Bought For The Marriage Bed

Chương 7



Không bao lâu sau khi Nina cho Georgia đi ngủ thì chuông rửa reng lên. Cô không cần phải kiểm tra qua lỗ nhòm trên cửa; cô biết đó chính là Marc bởi da thịt toàn thân bắt đầu cảm thấy nhói lên như kim châm.

Cô mở cửa và bước qua một bên để anh đi vào, giọng cô nghe đầy sự quở trách khi cô nói. “Anh đáng lẽ nên gọi điện báo cho tôi biết anh sẽ đến chứ. Georgia mới vừa chợp mắt. Tôi không muốn làm con bé tỉnh giấc”

“Ngay lúc này tôi ở đây không phải để gặp Georgia”, Marc nói, cửa đóng lại phía sau anh.

Nina kéo một mớ tóc ương bướng ra phía sau tai và cố gắng giữ lấy ánh mắt không hề nao núng của anh. “A – anh muốn gặp tôi để bàn về chuyện gì?”

“Ngày hôm nay cô đã ở đâu?” anh hỏi.

“Um… tại sao anh lại hỏi thế?”

“Tôi đã gọi cho cô trong nhiều giờ nhưng cô không trả lời điện thoại”

“Tôi được phép ra ngoài mà phải không?” Cô trao cho anh một cái nhìn cứng nhắc. “Hay việc biến tôi trở thành tù nhân cũng là một phần trong kế hoạch của anh?”

“Không, nhưng tôi muốn cô thông báo cho tôi biết cô và Georgia ở đâu để phòng trường hợp tôi cần liên hệ với cô. Cô có điện thoại di động chứ?”

“Có, nhưng tôi ít sử dụng nó vì nó có thể đánh thức Georgia”. Cô nói một cách trung thực.

“Tôi có vài điều khác cần thảo luận với cô”, anh nói thêm và với tay vào túi áo khoác, lấy ra cuốn tạp chí mà Elizabeth đã cho cô xem vào sáng nay.

Cô lấy nó từ anh bằng những ngón tay run rẩy, đặt nó lên mặt bàn mà không hề mở nó ra.

“Tôi cho rằng cô đã xem nó rồi?” anh nói.

“Vâng”

“Và chuyện là sao?”

Cô bắt gặp ánh mắt cứng như kim cương của anh. “Đó là chuyện đã xảy ra cách đây hơn một tuần. Và anh biết những tờ tạp chí giống như thế này thường thích nói quá sự thật mà”

“Cô đã ngủ với những gã đó sao?”

Bụng của Nina quặn lại khi nghe thấy tông giọng cứng rắn của anh nhưng cô ép bản thân vững vàng đáp trả lại anh. “Không có”

“Cô đang nói dối…” Miệng anh khép lại như thể anh cảm thấy dơ bẩn khi nói ra toàn bộ câu lăng mạ đó.

“Tôi không nói dối” cô khẳng định.

Cằm anh sít chặt và hai bàn tay nắm lại đặt hai bên thân. “Tôi hỏi cô một lần nữa hôm nay cô đã đi đâu và tôi mong đợi cô sẽ nói thật”

“Tôi đến thư viện”.

“Thư viện?”

Cô nhấc cằm lên và khoanh hai tay ngang ngực. “Đúng thế, một nơi thật nhàm chán với đầy những quyển sách và phải giữ yên lặng cả ngày. Tôi nghĩ mình cần đến đó, anh biết đó, để mở mang đầu óc một chút”.

“Cô đã ở đó cả ngày sao?” Anh nhìn cô một cách hoài nghi.

“Phần lớn thời gian” cô trả lời. “Đó là lý do tại sao tôi tắt điện thoại. Anh đã làm gì cả ngày hôm nay?”

“Tôi làm việc”

“Ồ, thật vậy sao?” Cô trao cho anh ánh mắt đầy nghi ngờ. “Anh có thể chứng minh không?”

