Vũ lê bước trên con đường
tối om, một bên tay không ngừng chảy máu, lúc nãy trong thư phòng của
tòa thành Vũ đã hiểu rõ chân tướng sự việc , còn cãi nhau với Hàn Phong
lãnh vết thương này. Thật không ngờ anh lại là em của Hàn Phong, trớ
trêu thay mẹ của Hàn Phong lại là người bắt anh xa cách ba mẹ ruột của
mình, còn Hàn Phong là hắn đã giết chết mẹ của anh.
Vũ ôm cánh tay đang bị thương ngồi thụp xuống bên con đường hẹp, anh ngửa
cổ lên hai mắt nhắm lại không ngừng thở nặng nhọc, viên đạn còn đang
ghim trong tay anh không biết có thể còn sống hay không? Gương mặt Vũ
trắng bệch, mi tâm nhíu chặt lại đôi mắt vì kiệt sức mà từ từ nhắm lại.
Không biết đã trải qua bao lâu, Vũ mới tỉnh lại. Căn phòng tối đen, chỉ nhìn
thấy vài tia sáng do ánh trăng hắt lên khung cửa sổ, mờ mờ ảo ảo. Anh
căng mắt nhìn trong bóng tối, một dáng người cao lớn lộ ra một nữa gương mặt ngoài ánh sáng, người này anh cảm thấy rất quen.
– Cậu đã tỉnh lại, là tôi cứu cậu.
Vũ nhìn người đó, người này không phải là Triệu Tử Hào hay sao? Sao ông ta lại cứu anh? Mọi chuyện đang dần trở nên rắc rối…
– Cảm ơn. Tại sao ông lại cứu tôi?
Triệu Tử Hào dưới ánh trăng cười lớn, ông ta nói:
– Cậu không cần biết, cậu phải đền ơn bằng việc hợp tác với chúng tôi để hạ gục Hàn Phong. Tôi biết Hàn Phong là người bắn cậu.
– Các ngươi là người của tổ chức D.A? – Vũ bàng hoàng hỏi lại, hình như kế hoạch đã theo triều hướng của anh.
– Phải. Người đó muốn anh phải hợp tác với chúng tôi. – Triệu Tử Hào từ từ nói.
– Tôi cần phải suy nghĩ.
– Còn chần chờ gì nữa, cậu đi theo hắn ta mười năm mà hắn nói giết cậu là giết vậy thì còn suy nghĩ cái gì? Người đó sẽ không bạc đãi cậu đâu! –
Triệu Tử Hào cao giọng, ông ta cố gắng thuyết phục Vũ làm theo lời ông
ta.
Vũ khẽ nhíu mày.
– Ông ra ngoài đi, cho tôi một chút thời gian.
– Thôi được. Tôi ở ngoài chờ cậu. Tôi biết cậu thông minh nên tôi nghĩ cậu sẽ làm việc gì có lợi cho mình phải không?
Triệu Tử Hào nói xong cũng không đợi Vũ đáp lời mà trực tiếp đi ra ngoài ném
cho anh một nụ cười khinh khỉnh. Vũ lấy ra chiếc điện thoại di động,
nhắn một tin nhắn. Ngay lập tức đã có người trả lời anh, Vũ mỉm cười
nhanh
chóng xóa đi tin nhắn rồi gọi Triệu Tử Hào vào.
– Tôi đồng ý với ông, nhưng tôi được lợi ích gì từ việc này?
Triệu Tử Hào cười thầm nói:
– Vũ cậu yên tâm, người đó nhất định sẽ rất vui khi biết cậu chịu gia nhập.
Vũ mỉm cười.
– Tôi muốn gặp người thần bí đó.
Triệu Tử Hào nghe thấy vậy thì nhíu mày không vui, ông ta nói:
– Khi nào thích hợp người đó sẽ địch thân đến gặp cậu.
Vũ đã sớm biết thế nào cũng nói câu đó mà nhưng mà anh vẫn không thoát khỏi cảm giác bực bội. Anh cau màu nói:
– Thôi được, vây bây giờ ông muốn thế nào?
Triều Tử Hào tươi cười rạng rỡ:
– Cậu luôn làm tôi rất thích, tôi muốn cậu cho tôi bí mật về dự án sắp
tới của Hàn Phong. Nếu cậu làm tốt tôi tin rằng người đó sẽ sớm gặp cậu.
