Rebecca Larsen đưa vai đẩy cửa căn hộ mới tại khu Park Slope của cô và ngắm nghía cảnh tan hoang bày ra trước mắt. Một hộp bánh pizza mở tung nằm tơ hơ trên bàn cà phê, chứa đựng những tàn tích còn sót lại của một chiếc bánh pizza nấm xúc xích không biết đã bao nhiêu ngày tuổi. Lúc này Becca đã bị đẩy tới tột cùng của sức chịu đựng. Con mèo của cô đã không ngớt mồm kêu gào trong suốt hành trình từ Philadelphia tới Brooklyn, và trong khi Becca tròn mắt nhìn trân trối quanh căn phòng, cô bắt đầu có cảm giác như thể mới bước chân vào Twilight Zone.
Annabelle, bạn thân nhất, đồng thời cũng là chị dâu cô, chưa bao giờ là một người chỉn chu ngăn nắp, cho dù theo bất cứ mức độ hình dung nào, nhưng Becca chưa bao giờ thấy bạn mình để lại một bãi chiến trường kinh hoàng đến mức này. Những vỏ chai bia rỗng chen chúc nhau chiếm hết phần bề mặt còn lại của chiếc bàn cà phê, và ngay dưới gầm bàn là một đôi giày to sụ. Giày nam. Becca mỗi lúc một cảm thấy không thoải mái hơn. Rõ ràng dường như đang có một người đàn ông sống ở đây. Đúng thế, chiếc áo len lông cừu cổ chui cỡ XXL bị vứt bừa trên trường kỷ là manh mối đầu tiên cô phát hiện ra; manh mối thứ hai chính là tiếng hát đang vọng lại từ phía phòng tắm vài giây sau khi tiếng dòng nước tuôn ra từ vòi hoa sen vang lên.
Becca vớ lấy cây gậy đánh bóng chày cô tìm thấy dựng vào tường cạnh tủ quần áo rồi thận trọng lần bước vào phòng ngủ. Giường vẫn chưa được dọn, cũng chẳng phải là chuyện gì đáng kể để cô phải sững sờ, song bộ sưu tập đồ jean đàn ông đang hiện diện trên mọi bề mặt cũng như một đống bừa bộn gồm cả quần đùi và tất nằm ngang nhiên ngay dưới sàn nhà thì có. Nhưng cũng không bằng giọng hát vọng ra từ phòng tắm. Một giọng nam trầm khá hay, và nếu cô không nhầm, anh chàng này đang hát một giai điệu cũ rích của những năm 40. Chúa ơi, ai lại đi hát những bài hát từ thời đó vậy? Cho dù là ai đi chăng nữa, anh ta cũng sở hữu một giọng hát mượt mà, mơ màng, khêu gợi như quỷ sứ, đủ để phụ nữ tan chảy ra như sôcôla trong một chiếc lò. Anh chàng đang đứng dưới vòi hoa sen có giọng hát thật tuyệt. Thật tiếc là anh ta cũng chuẩn bị sở hữu một vết bầm giập hảo hạng.
Cô băn khoăn một hồi, nghĩ xem nên tấn công trong khi kẻ lạ mặt vẫn còn đứng dưới vòi hoa sen hay đợi tới khi hắn ta ló mặt ra. Gã đàn ông đã hát xong toàn bộ lời bài hát của mình cùng đoạn điệp khúc khi cô đi đến quyết định đợi đến khi anh chàng ló mặt ra. Tấm màn che phòng tắm có thể hạn chế đáng kể tốc độ cú nện của cây gậy, ngoài ra còn phải kể đến khó khăn trong việc ngắm trúng đích. Dùng đầu gậy mở cửa, cô quan sát làn hơi nước lan dần về phía mình, mang theo thứ mùi của một người đàn ông đầy nam tính.
Một người đàn ông tỏa ra mùi như thế vào bất cứ lúc nào khác hẳn sẽ khiến cô phải lẽo đẽo theo sau chỉ để ngửi được mùi từ người anh ta tỏa ra theo làn không khí. Mùi của anh chàng này thật sạch sẽ, với hương cam và những mùi thơm đầy mời gọi khiến miệng cô ứa nước. Thân hình trần truồng bước ra từ dưới vòi hoa sen khiến cô nín thở, quên mất kế hoạch tấn công của mình, và cô thầm cảm ơn số phận đã cho mình là một người phụ nữ biết chiêm ngưỡng cơ thể con người, vì cô chưa bao giờ được nhìn thấy cơ thể nào đẹp hơn. Đôi mắt cô quay trở lại khuôn mặt người đàn ông vừa đúng lúc trông thấy khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười. Nếu nhìn tách riêng ra, mỗi phần trên khuôn mặt anh ta – chiếc mũi kiểu Roma, đôi mắt màu xanh ngọc, đôi lông mày đen dày uốn cong – đều gần như có thể gọi là ưa nhìn, nhưng có điều gì đó trong cách chúng kết hợp với nhau, cộng thêm làn da rám nắng giống như ánh bình minh lúc năm giờ sáng, đã lấy đi toàn bộ vẻ ưa nhìn khỏi khuôn mặt anh ta và biến nó thành một vẻ đẹp hút hồn. Anh ta quả là phiên bản Sicily của một vị thần Hy Lạp. Anh ta chắc chắn là người đàn ông đẹp nhất cô từng được nhìn tận mắt, dù với nghề điêu khắc của mình, cô cũng từng nhìn qua không ít người có thân hình đẹp. Thật tiếc là cô không hề ưa anh ta.
Rich Ronaldi ngoái đầu nhìn lại phía sau, nhận ra cô bạn thân nhất của em gái anh đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông trần của anh. Nói cho đúng, có lẽ cô nàng không chỉ nhìn chăm chăm vào cặp mông của anh, bởi vì khi anh quay người lại, cô nàng đã được chiêm ngưỡng tất cả từ đầu đến chân.
Becca chống chiếc gậy đánh bóng chày cô vẫn cầm theo xuống sàn nhà. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng anh đang làm cái chết tiệt gì ở đây vậy?”
Rich chưa bao giờ là một gã e thẹn, nhưng những người phụ nữ từng ngắm qua thân thể rám nắng của anh thường phải trải qua cảm giác đó. Becca, cô công chúa nghiêm trang lạnh như băng, thì không. Anh ước gì biết được chiếc khăn tắm mắc dịch đang nằm ở xó xỉnh nào. Anh chỉ đơn giản là bước vào đây, à phải, theo nghĩa bóng. Anh đã ở lại đây vài ngày, và cũng có một chiếc khăn tắm ở đâu đó, nhưng biết mình quá rõ, anh hiểu rằng lúc này nó đang nằm dưới sàn nhà cùng chỗ với đám đồ lót và tất bẩn của anh.