Anh cau mày. “Tôi không việc gì phải chứng minh bất cứ điều gì với cô hết”

Cô nghiêng đầu qua nhìn anh. “Thế thì tôi cũng chẳng cần phải làm thế”.

“Nếu tôi phát hiện ra cô nói dối tôi, cô sẽ phải hối hận về nó đấy”

“Tôi không cần phải báo cáo với anh cho đến khi chúng ta kết hôn”, cô nói. “Và thậm chí chúng ta có kết hôn, tôi cũng sẽ không chấp nhận việc anh điều khiển tôi như thể tôi không có chủ kiến của riêng mình. Bây giờ, nếu anh đã thảo luận xong những gì cần phải nói thì tôi nghĩ anh nên về đi”.

“Tôi sẽ ra về khi nào tôi thấy nó đã sẵn sàng”. Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, một tay chống lên tường, ánh mắt anh giữ lấy cái nhìn của cô khi anh ấn cơ thể mình lại gần.

Quá gần.

Nina cảm thấy một sự khao khát bởi sự gần gũi đột ngột của anh, hai chân run rẩy và tim thì đập loạn xạ trong lồng ngực. Ngực cô dường như vun cao lên khi cô tựa lưng vào tường, mùi hương nước cạo râu đầy kích thích của anh trêu ghẹo khứu giác của cô khi anh ngã người gần cô hơn.

“La – làm ơn hãy tránh ra”. Giọng nói cô trở nên tức tối.

Cô cảm thấy bản thân đang chìm đắm vào đôi mắt đen sâu thẵm khó hiểu của anh. Sự yên lặng cứ kéo dài cho đến khi cô nghe thấy tiếng đầu hàng vang vọng trong tai cô. Cô tự hỏi không biết anh có dự tính hôn cô hay không và ánh mắt cô theo bản năng hướng đến miệng của anh, trái tim bắt đầu tràn ngập sự thích thú khi cô nghĩ đến đôi môi đầy nhục dục ấy trên môi cô.

Ánh mắt cô quay trở lại với cái nhìn của anh và ngay lập tức mở to khi cô cảm thấy khóa kim loại trên dây thắt lưng của anh chạm vào bụng của cô và cô có thể cảm nhận sự khuấy động bên dưới đó. Cô có thể cảm nhận cơ thể anh đang truyền một luồng điện kích thích sang cơ thể cô, làm toàn bộ da thịt cô có cảm giác kim châm.

Cô hít vào một hơi run rẩy, ngực cô nâng lên hạ xuống tựa vào ngực anh khi tim cô bắt đầu chạy nước rút. Hai mắt anh hạ xuống miệng cô, nấn ná tại đó chưa đến vài giây trước khi anh nhấc tay lên và miết lấy viền môi dưới của cô bằng đầu ngón tay cái của anh, di chuyển qua lại, một cách từ từ, đầy trêu ngươi.

Chỉ khi cô nghĩ mình không thể chịu đựng được lâu hơn, anh nhấc tay khỏi miệng cô và bước lùi ra, biểu hiện của anh mang đầy sự gần gũi.

“Tôi sẽ gặp cô vào ngày mai. Mấy giờ thì thuận tiện cho cô?”

Phải tốn vài giây để đầu óc cô hoạt động trở lại. “Um…Giờ này là thuận tiện. Tôi sẽ ra ngoài cả ngày”

Anh trao cho cô cái nhìn hài hước châm biếm khi anh đi đến cửa. “Lại đến thư viện nữa sao?”

“Vâng…Tôi nghĩ mình có thể đọc vài quyển sách cho Georgia nghe. Điều đó được cho rằng tốt cho việc phát triển ngôn ngữ”

Trông có vẻ anh đang định nói điều gì đó nhưng hình như anh đã thay đổi suy nghĩ vào phút cuối. Nina nhìn anh khi anh mở cửa và bước qua, hướng mắt nhìn cô một cách khó hiểu khi anh đóng cửa lại.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong khi chờ cho nhịp tim đập lại bình thường.