Vũ cười, anh nói:
– Được. Ông muốn biết chứ gì tôi sẽ nói cho ông nghe. Hàn Phong sẽ xây
dựng một khu công viên giải trí thiên đường ngay bãi đất khu Tây nước
Hàn Quốc. Hắn sẽ đưa ra bản kế hoạch khá chi tiết bao gồm bản vẽ theo
lối kiến trúc phương đông, khu vực vui chơi sẽ gồm hồ bơi dành cho trẻ
em, một khu massage cao cấp dành cho trẻ em lẫn người lớn,… Bản kế
hoạch được để ở ngăn thứ hai bàn làm việc của Hàn Phong. ( Thật sự vấn
đề này JenRee không biết viết, nghĩ sao viết vậy thôi)
– Rất tốt nếu lần này cậu thu về lợi nhuận cao cho người đó nhất định
ngài ấy sẽ chịu gặp cậu. – Triệu Tử Hào vỗ vào vai Vũ cười rất tươi.
– Cảm ơn,
___________________________________________________________________
Vài ngày sau….
– Hừ chết tiệt bản kế hoạch của tôi cũng bị người khác phá hỏng, hợp đồng này không kí được. Hừ. – Hàn Phong tức giận buông người xuống ghế, cởi
áo vest ra hắn vắt lên chiếc móc treo đồ, nới lỏng cà vạt nhìn người đối diện với ánh mắt tức giận.
– Tổng giám đốc ngài đừng quá tức giận. – Thư kí của Hàn Phong nhìn nét
mặt của hắn thì rất hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu. Cô lắp ba lắp
bắp.
– Hừm. Ra ngoài cho tôi. – Hàn Phong tức giận hất tung đồ đạc trên bàn
làm việc. Hắn mở máy tính lên tra vào mục tìm kiếm, cái tên Hàn Phong là từ kháo được tìm kiếm nhiều nhất.
Lần này không phải là viết tốt về hắn mà là châm chọc. Họ viết linh ta linh tinh khiến Hàn Phong đọc mà cảm thấy càng thêm phần tức giận lập tức
đóng lại, Mấy ngày nay, công ty hắn thật sự thua lỗ quá nhiều, cổ đông
lớn bên hắn cũng phải nghi ngờ năng lực của Hàn Phong.
Cốc . cốc . cốc.
– Có chuyện gì? – Hàn Phong xoa xoa huyệt thái dương ngửa cổ ra phía sau
tìm cảm giác thoải mái, tiếng gõ cửa làm hắn khó chịu nhíu lại mi tâm.
– Có Hà giám đốc muốn tìm ngài ạ. – Cô thư kí hoảng sợ, nếu hắn mà nhìn
được vẻ mặt lúc này của cô ấy chắc phải hơi hoảng, tái xanh như tàu là
chuối hoàn toàn không ngoa.
– Mời vào.
Thư kí được lệnh liền mở cửa cho Hà giám đốc, ông ta lập tức mặt mày hầm hầm bước vào gặp Hàn Phong.
– Tổng giám đốc Hàn, ngài như thế này là ra sao hả? Công ty đã không nhận được một hợp đồng nào cả.
Hàn Phong nghe tiếng nói thì mở mắt ra hắn đáp nhàn nhạt:
– Sẽ không thế nữa, cái gì cũng có sự giải quyết.
– Giải quyết? Ngài nói sao mà nhẹ nhàng quá. Ngài nhìn đi, cổ phiểu đang
giảm nghiêm trọng, vốn trong ngân hàng cũng không thể cầm tự quá lâu.
Ngài nói từ từ? Từ từ là làm sao đây? – Ông ta tức giận không hề nể mặt
Hàn Phong mà thẳng thắn nói ra.
Bình thường nếu mà người này nói như thế với hắn thì nhất định sẽ bị tống cổ ra ngoài nhưng mà bây giờ thì không thể… Hắn nhất định phải lui
nhường. Nhẹ giọng hòa giải:
– Hà giám đốc cứ bình tĩnh tôi sẽ không để tình hình này kéo dài. Tôi sẽ cố gắng giải quyết trong tình hình sớm nhất.
– Tôi tin tưởng ngài. Đừng khiến tôi thất vọng.
Nói rồi Hà giam đốc bước ra ngoài để lại cho Hàn Phong bộ mặt mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại.