Bóng Sói Hú

Chương 28



“Triển lãm châu báu Đặc Lệ Sa Tinh” không hổ là đẳng cấp quốc tế, hội tụ tinh anh, từng người mẫu nổi tiếng mang theo vòng cổ chói mắt quý giá, nhưng lại như lu mờ trước chúng.

Hải vận – vòng cổ được khảm trân châu đen và kim cương, người mẫu mặc váy dài màu lam, xoay tròn, thần bí mà cao quý; Quang nguyệt lưu tinh – dày đặc kim cương như bầu trời sao, ở trong đêm đen tăm tối, giống như mưa sao băng, mang đến ánh sáng chói lòa, nhà thiết kế lấy sự lóe sáng của kim cương tạo ra một trận mưa sao băng vĩnh hằng, làm hoa mắt người xem!

“Tôi nguyện ý làm người mẫu không công, nếu không được tôi trả thêm tiền cũng đáng!” Ánh mắt của An Bích không rời ra nổi.

“Quà tặng xinh đẹp của triển lãm lớn khi nào mới phát? Chắc là không tồi chứ?” Cát Lan gấp gáp,

“An tỷ, tôi cảm thấy nếu nói những thứ này nhắc đến cấp bậc sống và thẩm mỹ thì đúng là tự ngược.” Tôi thì thào nói.

Mỗi một vật trang sức đều có giá mấy trăm thậm chí mấy ngàn vạn tệ, đối với ba người làm công ăn lương như chúng tôi thì đúng là ảo tưởng hão huyền. Hai người phụ nữ cũng đồng ý gật gật đầu, chúng tôi hoảng sợ thưởng thức sự xinh đẹp quý giá của chúng.

“Tôi thề chồng tương lai của tôi phải mua được cho tôi một trang sức giống như vậy nếu không thì đừng mơ tôi lấy hắn.” An Bích tuyên bố.

“Tôi muốn gả cho nhà thiết kế châu báu.” Cát Lan còn trực tiếp hơn.

Phụ nữ đúng là không thể miễn dịch với trang sức mà, thu thập trang sức châu báu là đam mê của phụ nữ, nam nhân thì lại ngược lại, thích thu thập phụ nữ, vì sao mà đột nhiên nghĩ tới điều này ư, bởi vì lúc này đang có người đi thẳng về hướng tôi, Cát Lan cũng nhìn thấy, cô ấy nắm lấy tay tôi.

Váy dài màu vàng nhạt bằng lụa, lắc tay khảm một viên kim cương hoàn mỹ, vòng cổ, hoa tai, nhẫn, đúng là ánh sáng xinh đẹp bắn ra bốn phía làm người ta nhìn không kịp, đúng là một thân xinh đẹp vinh hoa phú quý Lang Nhã tiểu thư.

“Không thể tin được là Liễu tiểu thư cũng có nhã hứng đến xem triển lãm châu báu, cũng đúng, tốt xấu gì mua nhiều trang sức để dành, có thể ứng phó với những tình huống bất lợi trong tương lai.”

Ý tứ ẩn sau lời nói của Lang tiểu thư đúng là không cần người thông minh mới có thể hiểu.

Tôi cúi đầu, im lặng lắng nghe vô cùng hợp với tình hình, Lang Nhã lấy danh phận một tiểu thư danh môn đến tranh giành tình nhân với tôi, chỉ sợ nhục nhã trong đó không phải ai cũng dám nói, mà đối với loại tranh đấu nhàm chán này, thủ đoạn đối phó cao nhất chính là, mặc kệ cô ta mạnh thế nào, cũng lấy im lặng ứng phó, im lặng trừ khử, tuyệt đối không thể đánh bừa, để tránh dẫn đến càng nhiều lời tố cáo, làm vật hi sinh lót đường.

Lang Nhã thấy tôi im lặng, càng có khí thế nói: “Nhưng mà tôi thấy thời gian của Liễu tiểu thư sợ là không nhiều nữa đâu, tích lũy châu báu sống đến già cũng không dễ nha! Trước Liễu tiểu thư đã có Trương tiểu thư, Vương tiểu thư, Lí tiểu thư, họ cũng đã từng được yêu chiều vô cùng, chỉ mong Liễu tiểu thư sẽ không đi theo họ! Phải cười đến cùng mới được!” Vị chua đã bốc lên tận trời rồi!

