Bức Chân Dung Của Dorian Gray

Chương 12



Hôm ấy là ngày chín tháng mười một, buổi tối trước sinh nhật thứ ba mươi tám của hắn. Dorian Gray nhìn thấy Basil Hallward khi đang đi từ nhà Huân tước Henry về nhà. Hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi lạ lùng và cố giả vờ như không thấy ông, nhưng Basil đã chạy theo hắn.

“Dorian!” ông gọi. “Thật là may mắn lạ kì! Tôi sẽ đáp chuyến tàu nửa đêm đi Paris và đang muốn gặp anh trước khi lên đường. Tôi sẽ xa Anh quốc trong sáu tháng.” Ông đặt tay lên cánh tay Dorian. “Chúng ta gần về đến nhà anh rồi. Hay là cho phép tôi ghé vào một tí được không? Tôi có điều muốn nói với anh.”

“Dĩ nhiên là được. Nhưng ngài sẽ không bị trễ tàu chứ?” Dorian hỏi một cách lơ đãng, trong lúc hắn bước lên bậc thềm cửa.

“Tôi còn nhiều thời gian. Mới có mười một giờ mà.”

Họ vào nhà và ngồi gần lò sưởi.

“Này, Dorian thân mến, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh,” Basil bắt đầu nói. “Tôi phải cho anh biết là dư luận ở London đang nói những điều khủng khiếp nhất về anh đấy.”

Doria đốt một điếu thuốc, vẻ chán ngán. “Tôi chẳng muốn biết một tí gì về điều đó cả. Tôi không quan tâm.”

“Nhưng anh phải quan tâm chứ, Dorian,” Basil nói. “Bất cứ một quý ông nào cũng phải quan tâm tới tiếng tăm của mình. Dĩ nhiên, khi tôi nhìn anh, tôi biết là những câu chuyện đó là không thể có thật. Gương mặt của mỗi người thể hiện cuộc đời tốt hay xấu của người ấy. Nhưng tại sao Bá tước Berwick đi ra khỏi phòng khi anh bước vào? Tại sao Huân tước Staveley nói là không một phụ nữ đáng kính nào được an toàn với anh? Người lính trẻ, bạn anh đó – tại sao anh ta tự tử? Đó, ngày Henry Ashton đó, ông ta đã phải rời bỏ Anh quốc trong ô nhục. Rồi còn con trai của Huân tước Kent nữa, hiện giờ anh ta sống ra sao?”

“Thôi đi, Basil. Ngài không biết ngài đang nói gì đâu,” Dorian lạnh lùng. “Tôi có dạy những người đó sống cuộc đời của họ không? Còn những người loan truyền các câu chuyện kia – họ có sống được tốt hơn tôi không?”

“Còn những chuyện khác nữa,” Basil nói tiếp. “Chúng có thật không? Anh có thể tệ đến thế sao? Trước kia anh từng là một chàng trai tốt kia mà, nhưng giờ đây, khi tôi nghe những chuyện đó, tôi tự hỏi… Tôi có còn hiểu được anh nữa không? Dorian Gray thật sự đâu rồi? Có lẽ tôi phải nhìn thấy được linh hồn anh để có thể trả lời được các câu hỏi đó.”

“Dorian Gray thật ư?,” Dorian hỏi nhỏ, mặt tái đi vì sợ.

“Phải,” chàng họa sĩ buồn rầu nói. “Nhưng chỉ có trời mới có thể thấy được linh hồn anh.”

Chàng trai trẻ cười ghê rợn. “Lại đây, Basil,” hắn kêu lên. “Đi với tôi! Tôi sẽ chỉ cho ngài cái mà chỉ có trời mới thấy đó. Tại sao lại không nhỉ? Nó là tác phẩm của ngài cơ mà. Ngài đã nói quá nhiều về sự xấu xa rồi. Bây giờ ngài phải nhìn thấy nó chứ.”

Hắn dẫn Basil lên lầu đến căn phòng khóa cửa. Bước vào phòng rồi, hắn quay sang nhìn người họa sĩ với ánh mắt khắc nghiệt và một nụ cười lạnh. “Ngài sẽ là người duy nhất trên đời này biết được bí mật của tôi. Có thật ngài muốn thế không?”

“Có.”

“Vậy thì hãy mở bức tranh đó ra đi Basil, ngài sẽ thấy linh hồn tôi.”

Người họa sĩ kêu lên kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt khủng khiếp trong tranh. Gương mặt ác độc và đáng ghét này là của Dorian sao? Nhưng đúng rồi, phải rồi. Ông tiến lại gần bức tranh hơn. Có thể không phải là bức chân dung ông đã vẽ. Nhưng kia, chữ ký của ông nằm ở góc đó! Ông quay sang nhìn Dorian bằng cặp mắt ngây dại của một người bệnh.

“Thế này có nghĩa là gì?” cuối cùng ông hỏi.

“Lúc ngài vừa vẽ xong,” Dorian đáp, “tôi có ước một điều…”

“Vâng, tôi nhớ,” Basil nói. “Anh ước là bức tranh sẽ già đi và anh sẽ trẻ mãi. Nhưng…” Basil lại nhìn bức tranh trân trối. “Điều này không thể là sự thật được. Anh nói với tôi là anh đã hủy bức tranh đi rồi cơ mà.”

“Tôi đã sai. Chính nó đã hủy hoại tôi.”

“Chúa ơi, Dorian!” người họa sĩ kêu lên. “Nếu đây là sự thật… nếu đây là hình ảnh linh hồn anh thì anh còn xấu xa hơn cả những câu chuyện tồi tệ nhất mà người ta nói về anh.” Ông ngồi xuống nơi chiếc bàn, ôm lấy mặt. “Anh hãy cầu xin Chúa giúp đỡ anh.”

“Muộn quá rồi Basil ạ.”

“Chưa muộn đâu Dorian. Hãy nhìn gương mặt khủng khiếp kia đi. Nhìn đi!”

Dorian quay lại nhìn chằm chằm gương mặt trong tranh, và bỗng nhiên hắn cảm thấy căm thù Basil hơn bất cứ ai trên đời này. Bây giờ Basil đã thấy con người thật của hắn, và đã biết bí mật của hắn. Cảm giác hung bạo bùng cháy trong lòng, hắn vớ lấy con dao trên bàn. Sự hận thù trong hắn bỗng nổ tung. Như một con thú hung dữ, hắn chạy về phía Basil và đâm vào cổ người họa sĩ, một lần, hai lần, ba lần, nhiều lần liên tiếp. Người chết gục đầu xuống bàn, và máu chảy qua mặt bàn rơi xuống sàn nhà.

Dorian đứng đó và lắng nghe. Hắn không nghe thấy gì ngoài tiếng máu chảy từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà. Hắn đến bên cửa sổ và nhìn xuống đường phố. Hắn cảm thấy bình tĩnh một cách lạ thường. Người bạn vẽ bức chân dung hắn đã chết. Chỉ thế thôi.

Hắn khóa trái cửa và nhè nhẹ đi xuống lầu. Những người hầu của hắn đã đi ngủ hết rồi. Hắn ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ. Không ai nhìn thấy Basil tại nhà Dorian tối nay cả. Vâng! Dĩ nhiên Basil đã đi Paris, như vậy cũng phải sáu tháng nữa mọi người mới bắt đầu thắc mắc là Basil đi đâu. Sáu tháng! Một thời gian quá đủ.

Dorian đi tới đi lui trong phòng. Hắn cầm lấy một cuốn sách trên bàn và bắt đầu dò tìm một cái tên. Alan Campbell. Vâng, đó là cái tên hắn cần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.