Nhân
vật bị lật tẩy trên diễn đàn là Tô Liễu – cô sinh viên năm hai khoa mĩ thuật
trường H. Không phải là Tiểu Ngược trong trò Anh hùng. Điều
này khiên cô thở phào nhẹ nhõm. Vì cho dù Tô Liễu và Tiểu Ngược là một, song
ảnh hưởng của việc một trong hai người bị lật tẩy là hoàn toàn khác nhau. Nếu
Tiểu Ngược bị phát hiện thì Tô Liễu cũng khó mà chạy thoát. Hai người hợp thành
một người, thì những kỳ tích của Tiểu Ngược cùng những ân oán với Tiểu Triệt và
Khâu Kiều Nhan trong khoảng thời gian gần đây, haizz chắc chắn sẽ kinh thiên
động địa, không chừng còn ảnh hưởng lới cuộc sống thật nữa
Còn cô
sinh viên Tô Liễu của trường H bị phát hiện, trường hợp này đơn giản hơn nhiều,
vì Tô Liễu vốn không có điều ong tiếng ve gì, hơn nữa, lại không phải là người
trong trò chơi.
Sau khi
bình tâm trở lại, Tô Liễu mới bắt đầu giở xem chủ đề. Hiểu rõ đầu đuôi câu
chuyện, cô không sao nhịn được cười. Tựa như lời bài hát Tiểu anh hùng Na Tra.
“Là cô
ta, cô ta, Khâu Kiều Nhan, kẻ thù của chúng ta, là cô ta, bà cô già bị bại
não.”
Vì bà cô
già đã gào lên trên kênh thế giới: “Ta đã làm gì Tô Liễu chứ?”
Thế là
những kẻ rỗi hơi bẩm sinh đã lên Baidu tìm cái tên này, và thật không may, mạng
trường cô đã đăng cả tên lẫn ảnh Tô Liễu.
Năm
ngoái Tô Liễu có bài tập vẽ thực tế, lại đúng dịp Festival nghệ thuật của
trường, nên đã được trao một giải thưởng tượng trưng: Giải nhì cuộc thi vẽ XX.
Do đó mới có ảnh cô ôm khung tranh thắt nơ và đứng cười ngây ngô trên bục trải
thảm đỏ.
Còn
nhớ, vì giải thường phù du này mà Tô Liễu đã phải vắt óc để nghĩ ra chủ đề
cho bức tranh theo đúng tinh thần “Năm giữ gìn, bốn đẹp, ba yêu” . Cảm ơn trời
xanh, cảm ơn mây trắng, cảm ơn mặt đất, cảm ơn cuộc sống, cảm ơn tất cả những
gì tôi đã thấy. Ngợi ca gió nhẹ, ngợi ca mưa ngâu, ngợi ca mặt trời ngợi ca cầu
vồng, ngợi ca tất thảy cảnh đẹp trên thế gian.
Mí mắt
giật liên hồi, Tô Liễu vội đưa chuột xuống phía dưới bức ảnh- Quả nhiên, ở đó
có cả tác phẩm của cô lẫn tuyên ngôn rất trừu tượng kể trên cũng bị paste lại.
Trên
QQ, Doanh Vũ gửi tin nhắn: “Tô Tô, bức ảnh này đẹp đấy, vừa rồi mình đã
xem tất cả những comment bên dưới, đa phần đều khen cậu ngây thơ, duyên dáng,
đáng yêu
Tô Liễu
cười muốn chảy nước mắt. Tay ôm
khung tranh, một bộ mặt nghiêm trang khi lên nhận
thưởng, được chụp ảnh cũng chẳng thèm tạo dáng, đẹp ở chỗ nào không biết. Haizz
nếu sớm biết có ngày hôm nay, khi đó cô đã trang điểm thật đẹp trước khi lên
nhận giải xem mèo nảo cắn mỉu nào.
Với tâm
trạng bối rối khó tả, Tô Liễu lật giở từng trang comment
“Trời
ạ, đây là Thịnh Thế muội
muội sao? Đại mĩ nhân, đại mĩ nhân, hết sức tự nhiên và trong sáng”
“Trẻ
hơn, xinh hơn, cuốn hút hơn Yêu Tinh Áo Choàng! còn là nữ sinh trong trắng, lại
học mỹ thuật, hẳn đời sống tinh thần rất phong phú. Thật không hiểu sao Chiến
Ngự Lâm Lâm lại đòi chia tay?”
“Giờ
mình đã hiểu, hẳn Chiến Ngự Lâm Lâm thấy mình đã sai nên muốn níu kéo Thịnh Thế
muội muội. Rồi Yêu Tinh Áo Choàng phát
điên vì ghen và gọi điện quấy rối”
“Nhìn
tranh Thịnh Thế muội muội vẽ mà xem, cả văn của nàng nữa, thật là sâu sắc”
“Quá
đỉnh, xét cả nội dung lẫn hình thức, nâng đều hơn hẳn Yêu Tinh.”
“Thịnh
Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi
game đi ”
Tô Liễu
hết toát mồ hôi lại mỉm cười mãn nguyện, đắc ý. Cuối cùng là cảm giác lâng
lâng… Cô chợt nhận ra, những kẻ rỗi hơi đã vô tình làm được một việc tốt
Haizz!
