh phụ trách dạy học né thiệt xa, âm thầm quan sát Trịnh An Nam, vắt hết óc tự hỏi vì sao hắn lại dùng ánh mắt khổ đại cừu thâm(*), trừng mắt nhìn Triệu Doanh cùng Thẩm Cố Bắc vừa nói vừa cười.
(*)Cừu đại khổ thâm (仇大苦深): thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.
Hay là, hắn ghen ghét Thẩm Cố Bắc có thiên phú đá cầu?
Ngày hôm sau, đại hội thể thao mùa thu nho nhỏ chính thức khai mạc. Sáng tinh mơ, đám nam sinh lớp năm đã ôm quả bóng chạy đến sân chơi, ồn ào muốn đánh những người khác không còn mảnh giáp.
“Anh Nam!” Mấy nam sinh tiến đến trước mặt Trịnh An Nam, “Anh lên không? Em nhường vị trí cho anh.”
“Không.” Trịnh An Nam vuốt ve quả cầu lông gà thuần trắng mới mua, biểu tình kiêu ngạo, “Tao có hạng mục thi đấu riêng rồi.”
“Đá cầu? Ha ha ha ha, anh Nam,sao anh lại tham gia trò của đám nữ sinh vậy?”
“Mày biết cái gì? Đá cầu cũng cần kỹ xảo đó.” Trịnh An Nam xua tay, thúc giục cậu ta lăn xa xa ra.
Phía trước phía sau lại đây bốn năm người, mời Trịnh An Nam tham dự bóng rổ, bóng đá, cầu lông, toàn lọt vào từ chối vô tình.
Mà Thẩm Cố Bắc thì ngồi bên cạnh Trịnh An Nam, không có người liếc nhìn cậu thêm.
Đối với bạn học lớp năm, Thẩm Cố Bắc chính là một kẻ dị dạng. Trầm mặc ít lời, thân thể yếu như con gà bệnh, trước đây, ngày nào cũng bị Lâm Phát Tài bắt nạt, thậm chí còn không có dũng khí đánh trả. Gần đây uống nhầm thuốc, ngày ngày vùi đầu vào học.
Các học sinh lớp năm đều hướng tới việc có bằng tốt nghiệp hỗn hợp, mọi người đều tự do tự tại, học tập đã trở thành điều đáng xấu hổ nhất của họ. Mỗi khi đi ngang qua bàn của Thẩm Cố Bắc, nhất định sẽ âm dương quái khí càm ràm vài cậu.
“Này này này.” Trịnh An Nam giống như sâu lông, chậm rì rì cọ đến tầm tay bạn cùng bàn, “Đại hội thể thao bắt đầu rồi.”
“Ừ, có thể nghe được.” Sân thể dục truyền đến tiếng đinh tai nhức óc, Thẩm Cố Bắc muốn bỏ qua cũng khó.
“Cậu không đi xem thi đấu sao? Lớp chúng ta muốn tranh quán quân kìa.”
“Không có hứng thú.” Thẩm Cố Bắc nhàn nhạt nói, “Tôi đi làm gì? Cho dù làm đội cổ động viên, cũng chỉ làm hỏng niềm vui của bọn họ.”
Trong giọng nói Thẩm Cố Bắc không có nhiều cảm xúc, cậu chỉ đơn thuần trần thuật sự thật.
Cậu không có hứng thú với đại hội thể thao cấp ba, cũng lười lãng phí thời gian xử lý quan hệ dư thừa.
Nhưng mà, Nam Nam tâm tư “tinh tế” xuyên tạc ngồi cùng bàn, lại đem lý giải lời cậu nói thành oán giận và làm nũng.
Tập thể nam sinh toàn lớp xa lánh Thẩm Cố Bắc, bọn họ quá ổn.
—— cho nên, Bắc Bắc chỉ có mình!
“A!”
Thẩm Cố Bắc quay đầu, đối diện ánh mắt “hai phân đồng tình ba phần thương hại bốn phần liếc mắt đưa tình”, bị khiếp sợ.
“Biểu cảm đó của cậu là gì?”
“Thẩm Cố Bắc, cậu đừng khổ sở.” Trịnh An Nam bắt lấy tay cậu, nhão dính dính nói, “Tôi sẽ vĩnh viễn ở cùng cậu.”
“Hả.” Thẩm Cố Bắc cười lạnh mà rút tay ra, thuận thế lau khô trên quần áo hắn, ngữ khí tràn ngập ghét bỏ, “Mồ hôi tay cậu dính đến tay tôi.”