Nếu anh biết cô nàng này ghé qua đây, hẳn anh đã nhét tạm chúng vào tủ, hay ít nhất cũng đá vào gầm giường. Nhưng thế đấy, Becca là người đàn bà cuối cùng trên thế gian này anh chờ đợi xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà mình. Anh cũng không hiểu được lý do tại sao, nhưng linh tính mách bảo anh rằng ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cô nàng đã không mấy có cảm tình với anh.
“Làm sao cô vào được trong này?”
Becca dường như chưa hiểu ra đối với anh việc đứng trần như nhộng trước mặt một phụ nữ vốn chưa bao giờ cùng anh gần gũi chẳng lấy gì làm thoải mái. Cô không quay mặt đi hay đưa cho anh một chiếc khăn tắm, mà cũng chẳng hề có chiếc khăn tắm nào để đưa. Anh hối hả lao vụt ngang qua cô vào phòng ngủ, trông thấy một chiếc khăn tắm vắt trên thành giường, anh nhanh chóng quấn quanh hông. Phản ứng duy nhất anh nhìn thấy ở Becca là một cái chớp mắt.
“Tôi dùng chìa khóa của tôi. Anh đang làm gì trong phòng ngủ của tôi, dùng vòi hoa sen trong phòng tắm của tôi, một thứ rõ ràng cũng được lắp đặt trong căn hộ của tôi như thế?”
Rich phá lên cười. “Đợi đã. Tôi mới là người đặt câu hỏi ở đây. Đây là căn hộ của tôi. Tôi thuê lại nó từ Rosalie và Nick.”
Cô khoanh tay trước ngực, hành động làm chiếc áo sơ mi rộng thùng thình căng ra trên ngực cô, một bộ ngực mà anh đã quên khuấy mất là cô sở hữu. Khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào đó, anh chuyển ánh nhìn của mình lên khuôn mặt của cô, và thấy cô đảo mắt đi.
“Thật không thể chịu nổi anh được. Đó chỉ là câu chuyện của anh, vì tôi đã thuê lại căn hộ từ Annabelle. Đây là căn hộ của cô ấy, và giờ là của tôi. Anh cần rời khỏi đây.”
Trông cô nàng giống hệt một trong những nhân vật hoạt hình Nhật Bản đầy khêu gợi. Cô nàng thực sự khá cao, chỉ kém vài phân so với chiều cao gần một mét tám mươi tám của anh, đôi chân dài miên man và mái tóc bạch kim ngắn lượn sóng rối tung đem đến cho cô nàng vẻ khêu gợi ma quái, như thể vừa trải qua một cuộc ái ân rực lửa. Rich bắt chước bộ dạng cô gái, cẩn thận không giạng chân ra rộng quá khiến chiếc khăn có thể tuột ra, dù nếu anh làm vậy hẳn sẽ rất hợp ý cô nàng. “Cô nhầm rồi. Rosalie và Nick sở hữu căn hộ. Họ cho Annabelle thuê, sau đó cô ấy đã chuyển đi. Tôi chuyển tới. Nếu có ai đó phải ra đi, thì người đó là cô.”
“Được lắm, vậy là chúng ta đang có một vấn đề. Bởi vì nếu tính đến thời điểm này, tôi là người đang sống tại đây.”
“Với tôi thì không, cô không hề sống tại đây.”
“Chính xác.”
Anh vung tay một vòng quanh căn hộ, cũng như toàn bộ cảnh tượng bừa bãi anh đã bày ra rải khắp bên trong nó. “Quyền sở hữu chính là chín phần mười của pháp luật.”
“Thứ tài sản sở hữu duy nhất tôi thấy ở đây là đống bừa bãi của anh. Tất cả những gì tôi sở hữu lúc này không nằm trong kho đều đang ở phòng khách, vì vậy, theo khía cạnh đó, vì theo các khía cạnh khác sẽ có quá nhiều thứ phải đếm, kết quả của anh…” Cô nhìn anh chàng từ đầu đến chân với con mắt đầy phê phán, “… rõ ràng là quá ngắn.”
Thiếu chút nữa Rich đã giật phăng chiếc khăn tắm ra để chỉ ra cho cô nàng thấy anh chẳng hề ngắn chút nào. Anh là một gã đàn ông hài lòng với cơ thể và… ừm… kích cỡ của mình. Mẹ kiếp, anh chưa bao giờ phải nhận bất cứ lời phàn nàn nào về chỗ đó, và từ cái nhìn trong đôi mắt Becca khi cô nàng liếc mắt nhìn anh – và rõ ràng đó là một cái liếc mắt đong đưa – hiển nhiên cô nàng cũng chẳng phàn nàn chút nào. Anh tin chắc cô nàng đang muốn khiêu khích làm anh dựng đứng lên, điều mà cô ta sẽ không làm được. Cô nàng không phải típ phụ nữ anh thích.
Không, kiểu phụ nữ Rich ưa thích phải giống như cô bạn gái của anh, Gina: một quả bom bé nhỏ. Nàng có mái tóc đen nhánh, đôi mắt màu đồng, cùng với thân hình của một người phụ nữ. Người nàng là một khối cao chỉ hơn một mét năm mươi, nhưng toàn là TNT nguyên chất.
Gina ăn vận đúng như một phụ nữ. Bạn sẽ không bao giờ thấy nàng mặc một chiếc áo sơ mi cũ mèm rộng đến năm cỡ và một chiếc quần jean rộng thùng thình trễ xuống. “Mẹ kiếp.” Anh nhìn lên đồng hồ. Anh sắp bị muộn giờ. Anh có cuộc hẹn với trưởng khoa tại Câu lạc bộ Harvard, sau đó vào thành phố gặp Gina. “Tôi không có thời gian để đôi co việc này. Tôi cần phải đi bây giờ. Sao cô không ra ngoài phòng khách để tôi còn mặc quần áo. Trên đường đi tôi sẽ gọi cho Nick và Rosalie, rồi tìm ra xem nên làm gì với chuyện rắc rối này. Cô có thể ở lại đây đêm nay vì tôi đã có kế hoạch khác, nhưng tôi cần nói để cô biết, bé con, cô sẽ phải tìm chỗ khác để thuê đấy.”
