Đủ loại đau lòng, đủ loại kích thích điên cuồng, đủ loại lửa cháy, đủ loại tình cảm không nói rõ trong suy nghĩ của đế vương bóng tối, nổ mạnh chấn động, tức giận tột cùng, tức giận đến cực hạn, không có chỗ phát tiết, hắn cầm tay Liễu Đình, giống như chặn đứng sự lưu thông mạch máu của cô.
“Buông cô ấy ra!” Giọng nói lạnh tanh vang lên, Nhâm Dật Phi quay đầu, bóng người đầy máu của Ôn Trạch xuất hiện trong rừng trúc.
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, bắn ra tia lửa “ Anh cũng coi như là đàn ông.” Nhâm Dật Phi chậm rãi nói, cố tình nhục nhã, “Anh ngay cả thù hận của người phụ nữ của mình cũng không giải quyết được, ngược lại cần để cô ấy dùng thân đến dổi, lâm vào vòng vây, anh ——- thế gian này lại có người đàn ông vô dụng đến vậy!” Hắn cười hiểm ác, lạnh lùng âm au.
Mặt Ôn Trạch trắng như tuyết, mái tóc đen như có sinh mệnh, đột nhiên phá vỡ dây buộc, rối tung trên vai Ôn Trạch, nhánh cây xung quanh không chịu nổi, tiếng gãy nát kinh tâm vang vọng, sắc mặt càng trắng bệch, mái tóc đen càng thêm khủng bố, giống như cắn nuốt sức sống, lạnh lùng ngấm trong không khí, trược dọc theo mạch máu toàn thân.
Mí mắt Nhâm Dật Phi giật giật, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt chớp động.
“Đệ nhất!” Liễu Đình cầm tay hắn, trên đầu ngón tay có ánh sáng bạc chợt lóe chợt tắt, xé toạc ánh trăng.
Ánh mắt Nhâm Dật Phi rúm lại như châm, “Thì ra là Thủy tiên sinh.” Nhâm Dật Phi chậm rãi hít vào một ngụm không chí trong trẻo nhưng lạnh lùng rồi lại chậm rãi phun ra.
Thủy tiên sinh – đây chính là một danh hiệu, đây đại biểu cho mạng lưới tình báo rộng lớn và vũ khí giết người cao cấp nhất thế giới!
“Truyền thuyết thần bí nhất trong Bộ quốc phòng nước Mỹ – Thủy tiên sinh, cuối cùng hôm nay tôi cũng được chứng kiến!”
Con ngươi đen tôi của Ôn Trạch như băng mỏng, tỏa sáng trong bóng đêm, đem mọi thứ xung quanh hắn cắn nuốt, ánh sáng hòa tan sinh mệnh, hắn nhẹ nhàng híp mắt, hơi hơi … nở nụ cười, “ Nói vậy thì, anh chết cũng sáng mắt!”
Toàn thân Nhâm Dật Phi mặc áo choàng xanh, rồng trong đám người, ánh mắt chớp động như vô số ánh sao, hắn từ trên cao nhìn xuống Ôn Trạch, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng dã “Chắc gì, phải thử một chút mới biết được!”
Không khí tản ra nhịp đập làm người ta run rẩy, gấp gáp, vô cùng căng thẳng.
“Các anh đã có hứng thú đến vậy, chắc không ngại thử trước với tôi xem sao?” Liễu Đình nở nụ cười ôn hòa như ánh trăng, thản nhiên đề nghị. Bóng dáng cô đứng giữa họ, như hòn đảo sừng sững giữa gió bão trên biển.
Hai mắt Ôn Trạch và Nhâm Dật Phi đối diện với nhau, con ngươi thâm thúy đều cất dấu suy nghĩ không muốn để đối phương biết được.
“Nhâm Dật Phi, anh cũng đừng cố ý khiêu khích, anh hiểu rất rõ rằng không ai có thể thay đổi sự kiên trì của tôi, tôi nói rồi, tôi muốn họ đón nhận không phải chỉ là cái chết!” Liễu Đình vạch rõ dụng tâm của Nhâm Dật Phi/
Vẻ mặt Nhâm Dật Phi trở nên khó lường.
“Phụ nữ thật là phiền phức, nơi nào có các cô sẽ chỉ làm người ta bị bó buộc tay chân!” Nhâm Dật Phi lười biếng nói.
