Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 39



Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa vừa nói chuyện phiếm vừa đi về hướng căn tin. Buổi chiều còn hai tiết học, cô vốn muốn trốn học, tuy nhiên nghe nói là có điểm danh nên đành ngoan ngoãn ở lại lớp.

“Bánh bao nhỏ ~”

“Stop! Kiều Hoa Hoa, mình đã nói bao nhiêu lần, không được kêu mình là bánh bao nhỏ, không được kêu mình là bánh bao nhỏ nữa! Cậu không có lỗ tai à!” Diệp Tư quát.

“Ha ha, ha ha…” Kiều Hoa Hoa ngây ngô cười nói, “Cậu lớn tiếng như vậy làm chi? Mọi người đều nhìn kìa.”

Quả nhiên, một đám người đang cười híp mắt nhìn Diệp Tư.

Có lẽ là Diệp Tư suy nghĩ nhiều nên cảm thấy ánh mắt của mọi người toàn không có ý tốt, cô hận không thể tìm được cái hang nào để quẹo vào.

“Tiểu Tư, kêu la cái gì đó, ở xa tít mù khơi mà còn nghe thấy được.” Đường Duyệt bưng mâm, một đường hoa đào bay phấp phới mà đi tới.

“Đường Tiểu Tam, ah, khụ khụ, Đường công tử sao lại ăn cơm ở căn tin vậy? Hiếm có khó tìm quá nha.” Kiều Hoa Hoa lập tức trêu chọc.

Tâm tình của Đường Duyệt đang tốt một cách hiếm có nên liền a dua theo cô ta mà cười cười nói nói: “Ah, Đại tiểu thư Trần gia như em mà cũng có thể ăn cơm ở căn tin, sao anh lại không thể chứ.”

Kiều Hoa Hoa xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai là đại tiểu thư Trần gia? Tôi họ Kiều! Họ Kiều! Understand?”

Đường Duyệt lắc đầu, “Ngại quá, tại hạ kiến thức không đầy cái lá mít, không hiểu được thứ tiếng Anh tiếng u này đâu.”

Diệp Tư nhịn không được bật cười hì hì, mặc kệ Kiều Hoa Hoa đầu đang bốc đầy hơi nước, hỏi: “Đường Duyệt, sao anh lại hạ cố đến nơi này vậy? Em nhớ hình như từ khi anh vào đại học cho tới bây giờ có khi nào ăn cơm ở căn tin đâu. Sao thế, gần đây bị trong nhà cắt tiền tiêu vặt à?”

“Thông minh!” Đường Duyệt vỗ tay bôm bốp, nói, “Đúng là gần đây anh bị nhà cắt tiền tiêu vặt thật. Tiểu Tư, anh Đường đây đã biến thành kẻ nghèo hèn, em đừng ghét bỏ anh đó.”

Diệp Tư mím môi cười chúm chím, còn Kiều Hoa Hoa lại liếc trắng mắt Đường Duyệt một cái, nói: “Cho emxin, một tên đào hoa tim nhiều ngăn như anh mà giờ không có tiền thì làm sao đi ra ngoài tiêu xài vung vít được hả? Vậy mấy em gái nhỏ của anh chạy sạch thì sao?”

“Người khác có lấy vận tốc ánh sáng mà chạy hay không anh không cần biết.” Đường Duyệt nói, vừa duỗi tay ra thân mật ôm lấy bả vai Diệp Tư, nói, “Chỉ cần Tiểu Tư không chạy là được.”

Phụt ~ Kiều Hoa Hoa không phúc hậu chút nào phun ra. Cô nhìn Đường Duyệt, thầm nghĩ, Tiểu Tư của anh đã chạy từ kiếp nào rồi í.

Thứ sáu, Diệp Tư có khóa buổi sáng, sau khi kết thúc đang trên đường về nhà thì vô tình nhìn ra ngoài xe thấy Đường Duyệt đang bị một đám người đuổi theo, không khỏi nhíu nhíu mày kinh ngạc. Tên Đường Duyệt này sao lại học thói côn đồ thế? Còn chọc cho bọn chúng kéo đến đây đánh nhau. Tuy nhiên nhìn kỹ lại thì thấy tình hình có vẻ kỳ kỳ.