Becca lấy điện thoại di động từ trong túi quần jean ra rồi mở máy. “Tôi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi nói chuyện xong với Mike và Annabelle. Chúng ta sẽ cùng xem xem ai sẽ phải sục sạo trên Craigslist tìm một chỗ để treo đống của nợ của hắn ta. Và để tôi nói anh hay, tôi không phải là “bé con” đâu.”
Rich chẳng phải đợi đến khi Becca ra ngoài để tháo chiếc khăn tắm của anh ra. Thật nhẹ nhõm làm sao, cô nàng lao vụt ra ngoài như một cơn lốc rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại sau lưng. Rich tìm thấy một chiếc quần đùi sạch, vừa mặc vào vừa tự hỏi rồi sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa. Anh tới bên tủ, xé lớp nilon bọc ngoài chỗ quần áo đã giặt khô, rồi khoác vào người chiếc áo sơ mi may mắn của mình – chiếc áo màu xanh mà ai cũng nói rất hợp với đôi mắt của anh. Anh nhìn quanh tìm chiếc quần 501 ưa thích, xỏ chân mặc vào, vừa cài khuy vừa nhìn quanh tìm một đôi tất sạch. Vì tình thế cấp bách, anh buộc phải dùng đến đôi tất đỏ được tặng vào lễ Valentine năm ngoái. Anh ghét cay ghét đắng đôi tất này nhưng vẫn giữ chúng lại trong túi đựng đồ tập thể thao để phòng những lúc cấp bách. Có vẻ như anh sẽ phải đi giày cao cổ để che lấp đôi tất mắc dịch này, và hôm sau vào lúc nào đó anh sẽ phải tự mình bắt tay vào giặt giũ, hoặc tìm lấy một tiệm giặt đồ gần đây, hoặc mang tới chỗ mẹ anh. Anh cố nhớ xem liệu đã lấy về hết mẻ quần áo cuối cùng anh để lại nhà hay chưa. Sau khi đã nhét ví vào túi quần sau, anh đeo đồng hồ rồi đưa hai bàn tay lên vuốt qua loa mái tóc. Hoàn hảo. À phải, hoàn hảo ngoại trừ người ở chung tạm thời đang gây ra đủ thứ âm thanh ầm ĩ ở phòng bên.
Becca đi lòng vòng quanh căn hộ trong lúc đợi Rich mặc quần áo. Quả thực không thể chịu đựng nổi anh chàng này. Chuyển tới sống ở Brooklyn cũng có nghĩa là cô sẽ trở thành cô nàng độc thân duy nhất giữa một rừng các cặp đôi. Phần thưởng cho việc bỏ qua cảm giác đầm ấm đó là cô sẽ được sống gần người anh trai mới tìm lại được, người bạn gái thân nhất mới trở thành chị dâu, và đứa cháu trai hay gái sắp ra đời. Lúc nào cô cũng có thể lén lút trốn khỏi bất cứ nhiệm vụ đau đầu ngột ngạt nào đang bị viện đến và đào thoát về căn hộ của riêng cô nếu tình hình trở nên vượt quá sức chịu đựng. Chỉ đơn giản là cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình bị mắc kẹt với anh chàng độc thân duy nhất mà cô biết ở khu Brooklyn ngay từ lúc vừa đặt chân đến nơi. Chuyện Rich Ronaldi luôn giữ vai ngôi sao trong mọi mơ tưởng của cô kể từ ngày cô gặp anh ta chỉ đem lại thêm một lô lý do nữa để anh ta là người đàn ông cuối cùng trên đời cô muốn ở một mình bên cạnh. Anh ta là một mối đe dọa thường trực.
Bước ra khỏi phòng ngủ, anh chàng mới đây còn ướt rượt tinh quái trong chiếc khăn tắm đã trở thành một quý ông thành thị lịch lãm. Dưới chân anh ta là đôi giày cao cổ hợp thời trang, kèm theo đó là chiếc quần jean bạc màu một cách hoàn hảo ôm khít lấy đùi, mông của người mặc, và tất nhiên rồi, cả những thứ khác mà một chiếc quần jean thiết kế khéo léo được sinh ra để ôm khít lấy, một cách thật bắt mắt. Cô quay lưng lại phía anh ta rồi đi vào bếp. “Anh muốn uống một chút cà phê trước khi đi không?”
Rich lắc đầu. “Tôi bị muộn mất rồi, và cho dù cô có làm ra vẻ bà chủ bao nhiêu đi chăng nữa, cô vẫn không phải là chủ nhà. Pha cà phê cũng không thay đổi được điều đó đâu, Becca.”
Cách mà tên của cô văng ra từ lưỡi của anh ta, ướt nhẹp với mùi vị châm biếm và một thứ gì khác nữa mà cô nghĩ tốt nhất đừng nên nghĩ tới, khiến cô chỉ muốn gọi cảnh sát tới tóm cổ anh ta quẳng ra ngoài. Nhưng nếu cô làm thế, cô sẽ phải chứng minh được mình là chủ nhà, điều lúc này cô không thể làm được. Cô cũng sẽ phải giải thích với Annabelle tại sao cô lại gọi cớm đến tống Rich vào xà lim. Becca lấy một chiếc phễu lọc bỏ vào máy pha cà phê, đếm từng thìa cà phê cô xúc ra với hy vọng việc đó có thể giúp cô giống như khi đếm số từ một tới mười.
Vô ích, chẳng may mắn hơn chút nào hết. Cô đong nước, đổ nước vào máy, và vẫn thấy giận sôi lên như cũ.
Rich đã theo cô vào bếp, lúc này anh tựa người vào quầy bar dùng để đứng ăn sáng, nhìn chằm chằm vào cô. “Tôi cần phải đi. Nếu có về, tôi sẽ về rất muộn. Cứ thoải mái sử dụng bếp vào bất cứ việc gì cô muốn. Tránh xa những thứ của tôi ra. Chúng ta sẽ thu xếp chuyện lằng nhằng này, và việc đầu tiên diễn ra sáng mai là cô có thể khăn gói cuốn xéo khỏi đây. Tôi không nghĩ Gina sẽ hoan nghênh việc cô ở lại đây với tôi đâu.”
Becca chẳng buồn kìm tiếng cười của cô. “Ồ phải rồi, cô ta sẽ có khối chuyện để lo nghĩ. Hãy cứ lo lấy thân anh đi, Richie. Điều duy nhất tôi quan tâm là căn hộ của tôi.”