Giá như sớm biết việc post ảnh có thể giúp minh hướng dư luận, chuyển bại thành
thắng trong trận với Yêu Tinh thì cô đã sớm làm việc này rồi. Tiếp tục kéo sang
trang sau, bắt đầu có những comment lạc điệu.
“Vóc
dáng không chuẩn, ti vi màn hình ẳng, là thiếu nữ… chưa dậy thì.”
Tô Liễu
thấy cay mũi, đau khổ nghĩ ngợi: Lẽ nào mình đã ôm cả khung
tranh trước ngực mà họ vẫn nhìn qua đuợc sao? Lẽ nào cỡ B đã là số áo ngực nhỏ
nhất hay sao? Cảm giác lâng lâng lên đến tận … trần nhà…bỗng rơi phịch xuống
đất
Tiếp
tục xem
“Có
rất nhiều người trùng họ lẫn tên, cái cô Tô
Liễu trên Baidu này chắc gì là Thịnh
Thế muội muội”
“Em gái
Thịnh Thế Hoan Đằng sao lại họ Tô?”
“Chắc
không phải em ruột mà là em họ.”
“Đảm
bảo 90% là Thịnh Thế muội muội, vì hình như Chiến Ngự Lâm Lâm cũng học ở trường
đại học danh tiếng đó mà
“Hà
hà, cô bé xinh quá, lại có vẻ ngoan hiền.”
“Mĩ
nhân! mĩ nhân! mĩ nhân!”
“Thịnh
Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi
game đi!”
Tiếp
tục đọc được những lời khen ngợi, Tô Liễu kiêu hãnh đứng bật đậy. Nhân lúc tâm
trạng còn vui vẻ phấn chấn, cô chạy ra ngoài phòng khách, đứng trước tấm gương
và xoay vài vòng.
Tô Liễu
vẫn biết mình trông xinh xắn, nhưng thật bất ngờ khi mọi người còn đánh giá cô
đẹp hơn Khâu Kiều Nhan.
Hi hi
hì… Cô gái bé nhỏ xinh đẹp quay đầu lại, nói với bố mẹ đang ngồi xem tivi:
“Bố mẹ, con cảm ơn bố mẹ đã ban tặng cho con nhan sắc này”
Chẳng
buồn ngước lên nhìn, mẹ cô buông câu: “Ôi chao, vịt con xấu xí.”
Vẫn
biết chỉ là câu đùa, nhưng Tô Liễu đang lúc tâm phơi phới nên thấy không vui,
cô bĩu bĩu môi: “Con có chỗ xấu chứ? Con…” Không tìm được tính từ nào mô
tả vẽ mĩ miều tuyệt đỉnh, cô đành xuống giọng: “Hai mắt, một , miệng có
chỗ nào xấu chứ? Mẹ nói con xấu là coi thường tất cả loài linh trưởng trên đời
này đấy!
Nói rồi
cô phụng phịu quay về phòng. Lúc đóng cửa, Tô Liễu nghe thấy mẹ quay sang hỏi
bố: “Ông này, đặc điểm của linh trưởng là các ngón tay có thể tách
rời để cầm nắm, phải không? Hình như chương trình Thế giới động vật cách đây
vài hôm có nhắc tới thì phải.”
Tô Liễu
…
Chỉ một
vài phút ngắn ngủi, sau khi cô điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống trước máy
tính lật xem trang tiếp theo, hệ thống đã hiển thị: Topic đã bị xóa.
Trên QQ
biểu tượng của Doanh Vũ nhấp nháy liên hồi. Tô Liễu mở ra xem, có ba tin nhắn.
Thứ
nhất: “Haizz, Tô Tô cậu yêu cầu admin xóa topic rồi sao? Tiếc quá! Dù sao
mình cũng cảm thấy nếu để cũng không ảnh hưởng gì cả, vì trên website trường
cậu cũng vẫn còn đăng ảnh mà.”
Thứ
hai: “Ha ha ha, xóa đi cũng tốt. Đứa bạn cùng phòng mình vừa rồi xem xong
liền cao hứng chạy sang tòa nhà bên cạnh khoe ầm lên rằng cậu là mĩ nữ đệ nhất
thiên hạ rồi.”
Thứ ba:
“Mình dám chắc mạng trường cậu sẽ bị nghẽn đó, vì có nhiều người lên xem..
Đọc
xong từng dòng tin nhắn, Tô Liễu chỉ biết ngửa mặt trên trời và gửi đi những
dấu chấm lửng.
Sau đó
nói “Thật ra mình không sợ bị người khác nhìn, mình chỉ sợ những cao thủ ở
tận chân trời gốc bể nào đó Photoshop thôi. Tiểu Thích, cậu có thể tưởng tượng
được việc sẽ biến thành rùa rụt đầu hay người vượn, hay siêu nhân thậm chí là
mèo Coffe không?”
