Màn sương mờ ảo bao trùm không gian, những cây ngô đồng
cách đó không xa dường như đang ẩn khuất trong cõi tiên. Đã lâu lắm rồi
không nhìn thấy những buổi sáng sương mù như thế này.
Bố mẹ đang nói chuyện dưới tầng, giọng nói rất khẽ, nói đi nói lại cũng
chỉ xoay quanh vấn đề sống tự lập của con gái. Xuân Phi quyết định
chuyển đồ đạc xuống dưới tầng. Cô ngồi xuống, không nói một lời nào, cầm dĩa chia quả trứng trên **a thành hai phần.
Những lúc như thế này cô không biết phải nói gì, dường như có nói bao nhiêu lần thì cũng vô ích.
– Ăn xong có cần bố đưa đi không?
– Không cần đâu ạ, Tô Kính Hy sẽ đưa người của công ty chuyển nhà đến.
– Con đúng là chẳng hiểu gì cả.
– Bố không kìm được quát lên.
– Chẳng phải cuối tuần Kính Hy phải đưa bố mẹ nó đến Thượng Hải chơi sao?
– Anh trai bảo anh ấy đến ạ.
– Mày nói với anh chuyện chuyển nhà rồi sao?
– Mẹ ngạc nhiên, đôi lông mày chau lại.
– Anh mày đang thi đấu ở Thượng Hải, những chuyện cỏn con như vậy mà
cũng gọi điện cho anh. Gọi điện không mất tiền chắc? Cả nhà này chỉ có
mày là nhiều chuyện, không biết cái gì cả.
– Bà đừng mắng con nữa. Xuân Phi nó ngốc nghếch như vậy đều là do bà mắng nhiều quá đấy.
– Hứ, con gái giống hệt ông, từ một cái khuôn mà ra, không ngốc mới là
lạ. May mà Thuần Uyên giống tôi. Nếu hai đứa con giống ông thì tôi không biết trông chờ vào đâu.
Bố không nói nữa, dường như con gái giống mình cũng là chuyện không thể
chấp nhận được. Trên bàn ăn chỉ có tiếng hàm răng va đập vào nhau, phát
ra tiếng ken két chói tai, thỉnh thoảng vang lên tiếng cằn nhằn của mẹ:
– Lại kén ăn hả?
Xuân Phi bặm môi, bữa sáng ngày hôm nay thật khó nuốt. Cô không hề biết
cuối tuần Tô Kính Hy phải đi Thượng Hải. Cô cũng không bao giờ quan tâm
đến điều đó. Bởi vì anh trai chưa bao giờ nói cho cô biết những chuyện
này.
Anh chỉ cố gắng hết sức để cô có một cuộc sống thật tốt. Mặc dù những
điều mà anh làm không phải là những điều cô muốn. An Dương Xuân Phi sống ở trung tâm thành phố.
Nhưng trường của cô lại ở ngoại thành, đây là trường tư dành cho con nhà quý tộc. Từ hồi tiểu học, bố đã không ngại nắng mưa lái xe đưa cô đến
trường. Xuân Phi luôn mong chờ đến một ngày được sống tự lập một mình,
có thể thoát khỏi nỗi phiền muộn khi phải ngồi trên xe.
Nhưng khi cái ngày ấy đến thật thì cô lại có cảm giác buồn khó tả.2.Lúc
này là lúc mà thời tiết vô cùng oi bức. Cái nắng nóng gay gắt khiến
người ta không thể chịu đựng được. Có thể dùng từ “cay độc” để ví với
mặt trời.
Xuân Phi chống tay đứng dưới ánh nắng chói chang, chỉ đạo những người ở
công ty chuyển nhà đưa đồ đạc vào khu nhà Hương Hải. Cô có cảm giác hình như mình sắp tan chảy, nếu không thì vì sao hai chân lại mềm nhũn ra
thế này?
Tô Kính Hy đứng dưới bóng cây, tay cầm que kem trêu đùa cô:
– Bà chủ không nóng à?
Khoảnh khắc ấy, Xuân Phi có cảm giác dường như tất cả âm thanh trên thế
giới này đều rời xa cô. Âm cuối trong câu nói của Tô Kính Hy cùng với
tiếng ve kêu trên cành cây trở thành tiếng tuýt tuýt liên hồi vang lên
bên tai cô.
Cô ngã lăn ra đất, đập mình xuống nền gạch khiến Tô Kính Hy sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
Tô Kính Hy nghĩ:
Quả nhiên là nên cách ly cô nàng phiền phức này càng xa càng tốt, nếu
không chắc chắn một ngày nào đó mình sẽ bị cô ta hại chết.Tô Kính Hy
cõng Xuân Phi mặt mày tái nhợt đến phòng y tế gần đó thì thấy đã có ba
bốn người nằm ngổn ngang ở đó.
Cô y tá đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc:
– Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại có người ngất rồi. Sau đó
cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa:
– Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia, sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy.
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi”.
Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy vào phòng thuốc như một
cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận lực xoa cồn cho
Xuân Phi. Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau.