Sáng sớm hôm sau, nó dậy từ 5h sáng vì từ khi về Việt Nam đến giờ chưa khi nào mà nó được ngon giấc cả. Nó lúc nào cũng mơ thất cơn ác mộng đó, cơn ác mộng về lần đầu gặp hắn. Mỗi khi nó cố nhớ về những chuyện tiếp theo xảy ra trong cơn ác mộng đó thì đầu nó đau như búa bổ. Thật sự nó rất tò mò tại sao hắn lại biết tên nó và điều khiến nó ngạc nhiên hơn là hắn rất giống cậu bé trong ác mộng ấy. Không suy nghĩa nhiều nữa, nó ra ngoài đi thể dục.Tay nó vừa định vạn chốt cửa đi ra ngoài thì hắn cũng đi xuống và trong Bộ thể thao nhe nó
Nó mặc một bố thể dục màu trắng có pha chút ánh tím. Nhìn nó trong lớp mặt nạ da người này mà vẫn giữa nét đẹp của một thiên thần làm tim của ai đó khé đập. Còn hắn thì sao nhỉ? Hắn chưng luôn một cây đen luôn. Chợt hắn lên tiếng hỏi nó.
– Cô đi bộ – Giọng hắn lạnh tanh không cảm xúc.
– Ờ.- Đáp lại câu hỏi của hắn là cá nhìn thờ ơ của nó.
– đi chung đi ? – Hắn hỏi
– Cũng được. – Nó đáp lại
Thế rồi nó và hắn cùng đi Bộ quanh nhà nó vì nhà nó quá là rộng. Vừa đi tai nó đẹp headphone làm hắn muốn hỏi về …………… Hà Linh cũng không được. Hắn đâm ra chán nên cũng đeo headphone vào luôn.
Đến 6.15 am nó và hắn cùng trở về nhà để chuẩn bị đi học. Về nhà mà hai người kia chưa đậy, nó liền bảo quản gia chuẩn bị cái loa.
– Tôi cho 2 người 5 phút nếu không ra khỏi nhà. – Giọng nó lạnh như Tản băng nghìn năm như hàng ngày
Và trên lầu bây giờ chỉ có tiếng ” Bốp” “Uỳnh” …….. Và đó chỉnh là tiếng vợ chồng nhà Hàn- Trang bật dậy và ra khỏi giường và hậu quả là người này va vào người kia gây nên những tiếng đó.
Sau 4’15 giây thì vợ chồng Hàn- Trang đã xuống nhà.
– Tốt, sớm 45 giây. – Nó nói làm hai người kia thở phào.
Cả 4 ngồi vào ăn sáng tranh thủ thời cơ bà quản gia đi ra với tập giống dầy cộp trên tay. Thấy bà quản gia nó phất tay ý bảo bà quản gia phát đi. Sau khi bà quản gia phát hết Đống giấy đấy cho hắn, Hàn, Trang thì Hàn hỏi:
– Đống gì đây?- Hàn vừa nhìn vào tấm giấy xong liền quay ra hỏi nó.
– Nội quy nhà.- Nó nói mà ba người kia cũng giật mình.
– Quản gia bà đọc hết Nội quy đi. – Nó bảo
Bà quản gia chất giọng to, rõ ràng cất tiếng nói :
– Mọi người hay nghe đây.
Điều 1 : Cấm không được về nhà sau 11 giờ nếu không được cô chủ cho phép
Điều 2: Cấm không tuỳ tiện đưa người lạ vào nhà.
Điều 3: Không được động vào đồ, vào phòng cô chủ khi chưa được phép.
..,………………………..
Điều 100: Phải học thuộc nếu quy và ai vi phạm sẽ dọn dẹp khu biệt thự 2 tháng.
Bà quản gia đọc xong làm 2 người thở phù nhẹ nhõm còn hắn vẫn lạnh lùng. Anh xong, nó lên phòng để thay quần áo và Trang điểm để còn đi học.