Rich gỡ chiếc áo khoác da khỏi lưng chiếc ghế kê trong nhà bếp, bước ra cửa, cầm theo chùm chìa khóa của anh. “Xin lỗi phải nói với cô điều này, bé con. Nhưng câu thành ngữ cũ rích “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” bây giờ vẫn đúng chẳng kém gì so với khi người Đức viết nó ra lần đầu tiên. Tất nhiên, người Ý đã nâng nó lên một cấp độ mới.” Rich nháy mắt. “Đừng thức đợi tôi.”
Rich bước lên những bậc cấp của Câu lạc bộ Harvard, tiến phía quầy bar. Anh không phải là thành viên của câu lạc bộ quý phái này, nhưng Craig Steward, bạn cũ và ông chủ mới của anh, trưởng khoa Tâm lý tại Đại học Columbia, thì có. Rich đứng trên ngưỡng cửa dẫn vào khu quầy bar, đưa mắt tìm Craig.
Hai người đã từ lâu có lệ gặp nhau ăn trưa tại đây mỗi tháng một lần. Cuộc hẹn này bắt đầu diễn ra khi Rich còn là một trong những nghiên cứu sinh của Craig Steward. Thậm chí cả trong thời gian Rich giảng dạy ở Dartmouth, anh vẫn bay tới New York hai tháng một lần, và lần nào cũng tìm gặp người thầy và cũng là bạn của mình.
Khi Rich gặp rắc rối về phụ nữ hay công việc, Craig là người đầu tiên anh gọi điện tìm lời khuyên. Thật may mắn làm sao, Craig đã giúp đỡ rất kịp thời để lôi anh ra khỏi vụ lôi thôi cuối cùng mà anh dính vào. Giờ đây Craig không chỉ là một bạn và một người thầy, anh ta còn là ông chủ.
“Rich, đằng này.”
Rich gật đầu, bước tới lách qua mấy chiếc bàn để đi đến quầy bar. Craig có vóc người thấp hơn vài inch, lớn hơn khá nhiều tuổi và nặng hơn Rich chừng hai mươi hai cân. Rich nhận cốc bia Craig đẩy về phía anh trong khi cởi chiếc áo khoác da treo lên lưng ghế của anh. “Cảm ơn. Tôi xin lỗi đã đến hơi muộn. Là chuyện gia đình. Chẳng làm thế nào tránh được.” Anh cầm cốc của mình lên, uống một hơi dài. “Anh dạo này thế nào?”
“Tốt. Tôi đã đọc thấy nghiên cứu về trường học của cậu được trích dẫn, và cậu đã được nhắc tới trong mục khoa học trên tờ Times số sáng nay. Cậu chưa hề nói cho tôi biết Times đã để ý tới nghiên cứu của cậu. Xin chúc mừng.”
Với tất cả những gì vừa diễn ra sáng hôm đó, Rich đã hoàn toàn quên khuấy mất chuyện này. “Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi nên nói gì đó, nhưng tôi không thể nhận toàn bộ thành quả. Ngoài ra còn có hai đồng tác giả nữa.”
“Phải, nhưng bài báo nói nhóm nghiên cứu do cậu chỉ đạo. Điều này rất tốt cho cậu cũng như cho khoa.” Anh ta vỗ lên lưng Rich. “Tôi tự hào về cậu. Nhưng tôi cần phải nói rằng tôi thấy hơi thất vọng vì Emily và tôi vẫn chưa bao giờ thấy cậu đến nhà. Thậm chí khi cậu còn ở Dartmouth chúng tôi còn gặp cậu thường xuyên hơn.”
Rich luôn có quan hệ rất tốt với Emily, vợ Craig. Nhưng giờ Craig đã là sếp của anh, Rich không chắc anh biết nên xử sự thế nào trong mối quan hệ đó nữa. “Chỉ là tôi đang bận bịu thu xếp mọi thứ theo cách tôi ưa thích, chuyển tới nơi ở mới, sắp xếp phòng làm việc, đặt mua sách cho học kỳ sau. Anh cũng biết thế có nghĩa là gì mà.”
“Điều đó thì tôi biết. Tôi đã mời Jeff Parker tới trong nửa tiếng nữa. Tôi biết hai người đã gặp nhau trong buổi làm quen của trường, nhưng tôi nghĩ vì cả hai người đều mới chuyển tới trường này, hai người có lẽ sẽ muốn biết về nhau rõ hơn. Cậu ấy có một cú ném bóng đẳng cấp, và tôi biết cậu chơi bóng chày cũng rất cừ.”
Jeff chính là giáo sư có phòng làm việc nằm cạnh phòng Rich. “Tất nhiên rồi.”
Craig uống một ngụm đồ uống rồi đặt cốc xuống. “Hôm qua tôi vừa nghe được chuyện từ ông trưởng khoa cũ của cậu.”
Rich vừa nháp thêm một ngụm bia nữa, anh phải cố để khỏi bị sặc. “Vậy sao?”
“Ông ấy không vui vẻ lắm với tình thế cậu để lại cho con gái ông ấy.” Như thể ông ta chưa từng thể hiện thái độ của mình ra một cách rõ mồn một trong sáu tháng cuối cùng Rich lưu lại Dartmouth. “Chết tiệt, Craig. Cô ta là một cô gái đã trưởng thành. Làm thế quái nào tôi biết được cô ta chính là cô con gái mới ly dị của ông trưởng khoa được? Darcy mang một cái họ khác hẳn, và tạ ơn Chúa, cô ta trông chẳng giống ông bố mình chút nào cả. Nếu có, ngay từ đầu tôi đã không đời nào lên giường với cô ta.”
“Tôi hiểu, Rich. Tôi hiểu. Nhưng cậu không nghĩ mình đã hơi quá tuổi với những trò thế này sao? Thậm chí chính cậu cũng phải thừa nhận rằng những cuộc hẹn hò dông dài đã chẳng đem lại gì ngoài những rắc rối cho cả cuộc đời cậu. Đầu tiên là lần gặp rắc rối với pháp luật.”
“Thôi nào, lúc đó tôi mới mười bảy tuổi. Và việc đó can hệ tới những chiếc xe hơi bị phá hỏng hơn là những cuộc hẹn hò của tôi.”
“Dẫu vậy, chính cô bạn gái của cậu đã gây rắc rối cho cậu.”