Elizabeth đã đúng, cô nghĩ khi thở ra không đều đặn. Về việc phải lòng Marc Marcello, cô đã đi được hơn nữa chặng đường rồi.

***

Georgia thậm chí còn khó chịu hơn vào sáng hôm sau khi cô cố gắng rời khỏi trung tâm giữ trẻ. Tiếng khóc bi thương của con bé như xé nát sự lo lắng của cô và, cho dù cô giữ trẻ đã khẳng định lại với cô, Nina vẫn cảm thấy gánh nặng mặc cảm tội lỗi kéo cô xuống khi cô đi ra cửa trước, hai mắt nhói đau đầy nước mắt.

Cô không nhìn thấy dáng người cao ráo đang đứng dựa vào xe gần cổng trước cho đến khi nó trở nên quá trễ. Cô suýt ngã khi bóng dáng của Marc che đi ánh sáng yếu ớt, tim cô nhấp nhô trong lồng ngực.

“M – Marc… anh đang làm gì ở đây?”

“Tôi mới là người phải hỏi cô câu đó nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi”. Đôi mắt đen của anh hướng về bảng hiệu của trung tâm giữ trẻ phía sau lưng cô. “Vậy đây là nơi khiến cô bớt chịu trách nhiệm về Georgia, không nghi ngờ gì cô có thể nhảy cẫng lên vui sướng trải qua cả ngày với những gã nhân tình của cô”

“Không…không phải thế! Điều đó không đúng một chút nào”

Một bên mày nhướng lên nhìn cô một cách nhạo báng. “Có thể cô muốn giải thích với tôi tại sao cô lại giao cháu gái của tôi cho những người hoàn toàn xa lạ chăm sóc”.

“Họ chính xác không phải là những người xa lạ”, Nina nói. “Họ là những người chăm sóc trẻ thành thạo”.

Miệng anh mím chặt lại khi anh tóm lấy cô. “Vậy chúng ta sẽ đi để xem bọn họ thành thạo đến mức nào, được chứ?”

Nina không còn lựa chọn nào khác là theo anh vào trong. Cô có thể cảm thấy sự mạnh mẽ âm ĩ trong những ngón tay thon dài của anh khi chúng nắm chặt lấy cổ tay cô.

Không quá khó để anh tìm ra nơi của Georgia. Tiếng khóc của con bé vang vọng cả tòa nhà. Khi họ đến phòng trẻ Nina cảm thấy cái nắm của Marc chặt hơn như thể cơn tức giận của anh theo đó truyền sang người cô.

“Đó, kia kìa, Georgia”, cô bảo mẫu thủ thỉ khi cô ta bồng con bé. “Mẹ con sẽ trở lại mà… bây giờ, đừng khóc nữa nhé. Ôi chào cô, cô Selbourne”, cô ta nói khi quay người lại. “Tôi e rằng sáng nay con bé sẽ không chịuên”.

Nina đón lấy Georgia từ tay cô ta và tiếng khóc thét ngay lập tức ngừng lại, thay vào đó là những tiếng nấc nhỏ và khịt mũi khi con bé níu lấy cô.

“Tất cả đều ổn”, Nina nói. “Tôi nghĩ hôm nay tôi không thể gửi con bé ở đây”.

“Chúng ta có thể thử lại vào ngày mai, nếu như cô thích”, người phụ nữ đó nói. “Như tôi đã nói hôm trước, có rất nhiều đứa trẻ ban đầu rất khó rời xa mẹ của chúng nhưng rồi chúng sẽ sớm quen thôi”.

“Cô Selbourne sẽ không cần đến dịch vụ của cô thêm nữa”, Marc thông báo ngắn gọn. “Chúng tôi đã có sự thu xếp khác”.

Người phụ nữ đó hơi nhướng mày và Nina cấp tốc nói thêm. “Đây là vị hôn phu của tôi, Marc Marcello”.

“Ồ, vâng…” Cô ta cười có vẻ hơi bối rối.