6.45 am
Nó xuống nhà với Bộ đồng phục của nhà trường và thấy mọi người đang chờ mình để đi học. Cả ba à không chỉ có Trang và Hàn rủ nó đi chung nhưng nó không chịu vậy nên hay người này cũng bỏ cuộc và có một người …………..” Hụt hẫng”. Nó đi xe buýt còn lại những người kia là đi những con siêu xe của mình để khoe độ giàu có của gia đình.
6.50 am
4 người tới trường. Nó thì đi thẳng lên lớp còn ba người phải ở lại vì bọn Fan hâm mộ đứng đầy dưới sân trường. Vào giờ học, điện thoại nó kếu và hắn bắt đầu có hơi chút tì mò.
Ehhh ohhh
Sinh con ra bằng câu hát ru quen thuộc
Dìu đôi chân mong con lớn không (Con lớn khôn, nghe lời mẹ)
Dù mồ hôi thấm vai chỉ cần thấy con cười Là những âu lo phiền muộn tan trôi
Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười)
Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ
Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay)
Thả vào mây nhẹ nhàng đưa theo cơn gió
Mai này con lớn lên Mang ngàn lời ca cất lên
Đem một tình yêu thiết tha, giúp cha dang đôi tay ôm lấy vai mẹ Mai này con lớn lên
Kiên cường vượt qua bão giông
Chỗ dựa bình yên khi hoàng hôn xuống bình minh ấm bên mẹ mãi thôi
Uh la la la la la lal a la
Uh la la la la la lal a la
Con nay đã lớn không muốn phụ giúp mẹ những việc giản đơn mà
Thu dọn dẹp nhà cửa, giặc giũ quần áo cứ để con no mà
Con nhận ra một điều là
Con không cần nữa những món quà Đôi tay con giờ đây có thể đảm nhận hết mọi công việc nhỏ trong nhà.
Nghe lời mẹ dặn, không làm mẹ tổn thương, không khiến mẹ phải lo Nghe lời mệ dặn, soạn bài vở chu đáo, học chăm ngoan ngày ngày
Ấn nút nhớ, thả giắc mơ, con chìm vào những vần thơ
Đổ đong đầy, chà hao gầy, ưu phiền trong mẹ tan theo làn mây
Ấn nút nhớ thời gian hãy ngưng quay lại
Đổ cơn mưa yêu thương đến đây (Mang đến đây, bao nụ cười)
Chà mạnh đi vết chai sạn trên tay mẹ
Thả đi giấc mơ này (Chắp cánh con tung bay) Thả vào mây nhẹ nhàng đưa theo cơn gió
Mai này con lớn lên
Mang ngàn lời ca cất lên
Đem một tình yêu thiết tha, giúp cha dang đôi tay ôm lấy vai mẹ
Mai này con lớn lên
Kiên cường vượt qua bão giông
Chỗ dựa bình yên khi hoàng hôn xuống bình minh ấm bên mẹ mãi thôi
Uh la la la la la lal a la
Uh la la la la la lal a la
Nghe bản nhạc này nó cũng biết người gọi là mama nó vì nó đã cài nhạc chuông riêng cho từng người thân. Lấy điện thoại ó sách cặp đi luôn làm bây giờ là 3 chứ không còn là 1 người nữa. Ra ngoài, nó áp điện thoại ên tai để nghe
– Alo, con gái đó hả. – Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của người mẹ Hiền của nó.
– Dạ, con nghe. – Nó đã bớt lạnh vì chỉ khi người thân nó mới như vậy.
– um, tối nay ta và papa và Anh hai còn cũng về để tham dự bữa tiệc dành cho những người thừa kế trong tương lai, con có đi không.- Mẹ nó hỏi
– Dạ con không đi. Mà hơn nữa mẹ cũng biết đại tiểu thư nhà họ Nguyễn là tiểu thư Bí ẩn mà. – Nó nói vs mẹ
– Um được r con gái ạ. Bye con nha. – Mẹ nó cúp máy
Liệu tối nay nó có đến không? Hay nó đến với một thân phận nào đó? Mời mọi ngời đón đọc