“Phải, nhưng tôi đã đảo lộn cuộc sống của mình. Tôi đã trải qua sáu tháng địa ngục trong trường quân sự. Tôi đã trả giá bằng thời gian của mình, và hồ sơ của tôi đã được xóa sạch. Anh sẽ không bao giờ biết nếu tôi không nói ra.”
Craig dựa lưng vào ghế. “Song tôi vẫn không thể tin cậu lại sống theo cách cậu đang sống sau khi đã trải qua trường quân sự đến sáu tháng. Chỗ ở của cậu trông vẫn chẳng khác gì ngôi nhà chung của bọn sinh viên sau một bữa tiệc cuối tuần vậy.”
“Và cũng chính là lý do tại sao tôi phải trải qua phần lớn thời gian tại trường quân sự trong phòng biệt giam. Tôi chẳng bao giờ có lấy một góc để khoe khoang giường của mình, thậm chí cả sau khi đã dọn. Thế rồi tôi bị lãnh phạt vì thuê người khác đánh giày, lau bóng khóa thắt lưng và là quân phục cho mình.” Craig bật cười. “Điều đó giải thích tại sao cậu vẫn là một anh chàng lôi thôi vụng về. Dẫu vậy, cậu cũng là một gã đàn ông ba mươi tư tuổi rồi. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa muốn ổn định cuộc sống sao?” Khi Rich nhìn Craig với cái nhìn mà anh dám chắc là đầy vẻ ngỡ ngàng bối rối, bạn anh nói tiếp. “Có một mối quan hệ nghiêm túc, thậm chí lập gia đình và có vài đứa trẻ chẳng hạn? Không phải đó là điều cậu muốn sao?”
“Anh đang muốn đi tới đâu với bài thuyết trình này vậy?”
“Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng vì bây giờ cậu đã trở về nhà, có lẽ cậu sẽ muốn nhìn nhận lại cuộc sống của mình. Cậu có một cơ hội rất lớn tại Columbia nếu chơi hợp lý các lá bài của mình. Cậu đang đi đúng đường, nhưng cậu không thể cho phép mình dính vào một rắc rối nào nữa giống như điều cậu đã gặp phải ở Dartmouth. Cậu đang ở đúng nơi cậu muốn. Giờ cậu có thể trông đợi có được nhiều hơn trong cuộc sống riêng tư của mình. Cậu biết đấy, ổn định cuộc sống, có một mối quan hệ nghiêm túc, lập gia đình.”
Rich nhìn vào cốc bia của anh. Anh không chắc liệu người đang nói là bạn anh, một người đàn ông có gia đình hạnh phúc, hay là sếp của anh, trưởng Khoa Tâm lý của trường Columbia. Tuy thế, vì Rich đang nỗ lực hướng tới vị trí giáo sư chính thức và một ghế giảng viên, anh không muốn làm bất cứ điều gì có thể làm hỏng tương lai của mình.
Anh có thể thoát được một lần khi rời khỏi một trường đại học thuộc Ivy League trong bối cảnh chẳng mấy êm thấm, nhưng hai lần thì không thể. “Mà thực ra, tôi đã gặp gỡ một cô gái ở đây được một thời gian. Cô ấy chính là lý do đầu tiên khiến tôi không qua lại với Darcy nữa. Giờ thì cả hai chúng tôi đều đã ở thành phố này, tôi đang suy nghĩ tới việc nâng mối quan hệ lên một tầm cao mới.” Nghe có lý lắm. Gina thật tuyệt. Cô thật vui vẻ, dễ chịu khi ngắm nhìn, và ở trên giường thì không chê vào đâu được. Một người đàn ông còn muốn gì hơn nữa đây?
“Tôi rất mừng được nghe điều đó. Cậu có thể đưa cô nàng của cậu tới dự bữa tiệc gây quỹ từ thiện mà Emily vẫn nài nỉ tôi kéo cậu đến dự cho bằng được. Cô ấy vẫn chưa thấy mặt cậu kể từ khi cậu quay về đây.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ rất vui được tham dự. Thế nhưng tôi vẫn còn phải gặp qua một người phụ nữ không thích ăn mặc cho tươm tất và lượn vào thành phố đã.”
“Hay lắm. Bữa tiệc sẽ diễn ra sau hai tuần nữa. Tôi sẽ lấy vé và cho cậu biết các chi tiết sau.”
Đúng lúc này, Jeff Parker tìm đến chỗ hai người.
Craig đứng dậy, Rich lập tức làm theo. Ba người bắt tay xã giao rồi tới phòng ăn của câu lạc bộ dùng bữa trưa và tham gia cuộc thảo luận của khoa Tâm lý. Nói gì thì nói, nó vẫn hơn chán cuộc trò chuyện mà sự xuất hiện của Jeff đã làm kết thúc. Giờ thì Rich chỉ ước gì biết được anh đã có cuộc trò chuyện đó với Craig Steward nào: người bạn và người thầy, hay ông chủ.
Rich biết ngay có điều gì đó không ổn khi anh bước vào căn hộ Gina đang sống chung với em gái và em rể cô. Cách mà ông em rể Sam của Gina, một anh chàng cớm đô con với thái độ khó chịu, đưa mắt nhìn anh chằm chằm khiến Rich những muốn quay đầu theo hướng ngược lại và chuồn lập tức. Có chuyện quái gì với những người vừa thấy mặt anh đã không ưa ngay vậy nhỉ?
Rich mỉm cười, cố sức để không tỏ ra bồn chồn. Những trải nghiệm trước đây với cảnh sát khiến cho tâm trạng của anh lúc này nói nhẹ ra cũng là vô cùng không thoải mái, còn Sam dường như chẳng mấy hứng khởi muốn chị vợ mình dính dáng với một gã từng là tội phạm vị thành niên. Cho dù hồ sơ tư pháp của anh đã được làm sạch, song trông nó hẳn cũng không mấy hay ho trên những kết quả điều tra về nhân thân mà chắc chắn Sam đã có được khi tìm hiểu về quá khứ của anh. “Một ngày thật đẹp, phải không nào?”
Sam vẫn chỉ nhìn chằm chằm.
“Những chiếc lá đang thay màu, tôi dám cược rằng cảnh tượng trong Công viên Trung tâm hôm nay sẽ thật náo nhiệt khi mọi người đổ xô tới ngắm những gam màu của mùa thu.” Rich nhận ra anh vừa lùi lại một bước khi Sam rướn người lên. “Gina đã sẵn sàng đi chưa nhỉ?”