“……” Nam Nam ủy khuất.
Thẳng đến trước khi thi đấu đá cầu bắt đầu, Thẩm Cố Bắc rốt cuộc mới hạ mình cao quý di giá đến sân thể dục.
Nam sinh lớp năm vừa đá xong một trận bóng, cuối cùng lấy tỉ số 2-3 thua lớp hai. Trưa nắng nóng, mỗi người phơi đến mặt đỏ bừng, xắn quần cởi trần, xếp hàng dùng nước lạnh xối lên tóc, sau đó tìm chỗ râm mát mở đại hội phản ánh.
Vừa vặn, phía trước bọn họ chính là sân tổ chức đá cầu kế tiếp, mấy chục nữ sinh tranh thủ thời gian thi đấu, nghiêm túc luyện tập.
“Lớp chúng ta sao lại thua được? Tui tưởng rằng sẽ thắng á.”
“Thủ môn đối diện quá lợi hại.”
“Bởi vì anh Nam không tới, cậu ấy lên sân chắc chắn thắng.”
“Anh Nam năm nay vì sao không đá banh? Chẳng lẽ chạy tới chơi bóng rổ?”
“Không.” Nam sinh nói chuyện đi phía trước bĩu môi, làm ra động tác” đá “.
“Gì?”
“Cậu ta năm nay muốn đá cầu.”
Vừa dứt lời, Trịnh An Nam nâng quả cầu trắng mới mua lóe sáng lên sân. Dáng vẻ tươi tắn sạch sẽ tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với khoảng hơn chục nam sinh bên bức tường.
Nháy mắt kia, bọn họ thế mà bắt đầu sinh ra suy nghĩ “sớm biết thế mình cũng đi báo danh đá cầu”.
“Tới tới tới, chúng ta bắt đầu thi đấu.” Triệu Doanh dùng sức vẫy tay, kêu hai người bọn lên tới, giơ tay với trọng tài.
Đá cầu thuộc về hạng mục ít được chú ý, bình thường chỉ có mấy nữ sinh vây xem. Các tuyển thủ không có áp lực, bao giờ chuẩn bị xong thì bắt đầu.
Triệu Doanh phụ trách đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, cô để Trịnh An Nam lên đầu tiên, chết sớm siêu sinh sớm.
Quả nhiên, bạn học Trịnh An Nam phát huy ổn định, lấy thành tích 0.5 hoàn mỹ hoàn thành thi đấu.
“Vì cái gì có 0.5?”
“Chân đụng tới quả cầu sẽ tính nửa cái.”
“Oa, anh Nam thiệt cùi bắp.”
Bản thân Trịnh An Nam hoàn toàn không ý thức được dưa của mình, còn như hiến vật quý giao quả cầu trắng cho Thẩm Cố Bắc, để cậu dùng cầu của mình. Một vài chiếc lông ngỗng được kẹp giữa những chiếc lông gà, những viên kim cương giả được dán trên miếng đệm của quả cầu lông, rất lộng lẫy.
Giống với chính Trịnh An Nam, đẹp chứ không xài được.
—— thật ra, luôn có một nữ sinh tinh tế sống trong trái tim của cậu nhỉ?
Công chúa nhỏ Nam Nam?
“Lấy đi.” Thẩm Cố Bắc xoa xoa giữa mày, “Cách xa tôi một chút.”
“Vì sao?” Trịnh An Nam xách theo quả cầu lông, không biết sống chết đặt trên đỉnh đầu Thẩm Cố Bắc, “Nó xứng với cậu hơn, giống vương miện ghê.”
“Bạn học Trịnh An Nam.” Thẩm Cố Bắc nâng khóe môi, lộ ra nụ cười “hạt nhân”, “Cậu thích vương miện như vậy, có muốn tôi làm cho cậu một chiếc đính cố định trên đầu không?”
“…… Không cần, tôi lập tức lăn xa một chút.” Trịnh An Nam nâng tâm bằng pha lê yếu ớt, mượt mà lăn ra phạm vi công kích của Thẩm Cố Bắc.
Nam Nam miểu túng, Nam Nam sợ hãi.
(*)秒怂 (Miểu túng): Khi người bên này biểu hiện khí thế rất mạnh, người bên kia không hề do dự liền lập tức nhận thua.
*
Tác giả có lời muốn nói:
—— Nam Nam, mẹ ruột yêu cầu cậu làm 0.
Nam Nam: Xác định là mẹ ruột???
Bắc Bắc: Không ai hiểu con bằng mẹ.