“Đi nào, em yêu”, Marc nắm lấy cánh tay Nina và hộ tống cô ra cửa. Nina chờ cho đến khi họ ra ngoài trước khi cô mở miệng. “Anh không nên hủy bỏ những thu xếp của tôi như thế!”

Anh trao cho cô cái nhìn rực sáng khi anh mở khóa xe. “Sự thu xếp của cô đã đặt cháu gái tôi vào hiểm nguy. Nhìn con bé xem. Con bé thực sự đã khóc đến cuồng loạn, con bé đang sốt lên và quá mệt”.

Anh lấy con bé khỏi vòng tay cô và bồng con bé lại gần, liếc nhìn Nina qua đỉnh đầu của con bé. “Tôi không thể nào tin cô sẽ quá mức vô tâm bỏ lại đứa bé cho những người hoàn toàn xa lạ”.

“Ôi, Vì Chúa!” cô thở dài một cách tuyệt vọng. “Hãy thực tế chút đi, Marc Marcello. Các bà mẹ trên khắp thế giới đều đưa con họ đến các trung tâm giữ trẻ. Họ cần làm thế để có thể đi làm”.

“Nhưng cô không có bất kỳ việc quan trọng nào cần làm để cô phải dùng đến các dịch vụ đó”. Anh quay người để đặt Georgia vào ghế dành cho trẻ trong xe của anh.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?” cô hỏi sau một lát thinh lặng. “Anh theo dõi tôi sao?”

Anh vươn thẳng người. “Vì bài báo trong cuốn tạp chí, tôi quyết định cần phải làm thế”.

Cô cắn lấy môi dưới và sau đó nói một cách không chắc chắn. “Marc…” Cô cố gắng không lùi bước vì biểu hiện lạnh lùng của anh và nói tiếp. “Tôi đã không nói thật hoàn toàn với anh. Tôi phải đi làm”.

“Loại công việc gì chứ?”

“Một công việc giúp tôi kiếm tiền”.

“Thu hẹp nó lại một chút”, anh bình luận một cách khô khốc. “Cô làm loại công việc gì chứ?”

“Tôi làm việc tại thư viên, tôi là một thủ thư”.

Cô nhìn thấy một thoáng ngạc nhiên chợt đến rồi chợt đi trong đôi mắt của anh khi nó giữ lấy ánh mắt của cô. “Andre không đề cập đến nó”.

“Andre không biết điều đó. Nó mới gần… đây thôi. Tôi muốn cải thiện bản thân để đem lại những điều tốt nhất cho Georgia”.

“Một người không phải cần phải qua đào tạo đại học để trở thành một thủ thư hay sao?”

“Ơ… đúng thế. Tôi đã học đại học cách đây vài năm… trước khi tôi… anh biết đó… bước chân vào con đường lầm lạc”.

Nina biết cô đang trượt chân trên lớp băng mỏng. Cô có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt của anh khi anh quan sát cô.

“Công việc đó quan trọng như thế nào đối với cô?” anh hỏi sau khi dừng lại một chút.

Cô nhìn về đứa bé đang ngủ trong ghế dành cho trẻ ở phía sau. “Nó không quan trọng bằng Georgia”, cô trả lời một cách dịu dàng.

Marc hít thở và mở cửa xe cho cô. “Cô vào xe đi. Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau”.

Nina trượt vào ghế và thắt dây an toàn vào, toàn bộ thời gian sau đó cô tự hỏi không biết cô có làm hỏng mọi chuyện hay không. Cô hy vọng là không, vì cái ý nghĩ không bao giờ gặp lại cháu gái mình nữa thật sự khiến cô đau đớn đến mức không thể nào chịu đựng nổi.

Cô trải qua toàn bộ chuyến đi trong sự thinh lặng, tự hỏi làm sao cô có thể đi tiếp chặng đường còn lại của trò chơi lố bịch này chứ. Khi cô ngước nhìn lên, cô thấy rằng họ không đến căn hộ của cô mà họ đang lái xe tiến vào một tòa biệt thự rộng lớn đầy ấn tượng nằm ở vùng ngoại ô đắt đỏ ven hải cảng tại Mosman[11].