Sam khoanh tay trước ngực, và Rich tự hỏi anh ta tìm đâu ra được những chiếc áo sơ mi vừa với đám cơ bắp của mình. Anh ta trông chẳng khác gì Người Khổng Lồ Xanh, chỉ còn thiếu mỗi bộ da xanh lè nữa mà thôi.
Tina, một phiên bản trẻ hơn đôi chút của cô chị Gina, bước vào căn phòng, nhìn qua một lượt tình thế lúc đó, rồi đứng vào giữa anh và Sam. Rich cố kìm mình để không vượt qua cô gái.
Cô ấn tay lên ngực Sam. “Sam, thôi đi nào.” Rồi quay sang Rich. “Sam và tôi chuẩn bị ra ngoài một lúc”
Sam cầm lấy áo khoác của Tina giúp cô. “Chúng tôi sẽ ở ngay gần đây thôi và có thể quay lại bất cứ lúc nào. Hiểu chứ?”
Rich gật đầu. “Okay, nhưng chúng tôi sẽ không ở lại…”
“Có đấy, chúng ta sẽ ở lại.” Gina lênh khênh bước vào trên đôi giày gót cao đến bốn inch[1] và chẳng có vẻ gì muốn vội vã đẩy Sam và Tina ra khỏi cửa cả. “Hãy cho tôi một giờ trước khi hai người điều đội SWAT[2] tới, okay? Tina, có lẽ em nên buộc dây đai lên cậu ấy hay làm điều gì đó tương tự.” Cô đóng cửa lại sau lưng hai vợ chồng em gái rồi khóa lại.
[1] Gần 11 cm.
[2] Đội cảnh sát vũ trang chuyên can thiệp những tình huống nguy hiểm (khủng bố, tội phạm có vũ trang, bắt cóc con tin…)
“Anh ngồi xuống đi, Rich. Chúng ta cần nói chuyện.”
Chẳng bao giờ có điều gì tốt đẹp đến sau câu “chúng ta cần nói chuyện” cả. Rich soát lại những hành động của anh trong tuần vừa qua và tự hỏi liệu có điều gì anh làm đã gây nên tâm trạng “tôi chẳng mấy vui vẻ khi lại thấy mặt anh” trên khuôn mặt Gina, cũng như cách cô thẳng lưng lên như thể đang cố gắng gồng mình đối mặt với điều gì đó chỉ Chúa mới biết được.
Rich ngồi xuống trường kỷ, nhìn Gina đi đi lại lại trong phòng trong lúc anh vắt óc đoán xem đang có rắc rối gì xảy ra. Trước khi anh chuyển về đây vài tháng trước, Gina vẫn tới thăm anh ở New Hampshire một hai lần mỗi tháng. Cô không bao giờ muốn ra ngoài vì ở cô luôn có một ác cảm thường trực với bất cứ nơi nào không phải là New York, vậy nên họ ở lại trong nhà, thường là trên giường, một lựa chọn hoàn toàn hợp ý anh. Mà nếu nghĩ lại chuyện đó, kể từ khi anh trở lại New York, anh và Gina hầu như cũng chẳng làm gì nhiều ngoài tư thế nằm. Có thể rắc rối nằm ở chỗ đó. Cô tiếp tục đi đi lại lại, và anh những muốn đứng dậy chộp lấy tay cô, lôi cô vào lòng. Bất cứ điều gì cô muốn nói chắc cũng không đến nỗi quá tồi tệ. Xét cho cùng, họ chưa bao giờ thực sự gặp phải rắc rối nào. Anh nhắm mắt lại rủa thầm. Chắc chắn họ đang gặp phải chuyện gì đó vì hiển nhiên cô gái đang cố huy động đủ dũng khí để làm điều gì đó. Rich có cảm giác rất rõ rệt rằng anh sẽ chẳng thích thú gì điều sắp xảy ra. Anh đã sống với hai cô em gái đủ lâu để biết rằng phụ nữ luôn có đủ loại rắc rối với những người đàn ông trong cuộc sống của họ mà những gã ngớ ngẩn này chẳng bao giờ được chia sẻ. Có thể nếu Gina nói ra điều gì đó, hẳn anh đã tránh được điều sắp xảy ra, dù nó có là gì đi nữa. Gina quay người lại, hai tay khoanh vào nhau dưới bộ ngực, một cử chỉ luôn tạo ra cùng một hiệu ứng lên Rich.
“Richie.”
Anh rời mắt khỏi khe ngực sâu thăm thẳm của Gina để chuyển cái nhìn lên khuôn mặt cô.
Gina đảo mắt. “Em sinh ra trên đời không phải để làm chuyện này.”
“Chuyện này?”
Gina gật đầu. “Phải, chuyện này…” Cô chỉ vào mình, chỉ vào anh rồi lại chỉ vào mình lần nữa. “Em không cam kết cho một mối quan hệ. Mọi thứ khác hẳn khi anh sống ở Maine…”
“New Hampshire.”
“Đâu cũng vậy. Chúng ta gặp nhau một hai lần mỗi tháng trong một hay hai ngày, và như thế rất ổn.” Cô hất những món tóc ngắn đen như mực đang xõa xuống trán. “Còn chuyện trở thành bạn gái toàn thời gian thế này. Chỉ đơn giản là nó không hợp với em. Quá nhiều áp lực. Anh có mặt khắp nơi. Và đúng thế, vì giờ anh sống ở đây, điều đó thực sự đã giết chết cuộc sống xã giao của em.”
Rich đứng bật dậy. “Cuộc sống xã giao? Em có một cuộc sống xã giao ư?”
“Không, bởi vì anh. Em không hề có.”
“Tốt thôi.”
“Tốt? Anh nghĩ thế là tốt sao?” Gina nói điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà thậm chí sau khi đã trải qua bốn năm học thứ tiếng này như một ngoại ngữ, Rich vẫn không tài nào luận ra nổi.
Anh hiểu lờ mờ nó có gì đó dính dáng tới Chúa, thậm chí cả cái chết nữa. Có khi không biết cần dịch chính xác ra sao lại còn tốt hơn. “Xem nào, Gina. Tại sao chúng ta không cùng nói về chuyện này? Vấn đề ở đây là gì vậy?”
“Anh.”
“Có gì rắc rối với anh sao?”
“Thực ra là mọi thứ. Không phải là điều gì cá nhân đâu, Richie. Anh là một chàng trai dễ thương. Em rất thích khi anh chỉ đơn thuần là ai đó em ngủ cùng mỗi khi chúng ta gặp nhau. Anh rất tuyệt trên giường, và thêm nữa, mối quan hệ đó lúc nào cũng vui vẻ. Anh biết chứ?”
