Thiên ngoại thiên, sự cô tịch vạn cổ bất biến vẫn âm thầm lưu chuyển, bước
lên bậc thềm lót đá ngọc xanh, máu trên vai Hành Chỉ nhỏ giọt suốt dọc
đường. Bỗng nhiên không biết mắt hoa hay chân mềm, Hành Chỉ ngã xuống
bậc thềm, vết thương dùng Chỉ thủy thuật đóng băng bỗng lại rách ra, một ngọn lửa phun trào, Hành Chỉ nhíu mày, một lần nữa ngưng tụ pháp thuật
cố gắng áp chế ngọn lửa đỏ.
Vết thương không thể nào liền lại… Thì ra thần lực của hắn đã cạn đến mức này rồi sao…
Xem ra cho dù không có kiếp nạn này, sinh mạng thần minh của hắn cũng sắp đi đến hồi kết.
Thần… thật sự đã bị ông trời ruồng bỏ!
Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn tinh hà lơ lửng trên Thiên ngoại thiên, bật cười
thành tiếng: “Nếu luận về lạnh lùng bất nhân, thế gian này có ai hơn được
ông, tạo ra để dùng, phế rồi lại vứt… Sức mạnh thần minh sánh ngang với
Thiên đạo gì chứ, đúng là hồ ngôn loạn ngữ, bây giờ nghĩ lại, bất luận là ai
cũng đều là vật bị ông đùa giỡn trong bàn tay.” Hắn thở dài, hơi thở bay đi
thật xa trong bầu trời Thiên ngoại thiên, “Trời cao bất nhân!”
Cảm khái xong, Hành Chỉ nhìn lên bậc thềm dường như vô tận, một tay ôm
vết thương trên vai đè ngọn lửa xuống, tiếp tục từng bước từng bước đi lên.
Không biết đi bao lâu, bậc thềm dài cuối cùng cũng kết thúc, ở đó có một
bình đài rộng, Hành Chỉ bước lên thần đàn, bước chân trang nghiêm, đến [1]
giữa thần đàn, kim quang rực rỡ lập tức bao bọc cả người hắn, lấp lánh trong đôi mắt đen.
[1] Bình đài: nền đất bằng phẳng trên cao
Hắn cúi người quỳ một gối xuống đất, thần lực truyền vào thềm đá ngọc
xanh, trên thần đàn hình tròn, có ánh sáng khác hiện lên từ dưới đất, giống
như lần lượt chiếu rọi theo quy luật sắp xếp của tinh tú trên trời, bố
cục tuy không trật tự nhưng lại hài hòa một cách bất ngờ. Theo pháp lực
của Hành Chỉ truyền xuống, trong ánh kim quang kia có thể mơ hồ nhìn
thấy những bóng người, họ cũng như Hành Chỉ, thân mặc áo bào to rộng,
động tác tư thế mỗi người một vẻ.
Đây vốn là nơi các thần minh đến mỗi khi thương nghị những chuyện trọng
đại, mỗi vị thần đều có vị trí của mình, cảnh tượng này là tàn tích của
ngàn năm trước còn để lại ở đây. Rất lâu trước đây, chúng thần vẫn còn,
mỗi một quyết định đều phải thông qua sự đồng ý của nhiều người mới có
thể thực hiện, nhưng nay chỉ còn một mình Hành Chỉ ở đây…
Hắn muốn đặt bốn phong ấn bên ngoài Khư Thiên Uyên ở nơi này.
Gắn kết phong ấn và Thiên ngoại thiên vốn không khó. Chỉ trong chốc lát,
Hành Chỉ đã cảm nhận được trong không khí vạn năm bất biến của Thiên ngoại
thiên có một luồng gió nhẹ, mang theo chướng khí của Khư Thiên Uyên, vô
cùng nhỏ bé nhưng lại khiến người ta dễ dàng bắt được.
Hắn có thể tưởng tượng được ở ngoài Khư Thiên Uyên lúc này, các tiên
nhân sẽ có biểu hiện vui mừng thế nào, lập tức phá kết giới, sau đó sập cửa
Khư Thiên Uyên xuống, yêu thú sẽ không thoát ra nữa…
Hành Chỉ rã rời quỳ trên mặt đất một lúc, cuối cùng áp chế tất cả đau đớn,
ánh mắt ngưng tụ, không nhìn những bằng hữu xưa lấy một lần, chỉ nhìn
chăm chú vào bậc thang, giống như lúc đến, từng bước từng bước đi xuống, ai cũng có thể mềm yếu, ai cũng có thể luyến tiếc dĩ vãng, nhưng Hành
Chỉ không được, hắn còn có việc phải làm, còn có người phải cứu.
