Thứ năm, ngày 25 tháng 09
Thời tiết: Nhiệt độ tiếp tục tăng cao
Gần đây, tôi đã phát hiện được một bí mật!
Vào một ngày, khi ngồi buồn chán trong văn phòng đợi tổng giám đốc phê duyệt công văn, tôi không cẩn thận gọi vào di động của hắn, lúc chuông điện thoại vang lên tôi sợ tới phát hoảng, vô thức liếc nhìn sang. Cái nhìn này không quan trọng mà quan trọng là tôi phát hiện tên trên màn hình không phải là ‘Quan Tiểu Bội’ mà là ‘Hoa Tiên Tử’.
“Hoa Tiên Tử?” Tôi tò mò cầm lấy điện thoại, sau đó tiện tay lục lọi, còn có ‘Xì-trum’.
“Xì-trum là ai?” Tôi vừa hỏi, vừa tiếp tục lục lọi di động của hắn, thì ra còn có người tên là ‘Không cho mình ăn mì thịt bò’… Tính tò mò của tôi lập tức tăng cao đến đỉnh điểm, vượt qua cả lý trí, xung động nhất thời không nghĩ đến hậu quả tôi đã ấn nút gọi đi.
Trong chốc lát, Hứa Khách bước vào giơ điện thoại lên hỏi: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không cười, cho cô một ngàn đồng tiền thưởng. Cười, trừ cô ba ngàn!” Dịch Phàm liếc nhìn tôi nói nhanh.
Tôi khí tụ đan điền, mặt trầm tựa nước.
Hứa Khách buồn bực nhìn sang gương mặt biến dạng của tôi, mãi đến khi Dịch Phàm nói với anh ta: “Không có gì, anh ra ngoài làm việc của mình đi.”
Sau đó Hứa Khách ra ngoài, tôi rất tự giác lấy chiếc gối tựa lưng trên sô-pha che mặt mình lại, cười điên dại đến sắp nghẹt thở.
“Dịch Tổng, tôi đã cố hết sức mình rồi, trừ tôi một ngàn thôi nha.” Tôi bình tĩnh trở lại, đầu tóc bù xù từ trong chiếc gối ló mặt ra trả giá.
Hắn ta hình như không nghe thấy lời tôi nói, một mình lẩm bẩm: “Hoa Tiên Tử hả, là một bộ phim hoạt hình mà khi còn nhỏ tôi thích nhất, nhân vật chính trong đó tên Tiểu Bội.”
Tôi biết tiền thưởng của tôi đi tong rồi.
Trở về máy tính của mình, tôi tiện tay search thử ‘Hoa Tiên Tử’, thì ra đó là cô gái trong loạt phim hoạt hình được trình chiếu trong nước vào những năm cuối của thập niên 80! Tính theo tuổi tác, lúc đó Dịch Phàm đã hơn mười mấy tuổi rồi nha… Một đứa con trai lớn già đầu, xem phim hoạt hình con gái, lại còn đặc biệt thích nữa?!
Thế là, tôi lại tiện tay sửa tên ‘tổng giám đốc’ đã lưu trong điện thoại thành ‘Lôi ca’.[1]
[1] Lôi ca: Ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa. Lôi là sấm sét, mà tiếng sét thì rất lớn, ầm ĩ, nói chung là ví giọng nói gào thét của Dịch Phàm như tiếng sấm sét rợn người ấy. Thứ hai, nghe thấy tiếng sấm sét thì chúng ta thường giật mình hết hồn, hoảng hốt, nhiều khi đứng hình vài giây… ý nói những cái gì mà liên quan đến Dịch Phàm đều bất ngờ không thể tin được, vô cùng đả kích, kích thích…
Sáng sớm thứ năm, Dịch Phàm hò hét gọi tôi lên văn phòng, sẵn tay giao cho tôi cái phong bì.
Tôi mở nó, lấy ra từ trong đó một tờ giấy A4 được gấp lại gọn gàng và một tấm thẻ ngân hàng, trên giấy ghi cụ thể số thẻ, mật mã, tài khoản ngân hàng và các thông tin khác. Hai mắt tôi vô thần, trong một lúc mọi tư tưởng đều lang thang không mục đích trên lưng ngựa[2], cái gì công tử quí tộc yêu nàng hầu, con trai phú hộ nhìn trúng dân nữ nhà nghèo, triệu phú cưới cô giúp việc cùng vô số những âm mưu thô bỉ nhanh chóng loé lên trong tâm trí tôi. He he, cái loại truyện cổ tích hoàng tử và cô bé lọ lem này cũng tới lượt tôi rồi sao… Khoan đã, tại sao phía dưới có chuỗi kí tự ‘www’ rồi mới bắt đầu những chữ cái?