“Đã nghe rằng Lang tiểu thư hào phóng khéo léo, hôm nay được chứng kiến cô cùng Liễu tiểu thư trò chuyện, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!” Ôn Trạch đột nhiên xuất hiện, nói ra lời nói êm ái nhưng mang theo kim nhọn.

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, không biết hắn tới từ khi nao, so với Lang tiểu thư thì hắn mới làm tôi hoảng hốt! Tôi tình nguyện đối đầu với 100 Lang Nhã cũng không muốn để Ôn Trạch dính vào chuyện này.

“Ôn công tử cũng là bạn của Liễu tiểu thư?” Nàng cười đầy thâm ý, “Liễu tiểu thư quan hệ đúng là rộng tới mức khiến người khác phải khâm phục!”

“Lang tiểu thư quá lời!” Ôn Trạch thản nhiên cười, “ Có thể quen biết Liễu tiểu thư là vinh hạnh của tôi, nhưng mà tôi cũng chưa vinh hạnh tới mức được làm bạn với Liễu tiểu thư!”

“Hai vị có vẻ hợp ý với nhau hơn tôi đấy, tôi không làm phiền nữa!” Tôi lui lại.

Chiêu trò lợi hại nhất của phụ nữ là thêm mắm thêm muối đảo lộn thị phi, những người khác thì thôi, nhưng mà Ôn Trạch chỉ sợ là một cái gai trong lòng Phí Như Phong, dựa vào cá tính của hắn và quan hệ của chúng tôi hiện nay, hắn sẽ không chấp nhận những người khác làm phức tạp lên, tôi không muốn cho hắn lí do để rút củi đáy nồi, làm ra hành động bất ngờ nào khác. Tôi không muốn Ôn Trạch vì tôi mà gặp nguy hiểm, Phí Như Phong có thể dễ dàng tha thứ cho tôi là vì La Uy đã chết, nhưng chắc chắn không bao giờ tha thứ cho việc tôi lén gặp Ôn Trạch, tôi không cần một cuộc chiến vì tôi mà bùng nổ.

“Liễu tiểu thư đừng đi!” Lang Nhã một chút cũng không biết cần phải dừng lại, “Còn phải làm phiền cô mang thứ này trả Phí Như Phong dùm tôi.” Một chiếc ghim cài áo.

Cát Lan cầm tay tôi, tay tôi cảm nhận được sự ấm áp của trái tim cô ấy, một người phụ nữ trong lúc khó khăn nhất cần có một nắm tay ấm áp cũng giống như cần mặc quần áo ra đường vậy, “Tất cả ghim cài áo của Phí Như Phong đều được thiết kế riêng, Lang tiểu thư không biết ư?” Tôi tùy ý nói.

Để ứng phó được với sự bắt nạt của Phí Như Phong, toàn bộ quần áo của hắn tôi đều để ý rất kỹ, thói quen của hắn chỉ sợ không có ai nắm rõ hơn tôi, huống chi với thủ đoạn của Phí Như Phong thì sẽ không bao giờ để cho một nữ nhân khác cầm quần áo đồ vật của hắn đến làm nhục tôi.

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười của Cát Lan và An Bích, mặt Lang Nhã từ hồng hào biến thành trắng bệch, tái nhợt sau tiếng cường của An Bích, Cát Lan. Đúng là làm địch nhân càng thêm ghen ghét oán hận, trăm cái hại mà chẳng có nổi một chút lợi! Tôi tự biết địa vị của mình trong lòng Phí Như Phong, tôi là cấp bậc nào chứ, thủ đoạn cỏn con này của cô ta tôi còn khinh thường không buồn đáp lại, nhưng nếu làm liên lụy tới người vô tội khác thì không được.

“Có lẽ tôi đã nhớ nhầm.” Tôi nhướn mày, đưa tay ra muốn nhận lấy. Lang Nhã căn bản không ngờ tôi sẽ đón lấy ghim cài cáo này, cô ta chắc là chỉ muốn tôi nhục nhã phẩy tay áo bỏ đi mà thôi, một vật chứng rõ ràng như vậy, không bao giờ được phép đem ra ánh sáng, nếu không nó đến được tay Phí Như Phong, sẽ trở thành căn cứ chính xác việc cô ta có ý đồ hiểm ác, tuyệt đối và việc mất nhiều hơn được!