“Dừng xe, bạn tôi bị người ta đuổi đánh, mau dừng xe để anh ấy lên.”

Diệp Tư vừa nói vừa hạ kiếng xe xuống, hét với Đường Duyệt: “Đường Duyệt, lên xe!”

Tài xế mới quả thật có tay nghề rất cao, nghe vậy liền đánh một động tác tay lái rất khó để có thể dừng xe ngay bên người Đường Duyệt. Diệp Tư vội vàng mở cửa xe, Đường Duyệt vừa nhào vào thì xe lập tức nhanh chóng nhấn ga, nghênh ngang lao vút đi bỏ lại mấy tên côn đồ.

Dáng vẻ Đường Duyệt lúc này trông rất chật vật, trên người có nhiều vết trầy xước, trên mặt cũng có mấy chỗ bầm tím.

“Sao giờ lại học đòi thói côn đồ nữa vậy?” Diệp Tư vừa hỏi vừa xem xét kỹ vết thương trên người anh, “Đến bệnh viện đi.”

“Không cần.” Đường Duyệt vội vàng nói, “Không sao đâu, rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà, đánh chơi cho vui thôi. Đừng lo lắng.”

“Đến bệnh viện!”

Diệp Tư nói xong, không thèm để ý đến Đường Duyệt nữa, xoay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

Cách một lát, Đường Duyệt mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tư, tức giận hả?”

“Không có, sao em phải tức giận chứ?” Diệp Tư cứng rắn trả lời.

Hai người đều không nói gì thêm, lúc gần đến bệnh viện, Đường Duyệt mới thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Diệp Tư nghe anh nói vậy cũng không giữ thái độ cứng rắn nữa, sau một lúc lâu mới nói: “Đường Duyệt, anh là bạn tốt của em mà.”

Lời của cô tuy là nói không đầu không đuôi gì, nhưng Đường Duyệt lại cười gật đầu, “Ừ, anh biết.” Tất nhiên anh biết, cô đang trách anh không biết yêu quý thương tiếc bản thân mình, mặc dù cô không nhiều lời nhưng tâm địa thiện lương, anh luôn luôn biết điều đó.

Đường Duyệt tuôn mồ hôi lạnh như mưa, các vết thương trên cánh tay và trên mặt đều đã được bôi thuốc, nhưng cái chính là anh vẫn ẩn ẩn cảm thấy đau đớn ở vùng dưới xương sườn và bụng. Diệp Tư theo bác sĩ đi ra ngoài, lúc cầm thuốc trở về, đầu Đường Duyệt đã đầy mồ hôi.

Diệp Tư lập tức kinh hoảng hỏi: “Đường Duyệt, anh làm sao vậy? Đau lắm hả? Hay là còn bị thương nơi nào khác?”

Sắc mặt Đường Duyệt tái nhợt nhìn cô, nỗ lực kéo ra nụ cười tươi tắn, làm bộ như thoải mái mà nói: “Làm sao bây giờ? Chắc em phải gọi bác sĩ tới giúp thôi, có vẻ như anh bị thương nội tạng.”

Diệp Tư hoảng hốt, lập tức phóng chạy đi kêu bác sĩ.

Quả nhiên là lá lách bị thương. Sắp xếp cho Đường Duyệt nằm viện xong, lúc này Diệp Tư mới nhớ tới, hỏi: “Muốn em báo cho người nhà anh biết không? Chắc là tạm thời anh chưa tốt lên ngay được đâu.”

Đường Duyệt nhắm mắt lại, nằm im trên giường không nói tiếng nào.

Diệp Tư nghĩ, chắc đại khái là anh sợ bị người nhà phê bình chứ gì, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: “Anh đi cả ngày không về nhà cũng được sao? Trốn cũng tránh không khỏi, hay là cứ nói trước đi còn hơn.”

