Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 67: Ám sát Hàn Phong



– Tôi biết rồi.

Hàn Phong cất chiếc điện thoại vào túi, đôi môi mỏng nhếch lên ẩn chứa đầy nét quỷ quyệt. Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa, trên tay kẹp một điếu thuốc từ từ thưởng thức bộ dạng rất thư thả. Hàn Phong nhíu nhẹ mi tâm, đôi mắt ưng khẽ nhíu lại ra chiều suy nghĩ một chuyện gì đó, hắn tập trung đến mức tàn thuốc màu xám tro không ngừng rơi xuống bộ tây trang thẳng thóm làm bẩn một chỗ nhỏ, cho đến khi đốm lửa nhỏ cháy đến tay lúc này hắn mới giật mình buông ra nhếch môi cười.

– Tổng giám đốc, có người đến tìm ngài. – Cô thứ kí gõ cửa, tiếng nói lảnh lót vang lên.

– Mời vào. – Hàn Phong vùi điếu thuốc vào gạt tàn, bàn tay thon dài cầm lên chiếc ấm rót vào tách trà kế bên. Mùi hương trà Long Tĩnh dìu dịu khiến tâm tư hắn thư thả hẳn lên, cũng làm cho toàn căn phòng tràn ngập mùi trà thơm phức.

– Chào tổng giám đốc Hàn ngài bây giờ còn nhã hứng uống trà hay sao? – Người cất lên tiếng nói là Anh Luân , anh cười lo lắng.

– Tại sao lại không? – Hàn Phong cởi ra chiếc vest lịch lãm , ống tay áo cũng được xăng đến khuỷu tay để lộ lớp da thịt màu đồng rắn rỏi. Hắn không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

– Thôi, tôi sợ cậu. Không lí nào công ty sắp phá sản mà cậu lại nhàn rỗi ngồi tại nơi đây. Nói cho tôi nghe, sao lại thư thái như vậy hả? – Anh Luân thấy bộ dạng kì lạ của  Hàn Phong mà thoáng ngạc nhiên. Người thân tín như Vũ mà phản bội hắn ta thì không lí nào hắn lại bình thản như vậy, anh cá chắc là xảy ra vấn đề.

– Không có gì, chỉ là tầm tình buồn chán mãi cũng không tốt, cậu nhìn đi Hàn Phong này mà cần phải ưu sầu hay sao? – Hàn Phong dựa vào thành ghế sofa bộ dạng lại thong thả như vậy thật là đúng có âm mưu ở phía sau.

– Cậu mau nói cho tôi biết rốt cục cậu đang bày mưu tính kế cái gì hả? – Anh luân cuối cùng cũng không chịu nỗi thái độ này của Hàn Phong, anh tỏ vẻ tức giận nhìn chằm chằm vàohắn. Làm bạn với hắn nhiều năm như vậy không lí nào lại không hiểu tính cách của người đàn ông này. Đều là nham hiểm.

– Tôi làm sao? Đừng nghĩ tôi độc ác như thế, cậu xem đâu nhất thiết phải mặt mày suốt ngày nhăn nhó. Thế chẳng phải làm Uyển Nhi lo chết hay sao? – Hàn Phong tóm gọn một câu, lời nói này còn nhắc nhở Anh Luân đừng nên hỏi nhiều.

– Thôi được, tôi mặc kệ cậu. Hừ. – Anh Luân nãy giờ đang đứng chống hai tay trên hông, tức tối nói bạn rồi ngồi phịch xuống uống cạn một ly trà nóng khiến vị giác của anh trở nên bỏng rát. Giận dữ hét một tiếng:

– Hàn Phong cái tên đáng chết này cậu không biết nói trước với tôi hả?

Hắn nhìn bộ dạng thét ra lửa của Anh Luân thì nhún vai cười đểu giọng nói bình thản:

– Cậu không hỏi tôi.

– Cậu… Tôi đi về đây. Hừ.

Anh Luân tức giận đứng lên ra về. Cánh cửa đóng sầm lại thể hiện sự tức tối của anh. Hàn Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay, hắn nhếch môi đi đến bar Black & White.

Dáng người cao lớn bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền sản xuất bởi số lượng có hạng liền thu hút hết mọi ánh nhìn. Quan sát một lượt xung quanh, hắn để ý thấy một người mặt đồ đen rất khả nghi cứ thấy hắn nhìn là quay mặt sang chỗ khác, nhếch môi mỉm cười hắn chuẩn bị bước vào trong bar thì một ngườ đi đường đến hỏi hắn:

– Anh cho tôi hỏi phải đi đường nào để đến sân bay xy vậy ạ?

Cùng lúc đó người này rút ra con dao chuẩn bị đâm hắn thì cũng là lúc Hàn Phong phản ứng nhanh nhạy nắm lại lưỡi dao, bàn tay chảy máu không ngừng nhưng hắn thì không bị thương gì nhiều chỉ là vết xước nhỏ, không quan trọng. Một quyền cước đá thẳng vào mặt người này khiến hắn bất tỉnh không vực dậy nỗi.

ĐOàng. Qủa như hắn đoán tên áo đen kia muốn ám sát hắn. Hàn Phong kịp thời nhảy nhanh qua bên chiếc xe không bị thương. Hắn nhếch môi rút ra khẩu súng mini giơ tay ra nhắm tên đó mà bắn. Hắn bị bắn ngay chân, khuỵu ngay xuống. Không biết Nguyên ở đâu mà từ phái sau đi tơi bắn thêm một viên vào lưng kẻ kia khiến hắn ta chết ngay tại chỗ. Hàn Phong lập tức đi tới kiểm tra hơi thở rồi tức giận nói:

– Chết rồi.