[11] Vùng ngoại ô nằm trên bờ biển phía Bắc của Sydney, thuộc tiểu bang New South Wales – tiểu bang đông dân nhất của Úc.

Cô quay người lại trên ghế để nhìn anh. “Đây là nhà của anh sao?”

Anh nhìn cô một lúc lâu mà không hề nói gì, làm cô tự hỏi không biết có phải cô lại sơ suất nữa hay không. Cô luôn luôn cho rằng Nadia đã gặp gỡ Andre tại khách sạn nhưng có một thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, có thể con bé đã đến từng đến nhà cậu ta – chính là ngôi nhà này.

“Cô không nhớ cô đã đến đây rồi hay sao?” anh hỏi.

Cô giả vờ nuốt xuống một cách lo lắng. “Trông nói hơi quen quen”, cô tránh không trả lời thẳng.

Miệng anh mím lại đầy giận dữ. “Cô dường như là người có trí nhớ rất tốt, Nina. Cô đơn giản là xóa bỏ những thứ cô thấy khó chịu khi nhớ đến”. Anh bước ra khỏi xe và đi vòng qua mở cửa xe cho cô, nét mặt anh vẫn còn giận dữ. “Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Cô đã đến đây vào đêm trước khi Andre bị tai nạn, đập mạnh cửa và tự gây phiền toái cho bản thân. Chúa biết cô đã bỏ Georgia ở nơi nào. Em trai tôi không còn lựa chọn nào khác là để cô vào nhà và một khi cô đã vào được bên trong cô lại cố gắng quyến rũ nó”. Đôi mắt đen của anh lấp lánh đầy nguy hiểm. “Bây giờ thì cô đã nhớ rồi chứ?”

Miệng cô hết mở ra rồi lại khép lại, cô không chắc phải trả lời như thế nào.

“Tôi có thể nói một cách chi tiết hơn nếu cô thích”, anh nói thêm. “Hay cô đã tự nhớ hết tất cả mọi thứ?”

“Tôi không cần anh phải nói với tôi rằng tôi đã cư xử một cách khủng khiếp như thế nào” cô nói, hạ thấp tầm mắt. “Tôi đã… bối rối và cô độc và tôi không biết cách nào để thay đổi mọi chuyện”.

Marc thinh lặng quan sát cô, tự hỏi anh có quá cộc cằn hay không. Có quá nhiều thứ về cô khiến anh cảm thấy khó hiểu. Ngay khi anh nghĩ rằng anh tìm ra cô đã đi đâu và làm gì thì nó lại mâu thuẫn với những nhận định của anh về cô. Mới đây anh thậm chí đã đặt câu hỏi về tất cả những gì em trai anh đã nói với anh, tự hỏi không biết có phải Andre đã cố ý khắc họa sự việc tồi tệ để thoái thác những hành động sai lầm của nó.

Việc sinh một đứa bé mà không hề có sự trợ giúp của một người cha không nghi ngờ gì người mẹ sẽ gặp nhiều căng thẳng cũng như lo lắng và mặc dù hành vi của cô đã từng thái quá, một phần trong anh muốn xin lỗi cô về việc anh không nên tỏ căm ghét cô một cách quá khích như thế. Cô mới chỉ sinh con được hơn bốn tháng; cô có thể đang phải đối mặt với sự mất cân bằng hóc-môn và điều cuối cùng cô muốn đó là bị chỉ trích. Nó làm anh suy nghĩ rằng cô có thể đã quá nông cạn trong một phút nhưng cô hết mực yêu thương con gái mình. Nếu nó không phải là hành động đem lại lợi ích cho anh, anh sẽ phải nổ lực thuyết phục quan tòa rằng cô không phải một người mẹ phù hợp. Anh phải nói rằng sự thật cô là một người mẹ tuyệt vời. Thực tế cho thấy cô đã cố gắng làm việc và giao con gái cho bảo mẫu mà không hề thông báo một tiếng với anh, mặc dù anh đã đề nghị, chắc chắn đã chứng minh rằng cô đã thay đổi danh tiếng xấu xa của mình 180 độ.