Đường Duyệt nghe vậy mới mở mắt ra, nỗ lực làm bộ như chả có gì ghê gớm, nói: “Ừ, nghe lời em đi, bất quá là mắng một chập thôi chứ gì.”

Người nghe điện thoại là Đường Mộng Quân, giọng vô cùng kẻ cả hỏi: “Ai thế?”

“Em đây.” Diệp Tư nói, “Diệp Tư.”

Đường Mộng Quân có vẻ như hơi sửng sốt một chút, giọng nhẹ xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tìm Đường Duyệt à?”

“Không có, em đang ngồi với Đường Duyệt nè, anh ấy bị thương, đang ở bệnh viện. Em điện thoại báo một tiếng.”

“Bị thương nằm viện? Ở đâu? Tôi đến ngay lập tức.”

Diệp Tư báo địa chỉ, cúp điện thoại, nói với Đường Duyệt: “Chị của anh nghe điện thoại. Chị ấy nói sẽ lập tức tới ngay.”

Đường Duyệt khẽ cười cười, nói: “Chị ấy hiếm lắm mới có mặt ở nhà.”

Diệp Tư cũng cười trêu chọc: “Anh là con trai mà không làm gương tốt! Còn ở đó nói chị mình như thế á.”

“Cũng đúng.” Đường Duyệt nói, lại nhắm mắt lại.

“Mệt hả? Nếu không anh ngủ một chút đi, em ngồi đây với anh.” Diệp Tư nói.

Đường Duyệt có vẻ như thật sự đã hết hơi sức, lại vừa mới uống thuốc xong, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không lâu liền ngủ mất.

Lúc Đường Mộng Quân cùng người nhà đến đây, Diệp Tư đang cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán cho Đường Duyệt.

Diệp Tư thấy bọn họ tiến vào, vội vàng đứng dậy nhỏ giọng nói: “Chào Dì, chào chị Đường.”

Quay sang nhìn Đường Duyệt, nói: “Anh ấy vừa mới ngủ.”

Đường phu nhân Trương Sắc gật đầu, nói: “Làm phiền cháu, Tiểu Tư.”

Diệp Tư thấy mọi người đều đứng liền chỉ chỉ ghế sofa, mời: “Dì ngồi xuống trước đi.”

Trương Sắc khoát tay, nói: “Không cần, Dì đi hỏi bác sĩ một chút xem tình huống của nó thế nào cái đã.”

Đường Mộng Quân tiến lên nhìn nhìn Đường Duyệt rồi kéo tay Diệp Tư, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn chung quanh một lượt rồi mới nhỏ giọng nói: “Diệp Tư, giúp em tôi một chút nhé!”

Diệp Tư còn chưa kịp trả lời, cô lại nói tiếp: “Em khoan nói, nghe tôi trước đã. Em nhất định phải giúp em tôi một chút. Trừ em ra, không ai có thể giúp được nó lúc này. Diệp Tư, em có thể nói chú em ủng hộ em tôi được không? Em cứ về nói với chú của em như thế, chú ấy nhất định sẽ biết. Diệp Tư, em là người bạn duy nhất của nó, em nhất định phải giúp nó! Nếu không, chuyện giống hôm nay chắc sẽ không ngừng xảy ra.”

Diệp Tư gật đầu, nói: “Chị yên tâm, chỉ cần em có thể giúp anh ấy, em nhất định sẽ giúp.”

Đường Mộng Quân lại thấp giọng nói: “Hiện giờ không thể nói nhiều hơn cho em biết được, sau này có cơ hội, tôi sẽ nói với em tỉ mỉ hơn.”