[2] 信马由缰 (xin ma you jiang): Là thành ngữ tiếng Hoa.
Nghĩa đen: Cưỡi ngựa mà không kéo dây cương.
Nghĩa bóng: Mọi thứ đều theo tự nhiên của chúng, không bị ràng buộc, gò bó bởi bất kỳ quy tắc nào.
Ở đây ý nói mọi suy nghĩ của Quan Tiểu Bội lúc này hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của lý trí. Cô ấy để mặc cho trí tưởng tượng của mình bay cao bay xa đó mà!
Tôi ghìm dây cương, lặng lẽ xuống ngựa, vuốt ve bờm ngựa: Ngựa ơi, chúng ta trở về thôi, nơi tổng giám đốc muốn đến thật sự rất thiếu sáng tạo mà.
Nhập địa chỉ, nhấn enter, quả nhiên…
Web: Hôn nhân ‘Tam Sinh Duyên’[3]. [3] Duyên ba kiếp
Tôi nhìn Dịch Phàm bằng ánh mắt dò xét. Hắn đúng là càng đánh càng hăng nha! Vậy, tấm thẻ này dùng để làm cái gì đây?
“Đây là thẻ hội viên, mỗi năm thu mười lăm ngàn tiền hội phí. Cho nên phục vụ rất chu đáo, chất lượng đảm bảo.” Dịch Phàm giải thích, “Do bạn tôi giới thiệu.”
Từ giây phút này trở đi, tôi đối với người bạn thần bí kia của Dịch Phàm, lòng tràn ngập cảm giác ngưỡng mộ, phải nói là vô cùng ngưỡng mộ. Còn nữa, ai nói bằng cấp cao thì nhất đinh IQ cũng cao? Đứa trẻ trước mắt tôi đây chẳng khác nào trên trán có viết “Kẻ ngu đây, lắm tiền nữa, mau lại đây.”
Trước lạ sau quen, không tới 10 phút tôi đã điền xong phần lớn thông tin, chỉ là tới phần phương thức liên lạc, tôi cảm thấy có chút khó khăn. Lần trước, chúng tôi đều là những người không có chút kinh nghiệm nào cả nên đem số điện thoại riêng của Dịch Phàm và mấy số điện thoại khác của văn phòng toàn bộ ghi vô. Sau khi hắn cùng Lâm Mỹ Kiều gặp gỡ, thân phận đẹp trai tài giỏi lắm tiền của hắn nhanh chóng bị phơi bày dưới ánh sáng, vì thế, tiếp theo sau con gái của chị Trương và con gái của Lâm Mỹ Kiều là vô số phụ nữ gọi điện thoại đến nỗ lực thúc đẩy mối nhân duyên với Dịch Phàm. Năm cái điện thoại bàn của trợ lý cộng thêm điện thoại di động của hắn, có lần đã trở thành đường dây nóng về hôn nhân của riêng tổng giám đốc.
Cuối cùng, chúng tôi phải nói dối đủ kiểu, “À, xin lỗi, cô gọi lộn số rồi.” “Dịch Phàm à, có người này. Có nhà có xe hả? Có, xe là xe đạp, nhà là nhà mướn đó.” “Tuổi hả? 64! 32 hả? Vậy là giảm tới một nửa, 32 ai lại đi coi mắt để chọn đối tượng kết hôn chứ.”, cùng với việc yêu cầu tổng đài chặn lại các cuộc gọi lạ, cũng như tìm người tháo các thông tin cá nhân của Dịch Phàm trên web ‘Liên Minh Chân Tinh’ xuống, trận phong ba này mới hoàn toàn lắng dịu.
“Lần này điền sao đây?” Tôi hỏi Dịch Phàm.
“Điền của cô.” Rõ ràng là có chủ ý từ trước.
Tôi từ chối. Bởi vì, tôi không muốn làm tổng đài viên của đường dây nóng này.
“Sẽ trả cước phí điện thoại cho cô.”
Tôi vẫn lắc đầu, hiện tại tiền điện thoại mà mỗi tháng công ty cho tôi coi như đủ xài, nhưng khi đã trở tổng đài viên thì không thể tránh khỏi thiếu hụt nha.
“Vậy thì cắt giảm trợ cấp thông tin[4] hiện giờ của cô.” Dịch Phàm uy hiếp, “Sau đó lại bắt cô làm người trực điện thoại.”
[4] Trợ cấp thông tin: Ở Việt Nam gọi khoản tiền này là phụ cấp điện thoại.
Tôi khuất phục rồi. Thủ đoạn của Dịch Phàm tàn ác ở chỗ: Làm, có chút lợi nhỏ. Không làm, thì tổn thất nghiêm trọng.
Lần điền thông tin này, tôi vì Dịch Phàm chú ý vô số thứ. Thêm một chút, lại bớt một chút ánh hào quang lấp lánh của tiền trên người hắn, biến thành cái dạng nửa mới nửa cũ với mùi đồng rỉ sét[5] mới dám thảy vào bầy sói, vậy mà phản ứng vẫn còn rất nồng nhiệt. Chưa tới nửa ngày tôi đã nhận được không dưới 10 cuộc điện thoại, toàn bộ đều có ý muốn hẹn gặp Dịch Phàm. Tôi đã đem tất cả thông tin của những người gọi đến phân loại một cách đơn giản, lúc đang cắn bút đắn đo báo cáo như thế nào với Dịch Phàm, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại nữa.
[5] Mùi đồng rỉ sét: Ý nói là là do Dịch Phàm quá chói lọi cần phải dìm hàng bớt… Vì đồng còn mới sẽ sáng bóng có giá trị, nhưng khi bị rỉ sét rồi thì giá trị cũng sẽ bị giảm đi.
Người phụ nữ trong điện thoại nói với tôi: “Tôi đang làm việc tại trường mẫu giáo, nếu như anh Dịch thấy thích có thể đến trường thăm các em nhỏ, bọn trẻ đều rất dễ thương.” Lời nói này đủ tinh tế nha, gặp mặt tại nơi làm việc, việc gặp gỡ sẽ tương đối chân thật lại còn có thể giảm bớt bầu không khí lúng túng, ngượng nghịu. Trong khung cảnh bị bọn trẻ vây quanh, đã thu hút đối phương lại còn có thể thăm dò phẩm cách của người kia, thật có thể coi là một cách thức thúc đẩy lương duyên tuyệt vời, một mũi tên bắn rơi n con nhạn.
Nhưng gây ấn tượng với tôi nhất vẫn là câu nói ‘thăm các em nhỏ’ kia.
Các em nhỏ thì cuối tuần không đến trường mẫu giáo, mà tôi cũng không muốn hi sinh thời gian cuối tuần của mình cùng tổng giám đốc đi coi mắt đâu.
Tôi nhanh chóng hỏi hết bốn vị trợ lý lớn là tổng giám đốc chiều nay có an bài việc gì quan trọng hay không, câu trả lời là không. Tôi thong thả nói với Dịch Phàm, hắn đã đồng ý.
Chiều thứ năm, vào lúc ánh mặt trời còn khá chói chang, tôi cùng Dịch Phàm đi xe đến ‘Trường mẫu giáo Đoá Hoa Nhỏ’.
Cô giáo nhà trẻ này không ngờ rằng Dịch Phàm sẽ đồng ý gặp mặt cô ấy nhanh như vậy, căn bản không hề chau chuốt trang phục, khi đi ra tiếp Dịch Phàm, quần áo trên người vừa nhếch nhác lại còn dắt theo lũ trẻ rất náo loạn.
Nhưng tôi rất thích những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô ấy, chân thật lại thân thiết.
“Rất dễ thương! Phải biết nắm bắt đó!” Tôi ở phía sau Dịch Phàm nói, sau đó nhanh chóng di tản, thể hiện quyết tâm không làm kỳ đà cản mũi.
Nhưng Dịch Phàm lại ngoảnh đầu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, mãi cho tới khi cô giáo kia tiến tới gần, hắn mới quay lại chào hỏi người ta. Tôi không biết sự kinh ngạc của hắn là tâm trạng gì nữa, chạy đến chơi đùa cũng bọn nhóc.
Nửa tiếng sau, Dịch Phàm một mình đến tìm tôi: “Hiệu trưởng tìm cô ấy có việc, kêu tôi chơi với tụi nhỏ một lát.”
“Thấy thế nào?” Tôi hỏi, giống như một bà mối dày dạn kinh nghiệm.