Hắn nhíu mày chạy đến bên người lúc nãy đang nằm bất tỉnh, cười nói:

– Con một tên. Cậu đưa hắn về tổ chức tôi muốn đích thân xử lí.

– Tôi biết rồi.

Hàn Phong trở về xe hắn rồi lái với vận tốc tử thần về tổ chức. Trên xe hàng mi cương nghị giãn ra rồi nhìn tới vết dao cứa trên tay cười lạnh. Hắn chịu một, tên kia phải chịu đến mười. Chiếc xe vượt gió lao boong trên đường quốc lộ vắng tanh, căn cứ bí mật của hắn đang từ từ hiện ra.

Hàn Phong lái xe vào một góc khuất, hắn nhìn xung quanh dò xét rồi mới đi vào.

Nhìn người trước mặt đang đầm đìa máu, hắn cúi người nắm tóc tên đó  rồi lạnh lùng nói:

– Là ai sai ngươi ám sát ta?

Tên đó mặt mày bầm dập trông đáng thương, máu từ bên mắt cũng trào ra dữ dội do cái đập đầu không thương tiếc của Nguyên, ho khan vài tiếng, cất tiếng trầm trầm.

– Không biết.

– Hừ còn cứng đầu. – Hàn Phong đập đầu tên này thêm vài cái thì nắm tóc hắn càng mạnh như muốn rách da đầu, máu nhìu lắm tràn ra bàn tay của hắn, một cảnh tưởng ghê sợ.

– Tôi nói. Là tổ chức D.A.

Hàn Phong nhếch môi,

– Tốt, nằm ở đâu?

– Tôi không biết. – Máu tiếp tục tràn ra khóe miệng không ngừng.

– Còn lì sao?

Hàn Phong tức tối hét lên .

– Đau quá, tôi thật không biết

– Vô dụng, vậy thì giữ lại mạng cho ngươi có ích gì. Ta tiễn ngươi trước một đoạn,

Hàn Phong lấy khẩu súng ra để ngay thái dương, ngón tay sắp sửa bóp cò thì nghe có tiếng nói.

– Đừng, tha tôi. Nó nằm ở một con đường nhỏ hẹp cạnh bờ sông x, trong tầng hầm tối tăm phái ngoài có bụi lau cỏ che khuất

– Hahaha, tôt lắm. – Hàn Phong buông bàn tay hắn ta ra, lạnh lùng lái xe đi về tòa thành. Hắn có chuyện cần phải giải quyết

________________________________________________________

Tòa thành….

Tôi đang cuộn tròn trên chiếc sofa trong phòng khách thì nghe có tiếng bước chân liền tỉnh dậy. Đôi chân vừa đứng lên trên nền sàn thì ngã đau một cái, nằm đã lâu nên toàn thân tôi tê cứng lại mới có cú ngã này.

– Không sao chứ? – Hàn Phong nhíu mày nhìn tôi rồi cất tiếng nói lạnh lùng.

– Không. Sao giờ này mới về? – Tôi ngồi lại trên ghế sofa, xoa chiếc chân đang đau nhức ngước mắt hỏi hắn.

– Em chờ anh sao? – Hàn Phong ngạc nhiên, hắn cứ tưởng cô sẽ ngủ rồi chứ. Không ngờ cô còn thức đây.

– Phải. Anh đã đi đâu? – Tôi nhíu mày không vui.

– Anh đi bàn chuyện làm ăn với người ta. – Hàn Phong nói.

– Anh sao lại dối em. Em cho anh nói lại lần nữa. – Tôi tức giận nói, hắn đang nói dối.

– Thôi được anh là bị người ta ám sát. – Hàn Phong đành chịu thua cô, hắn ngồi xuống bên cạnh đau đầu nói.

– Sao? Anh có bị thương không? Có sao không? Có đau ở đâu khôn? – Tôi vừa nổi giận lại vì nghe hắn nói thế mà lo lắng hỏi liên tục.

Hàn Phong vui vẻ mỉm cười nói:

– Không sao, không sao. Em lo lắng như vậy thì anh làm sao dám có chuyện gì.

Tôi đánh yêu hắn một cái, giả vờ giận dỗi:

– Anh còn nói. Ai bảo đã hai giờ sáng mà còn ra khỏi nhà. Nếu ở đây thì có phải không sao rồi hay không?

Hàn Phong một tay ôm tôi, đặt cái cằm lên vai tôi cọ cọ:

– Anh biết rồi. Thôi em mau ngủ đi, anh không có gì đâu.

Tôi nhìn hắn, gật nhẹ đầu rồi lên phòng đi ngủ.

– Alô. Tôi nghe đây.

-….

– Tôi biết rồi, vất vả cho cậu. – Hàn Phong tươi cười nói, tâm trạng hắn hôm nay vô cùng sảng khoái.

-…

– Được. Tôi hiểu rồi. Mà dù sao cũng… cảm ơn cậu.

– …

– Ừm

Hàn Phong tắt máy, hắn lên phòng nhìn cô gái đang ngủ say mỉm cười xoa đầu cô rồi tự mình về phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.