Tô Liễu
đoán, người yêu cầu admin xoá bỏ topic không ngoài anh Thịnh Hoan hoặc Tiểu
Triệt. Có điều thân phận cô hiện vẫn chưa bị lộ nên không tiện hỏi. Hơn nữa sự
việc xảy ra quá nhanh, mà cô cũng không làm gì sai trái nên không sợ. Chẳng qua
mọi người lên xem ảnh rồi bàn tán chuyện tay ba giữa cô, Tiểu Triệt và Khâu
Kiều Nhan mà thôi
Chuyển
sang giao diện trò chơi, Tô Liễu thấy Khâu Kiêu Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ,
tuy có để status: Đã ra ngoài
Cô lập
tức lên ngựa thẳng tiên hướng BOSS nhiệm vụ. Nhưng chưa được hai bước, trên
kênh thế giới đã lại lao xao bàn tán câu chuyện vừa rổi
[Thế
Giới] ice0ye: Ha ha, mình đã được nhìn ảnh của Thịnh Thế muội muội rồi, xinh
hơn Yêu Yêu nào đó nữa kia
[Thế
Giới] Hồng Nhan Phi Tuyết: Đồ ngông cuồng!
[Thế
Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Ảnh chụp thì có gì đáng nói, chẳng qua là
do góc chụp đẹp thôi. Có bản lĩnh đọ người thật việc thật.
[Thế
Giới] Bối Bối Sơn: Chân nhân chân nhân chân nhân.
[Thế
Giới] Hỏa Tinh 1+1: Tiếc là Thịnh Thế muội muội lại không chơi game…
[Thế
Giới] Tiểu Bố : Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan
Đằng, kêu em gái chơi game đi!
Tô Liễu
càng đọc càng thấy vui. Đột nhiên cô nhận thấy mình thật thông minh khi không
thừa nhận thân phận với anh Thịnh Hoan và Tiểu Triệt. Nếu không, người bị bại
lộ tính vừa rồi không phải Tô Liễu mà chính là Tiểu Ngược. Tô Liễu tự nhận mình
cây ngay không sợ chết, nếu có bị lộ danh tính cũng không sao, nhưng từ sau khi
quen biết với Doanh Vũ, trong đầu Tô Liễu chỉ mơ mộng một cảnh tượng. Tiểu
Ngược oai phong kiêu hãnh đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn bà cô Yêu Yêu bị
bắt trói trong xe tù, rồi… Nữ vương Tiểu Ngược cất tiếng cười thần sầu quỷ
khốc mà bảo rằng : Yêu già kia, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay, ha hha,ta
chính là Tô Liễu! Một tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, nhạc game chuyển
thành đoạn lồng tiếng khi độc thoại của bộ phim hoạt hình kinh điển She ra – nữ
thần mặt trời – Tô liễu… Tô Liễu.. (Đề nghị mọi người tự điều chỉnh âm lượng
khi xem).
Tô Liễu
đang mơ màng tưởng tượng, bỗng:
[Nói
Thầm ] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chào em, Tô Liễu.
Admin
kia đấy! Admin trong truyền thuyết tìm cô có việc gì nhỉ? Tô Liễu hơi sững lại.
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: chào anh, anh Admin.
[Nói
Thầml Admin Mạc Mạc Yên Vân: Người ta là chị mà.
Tô Liễu
add một icon toát mồ hôi.
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chị vừa gọi điện thoại cho em mà không được.
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Em đăng kí số điện kí túc xá, mà giờ đang nghỉ hè ạ.
Chị cứ nói trong game cũng được ạ.
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Cũng được. Là thế này công ty bọn chị dự định quay
dip quảng cáo cho Anh Hùng vào
tháng Mười Một tới. Quay người chơi thực trang của trò chơi. Thay mặt nhóm dự
án, chị có lời mời tham gia, em thấy có được
không?
Tô Liễu
vẫn nghệt mặt ra nhìn, vẫn chưa hiểu sự tình thế nào
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muôn Chết: Ah, có phải ngẫu
nhiên được bốc thăm trúng thưởng không ạ?
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Không phải thật ra là do hôm nay, chị đã thấy ảnh
chụp của em trên diễn đàn, cho rằng em rất thích hợp với kế hoạch của bên chị.
Thù lao dành cho hoạt động rất khá. Mặc dù hiện giờ chưa đặt ra định mức cụ
thể, nhưng chị đã thấy các món quà lưu niệm rồi, đẹp và cũng đều là hàng xịn
đấy. Diễn đàn… ảnh chụp… Thì ra chị Admin này cũng là người ưa tám chuyện, Tô
Liễu trầm ngâm. Có điều.. người ta nói cô hợp với
hoạt động quảng cáo của họ, nghĩa là họ thừa nhận diện mạo xinh đẹp của cô?
Cảm
giác bực bội trước câu nói đùa vừa rồi của mẹ chợt tan biến, và con tim đã vui
trở lại.
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Hey, thật xấu hổ, thực ra em cũng bình thường thôi
mà!
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Em gái khiêm tốn quá, ha ha, em thực sự rất xinh
đẹp!