Rich gật đầu. Phải, anh biết.
“Bây giờ anh đang nói về những mối quan hệ, được thôi, em thích anh, nhưng hãy nhìn thẳng vào thực tế đi, chỉ đơn giản anh không phải loại người thích hợp cho những mối quan hệ nghiêm chỉnh.”
“Không phải?”
Gina lắc đầu. “Anh giống như một cậu bé con vậy. Anh trông đợi tất cả những người phụ nữ anh quen biết dọn dẹp cho anh, nấu ăn cho anh, giặt đồ cho anh. Em thực sự ngạc nhiên thấy anh vẫn còn học được cách thái thịt cho mình. Hãy đối diện với thực tế. Anh là một chú bé con vẫn còn cần đến bàn tay của mẹ. Anh không cần một người bạn gái. Anh cần chuyển về sống với bố mẹ anh, như thế mẹ anh có thể chăm sóc anh. Em không có hứng thú với việc trở thành một cô bảo mẫu có lợi tức. Em muốn nhiều hơn thế, và anh không phải mẫu người đó.”
Rich lại đứng bật dậy. “Thôi nào, Gina. Hãy cho anh một cơ hội. Anh có thể thay đổi.”
Cô phá lên cười. “Thôi đi nào, Richie. Anh vô vọng rồi. Anh đã được cung phụng như một ông hoàng từ khi mới chào đời. Mẹ anh nghĩ rằng anh là Đấng Cứu Thế thứ hai. Em dám cược bà vẫn giặt đồ cho anh.”
“Anh có thể thay đổi. Anh là một người trưởng thành. Anh thông minh. Anh có trong tay ba bằng sau đại học. Anh tin chắc anh có thể học được cách giặt đồ.”
“Tất nhiên anh có thể. Nếu đó là điều anh muốn làm, hãy làm đi. Nhưng với em nó không có hiệu quả đâu. Em xin lỗi, Richie.”
Khi Rich rời khỏi căn hộ, anh nhìn thấy Sam đang đứng tựa lưng vào tường ngoài lối đi, cánh tay ôm vòng quanh người cô vợ. Tina nhún vai như thể muốn nói với anh rằng đôi lúc mọi việc vẫn kết thúc như thế, dành cho anh một nụ cười buồn bã và một cái vẫy tay. Rich gật đầu quay người đi về phía thang máy. Anh chỉ muốn quay về nhà và bắt chước Brian Wilson nằm lì trên giường một hay hai tuần, nhai những gói bít cốt Sara Lee và xem phim hoạt hình hay những trận hockey trên tivi. Anh không thể tin nổi mình lại bị đá như thế. Trước đây anh chưa bao giờ là kẻ bị đá. À phải, ngoại trừ lần đó, khi anh mới mười bảy tuổi, cô bạn gái đã ngủ với cậu bạn thân nhất của anh, Nick Romeo, sau đó tố cáo họ với cớm, kết quả là anh và Nick bị bắt giữ vì ăn cắp xe hơi. Nhưng lý do duy nhất khiến cô nàng làm vậy là vì cô ta phát hiện ra anh sắp sửa đá cô ta trước, ôi, phụ nữ.
Giờ anh sẽ phải làm gì đây? Anh đã được yêu cầu phải chường mặt ra tại một sự kiện từ thiện nào đó trong hai tuần nữa kể từ hôm nay cùng một người phụ nữ trong vòng tay để chứng minh với ông trưởng khoa rằng anh là một người đàn ông đáng tôn trọng, ổn định, và đã có một mối quan hệ nghiêm chỉnh. Mẹ kiếp, anh cần kéo Gina quay lại, vì anh không còn cách nào khác để tìm ra một cô bạn gái và thiết lập một mối quan hệ nghiêm chỉnh trong hai tuần tới. Anh không đến nỗi nào, nhưng chưa xuất chúng tới mức ấy. Ngoài ra, trở thành một kẻ thích hợp cho một mối quan hệ bền vững sẽ khó khăn tới mức nào nhỉ?
Anh dựng cổ áo lên, đút hai bàn tay vào túi chiếc áo khoác da, rồi lao vào cơn gió thu lạnh lẽo bên ngoài, hướng tới bến tàu điện ngầm và quay về nhà. Đúng lúc đó anh chợt nhớ ra Becca đang ở trong nhà anh. Tuyệt lắm. Đúng thứ anh cần. Thêm một người phụ nữ nữa nghĩ rằng anh là một kẻ vô giá trị. Chết tiệt. Thậm chí anh còn không thể quay về nhà nữa, vậy là anh tìm tới nơi tốt thứ hai sau nó – nhà của DiNicola.
Becca mang con mèo của cô, vẫn còn ở trong chiếc lồng dùng để mang đi đường, từ phòng khách sang căn phòng trống. Trong khi nó cuối cùng cũng ngủ, cô bận bịu lao vào lau dọn căn hộ mới của mình, đồng thời thiết lập một chiến lược để tống khứ gã đàn ông không được chào đón kia khỏi cuộc sống của mình. Cô có cảm giác chuyện đó không chừng sẽ rất khó khăn. Nhưng vậy đấy, cùng với năm tháng, cô đã học được rằng chẳng có điều gì có giá trị mà lại dễ dàng cả.
Cô giật bắn người khi nghe thấy tiếng chuông hệ thống liên lạc nội bộ vang lên. Chết tiệt, cô không dám chắc mình nên làm gì nữa. Từ những gì cô đã biết, chắc chắn người đứng trước cửa chính là Gina, bạn gái của Richie. Richie nói cô ta sẽ không mấy vui vẻ khi phát hiện Becca đang có mặt trong căn hộ. Mặt khác, rất có thể đây là một cách chóng vánh để tống khứ Rich Ronaldi. Cô mỉm cười trong khi bấm nút trả lời. “Vâng?”
“Tôi là Rose Albertini, cô của Richie.” Becca tựa trán vào bức tường trát thạch cao mát dịu rồi bấm nút mở cửa cho cô Rose vào. Cô đến nhìn vào gương, vuốt tóc khỏi trán trong lúc thầm ước gì cô có thêm một phút để rửa ráy đôi chút.