Màu đỏ trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất, tay tôi đưa ra tới một nửa liền rụt về cười cười, “Tôi thấy hay là Lang tiểu thư tự mình trả lại sẽ tốt hơn, đúng không?”

“Đúng, tôi nên tự mình trả lại!” Đại tiểu thư đánh thương, cô ta sợ chết khiếp rồi!

“Nếu Lang tiểu thư tự đi, tôi sẽ không cần nói với Phí tổng, hôm nay tôi và Lang tiểu thư không gặp nhau đúng không?” Tôi vô cùng hiểu ý hỏi.

Cô ta gật đầu, “Không cần, không cần.” Cô ta chật vật biến mất trước mặt tôi!

Đoạn ân oán không thể hóa giải này dù sao cũng tránh không được rồi.

“Vô cùng xin lỗi, sự xuất hiện của tôi đã làm cô khó xử rồi!” Ôn Trạch cô đơn cười. Một nam nhân vô cùng thông minh, hắn như con giun trong bụng tôi vậy!

“Ôn tiên sinh có tương lai vô hạn ở Tuyên thành, không cần phải làm những việc nhàm chán mà cản trở sự phát triển của bản thân! Ôn tiên sinh tự giải quyết cho tốt đi!” Tôi chỉ có thể nói đến đây.

“Tôi hiểu rồi!” Ôn Trạch không phải một người đàn ông đơn giản, hắn nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình, “Tôi sẽ không đáp ứng, làm Liễu tiểu thư thất vọng rồi, cuộc sống có rất nhiều bất ngờ, tôi nguyện ý chờ đợi!”

Tôi nhìn bóng dáng rời đi thong thả của hắn, da đầu run lên, rốt cục phải làm thế nào mới có thể khiến nam nhân rời đi vũng nước đục này?

“Bây giờ là món trang sức cuối cùng của triển lãm — Giấc mơ ánh sáng” Bất giác thời gian triển lãm đã hết, oanh, một mảnh than thở sợ hãi!

Một cái vòng cổ, kiểu dáng vô cùng đơn giản, sợi dây giống như chui ra từ hai bên, chính giữa là một viên ngọc lục bảo, ánh sáng màu xanh thẫm, sáng rực rỡ động lòng người! Ánh sáng lưu động trên nó chiết xạ ra các màu sắc kỳ dị, giống như có ma lực mà hấp dẫn ánh mắt mọi người! Viên ngọc chói mắt! Trong ánh mắt của bao nhiều người hiện lên ham muốn.

Tôi vỗ vỗ Cát Lan, “Đợi chút nữa chúng tôi cả đường, cô nhất định phải chặn nhà thiết kế lại, mời cô đem hắn giữ lại bên người cô!” Ba người chúng tôi nhìn nhau cười, may mắn Lang Nhã không ảnh hưởng tới hứng thú của chúng tôi, chúng tôi vẫn hưng phấn chọn lựa chút đồ chơi trong triển lãm.

Tôi nhìn trúng một con báo, toàn thân màu đen, lưng sơn màu vàng, hai mắt của nó là màu xanh lá, lực lượng và mị hoặc nó toát ra làm tôi phải nín thở, nếu đặt trong thư phòng hắn, nhất định là rất thích hợp! Tôi như gặp vật báu mua lại nó.

“Trả lại quà mua cho hắn! Để cho người đàn bà khác đến sỉ nhục cô chính là sai lầm của hắn!” Cát Lan bất bình căm giận nói.

“Có một số việc càng làm náo loạn, mới càng hạ thấp thân phận của cô ta, nếu thật sự để ý đến cô ta, vì cô ta mà buồn bực nghĩa là đã quá coi trọng cô ta rồi!” An Bích vô cùng có khả năng, không phải người thường, có họ làm bạn chính là may mắn của tôi! Nữ nhân mua trang sức, không thể tiêu ít tiền, chúng tôi hầu như tiêu hết tiền trong người mới thỏa mãn cẩn thận rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.