“Anh nói đúng,” Ôn Trạch gật đầu đồng ý, “Nhưng mà nói đến cùng vẫn là chúng ta không có tương lai, ai bảo chúng ta không buông cô ấy ra được chứ, thật đáng tiếc!” Hắn vô cùng tiếc nuối nói.
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý như bạn bè lâu năm, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi biến mất như chưa từng có.
“Nhưng mà khó có được cơ hội như vậy, cần phải để lại chút gì mới đúng.” Ôn Trạch cười đến vui sướng lạ lùng.
“Không bằng cứ đánh một hồi đi!” Nhâm Dật Phi nói.
Lời còn chưa dứt, hai bóng người đã lóe lên như quỷ mỵ, bên tai vang lên tiếng nắm đấu va chạm vào da thịt, tiếng cười hài hòa biến thành động tác trong phim, gió rít ào ào theo thừng nắm đấm.
Liễu Đình quả thực không dám nghĩ, đây là hai người cao nhất? Bọn họ căn bản là hai đứa bé chưa lớn, dùng nắm đấm để phát tiết cảm xúc, bọn họ không phòng bị nắm đấm của đối phương, một đấm lại một đấm đến, chạm rồi lại chạm, Nhâm Dật Phi đấm một quyền vào bụng Ôn Trạch, Ôn Trạch mồ hôi đầm đìa, Ba, Ôn Trạch đánh trúng Nhâm Dật Phi, Nhâm Dật Phi há mồm thở dốc.
Quần áo cả hai bị xé rách, một miếng lại một miếng, Liễu Đình muốn cười, vừa ý thong thả chậm rãi chìm vào biển băng, dù sao vẫn là không thể khống chế, đúng là vẫn vượt qua dự đoán của cô, cho tới giờ, cô vẫn cẩn thận duy trì thái độ, vừa muốn hắn tán thưởng cô, vừa ngăn ngừa hắn yêu cô, bởi vì mọi thứ chỉ cần lẫn lộn yếu tố yêu đương nam nữ vào thì đều dễ xảy ra chuyện xấu, cô cần một người bạn, không cần một người đàn ông khát vọng cô, muốn nhét cô vào sự nắm giữ của hắn, như vậy chỉ khiến tình hình thêm phức tạp!
Nhưng mà, hắn vẫn yêu cô.
Vẻ bề ngoài động lòng người, thân thế làm người ta thương tiếc, lại thêm sự tán thưởng trước kia, mơ hồ nảy mầm, lại thêm suy nghĩ những nuối tiếc mà cô đã bỏ qua, rốt cục trong giây phút nhìn thấy cô, trở thành yêu.
Cân bằng treo trên đầu tường sầm sập đổ xuống.
Liễu Đình nhanh nhẹn tiến vào giữa bóng quyền của họ, đối với hai người này, ngôn ngữ không có tác dụng! Tóc đen trên trái cô lay động theo gió, bóng quyền bị cắt đứt, Liễu Đình túm lấy quần áo trên vai họ, nhẹ nhàng vùng… Họ vốn thu lại quyền quá nhanh, còn chưa điều chỉnh lại trọng tâm, bị Liễu Đình thuận thế vùng xuống, lần lượt ngã gục. Vô cùng giống như hổ ác vồ mồi.
Nhâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống, ánh trăng như nước đổ xuống, hắn nghiêng đầu chống lại ánh mắt cô, ánh mắt hắn sắc bén, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt “Bây giờ tôi đã biết tất cả, cô tính làm sao đây? Cô không ngây thơ đến mức nghĩ tôi sẽ để các người muốn làm gì thì làm chứ?”
Im lặng khiến người ta ngạt thở, Liễu Đình và hắn nhìn nhau, trên mặt đều không chút thay đổi “Anh sẽ không quên, khi ở Italia đã hứa với tôi – Anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng tôi, không cần biết lúc nào, không cần biết mọi chuyện ra sao, anh cũng không thể quản!” Giọng nói của cô mang theo ủ rũ, giống như không biết cô đang đè ép một kẻ đứng đầu xã hội đen làm cả thế giới khiếp sợ!
“Lúc trước A Phong nói với tôi, cô là nghiệt chướng của hắn” Nhâm Dật Phi bỗng nhiên nói, “Tôi còn không tin” Ý cười trên môi như có như không, “Nhưng xem ra, hắn nói thật sự không sai!”