Hít một hơi thật sâu, cô bước tới mở cửa. Trước đây Becca từng gặp qua cô Rose hai lần – một lần tại bữa tiệc đính hôn của Annabelle và Mike, và sau đó, tất nhiên rồi, tại lễ cưới của hai người. Annabelle luôn nói Rose thật đáng sợ, song bà lão nhỏ nhắn đang bước vào mang theo món lasagna trông chẳng đáng sợ chút nào cả. “Ồ, là cháu à. Cô nghĩ đã nhận ra giọng của cháu. Không mấy người có giọng nói giống như cháu đâu.”
“Giọng nói?”
“Phải, cháu cũng biết đấy, cháu luôn nói như thể hai hàm răng đang siết chặt vậy. Như thế chẳng tốt tí nào cho xương hàm của cháu đâu. Nó sẽ khiến cháu phải chịu những cơn đau khi già đi. Hãy nhớ lời cô nói.”
Rose đi qua trước mặt Becca để vào bếp, cho món lasagna vào trong lò, rồi bật lò lên. “Cháu hãy lấy nó ra sau bốn mươi lăm phút nữa, khi nó đã chín ngon lành và phồng lên. Hãy bỏ giấy bạc ra trong vài phút cuối nếu cháu thích phần mặt vàng hơn. Cô đã cho nước hầm thịt và pho mát vào lò vi sóng Frigidaire. Cháu hâm nóng nước hầm lên và hãy đảm bảo không để thừa lại gì nhé. Cô đã làm đủ cho cháu và Richie. Sau tối nay thế nào nó cũng đói ngấu cho coi. Cháu sẽ chăm sóc cho nó chứ?”
“Cháu không nghĩ là cháu…”
“À, cháu không thích thằng Richie của cô phải không nào? Thằng Richie nhà cô – nó là một chàng trai tốt, rồi cháu sẽ thấy. Được nuông chiều, nhưng rất tốt.” Bà xoa hai tay vào nhau như thể để xoa đi mọi lời tranh cãi rồi ngắm nghía Becca từ đầu đến chân. “Cháu gầy quá. Ăn nhiều lên, ăn nhiều vào. Richie của cô, nó không thích những cô gái quá xương xẩu đâu.”
“Bà Albertini…”
Rose phẩy tay. “Không, hãy gọi cô là cô Rose. Thực ra cháu cũng là người trong nhà rồi còn gì.” Bà bước lại bên Becca, ôm lấy khuôn mặt cô, rồi hôn lên cả hai bên má cô. “Cháu sẽ thích món lasagna của cô cho xem. Sau này, khi cháu muốn, cô sẽ dạy cháu nấu món này. Hãy bổ sung thêm chút thịt vào những chỗ da bọc xương này đi.” Bà nhìn đi chỗ khác rồi lắc đầu. “Ái chà chà, cháu và Richie, hai cháu sẽ còn nhiều việc phải thu xếp lắm. Nhưng đừng lo, cháu là một cô gái rất tốt cho nó, và khi nó trưởng thành lên, nó cũng sẽ rất tốt cho cháu.”
“Cháu rất xin lỗi, bà… ý cháu muốn nói là cô Rose. Rich và cháu không phải… thậm chí cháu và anh ấy còn chẳng thích gì nhau nữa kia. Nói thực lòng, cô hoàn toàn nhầm mất rồi.”
“Thích? Có ai nói gì đến chuyện thích hay không thích đâu? Cháu cho rằng cô và ông Vito của cô thích nhau sao?” Bà bật cười. “Hai cháu không cần thiết phải thích nhau. À phải, ban đầu thì không.” Bà phẩy tay. “Ngọn lửa đam mê mới là thứ người ta thích. Những thứ khác, cháu sẽ học được cách chung sống cùng, rồi sau đó yêu mến. Hãy nghe theo cô Rose đi.” Bà vỗ lên thái dương. “Cô biết mình biết những gì.”
Điều duy nhất Becca biết khi cô tiễn bà lão ra khỏi căn hộ là cô Rose cần được điều trị một cách nghiêm túc theo cách nào đó. Dẫu vậy, cái nhìn của bà mà Becca bắt gặp khi bà vỗ tay lên thái dương khiến Becca không khỏi e sợ. Becca đã hiểu ra Annabelle ngụ ý điều gì.
Bà lão quay lại giơ tay lên. “Không cần cảm ơn cô. Chỉ cần chăm sóc tốt cho Richie của cô. Cháu là một cô gái tốt. Hơi gầy, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài mãi đâu.”
“Không kéo dài?”
“Không.” Bà hôn Becca lần nữa. “Thêm một chút thịt lên khung xương của cháu, vậy là cháu sẽ trở thành một mỹ nhân. Cháu theo Công giáo chứ?”
Becca lắc đầu. “Giáo hội Trưởng lão.”
“À phải, cô đoán cháu có thể cải đạo. Đúng không?”
“Cải đạo nào cơ?”
Cô Rose vỗ lên má cô. “Cháu sẽ ổn cả thôi. Tuy vậy cháu nên ngó qua con mèo của cháu một chút. Có gì đó không ổn với nó thì phải.”
Becca cố nặn ra một nụ cười.
“Thật thế sao ạ? Cảm ơn cô về món lasagna, cô Rose.”
“Prego, ciao.[3]”
[3] Không có gì, tạm biệt.
Becca nhìn theo cô Rose qua cửa sổ. Tiếng kêu của Tripod khiến cô đảo mắt lại nhìn. Có một điều cô Rose đã nói đúng. Chắc chắn có điều gì đó không ổn với con mèo của Becca. Cô cũng không rõ nguyên nhân là việc nó bị mất một chân hay do tính cách của nó. Có thể là cả hai. Sau khi kiểm tra để đảm bảo rằng khung cửa dành cho chó mà Dave, con chó của Rosalie, vẫn sử dụng đã được đóng và cài then khóa trái lại, cô thả Tripod ra để nó khám phá ngôi nhà mới của mình trong khi Becca thay ga trải giường. Cô sẽ phát điên mất nếu phải trải qua cả đêm trên ghế trường kỷ hay, lạy Chúa lòng lành, trên cái đệm nhồi bông mỏng dính chắc chắn sẽ hành hạ khổ sở lưng người nằm đang cuộn lại trong xó kia. Không, nếu quyền sở hữu là chín phần mười của pháp luật, Becca sắp sửa sở hữu chiếc đệm polyme tổng hợp mềm mại có khả năng biến dạng theo đúng thân hình người nằm. Chắc chắn là thế rồi. Rich có thể lựa chọn giữa chiếc trường kỷ và cái đệm nhồi bông; thậm chí cô sẵn sàng tỏ ra tử tế và để lại cho anh ta một cái gối và một tấm chăn.