“Nó không phải là điều cần thảo luận lúc này”, anh nói. “Cái gì đã làm thì đã làm rồi và không thể xem như chưa làm”.

Khi họ đi đến cửa trước một người phụ nữ hơn 50 tuổi và mang dòng dõi người Ý chính gốc xuất hiện tại đó. Bà chào hỏi ông chủ của mình với sự tôn kính nhưng bà ném về phía Nina cái nhìn làm lạnh lẽo.

Marc dùng tiếng Ý nói chuyện với bà ta, với sự ngạc nhiên của Nina, anh không nói bất kỳ lời xúc phạm nào đối với cô. Anh chỉ đơn giản thông báo với bà quản gia anh sẽ tổ chức đám cưới trong vòng vài ngày tới và muốn Nina cùng với Georgia nhận được càng nhiều thoải mái càng tốt.

Người phụ nữ ấy thì thầm cái gì đó mà Nina không thể nghe thấy nhưng Marc đã trách bà ta. “Đúng thế, Lucia, cháu biết cháu đang làm cái gì và tại sao cháu lại làm thế. Bà sẽ phải đối xử với cả Nina và Georgia với sự tôn kính”.

Bà quản gia lẩm bẩm cái gì đó để đáp lại và nép qua một bên khi Marc quay lại nhìn Nina. “Thật tốt khi cô không biết tiếng Ý”, anh nói. “Dường như cô không để lại ấn tượng tốt”.

“Vâng, tôi không thể tưởng tượng ra”

Cô đi theo anh vào trong và cố gắng không ngó quanh với sự kinh hãi, nhưng thật khó khi cô không khỏi há hốc miệng khi nhìn những tác phẩm nghệ thuật vô giá được treo trên tường và những đồ đạc được bọc nhung nói lên sự giàu có vô hạn của gia chủ.

“Tôi sẽ nhờ Lucia mang cà phê đến cho chúng ta một lát nữa”, Marc thông báo với cô khi anh mở cánh cửa đôi dẫn vào phòng tiếp khách. Nhưng đầu tiên tôi muốn nói với cô về những thu xếp tôi đã làm cho cuộc hôn nhân của chúng ta”.

Nina theo anh vào trong phòng, quan sát khi anh cố định lại vị trí của Georgia đang say ngủ trong vòng tay của anh. Anh đặt con bé trong tư thế ngồi và chỗ trên sô-pha nơi con bé ngồi lún xuống khi anh cũng ngồi xuống, đôi chân dài duỗi thẳng phía trước khi anh kéo Georgia lại gần ngực.

“Tôi phải đến Hồng Kông để công tác” anh nói. “Tôi sẽ trở về trước ngày tổ chức đám cưới của chúng ta”.

“Tôi hiểu”.

“Tôi muốn cô chuyển đến đây trong khi tôi đi công tác để đưa Georgia vào nhà mới của con bé. Lucia có thể giúp cô trông Georgia để cô có thể tiếp tục làm việc, nếu đó là những gì cô muốn, mặc dù cô sẽ phải xin nghỉ phép một thời gian, bởi vì sau khi lễ cưới được tổ chức chúng ta sẽ đi du lịch ngắn ngày đến Sorrento tại Ý để thăm cha tôi”.

Nina phải ngăn bản thân nhảy dựng lên khỏi sô-pha vì lo âu. Cô nhìn chằm chằm anh đầy sửng sốt và kinh sợ. Cô không thể rời khỏi đất nước này với đứa bé không phải con cô! Và thậm chí nếu cô dám liều lĩnh làm thế, thì làm sao cô có thể đương đầu với chuyến bay dài hàng giờ sau những gì đã xảy ra vào lần cuối cùng cô đi máy bay? Chuyến bay đưa cô trở về nhà sau lễ cưới của một người bạn tại Auckland đã gặp phải tình huống tồi tệ, chao đảo dữ dội trong suốt cơn bão. Đó là trải nghiệm khủng khiếp nhất trong cuộc đời của cô và cô đã không đi máy bay kể từ lúc đó. Ý nghĩ phải đi máy bay một lần nữa khiến cô đổ mồ hôi hột, nhưng việc đi cùng với một đứa bé có thể làm nó trở nên tồi tệ gấp 100 lần.