“Rất được. Giống như lời cô nói, là người con gái khá chân thật và đáng yêu.” Trong mắt Dịch Phàm tràn đầy ý cười, không biết là do nhìn thấy tôi bị một đám con nít kéo tới ngã nhào vào đống cát hay là do thật sự tìm được người con gái mình thích rồi.
“Đừng cử động! Dì ơi, con tặng cho dì một món quà.” Một bé trai xoè lòng bàn tay ra thả cái gì đó lên đỉnh đầu của tôi.
“Cái gì vậy, hoa hả?” Tôi hỏi
“Không, nhền nhện!” Thằng nhóc nói.
“Á! Dịch Phàm, Dịch Phàm! Cứu tôi với!” Tôi hoảng sợ hét lớn. Tôi bình thường không quá sợ côn trùng, nhưng mà với loại côn trùng lông lá tám chân còn đang nằm trên đầu mình, mọi lúc đều sẵn sàng chui tọt vào bên trong quần áo thì tương đối có chuyện rồi nha.
Vậy mà Dịch Phàm nỡ nào thần sắc nhợt nhạt, mặt mày kinh hoảng lùi lại vài bước, nếu như không có dãy hàng rào kia thì đoán chừng hắn đã chạy ra xa ngoài 200 mét rồi.
“Á…” Tôi tiếp tục gào thét.
“Haiz, con gái thật là đồ nhát cáy mà.” Thằng nhóc than thở một cách già dặn, “Dì à, đừng nhúc nhích, con giúp dì lấy con nhện xuống.”
Bên kia, một bé gái chạy tới bên cạnh Dịch Phàm: “Anh trai à, anh thật là nhát cáy nha, cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân mà anh cũng không biết trân trọng.”
Dịch Phàm còn chưa nói lời chào tạm biệt với cô giáo nhà trẻ, thì đã kéo tôi chạy đi rồi.
“Tôi không phải không muốn cứu cô, chỉ là tôi… thật sự rất sợ… nhền nhện.” Dịch Phàm nhìn vẻ mặt không vui của tôi, nhanh chóng giải thích.
“Không sao, tôi không trách anh, là tại tôi chỉ có chút chuyện nhỏ mà đã hoảng sợ tới như vậy rồi.”
“Vậy, cô xụ cái mặt như vậy để làm gì?” Dịch Phàm bỗng nhiên tự kỷ dâng cao, “Tôi đi coi mắt người phụ nữ khác cô buồn bực sao?”
“Nhảm nhí, tôi mới không thèm vì chuyện này mà buồn bực.”
“Vậy, rốt cuộc là vì sao?”
“Bọn nhóc dựa vào cái gì mà gọi anh là ‘anh trai’, còn gọi tôi là ‘dì’ chứ! Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều mà!”
Điều cấm kị của tôi, thứ nhất là tuổi tác, mà thứ hai cũng chính là tuổi tác.
Lần coi mắt này, lại là kiểu tốc chiến tốc thắng, trước sau đã dùng không tới hai tiếng đồng hồ, chỉ là dư âm vẫn còn lưu lại.
“Ể? Phương pháp phân tích website Schultz[6] khi nào thì đã biến thành phương pháp phân tích nhền nhện? Là tôi nhớ nhầm hay là lý luận kinh tế đã được nâng cao?” Lúc sắp tan ca, Vinh Mặc Dương cầm một xấp văn kiện từ phòng tổng giám đốc đi ra, thắc mắc hỏi.
[6] Don Edward Schultz, một giáo sư nổi tiếng, được xem là cha đẻ của lĩnh vực IMC.
IMC (viết tắt của Integrated Marketing Communications = truyền thông tích hợp): Là một quá trình sử dụng các loại hình, phương tiện truyền thông hợp lý nhất để đưa khách hàng tới quyết định mua sắm.
“Đừng có mà thiếu hiểu biết như vậy chứ, website khi nào thì tiến hoá thành nhền nhện hả?” Elle nói, tiện tay tìm kiếm trên vi tính.
“Không tin cô qua đây xem.” Vinh Mặc Dương chỉ vào tờ giấy, “Tổng giám đốc kêu tôi phân tích bao lâu thì tôi thắc mắc bấy lâu.”
Tôi thò đầu qua tìm hiểu, wow, ở giữa tờ A4 trắng tinh, là một con nhền nhện lớn, đen bóng mập mạp, lông lá lồm xồm, da dày, thịt núc ních nha.