Diệp Tư từ bệnh viện đi ra, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự buồn phiền. Tuy Đường Mộng Quân không nói rõ ràng, nhưng nghe ý của chị ấy và nhìn thái độ của Trương Sắc đối với Đường Duyệt, bấy nhiêu cũng đủ để cô biết sơ sơ rằng Đường Duyệt không được hoan nghênh ở chính nhà mình. Cô biết Đường Duyệt là con riêng của Đường Bĩnh Thăng, nghe nói được vài tuổi mới đưa về Đường gia. Ngẫm lại bản thân mình, cô không khỏi cảm thấy khổ sở thay cho Đường Duyệt. Hai người bọn họ có cảnh ngộ không khác nhau lắm. Anh tuy được về ở bên ba ruột của mình, nhưng cuộc sống không được vui vẻ gì, còn cô lại được sống một cuộc sống như công chúa với một người chú không chung huyết thống. Nghĩ đến đây, cô bước lên xe, “Đến công ty.”

Đi gặp chú! Đi gặp chú!

Diệp Mạnh Giác dọn dẹp xong này nọ, vừa mới chuẩn bị tan tầm thì Diệp Tư chạy ào vào như một cơn gió.

“Chú!” cô hô lên, vòng qua bàn làm việc, bổ nhào vào trong lòng anh.

“Bé cưng? Sao lại đến đây? Chú đang định tan tầm rồi nè.” anh ôm Diệp Tư hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ rất nhớ chú.” Diệp Tư chôn trong lòng anh, dùng sức dụi dụi.

“Đàng nào chú cũng về nhà mà. Sao không ở nhà chờ chú?” Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Mạnh Giác vẫn nhịn không được mà cao hứng, bé cưng thích ở gần anh như vậy, đương nhiên anh phải vui vẻ rồi.

Diệp Tư từ trong lòng anh ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Không được, một giây cũng không trì hoãn được. Chính vì người ta rất nhớ chú. Muốn lập tức nhìn thấy chú.”

Diệp Mạnh Giác chấn động trong lòng, anh cúi đầu nhìn Diệp Tư kêu nhỏ: “Bé cưng.”

Sao không cảm động cho được? Bé cưng thích anh như vậy, không hề do dự chút nào nói cho anh biết, bảo anh sao không cảm động?

“Bé cưng, chú cũng nhớ bé cưng, bất cứ lúc nào chú ở bên bé cưng cũng cảm thấy không đủ.” Anh ôm cô, hôn lên trán cô, nói, “Bé cưng, chú rất hạnh phúc, được bé cưng yêu, chú thật sự rất hạnh phúc.”

Diệp Tư nằm trong lòng anh nói: “Bé cưng mới là người hạnh phúc, chú, bé cưng mới chính là người hạnh phúc nhất.”

Diệp Mạnh Giác không tiếp tục nói chuyện nữa, cứ ôm cô như thế, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, từng sợi tóc đen mượt này đã cuốn lấy trái tim anh chặt chẽ không rời, anh cũng cam nguyện, cam nguyện được mái tóc đen này cuốn lấy cả đời.

Thật lâu sau, Diệp Tư mới lên tiếng: “Chú, chú có thể giúp Đường Duyệt một chút không?”

“Sao lại nói vậy?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện của Đường gia đúng là anh cũng biết ít nhiều, chẳng qua là chuyện tranh đoạt gia sản trong gia tộc thôi. Tuy nhiên, anh không biết tại sao Diệp Tư lại đột nhiên muốn nhúng tay vào.

“Hôm nay Đường Duyệt bị người ta đánh. Mới đầu bé cưng nghĩ là anh ấy chọc tức người ta, về sau nghe trong ý tứ của Đường Mộng Quân mới biết là không phải.”

“Ừ, chú sẽ điều tra một chút. Chuyện này bé cưng đừng để ý tới nữa, chú nhất định sẽ giúp Đường Duyệt.”

Đây vốn là chuyện của Đường gia, tuy nhiên, hiện giờ nếu bảo bối của anh mở miệng, anh đương nhiên sẽ cố gắng hỏi thăm. Hơn nữa, thằng oắt Đường Duyệt kia tuy cũng có điểm đáng ghét, nhưng nó đối với Diệp Tư vẫn rất tốt.