Khen
nữa đi mà, khen nữa đi, thêm vài câu nữa thôi. Tô Liễu thầm nghĩ vậy, miệng
cười rất tươi, đang lúc đắc ý, thì chị Admin lại đột ngột chuyển hướng câu
chuyện
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Đúng rồi, việc làm quảng cáo tuyên truyền chị nói
vừa rồi cũng không gấp sau này chị sẽ liên hệ lại với em, trước mắt có một việc
rất quan trọng cần em gái giúp đỡ..
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muôn Chết: Việc gì à?
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chị nhờ em giải thích giúp với người chơi Thịnh
Thế Hoan Đằng là người tự động đăng bài viết và quản trị mạng không tiện khống
chế. Sau này bọn chị sẽ cố gắng xóa bỏ hoặc khóa các thông tin xâm phạm đời tư
người khác.
Tô Liễu
lặng lẽ rơi nước mắt..
Thì ra,
đây mới là trọng điểm của chị Admin, còn câu chuyện về nhan sắc của cô… mới
trẻ con làm sao, hu hu hu.
[Nói
Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Em không thể giải thích được, điều đó… Thực ra
nick này là em chơi giấu anh Thịnh Hoan.
[Nói
Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Anh ấy đã gọi điện thoại mắng cho cô bé trực tổng
đài một trận, rồi nhờ luật sư phát đơn kiện… Thôi được, chị sẽ liên hệ trực
tiếp với anh ấy. Em yên tâm, chị sẽ bí mật về nick của em. Công ty trò chơi
tuyệt đối giữ kín thông tin cá nhân của khách hàng.
Ôm tâm
trạng chán chường, Tô Liễu nhìn biểu tượng của chị Admin chuyển sang màu xám.
Vừa định bước đi, cô đã bị chị Minh Yểm kéo vào một tổ đội khoảng mười người
Nhìn kĩ
nick của các thành viên trong tổ đội nhận ra đều là bạn bè cũ trong trò Ngụy
Tấn, Tô Liễu phần nào hiếu ra vấn đề.
Cô chỉ
gặp cả nhóm một lần nhân dịp chụp COSPLAY tự phát hồi lớp mười một và đều vẫn
xưng hô bằng nick. Nhưng dù sao, cũng đã chụp mấy bức ảnh tập thể.
Năm năm
trôi qua, thiếu nữ trờ thành thanh nữ, nhưng dung mạo không thay đổi nhiều.
Thôi
được, chị Minh Yểm, em xin thừa nhận em đúnh là cô bé Tô Liễu bị bỏ rơi đang
gây xôn xao diễn đàn kia.” Tô Liễu thực thà nói.
Xuy Phong:
“Bị bỏ rơi?”
Tô
Liễu: “Vâng ạ, em đã làm xấu mặt các chị.”
Minh
Yểm; “Chuyện là thế nào?”
“Kể
ra rất dài…” Tô Liễu đành phải kể lại câu chuyện việc vô tình bị phản
bội, rồi việc gọi điện thoại tới
lăng mạ
Có
những chuyện, kể lần đầu cảm giác đau, kể lần hai thấy
sầu, nhưng kể tới lần thứ ba thì như đang kể chuyện người khác. Chỉ hơi bực tức
một chút thôi. Tô Liễu cũng kể luôn ra lí do trẻ con đưa cô tới với game Anh
hùng này. Và tất nhỉên, cô lập tức nhận đủ những lời chỉ trích nặng nề.
Sau khi
các chị lần lượt lên tiếng mắng mỏ khiển trách cô thì lại đến lượt các anh.
Thiên
Vi Thùy Xuân: “Lão Đại, em thấy việc trốn diễn đàn chưa thể xong được. Hồi
chúng ta chụp COSPLAV rất đông, mà Tô Tô thì nổi bật như một nữ vương
LoLi.”
Cái gì
mà… nữ vương Loli? Rõ ràng BOSS Sơn Âm oai phong lẫm liệt như thế. Tô Liễu sa
sầm nét mặt, đưa tay lau mồ hôi, rồi hạ nhiệt độ điều hòa xuống thêm vài độ
nữa.
Đôn Tại
Tường Giác Đẳng Hổng Hạnh: “Tôi thấy chuyện chẳng có gì, ấn tượng về một
lần gặp gỡ tình cờ từ năm năm vể trước rất dễ phai nhạt”
Minh
Yểm: “Đúng thế. Ảnh COSPLAY mà gia tộc chúng ta post lên khi đó hoàn toàn
ngẫu nhiên. Khả năng nhận ra ngườ thật gần như bằng không.”
Doanh
Vũ: “Có lẽ phải đợi thêm hai ngày nữa mới nên ra kết luận, vì khó đảm bảo
răng Tô Tô đẵ không bị chụp trộm
Tô
Liễu: “Không phải cậu thì là ai, dám post ảnh của lên diễn đàn!!!”
Giờ
càng nghĩ càng giận. Còn Doanh Vũ thì vẫn miệng phân bua: “Lão gia coi
trọng nhà ngươi nên thêm ảnh trong trò Ngụy Tấn lên diễn đàn đó chứ
Thế rồi
hai bên tiếp tục đôi co, đưa chủ đề câu chuyện đi xa tít tắp. Khi vòng quay
lại, chị nghe chị Minh Yểm tóm tắt: “Được rồi, vậy chúng ta quyết định
nâng cấp gia tộc thành hội. Cả nhà chịu khó chiêu mộ thành viên mới khai hoang.