“Tôi – tôi không thể đi được”, cô nói. “Tôi không thích đi máy bay”.

“Ồ, thật vậy sao?” Anh trao cho cô một trong những ánh mắt cay độc của anh. “Nó mới xảy ra gần đây sao?”

“Vâng. Tôi đã gặp phải một kinh nghiệm tồi tệ cách đây ba năm”.

“Nhưng chắc chắn nó không đủ tồi tệ để ngăn cản cô bay đến Paris năm ngoái để săn lùng Andre”, anh nhận xét.

Nina đã quên mất chuyến đi của Nadia đến Paris.

“Tôi…nó đến rồi lại đi. Ý tôi là nỗi sợ hãi. Đôi khi tôi thấy ổn, nhưng những lần khác nó khiến tôi hoang mang sợ hãi”.

“Vậy có thể việc đi bằng máy bay riêng của tôi cùng với nhân viên túc trực sẽ giảm bớt sự sợ hãi của cô”, anh nói một cách lạnh lùng. “Tôi sẽ cần đến hộ chiếu của cô và Georgia để làm những thu xếp cho chuyến đi”.

“Tôi thích mình không phải đi hơn”. Cô đứng dậy và bắt đầu đi tới đi lui. “Tôi phải làm việc”.

“Tôi nghĩ cô quan tâm đến Georgia, cô có thể cân nhắc đến việc xin nghỉ. Hầu hết các bà mẹ mới sinh đều nghỉ phép trong vài tháng. Tôi đã chu cấp cho cô một khoản tiền rộng rãi, vì vậy nếu như cô không nhận được những đãi ngộ đặc biệt nào trong công việc đó, tôi đề nghị rằng cô nên xin nghỉ”.

Cô ước gì mình có thể nói với anh mình làm cái gì với số tiền đó nhưng nếu cô không làm theo kế hoạch của Nadia, tất cả mọi thứ cô cố gắng làm sẽ mất hết.

“Tôi làm gì trong suốt khoảng thời gian đó?” Cô hỏi sau khi thinh lặng sau vài giây.

“Chăm sóc con của cô”, anh trả lời. “Dĩ nhiên là tôi không đòi hỏi cô phải tự làm hết mọi thứ. Tôi sẽ giúp cô bất cứ khi nào tôi có thể và Lucia cũng sẽ thế. Bà ấy là một người bà và là một người mẹ đầy kinh nghiệm và bà ấy sẽ là một tấm gương mẫu mực hình thành trong tâm trí của Georgia bất cứ khi nào cần”.

“Tôi không muốn sống ở đây cho đến khi nó hoàn toàn cần thiết”.

“Cô không có lựa chọn nào cả, Nina. Tôi đã liên hệ với chủ nhà của cô và thông báo cho ông ta rằng cô sẽ kết thúc hợp đồng thuê nhà vào ngày mai”.

“Anh không thể làm như thế được”.

“Tôi có thể. Tôi sẽ là chồng của cô trong vài ngày nữa. Tôi sẽ thất bại trong nhiệm vụ bảo vệ cô và Georgia nếu như tôi không bảo đảm cả hai được an toàn trong căn nhà của tôi khi chúng ta sống cùng với nhau”.

“Anh làm thế chỉ bởi vì anh không tin tôi, và đừng có làm tổn thương tôi bằng việc giả bộ anh không nghĩ thế”, cô cãi lại.

“Cô nói đúng. Tôi không tin cô. Ngay khi tôi quay lưng lại, không nghi ngờ gì cô sẽ biến ra ngoài cùng với những gã bạn của cô, và với cách này tôi có thể bảo vệ an toàn cho Georgia”.