Máu trên vai thấm uớt áo, theo cánh tay chảy xuống ngón tay, nhỏ giọt xuống đất, Hành Chỉ quá chăm chú vào đường đi nên không hề quay đầu, hắn
không thấy trên thần đàn nhuộm đẫm máu mình, kim quang rực rỡ kia rất
lâu không tắt.
Rời khởi bậc thềm ngọc xanh, Hành Chỉ lập tức cưỡi mây bay di, lúc này
Thiên ngoại thiên đã gắn liền với Khư Thiên Uyên, hắn tìm đến nơi chướng khí nồng đậm nhất, chẳng mấy chốc đã vào trong Khu Thiên Uyên, trong
bóng tối rất khó phân biệt phương hướng, hắn tìm một lúc mới thấy một
đốm sáng nhỏ. Hắn tức tốc tiến về phía trước, nhưng lúc đến đuợc bên
cạnh Thẩm Ly thân hình bỗng chững lại.
Hắn thấy nàng đang nhắm mắt, lặng lẽ ngủ say, sắc mặt bình yên, dường như đã mơ một giấc mộng đẹp.
Hành Chỉ nhất thời không nỡ gọi nàng, hắn đã từng thấy dáng vẻ Thẩm Ly khi
ngủ, mày nhíu chặt, hơi thở mỏng manh, giống như lúc nào cũng đang đề
phòng, chỉ cần bên cạnh có người mưu đồ bất chính, nàng có thể lập tức
nhổm dậy bóp chết đối phương ngay.
Dáng ngủ an nhiên thế này thật vô cùng hiếm thấy.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, tiêu hủy Khư Thiên Uyên chẳng qua chỉ là
một pháp chú, nhưng niệm xong pháp chú rồi, mỗi một bộ phận sụp đổ của Khư
Thiên Uyên sẽ rút đi một phần thần lực của hắn, nếu là trước đây, thần
lực bị rút đi chỉ khiến hắn có chút mệt mỏi thôi, nhưng bây giờ không
được nữa rồi. Khư Thiên Uyên biến mất sẽ tiêu hao toàn bộ sức mạnh của
hắn…
Rèm mi Thẩm Ly khẽ động, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Hành Chỉ cười
nhạt đứng trước mặt mình, Thẩm Ly cũng không nhịn được mà cong khóe
môi: “Mơ một giấc mộng đẹp, tỉnh lại đã thấy chàng, thật còn gì bằng nữa.”
Vậy sau này ngày ngày ta sẽ cho nàng những giấc mơ đẹp, ngày ngày để nàng tỉnh lại bên cạnh ta…
Hành Chỉ mấp máy môi, những lời hứa này cuối cùng không thể nào thốt ra
được. Hắn chỉ cười cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy gì mà vui như vậy?”
“Vừa rồi ấy” Nàng nói, khóe môi lại cong lên nụ cười mĩm không kìm nén
được: “Ta thấy chàng nằm trên chiếc ghế lắc phơi nắng dưới giàn nho,
trong tay cầm quyển sách chưa đọc hết, ngủ rất bình yên. Ánh nắng thật
ấm áp, xuyên qua giàn nho, từng đốm từng đốm rải xuống mặt chàng, đẹp
đến mức
khiến ta không dời mắt đi được.”
Hành Chỉ đưa tay xoa lên gương mặt cười nhạt của nàng, hắn cũng mĩm cười theo, nhưng cổ họng lại tắc nghẽn không nói nên lời.
Hiểu được cảm xúc trong lòng hắn, Thẩm Ly lại hỏi: “Lúc đó sao chàng lại
nhặt ta về vậy?”
Hành Chỉ dường như nhớ ra điều gì đó, lắc đầu cười nói: “Thật sự chưa từng
thấy con phụng hoàng nào xấu đến mức không giống ai như vậy, nên muốn
nhặt về để quan sát kĩ xem.” Giọng hắn dừng lại một chút, “Nhưng thật
may là vì hiếu kỳ nên đã nhặt về.”
Thẩm Ly hơi bất mãn lẩm bẩm: “Sau khi ta mọc lông cũng đẹp lắm mà”
“Thế này là đẹp nhất rồi.” Hành Chỉ ôm Thẩm Ly vào lòng, lặng lẽ tựa vào
nhau một lúc, “Thẩm Ly, nàng có sợ không?”