Chúng ta không thể giúp Tô Tô trả thù ngoài đời
nhưng trong game phải cho đôi cẩu nam nữ kia một bài học. Nếu trong mấy ngày
tới đây, không ai trên điễn đàn phát hiện ra Tô Liễu chính là Tô Tô trong trò
Ngụy Tấn thì đề nghị cả nhà tiếp tục giữ bí mật. Tô Tô của chúng ta tuy không
sợ bị lộ nhưng cũng không nên tùy tiện để lộ, Phải chờ thời cơ thích hợp để dạy
cho Yêu Tinh một bài học đích đáng
Vài
ngày trôi qua, không thấy có ai phát hiện ra Tô Liễu và tấm ảnh mĩ nữ mà Doanh
Vũ đã post lén diễn đàn chính là một người. Yêu Tinh Áo Choàng vẫn bặt vô âm
tín, Bạch Tuyêt thì mê mải với Nguy Hại Tứ Phương. Không có ai tụ tập đi đánh
BOSS/ không có ai rảnh rỗi di truy sát, cuộc sống trôi qua thật yên binh.
Cuối
tuần, Tiểu Triệt kết thúc kì thực tập, anh Thịnh Hoan đưa cậu ta về và cả hai
kiên quyết mời Tô Liễu đi ăn bằng được.
Đèn
đường đã sáng, không khí trời chiếu vẫn vương chút oi ả của cái nắng ban ngày.
Ba anh em thong thả rảo bước trên phố. Tô Liễu thấy rất áy náy. Sau khi xảy ra
sự việc mấy ngày trước cô rất muốn kể hết mọi chuyện với anh Thịnh Hoan. Nhưng
không hiểu vì sao mà cô không thế mở miệng. Liếc nhìn hai người con trai đang
bước đi lặng lẽ, Tô Liễu chợt nhận ra họ có vẻ day dứt. Bởi vậy, cô lại càng áy
náy.
Áy náy
thì áy náy, nói thôi, nói thôi. Kết quả, cô chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Triệt
đã tuyên bố; “Liễu Liễu này, mình và Kiều Nhan chia tay rồi.”
Hả? Tô
Liễu ngước mắt nhìn, vẻ ngờ vực. Dưới ánh đèn đường buổi hoàng hôn, khuôn mặt
khôi ngô của cậu ta trông thật lạ. Như vừa được giải thoát
thoáng đau đớn, mà cũng như đang vui sướng.
Nếu
chia tay rồi, vậy thì…
Tô Liễu
khẽ nói: “Tốt quá, mình luôn không thích cô ta
Câu nói
này… thật vớ vẩn!
Lâm Lập
Triệt cười cười: “Nếu cậu mà thích cô ây thì mói thật là nguy ấy!”
Cậu ta
nghiêng đầu, nhìn người con gái đi bên cạnh, đột nhiên lòng nhói đau. Trong đầu
dường như vang lên giọng nói của Khâu Kiều Nhan trước lúc bỏ đi: “Tôi chửi
rủa Tô Liễu thì sao? Anh thích cô ta vậy sao còn bỏ rơi cô ta chạy theo tôi?
Lâm Lập Triệt tôi nói cho anh biết, là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi đâu
nhé! Các người đều là đám tiện nhân có số bị… đi chịu trách nhiệm? Anh điên
chắc, với thân phận của anh mà đòi chịu trách nhiệm, được thôi, thu nhập hàng
tháng trên tiên triệu thì hãy tới nhà tôi cầu hôn.”
Liễu
Liễu, thật xin lỗi, xin lỗi xin lỗi. Lâm Lập Triệt lòng không ngừng lẩm nhấm.
Đến đèn
xanh, cậu ta cố ý cầm tay Tô Liễu dắt qua đường với vẻ tự nhiên. Sau lưng hai
người, một ánh măt bực bội nhằm thẳng vào bàn tay của Lâm Lập Triệt.
Có một
quán ăn Hồ Bắc rất ngon ở cuối phố đi bộ. Đường không xa nhưng cũng không gần,
phải mất tầm hai mươi phút mới tới. Không đặt chỗ trước, đến đó giờ này phải
xếp hàng chờ rất lâu. Bởi vậy, cả ba liên đi quanh, vì dù sao cũng chưa đói
bụng.
Sở
Thịnh Hoan không hề nói gì từ lúc gặp mặt. Anh đi phía bên phải Tô Liễu, vừa đi
mở đường cho cô vừa tự cười khổ. Lúc nào cũng vậy, lúc chưa gặp thì thấy có bao
điều muốn nói. Nhưng khi gặp rồi ngoài mấy câu hỏi thăm thông thường, anh chi
còn biết im lặng.
Phía
bên kia, Tiểu Triệt lại lên tiếng: “Liễu Liễu, anh mới nhận lương. Em thích gì,
anh mua tặng em.”
