ANH THÍCH EM
Mẹ ơi, câu nói tiếu lâm của mẹ chả buồn cười tí nào
Trưa hôm sau, đang trên đường đến nhà ăn thì Nặc Nặc bị em Lâm chặn lại.
Em Lâm chắp hai tay, làm động tác “làm ơn, làm ơn” với Nặc Nặc, “Nặc Nặc,
cậu thấy thế này có được không, nếu cậu thật sự vẫn còn đau chân, thì
sau này tớ lấy cơm cho Tiêu tổng rồi đưa đến chỗ cậu, cậu giúp tớ đưa
đến đó.”
Nặc Nặc ú ớ, “Sao vậy?” Đại boss kinh khủng lắm sao? Mà em Lâm sợ đến mức này?
Nghe thế, em Lâm thở dài thườn thượt, than vãn, “Gần đây có hạng mục chẳng
phải sắp ra thị trường rồi sao, Tiêu tổng ngày nào cũng tăng ca, có lúc
buổi trưa đưa cơm đến, buổi chiều đi thu dọn, cặp lồng vẫn đặt ở đó,
không nhúc nhích. Mấy hôm trước mẹ Tiêu tổng gọi cho chú Lý bảo Tiêu
tổng gần đây bị đau dạ dày. Bác bảo chú Lý canh chừng Tiêu tổng buổi
trưa ăn cơm cho đàng hoàng. Kết quả… Haizzz! Cậu cũng biết đấy, chúng ta là thuộc hạ, làm sao ra lệnh cho sếp mình làm gì được, mà Tiêu tổng lại là dạng hễ đã làm việc thì quên cả mạng sống nữa chứ!”
Nặc Nặc nghe em Lâm than thở xong thì tỏ vẻ tư lự, “Sao lại cậu tìm tớ? Cậu làm ở phòng Hành chính còn không dám ra lệnh cho Tiêu tổng, thì tớ càng không dám!” Có lẽ sau khi bị điều sang tổ khác, Nặc Nặc và Tiêu Đại
boss không có dịp gặp nhau. Có lúc gặp ở phòng Kế hoạch cô cũng chỉ cung kính gọi một câu “Tiêu tổng” rồi đi ngay. Hai người rõ ràng đang chiến
tranh lạnh. Lại dựa vào bệnh viêm dạ dày gì gì đó để bắt cô đi làm lành
trước ư?
Em Lâm cuống lên giậm giậm chân, “Ôi trời ơi tớ xin cậu đấy, Nặc Nặc tốt,
Nặc Nặc ngoan. Cậu cũng đã từng mang cơm cho Tiêu tổng rồi mà? Tớ thấy
anh ấy thường xuyên gọi cậu đến văn phòng, quan hệ cũng khá tốt, hơn nữa tớ thật sự đã thử hết mọi cách rồi, nói thế nào đi nữa Tiêu tổng buổi
trưa cũng chẳng muốn ăn, cặp lồng cũng không thèm nhìn đến nữa là… Tớ
sắp suy sụp mất rồi, nếu không thì Phì Long lão đại đâu có chỉ cho tớ
đến đây tìm cậu?”
Nặc Nặc sầm mặt, Phì Long lão đại anh thật lắm chuyện!
Em Lâm nghe Nặc Nặc im lặng thì biết cô đã động lòng, vội vàng cười hê hê
tiến sát lại, “Nặc Nặc, mấy hôm trước cậu chẳng đã nói thích không khí
làm việc trong công ty còn gì? Vậy cậu nghĩ thử xem, nếu Tiêu tổng ốm
thật, công ty phải đối đầu với cảnh nguy nan, công ty phá sản thì cậu đi đâu tìm được… không khí làm việc thoải mái… đoàn kết như thế?”
Em Lâm ngừng một lúc rồi ra vẻ thần bí, “Hơn nữa, nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu còn một tuần thử việc nữa.”
Nặc Nặc ngoẹo đầu, sao lại liên quan đến hạn thử việc của mình?
“Hê hê.” Em Lâm cười gian, kéo Nặc Nặc thì thào, “Cậu thử nghĩ xem, nếu
Tiêu tổng bất cẩn bị vào bệnh viện, lúc đó dù anh Mạc, anh Lan, chú Lý
đều nhất trí cho cậu chuyển sang nhân viên chính thức, nhưng không có
Tiêu tổng đồng ý và đóng dấu, chẳng phải cậu vẫn là nhân viên thời vụ
hay sao?”
Một câu vỡ mộng!!!
Nặc Nặc nhìn em Lâm với vẻ kiên định rồi gật đầu. Trước khi ký hợp đồng chính thức, tự trọng gì gì đó cho nó bay theo mây đi!!!