Nụ cười trên môi hắn như tiến thẳng vào lòng Liễu Đình, ngay cả xương cốt đều lạnh lẽo.
“Trên thế giới này người tôi không muốn đối đầu nhất là Phí Như Phong, có biết vì sao không?” Ánh mắt Nhâm Dật Phi rùng rợn, phong thái tôn quý tao nhã của hắn gây ra áp lực cực lớn cho người khác “Bởi vì cho tới giờ tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấu hắn!” Hơi thở của Liễu Đình đọng lại “Cô hẳn là cũng có cảm giác như vậy ,cho nên cô với có thể lo lắng đến thế, dùng tình yêu để che mắt hắn!” Nhâm Dật Phi đứng lên, “Tự cầu may mắn cho mình đi, Liễu Đình!” Hắn vui vẻ tiêu sái rời đi, bóng tối vô tận đè xuống.
Liễu Đình đứng im như một bức tượng.
“Phí Như Phong em cần cứu, Nhâm Dật Phi em cũng không cho anh giết, em thật sự đối với họ tốt lắm!” Ôn Trạch cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Liễu Đình trấn tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, dưới đáy mắt hắn là ý lạnh sâu nặng, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có nguy hiểm kinh người, nhưng mà cô chỉ cảm nhận được sự ôn nhu, từ mười sáu tuổi chỉ cảm thấy ôn nhu, trong thế giới toàn là bóng tối, tương lai hoàn toàn mờ mịt, hắn đến bên cô “Tôi và cô có thù hận giống nhau, theo tôi đi, tôi sẽ cho cô sức mạnh để hoàn thành tâm nguyện!” Từ thời khắc đặt tay vào bàn tay hắn, sự ấm áp đó, cô chưa từng quên!
“Trong kế hoạch này có rất nhiều việc ngoài ý muốn, La Uy, Phương Tuệ, đều là vật hy sinh ngoài ý muốn, em không muốn có thêm người chết nữa.” Liễu Đình bình thản nói.
Dưới ánh mắt Liễu Đình, giới hạn của Ôn Trạch như tan rã, tay hắn xoa mặt Liễu Đình, trong sức lực mềm mại truyền đến quyến luyến yêu thương tràn ngập, “Những người khác đều có thể buông tha, nhưng Phí Như Phong thì không được, Hải Tình, em cũng đã nghe được lời nói của Nhâm Dật Phi.” Hai tròng mắt tối tăm của Ôn Trạch lóe lên ánh sáng như ngọc lưu ly, chiếu ra vô số quanh mang lạnh lùng, một chút run rẩy lan tràn dọc sống lưng Liễu Đình.
“Hắn là một hậu hoạn rất nguy hiểm, lúc này anh sẽ không cho em tiếp tục nhúng tay vào!” Giọng điệu Ôn Trạch vô cùng mềm nhẹ, bình thường chỉ cần hắn dùng giọng điệu như vậy, đã cho thấy sự việc không còn lối thoát, kết quả đã được đặt ra.
“Em sẽ không để bất cứ kẻ nào xúc phạm đến hắn, bao gồm cả anh, Đệ Nhất!” Liễu Đình giương cằm, gằn từng tiếng một vô cùng rõ ràng, cô không chần chờ mà nghênh đón ánh mắt Ôn Trạch.
Ánh mắt họ dán vào nhau, bóng người đơn bạc dưới ánh trăng kéo ra thành bóng ma thật dài, rừng cây trầm mặc, gió nhẹ trầm mặc, hai người trầm mặc, lá trúc nhẹ rơi. Mi mắt Ôn Trạch thu hẹp hết mức, một ánh mắt xẹt qua nhanh như ảo giác.
Sắc mặt Liễu Đình tái nhợt, cô đã từng nhìn các loại ánh mắt của Ôn Trạch: lạnh lùng, âm u ngoan độc, ác độc, mưu mô, bá đạo, trí tuệ, thậm chí là xấu xa, nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn thương tâm, gần như là yếu đuối. Mỗi sợi dây thần kinh của Liễu Đình đều đau đơn, cô không chút suy nghĩ mà nhào vào lòng hắn “Đệ Nhất, cuộc đời này em quyết sẽ không phụ anh.” Cô ôm chặt lấy hắn, trái tim nhue bị xé rách thành hai nửa, đau đớn đến nát cả tim gan.