“Tiểu
Triệt cậu đừng xưng anh với mình được không? Nghe mà nổi hết da gà.” Tô
Liễu nghênh mặt lên đáp “Thôi đi, chỗ tiền lương thực tập ít ỏi đó, coi như
mình không biết, cậu có thể trả lại tiền nhà tiền sinh hoạt mà hàng thang, bố
mẹ phải gửi cho cậu được rồi đấy.”
Sở
Thịnh Hoan nghe thây vậy tỏ ra thích thú.
Nhân cơ
hội đó, anh tiếp lời: “Vậy anh mua cho em nhé”
“Không
được”, Tô Liễu lắc đầu. “anh còn phải danh tiền cưới vợ này, tiền vay
mua nhà này, cả tiền mua xe nữa”
“Liễu
Liễu, sao cậu lại hiểu rõ tình hình tài chính của đàn ông bọn mình thế!”
Lâm Lập Triệt trợn tròn mắt
“Cậu
biết đấy, các bà các mẹ ở khu chúng ta vốn thích buôn chuyên mà.” Tô Liễu
lườm Lập Triệt.Cô nghĩ bạn trai tương lai của con gái bác nào vừa đẻ mấy con
chó con mình còn biết nữa là mấy chuyện vốn chẳng có gì là bí mật này
Sở
Thịnh Hoan buồn bã. Thực ra tiền nhà đã được trả hết từ lâu, xe là do công ty
cấp lạì bao cả tiền xăng dầu. Chỉ vì mẹ anh ngàv nào căn dặn phải để ra khoản
này khoản kia nên anh mớinói còn phải
trả tiền nhà hàng tháng. Không ngờ.. haizzz liệu Liễu Liễu có cho rằng anh
không đủ thực lục tài chính để mang lại
hạnh phúc cho vợ tương lai không? Liếc nhìn cô gái như một nữ quản gia bé nhỏ,
anh quyết tâm tự nhủ: Được rồi, vài hôm nữa mình phải nói với mẹ là được thưởng
một khoản tiền công hoàn thành dự án và đã trả hết tiền nhà
Ăn xong
thì trời đã tốỉ hẳn, người đi bộ rất đông,các biển hiệu chói lóa đèn nhâp
nháy.
Suốt
buổi tối, đầu óc Sở Thịnh Hoan không để tâm, trước mắt anh chỉ hiện ra hình ảnh
hai bàn tay đang bỏ anh lại rất xa. Vì vậy, trên đường về, thấy Tiểu
Triệt định vòng qua nắm tay Tô
Liễu, anh lập tức kiên quyết bước tới nhanh và cầm ngay lấy bàn tay bé nhỏ đang
chấp chới trước mắt. Sở Thịnh Hoan khẽ kéo tay cô về phía mình, cúi đầu làm ra
vẻ tự nhiên: “Cẩn thận nhé em. Tuy ở đây không đến mức như Hàn Châu nhưng
vẫn nên thận trọng, sang đường trên làn đường dành cho người đi bộ vẫn phải
ngồi xe tăng mới an toàn,”
Một câu
pha trò nhạt hết sức được anh nói bằng giọng nghiêm túc.
Lâm Lập
Triệt sa sầm sắc mặt. Còn Tô Liễu thì khựng người lại, ngoan ngoãn cười phụ
họa: “Ha ha ha ha, anh Thịnh Hoan thật thích nói đùa.”
Tô Liễu
nhìn sang bên kia đường, rồi khẽ liếc về bàn tay đang nằm trong tay anh Thịnh
Hoan lòng thầm than: Vạch sang đường thật quá dài.
Vạch
sang đường quả thật rất dài, nhưng đã đi qua anh
Thịnh Hoan vẫn quên không buông tay cô ra.
Còn cô
càng tập trung sự chú ý vào bàn tay, thì sự gượng gạo ngày càng xuất hiện rõ
nét. Cuối cùng, không thể được nữa, cô nhẹ nhàng rút tay về, nhưng bàn tay anh
tuy khẽ nắm hờ nhưng lại chặt đến bất ngờ. Làm thế nào bây Làm thế nào bây giờ?
Tô Liễu
lo lắng, mắt lén lén liếc về phía bàn tay mình lien tục, môi mấp máy nhưng
không thể thốt nên lời. Nói thế nào bây giờ?
Nói
rằng: Anh Thịnh Hoan, em không sợ khi đi qua nhưng em lại rất sợ anh, anh làm
ơn buông tay em ra ? Hay nói, làm thế này trông rất kỳ quái, nói rằng em nhớ
còn nhỏ anh một mình đeo ba chiếc ba lô đi phía trước, còn và Tiểu Triệt dắt
tay nhau líu díu theo sau. Thỉnh thoảng anh vẫn quay lại mắng bọn em đi chậm?
Tô Liễu
nghĩ mãi nghĩ mãi, trong đầu chợt xuất hiện bức tranh xa xưa năm nào. Trong ký
ức của cô: Khuôn mặt anh tuấn thoáng nét thiếu sự kiên nhẫn từ từ quay lại, bực
tức mắng: “Hai đứa chân đã ngắn lại còn lề mề, chẳng trách luôn bị người
khác bắt nạt”
Nhớ tới
bộ dạng bực bội vì sốt ruột của anh, Tô Liễu thấy trong lòng âm áp lạ, tâm thế
cũng như thoải mái hơn. Nhưng đôi mắt long lanh của cô thỉnh thoảng vẫn liêc
trộm anh.