“Có một chút. Nhưng được chàng ôm thì sẽ không sợ nữa.”
“Ta sợ lắm.” Có lẽ Thẩm Ly sẽ có kiếp sau, nhưng sau khi hắn chết, có khi
sẽ hồn phi phách tán, có khi sẽ hóa thành một dải sinh cơ trong đất
trời… Hắn ôm chặt Thẩm Ly hơn, “Nàng trốn đi cùng người khác thì ta sẽ nghĩ quẩn
đó”
Thẩm Ly ngẩn ra, tiếp đó cười nói, “Hành Chỉ thần quân mất tự tin vào bản
thân như vậy từ bao giờ, trong Tam giới này còn ai có thể sánh được với
chàng?”
Hành Chỉ không đáp, Thẩm Ly chỉ nghe bên tai có tiếng tụng niệm pháp chú khe khẽ, những chú văn đó giống như hóa thành một đạo kim quang, lướt qua
bóng tối của Khư Thiên Uyên rồi biến mất xung quanh, Thẩm Ly ngẩn người, đột nhiên xiềng xích trói nàng truyền đến nhiều chấn động, Thẩm Ly
hỏi: “Khư Thiên Uyên sắp sập rồi sao?”
“Khu Thiên Uyên quá lớn, nếu lập tức đổ sập e là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, pháp chú này sẽ khiến nó dần dần sụp đổ từ ngoài vào trong.”
Thẩm Ly bất lực bật cười: “Nhìn mình từ từ chết đi thế nào sao… Hành Chỉ,
thật sự quá nhẫn tâm.”
Nơi mềm yếu nhất trong tim Hành Chỉ như bị câu nói này đánh vào thật mạnh,
hắn chỉ thở nhẹ, đè nén đau đớn khắp cơ thể, vết thương trên vai lại
rách ra, hắn không kêu rên mà nén lại, không nhíu mày lấy một lần, chỉ
xoa
đầu Thẩm Ly nói: “Xin lỗi… Để nàng phải cùng sợ với ta”
Thẩm Ly nhìn hắn một lúc, cuối cùng dùng đầu đập nhẹ vào ngực hắn, bất
lực nói: “Ai bảo chàng xin lỗi, ta đang xót cho chàng mà!”
Phải gánh vác quá nhiều, ngay cả chết cũng không thể chọn cách thống khoái
hơn một chút, đời này của Hành Chỉ đã bị sức mạnh không nhìn thấy của
Thiên đạo kia trói buộc… Hành Chỉ nghe lời này, ánh mắt dừng trên
người Thẩm Ly, cuối cùng chỉ cười cười, “Cảm giác được thương xót, cũng
được
lắm.”
Thần minh đứng quá cao, đừng nói là phàm nhân, ngay cả tiên nhân cũng chỉ có thể ngước nhìn, bọn họ sẽ ngưỡng mộ, sẽ sùng bái, sẽ kính sợ, nhưng sẽ
không dùng thái độ khi nhìn kẻ yếu mà nhìn họ, ai lại bi thương vì sự
bất lực của thần minh, ai lại thương xót cho sự cô tịch của họ, tất cả
đều quên rằng thần minh vô tình không phải vì không có trái tim có thể
động tình, mà
chỉ vì bị trói buộc quá chặt.
Nàng khẽ động tay, nhưng lại bị xiềng xích khống chế động tác, Thẩm Ly cụp
mắt, bỗng thấy xiềng xích lại rung lên, Thẩm Ly nghe thấy tiếng “rắc
rắc” từ xa truyền đến, xiềng xích khóa đôi tay nàng bỗng vỡ vụn, biến
thành những khối sắt vô tri rơi xuống một nơi sâu thẳm nào đó.
Thẩm Ly ngẩn ra nhìn Hành Chỉ, có lẽ là ảo giác, nàng cảm thấy huyết sắc
trên mặt Hành Chỉ đang chầm chậm bị rút đi từng phần. Hành Chỉ quay đầu, tránh ánh nhìn của nàng, không biết nhìn về hướng nào: “Có lẽ cửa lớn
của Khư Thiên Uyên đã sập rồi. Xiềng xích này từ cửa lớn thông đến, dùng để khống chế phong ấn Hỏa, cũng để rút đi sức mạnh của phong ấn Hỏa,
cân bằng lẫn nhau.” Hắn dừng lại, “Thẩm Ly… Cửa lớn sập rồi, chắc
chúng ta
không ai ra ngoài được nữa.”
“Ừ.” Thẩm Ly gật đầu, nàng đưa tay vòng qua eo Hành Chỉ, “Ngay từ đầu đã
không định ra rồi. Như vậy thật tốt quá.” Nàng tìm một vị trí yên ổn
trong ngực hắn, áp mặt mình vào, thoải mái thở phào một tiếng, “Từ lâu
đã muốn
làm như thế này, chàng không biết ta nhẫn nhịn khổ sở đến thế nào đâu.”
Hành Chỉ khẽ ngây ngẩn, bỗng hắn bật cười ôm lấy Thẩm Ly.
©STENT
Âm thanh sụp đổ trong Khu Thiên Uyên càng lúc càng đến gần, nhưng Hành Chỉ và Thẩm Ly dường như không hề nghe thấy gì cả, chỉ lặng lẽ tựa vào
nhau, giống như trốn được vào một cảng tránh gió an toàn nhất, mặc kệ
bão táp mưa sa bên ngoài.
Một tiếng “Bùm!” khác với những âm thanh sụp đổ trước đó truyền đến.
Hành Chỉ nhíu mày, quay đầu nhìn, một ngọn lửa cực nóng chém đôi bóng
tối hỗn độn trong Khư Thiên Uyên. Thẩm Ly thò đầu ra khỏi ngực Hành Chỉ,
thấy bóng tối bị ngọn lửa sáng rực đốt thủng một lỗ, nàng nhìn thấy sắc
mặt ngạc nhiên của các tiên nhân bên ngoài, cũng nhìn thấy Phụng Lai
đang từng bước đạp trên bụi đất tiến đến.
Khóe môi Thẩm Ly khẽ động, ánh sáng trên người hắn quá chói mắt, khiến
Thẩm Ly không nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhưng hơi thở kia chỉ cần cảm nhận một lần là nàng biết ngay.
Mỗi một bước của hắn đều không nhanh không chậm, nhưng phút chốc đã đến bên cạnh Thẩm Ly, hắn xoay bàn tay, trong chớp mắt đã thu đi độc hỏa trên
vai Hành Chỉ, hắn nhìn Hành Chỉ, tiếp đó ánh mắt lại dừng trên người
Thẩm Ly, nhìn kĩ ngũ quan của nàng một lượt, Phụng Lai mấp máy môi,
nhưng cuối cùng lại quay đầu đi, nhìn bóng tối thăm thẳm của Khu Thiên
Uyên, tiếp
tục đi về phía trước: “Hãy mang cả phần của mẫu thân con mà sống tiếp.”
Vừa dứt lời, Thẩm Ly bỗng cảm thấy một sức mạnh cực lớn quấn quanh thân
mình, một ngọn lửa đỏ rực bao bọc lấy nàng và Hành Chỉ, kéo họ về hướng
có ánh sáng bên ngoài Khư Thiên Uyên.
Đến khi Thẩm Ly sực tỉnh lại mới biết hắn muốn làm gì, lòng nàng vô cùng
rối loạn, xuyên qua màn lửa chỉ thấy bóng dáng chói mắt của người đó mỗi lúc xa dần, không được… nàng còn chưa nhìn rõ, còn chưa cảm nhận được rõ, không được…
Nàng muốn thoát ra khỏi sự bao bọc của ngọn lửa, nhưng toàn thân lại không
chút sức lực, bóng tối trong Khu Thiên Uyên càng xa dần hơn, sức mạnh
này đặt họ yên ổn trên mặt đất rồi mới biến mất, Thẩm Ly đưa tay níu
giữ, nhưng chỉ kịp chạm được vào một tia ấm áp cuối cùng.
Rõ ràng là ngọn lửa nóng bỏng đến vậy, nhưng lại chẳng khiến người ta mảy may thương tổn…
Ánh mắt nàng đuổi theo hướng ngọn lửa biến mất, cửa lớn của Khư Thiên Uyên
đã không còn, chỉ để lại một động huyệt màu đen trong không trung giống
như xé ra một vết thươg trên bầu trời, còn luồng ánh sáng Phụng Lai đưa
họ ra cũng mất tăm mất tích.
Ngón tay Thẩm Ly khẽ run, trong lúc hoang mang, bỗng vai nàng nóng lên, Thẩm Ly ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hành Chỉ dựa lên vai nàng, máu từ
miệng hắn tuôn trào như suối.