“Anh làm nó nghe như thể tôi làm tổn hại đến con bé vậy”.

Anh giữ lấy ánh mắt tức giận của cô với sự bình thản. “Cô có thể không cố tình làm thế nhưng tính tình thất thường của cô, hành vi thiếu trách nhiệm trong quá khứ cho thấy cô không phải lúc nào cũng cố gắng quan tâm đến con bé”.

“Dường như tôi ít có lựa chọn trong chuyện này. Anh đã làm tất cả mà không hề hỏi ý kiến tôi”.

“Tất cả những việc tôi thu xếp là những thứ chúng ta đã đồng ý với nhau. Chúng ta sẽ sống với nhau như vợ chồng, cùng nhau nuôi dưỡng Georgia cho đến khi cả hai chúng ta không thể nào tiếp tục cuộc hôn nhân này lâu hơn”.

“Bây giờ nó đã không thể rồi! Cả hai chúng ta đều ghét phải nhìn thấy đối phương. Thế thì rốt cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ là loại gì chứ?”

Có tiếng gõ cửa phía ngoài và bà quản gia bước vào với khay cà phê và bánh biscotti [12]. Marc trao đổi vài câu với bà ấy và bà ấy ném về phía Nina ánh mắt tối sầm lại.

[12] Là một loại bánh được nướng 2 lần_nghĩa là khi bánh chín nó sẽ được nướng thêm một lần nữa_ được bắt nguồn từ thành phố Prato ở Ý. Là một loại bánh bích quy nhân hạnh nhân, loại bánh này khô có thể cất giữ dùng được trong một thời gian dài. Đây là hình ảnh của nó.

images

“Cô không cần để tâm đến”, Marc nói khi bà quản gia rời khỏi. “Bà ấy dành nhiều tình cảm cho em trai tôi”.

“Và cũng giống như anh, bà ấy khiển trách tôi về cái chết của anh ta sao?”

Marc trao cho cô cái nhìn quan sát trước khi trả lời. “Đôi khi những người vẫn còn bị đau buồn khó có thể thấy được mặt khác của vấn đề”. Anh liếc nhìn xuống đứa bé đang ngủ trong cánh tay anh và nói thêm. “Việc một mình sinh con rồi nuôi dạy nó mà không hề có sự trợ giúp của người cha đối với cô không dễ dàng gì”, anh hướng mắt về cô và hỏi. “Cô đã từng cân nhắc đến việc phá thai chưa?”

“Có… nhưng đã có người đã ngăn cản tôi làm thế”

“Ai cơ?”

Nina nhìn xuống bàn tay lúc này đang đặt trên đùi. “Người đã cố gắng giúp tôi vượt qua những năm tháng khó khăn”

“Một người bạn thân?”

“Người đó còn hơn một người bạn thân” cô nói. “Người đó giống như…một người chị”

Một sự thing lặng ngắn diễn ra.

“Tôi rất vui khi cô đã không bỏ qua lời khuyên của người đó, Nina”, anh nói. “Georgia là mối dây liên kết cuối cùng với em trai tôi. Cám ơn cô vì đã sinh ra con bé. Tôi biết điều này có thể không dễ dàng gì, nhưng tôi không thể nào nói cho cô biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với cha tôi khi ông được ôm đứa con của Andre trong vòng tay mình”.

Nina trao cho anh một nụ cười yếu ớt khi cô với tay ra lấy tách cà phê, bụng cô chao đảo đầy lo lắng khi nghĩ đến cuộc sống của cô đã trở nên phức tạp như thế nào. Trong vài ngày nữa cô sẽ kết hôn cùng với Marc Marcello, sống với anh như vợ chồng và cùng nuôi dưỡng Georgia như con ruột của mình.

Hiện tại bí mật của cô vẫn còn được giữ kín – nhưng liệu nó sẽ kéo dài được bao lâu trước khi anh nhận ra anh đã kết hôn sai người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.