Một
lần, hai lần, ba lần. Haizz, vẫn thây thật kỳ
quái
Không
quay đầu sang song vẫn cảm nhận được, Sở Thịnh Hoan cố gắng phớt lờ ánh mắt vừa
nghi hoặc vừa ngượng ngùng của Tô Liễu. Anh cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng
trong lòng vẫn dấy lên cảm giác mình thật lôi thôi nhếch nhách. Cảm nhận về làn
da ấm mịn truyền từ lòng bàn tay vào tới tận tim anh khiến trái tim đập rộn
ràng và run rẩy.
… Run
rẩy. Biết chắc tay mình đang run như bị điện giật, Thịnh Hoan vội buông
tay ra, vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy kinh hãi của Tiểu Triệt. Mất mặt
quá… Trong lòng anh lẩm nhẩm ba từ đó, rồi đột nhiên anh thấy tức giận, nỗi
giận không rõ nguyên nhân. Chỉ là cầm tay Liễu Liễu dắt đường thôi mà, sao hai
đứa đều nhìn anh như kẻ đại bất đạo thế, có điều… hình như chính anh cũng
thấy như vậy. Để che gỉẵu sự ngượng ngùng, Sở Thịnh Hoan quay sang bên trái và
hỏi như không có chuyện gì: “Liễu Liễu em ạnh phải không? Vừa rồi anh thây em
run… run.”
Rỏ ràng
anh muốn phủ nhận hành động mấl mặt vừa rồi của mình, sau khi nói một câu
khổ hiểu như thế anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên sự bối rối và
ngượng ngùng
Ngay cả
người vốn suy nghĩ hết sức rõ ràng như Tô Liễu cũng đột
nhiên cũng thấy bối rối. Cô sờ sờ vào cánh tay, vỗ thử lên má, hết sức kinh
ngạc nghĩ: lẽ nào đúng là vừa rồi mình đã 1ạnh đến phát run? Lẽ nào bàn tay run
rẩy kia không phải là taỵ anh Thịnh Hoan? Tô Liễu thoảng nghĩ tới hình ảnh hầm
để xe tối như mực bọn cướp hung hăng, một người con trai điềm tĩnh lạ lùng
và… đôi bàn tay khẽ run lên. Liệu có phải là, liệu có phải là anh Thịnh Hoan
đang xấu hổ? Trong đầu vừa xuất hiện suy luận này, mắt và tai Tô Liễu bỗng thấy
tỉa chớp lóe sáng, tiếng sấm nổ đùng đùng, sao rơi khắp mặt đất. Choáng váng.
“Vừa
rổi có gió, giờ hết lạnh rồi ạ.” Tô Liễu đành phải thừa nhận “sự
thực” rằng mình vì muốn làm điệu nên đã ăn mặc phong phanh
“ừ,
vậy thì tốt rồi.” Sở Thịnh Hoan hờ hững đáp, sắc mặt rất phức tạp, hai tay
nắm chặt anh cau mày nghĩ: nếu sau này vẫn thế, nếu cô chỉ cần mở to hai mắt
nhìn anh chớp chớp là anh lại run rẩy và… không thể làm gì được nữa… Anh
ngước đôi mắt khô khốc lên nhìn trời. Những vì sao nháy mắt cười bộ dạng thê
thảm của chàng quân tử.
Tô Liễu
lặng im không nói, Sở Thịnh Hoan thoắt thoắt
vui, Lâm Lập Triệt trầm tư suy nghĩ, ba người chìm trong ba tâm trạng riêng
khác nhau, khiến con đường trở nên ngắn hơn.
Hôm
sau, Tô Liễu theo mẹ tới nhà bà ngoại mấy ngày. Khi cô trở về, anh Thịnh Hoan
đã quay lại Hàng Châu. Lâm Lập Triệt thì giam
mình tự học tiếng Anh, hình như có người bà con sẽ tài trợ cho cậu ta đi du
học.
Mấy
ngày liền không vào game, Tố Liễu có chút cắn rứt. Gia tộc vừa nâng cấp thành
hành hội, thời điểm giêt quái hết sức cần người, thế mà cô lại vắng mặt trong
lúc “tổ quốc nguy nan”, quả thực là có lỗi với đất nước, với hành hội, với gia
tộc
Trong
lúc cô đang ăn năn, kênh chat hành hội chợt bật. Tô Liễu nhận ra gia tộc mình
đã nhập vào một hành hội tên gọi “Hoa Lệ Phi Thăng”.
[Hành
Hội] Giản Yết Tính Trừu Phong: Mẹ Kiếp, bà mày lại bị người cùa hành hội Tân
Tinh giết rồi. Sao muôn yên ổn luyện cấp thôi mà cũng khó thế chứ.
[Hành
Hội] Nguyên Thất Thập: Lũ chó Nguy
Hại và Tiểu Trục, một tay ôm gái một tay sát hại đàn bà con gái nhà người khác.