Trò chuyện một lúc rồi Nặc Nặc ôm cặp lồng tiến thẳng vào phòng Tiêu Đại
boss. Tiêu Dật đang vùi đầu vào đám tài liệu, những tài liệu tuyên
truyền cho hạng mục của phòng kinh doanh. Đang chuyên tâm suy nghĩ gì đó thì Tiêu Dật nghe thấy một tiếng động, đập vào mắt là chiếc cặp lồng mà anh nhìn chỉ thấy buồn nôn.
Tiêu Dật hơi nổi cáu, nghĩ cô Lâm này càng ngày càng to gan, nghĩ đến đó
hàng lông mày anh nhíu chặt lại, giọng nói cũng bất giác lạnh lùng, “Tôi đã nói với cô rồi, lấy cơm xong cứ đặt vào trong phòng nghỉ cho tôi,
tôi muốn ăn sẽ tự đi lấy.”
Nặc Nặc như không nghe thấy gì, lấy từng ngăn thức ăn ra đặt trước mặt Tiêu Đại boss: “Trưa nay nhà bếp làm món cá đậu phụ, thịt xắt mỏng, ngó sen
xào và canh dưa gang, dì nói mấy món này đều tốt cho dạ dày của anh.”
Tiêu Dật trong tích tắc cảm thấy như tim đập chậm đi nửa nhịp, vội vàng
ngẩng lên. Nhìn thấy gương mặt tròn trịa ấy, Tiêu Dật mỉm cười. Mấy hôm
trước ai hờn dỗi không chịu lấy cơm rửa bát? Thấy người ta thì tỏ vẻ
lạnh lùng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Tiêu Dật đang định hết
đợt bận này rồi, sẽ tìm cơ hội dỗ dành thỏ trắng, ngờ đâu thỏ trắng lại
đầu hàng trước.
Tiêu Dật nhướn mày, thoải mái dựa vào ghế quan sát thỏ trắng từ đầu đến
chân, từ chân lên đầu, đến khi Nặc Nặc nổi cả da gà mới chịu thôi,
“Không giận tôi nữa à?”
Nặc Nặc nghe câu đó, nghĩ đây là văn phòng, câu nói ấy quả thực là… quá mờ
ám, quá mờ ám! Nếu em Lâm và chú Lý nghe thấy, truyền ra ngoài thì sẽ
thành thế nào nữa.
Nặc Nặc giả vờ không nghe thấy, nghiến răng, “Tiêu tổng đừng nói chuyện
khác, ăn cơm trước đã, cơm nguội sẽ không tốt cho dạ dày của anh.”
Tiêu Dật đan ngón tay vào nhau. Từ lúc cô ấy bước vào luôn nói đến dạ dày
của mình? Nếu thế thì anh chẳng phải là quá thất bại? Day day thái
dương, Tiêu Đại boss ung dung ra lệnh, “Giúp tôi pha một cốc cà phê.”
Nặc Nặc nghe xong càng nổi cáu hơn, trừng mắt nhìn Tiêu Đại boss, “Không
được, không được! Bụng đói mà uống cà phê thì bệnh càng nặng hơn, bây
giờ hãy ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi!”
Dứt lời, Nặc Nặc đờ cả người. Cô dám… dám ra lệnh cho Đại boss “ngoan ngoãn ăn cơm cho tôi” thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, Tiêu Đại boss có lột da cô
không? Nặc Nặc sợ hãi nhắm nghiền mắt, hồi lâu sau mới nghe Tiêu Đại
boss nói, “Thức ăn của nhà bếp không hợp khẩu vị lắm.”
Ủa? Ủa? Nặc Nặc chớp mắt, Tiêu Đại boss đang than thở với cô? Sao cô lại
cảm thấy giọng điệu của anh như đang làm nũng với mình nhỉ? Nặc Nặc
khiếp đảm trước trí tưởng tượng của mình, vội vã lắc đầu nói, “Thì ra
anh không hài lòng với thức ăn, không sao, không sao, lát nữa tôi sẽ nhờ chú Lý đến báo với nhà ăn…”
Nặc Nặc vừa nói vừa lùi ra ngoài, trực giác mách bảo cô, bây giờ phải lập
tức rời khỏi văn phòng Tiêu Dật, nếu không xảy ra chuyện gì thì chẳng ai dám bảo đảm. “Tiêu tổng, vậy anh cứ làm việc đi, tôi ra ngoài trước…”
Chưa dứt lời, Tiêu Dật đã vươn tay ra, Nặc Nặc bị lôi vào lòng Tiêu Đại
boss. Đối phương nhướn môi lên cười cười, Nặc Nặc nóng bừng mặt, len lén ngước lên. A a! Tiêu Đại boss cũng đang nhìn cô. Trong tích tắc, Nặc
Nặc thấp thỏm không yên.
Tiêu Dật nhìn vào mắt Nặc Nặc, cười khẽ rồi vuốt tóc thỏ trắng, “Nặc Nặc…”
Tiêu Dật nghĩ đã đến lúc phải nói rõ rồi, nếu không tốc chiến tốc thắng thì có lẽ cả hai sẽ càng hiểu lầm nhau hơn.