Đường Mộng Quân như lời, hẹn Diệp Tư ra gặp. Cô ấy luôn luôn là một người tùy tiện, thậm chí hơi vô tâm, thích ồn ào, mặc quần áo trang điểm cũng luôn chạy theo phong trào. Mỗi lần Diệp Tư thấy cô ấy luôn cảm khái, một cô gái trẻ xinh đẹp như thế, thế nhưng cố tình sửa soạn trông hù chết người. Nhưng lần này gặp mặt lại bất ngờ khi thấy cô ấy để mặt mộc không trang điểm, mặc áo thun quần jean đơn giản, nếu cô ấy không vẫy tay gọi Diệp Tư thì chắc Diệp Tư thật sự không nhận ra cô ấy.

“Bất ngờ hả?”Đường Mộng Quân nhìn quần áo của mình, tự giễu nói, “Chính tôi cũng không ngờ, soi gương muốn nhận không ra luôn.”

Diệp Tư nhịn không được phì cười, vui vẻ nói: “Thật ra chị như vậy rất đẹp mắt. Phong cách trước kia của chị em chả thưởng thức được chút nào.”

Đường Mộng Quân nhún nhún vai, bất cần đời: “Dù sao cũng do bị ép buộc thôi. Không thích hả? Vậy lần sau tôi đổi một phong cách khác.”

Diệp Tư vội vàng xua tay: “Phong cách Cô Tư Đường gia em nào dám sửa.”

Đường Mộng Quân lại hừ một tiếng từ trong mũi, nói: “Cái gì Cô Tư Đường gia? Tôi trái lại muốn tình nguyện làm Tư nha hoàn ở Đường gia!”

Diệp Tư mím môi, không thể nói tiếp, chỉ ngồi im nghe cô ấy càu nhàu.

“Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói ở bệnh viện, em có nói với chú của em chưa?” Đường Mộng Quân hỏi.

Diệp Tư gật đầu, “Nói rồi, chú nói chú sẽ tìm hiểu rõ tình huống một chút, sẽ trợ giúp Đường Duyệt.”

Diệp Tư do dự một chút, nói tiếp: “Tuy nhiên em cũng muốn biết, tại sao chị lại muốn em giúp Đường Duyệt? Hình như chị và anh ấy cũng không cùng mẹ mà.”

Khóe miệng Đường Mộng Quân giật giật, cười chua chát, “Đúng vậy, không cùng một mẹ, may mắn không phải là cùng một mẹ. Tôi lại thật hâm mộ người mẹ đang nằm dưới đất của nó, đỡ phải tận mắt nhìn mẹ mình thế nào…”

Nói tới chỗ này, Diệp Tư thật sự hoàn toàn hết biết tình huống là sao.

Đường Mộng Quân đột nhiên hỏi: “Diệp Tư, em với chú của em… là sao thế?”

“Hả?” Diệp Tư ngẩn người, không biết đã chuyển sang tình huống gì.

“Như vầy, lần trước tôi nhìn thấy hai người ở Nguyệt Thành…”

Mặt Diệp Tư bùm một phát đỏ ửng lên, cô lắp bắp nói: “À, em… sao em không thấy chị?”

“Phì ~” Đường Mộng Quân xì cười ra tiếng, “Bởi vì em đang ngủ, chú em ôm em đi ra ngoài.”

Diệp Tư ngó trái ngắm phải, cầm ly lên giả bộ uống nước. Chú cũng chả thèm nói cho cô biết lần trước gặp phải người quen gì hết, cái này thật mất hết cả mặt.

Cố tình, Đường Mộng Quân lại là người không biết tiến lùi đúng lúc, vẫn trưng một khuôn mặt tươi cười như trước, hỏi: “Thế nào? Tôi thấy giữa các người… Ha ha, ha ha.”

Diệp Tư suy nghĩ một lúc rốt cuộc mới nói: “Chú ấy không phải là chú ruột của em.”

Ngụ ý là gì, Đường Mộng Quân lập tức rõ ràng, không khỏi thở dài nói: “Thế này, Đường Duyệt đúng là hoàn toàn không có hy vọng rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.