[Hành
Hội] Doanh Vũ: Bạch Tuyết em phải rõ ràng cho anh, hoặc là đi theo hẳn, hoặc là
hắn phải nghe em.
[Hành
Hội] Quả Tảo Bạch Tuyết: Em xin lỗi, em xin lỗi anh, xin lỗi. Chị Trừu Phong,
chị đang ở đâu để em tới gặp chị.
[Hành
Hội] Giản Yết Tinh Trừu Phong: Lạy thánh Ala. Không liên quan gì tới cô. Tôi
chỉ ngẫu hứng than thở vậy thôi- Còn nói chuyện e sẽ vượt sức chịu đựng.
[Hành
Hội] Yên Yên: Đúng thế, bọn chúng quả là quá
sức không biết điều
Tô Liễu
đọc một lượt thấy có tin nhắn của Cố Phi: ‘Mình nhìn mà chỉ muốn đập cho thằng
cha đó một trận thòi.”
“Có
phải bọn Nguy Hại Tứ Phương lại gây sự gì không?” Tô Liễu hỏi.
Thật ra
việc này cũng không nằm ngoài dự đoán. Vì tuy rộng nhưng khu vực luyện câp có
hạn. Gia tộc thành thành hội, đất chật người đông, những mâu thuẫn kiểu này không
có cách nào hòa giải. Chỉ có một cách duy nhất là… chiến đấu”Ưhm.”
Cố Phi trả lời ngắn ngọn.
“Nguy
Hại cư xử với Bạch Tuyết thế nào?” Im lặng một lúc Tô Liễủ hỏi tiếp.
“Bề
ngoài thì rất tốt, những nơi Bạch Tuyết có mặt người của Tân tình đều không ra
tay giết hại chúng ta, có điều…” dừng lai chốc lát, Cố Phi gõ liền một
mạch: “Có điều theo như lời Bạch Tuyết phó hội trưởng Mĩ Diêm Ngưu
Ngưu rất hay gây sự với Bạch
Tuyết, mà Nguy Hại lại rất xem trọng con bò đó.”
Tô Liễu
trầm ngâm, vừa than thở với Doanh Vũ được mấy câu, đã thấy Lão Đại hô hào trên
kênh hành hội: “Để giành bảo địa luyện cấp, chuẩn bị chiến đấu với hành
hội Tân Tinh”.
Vậy là,
trận chiến hành hội nổ ra dữ dội. Mười mấy ngày sau đấy, ngày nào Tô Liễu cũng
ngập chìm trong chém giết và bị giết, mất trang bị rồi lại kiếm trang bị. (Các
hành hội trong một nước chém giết nhau, nick sẽ bị đỏ và bị mất các trang bị
đang có.)
Số
lượng thành viên của Hoa Lệ Phi Thăng không nhiều, đẳng câp cũng không cao.
Nhưng người nào người nấy đeu hiếu chiến, phải ấm ức chịu cảnh bị chèn ép bao
lâu nay nên đều không sợ chết, không sợ tiêu tiền, ngay như Tô Liễu cùng lắm
chi cả tiền tiêu vặt của tháng sau để mua Nguyên Bảo phòng lúc hồi sinh tại
chỗ.
Lúc mọi
người đã chuẩn bị tính thần chiến đấu trường kỳ, phía hành hội Tân Tinh gửi bồ
câu đưa thư tới xin hòa giải
Nguy
Hại khéo léo trình bày, đại ý là hắn ta không muốn cho Bạch Tuyết phải khó xử,
đồng thời cũng rất ngưỡng mộ chí khi quân tử của Lão Đại… Cuối cùng, hắn ta
nói mọi người đều là người trong một nước, hai hành hội nên để dành sức lực để
đối phó với bên ngoài chứ không nên tàn sát lẫn nhau. Thay vì tranh giành bảo
địa như hiện giờ, chi bằng đôi bên hợp sức đi công chiếm các kho tư nguyên dồi
dào trong các thành trung lập trên địa đồ.
Lão Đại
rất anh minh, nhân cơ hội này liển đưa ra vấn để phân chia bảo địa luyện cấp và
các nguyên tắc chung sống hòa bình.
Cuối
cùng, mâu thuẫn giằng co giữa hai bên đã được giải quyết.
Họa lệ
phi thăng vẫn chịu thiệt một chút, nhận về mình chừng 40% tư nguyên. Nhưng như
thế đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Ngoài ra, bên ngoài bắt đầu có những lời
bóng gió: Nguy Hại Tứ Phương yêu mĩ nhân hơn cả giang sơn. Quả Táo Bạch Tuyết
đã biến cây thiết bổng của hắn thành chiếc giũa móng tay.
Tô Liêu
và Cố Phi nghe vậy toát cả mồ hôi hột, trên UT vang lên một giọng nói vui vẻ:
“Ai dza không phải như thế ,Nguy Hại sẽ không làm như thế..”
“Đam mê
nữ sắc, hôn quân vô đạo ư?” Tô Liễu không kìm được liền tiếp lời Bạch
Tuyết. Kết quả bị Cố Phi túm ngay lấy cơ hội này chê cười việc cô dùng sai
thành ngữ.