“Anh…”
Cộc cộc cộc!
Tiêu Dật vừa lên tiếng thì có người gõ cửa. ╭(╯^╰)╮
Nặc Nặc nhảy ra khỏi lòng Tiêu Dật, cười khì khì ra mở cửa, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, ngoài kia lại là… ông chú dung tục.
Nặc Nặc thấy thế thì sắc mặt tỏ ra khó chịu. Định lui ra, đợi Tiêu Đại boss và ông chú quái dị bàn việc từ từ, ai ngờ ông chú dung tục thấy cô đã
cười khẩy, “Ồ! Còn nhanh hơn cả tôi, người ác cáo trạng trước?”
Nặc Nặc ngơ ngẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ông chú dung tục lại
sải bước đến trước mặt Tiêu Dật, nói, “Tiêu tổng, cô Hứa Nặc này từ khi
vào tổ công tác của chúng tôi, cứ một là không muốn chuyển vào trong văn phòng, hai là không nghe tôi chỉ huy, hai hôm trước thậm chí còn hét
lên không chịu sửa kịch bản theo ý tôi. Nhưng mấy chuyện đó tôi cũng cho qua, tôi ngỡ con gái không hiểu chuyện, chỉ dẫn dần dần cũng được, ai
ngờ hôm nay lúc cô ta đi ăn cơm, tôi đã thấy thứ này trong máy tính cô
ta.”
Nói xong, ông chú dung tục lấy ra một tập văn bản dày cộp in ra từ máy Nặc
Nặc đưa đến trước mặt Tiêu Đại boss, Tiêu Dật nhíu mày nhưng vẫn cầm lên xem, càng xem hàng lông mày càng cau chặt lại.
Nặc Nặc nghe ông chú nói thế, tim bỗng thắt lại. Ông chú dung tục đúng là
nham hiểm, bình thường chú khách sáo với tôi, tôi cứ ngỡ chú rộng lượng
khoan dung, chẳng qua là vì kịch bản nên mới bàn bạc với chú, kiên quyết giữ nguyên tắc của mình. Vậy mà chú thù hận ư?
Nặc Nặc bực bội, tùy tiện xem trộm máy tính của người khác lúc người ta
đang ăn cơm, mà lại còn thản nhiên nói ra như thế, không thể hy vọng đầu óc chú ta có tư tưởng đàng hoàng được. Có lẽ ông chú muốn nhân lúc mọi
người đều đến nhà ăn dùng cơm trưa, đến mách tội cô với boss, ngờ đâu
lại phát hiện ra Nặc Nặc đã “đi trước một bước”, ngỡ cô đã cáo tội ông
ta trước, nên thẳng thừng quy chụp cho cô.
Ông chú quái dị không chỉ dung tục, mà còn nham hiểm!
Máy tính của Nặc Nặc không bao giờ cài password, vì nghĩ mình quang minh
chính đại, thời gian làm việc không lén làm chuyện riêng, nhưng nếu có
gì đó phải lén lút, thì gần đây quả thật…
Một lúc sau, quả nhiên thấy Tiêu Đại boss ném mạnh tài liệu đi, tức giận nhìn Nặc Nặc, “Cô vẫn theo hạng mục ‘Kỳ Lân Sát’?”
Nặc Nặc cúi đầu, cô biết mà… Thực ra cô cũng muốn ngoan ngoãn nghe theo sự
sắp xếp của lãnh đạo, làm game thiếu nữ thật tốt, nhưng tiểu sư đệ phụ
trách kịch bản “Kỳ Lân Sát” có rất nhiều chỗ không hiểu, nên thường
xuyên chạy đến hỏi cái này cái kia. Nặc Nặc cũng thông cảm, vốn dĩ là
kịch bản cô viết, mà chỉ có phần thô, rất nhiều chỗ không viết hẳn ra,
nên tiểu sư đệ không hiểu cũng là chuyện thường.
Hai người qua lại với nhau, trước kia làm cùng một tổ, thế là có một ngày,
tiểu sư đệ khóc ròng bảo với cô, “Hứa sư tỉ à, chị thấy thế này có được
không? Ngày nào em cũng chạy đến hỏi chị cũng chẳng phải cách hay, chị
giúp em bổ sung hết phần nội dung chính, rồi em phát triển lời thoại?”
Nặc Nặc ngẫm nghĩ, khối lượng công việc cũng không lớn lắm, lại thêm việc
bên tổ game kia không nhiều, nên đã nhận lời rất thoải mái. Có điều dù
thế nào đi nữa, chuyện này cũng là “chuyện xấu” phải lén lút làm, nên
Nặc Nặc luôn lén lút sửa kịch bản “Kỳ Lân Sát”, nhưng chưa từng làm chậm trễ công việc khác. Nhiều khi còn hoàn thành nhiệm vụ chính rất sớm,
nhưng ai ngờ lại bị ông chú dung tục túm được đuôi.