Bơi Đêm

Chương 5: Giúp tôi cởi quần áo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Hội học sinh tổ chức tuyển thành viên mới.

Trong hội trường nhỏ, Điền Tư ngồi ở giữa xem xét sơ yếu lý lịch của cô gái trước mặt, trên đó viết một dòng chữ đậm: Chu Lai.

Chu Lai đối diện với một hàng thành viên của Hội học sinh, cảm thấy đầu óc mình choáng váng, thậm chí còn hơi buồn nôn. Cô đưa tay ra sau lưng, dùng móng tay cái bấm mạnh vào hổ khẩu, toàn thân căng mình như một sợi dây. Cô muốn vào Hội Học sinh, bởi vì bố mẹ cô mong muốn cô vào.

“Trước hết hãy giới thiệu về bản thân em.” Giọng điệu Nguyễn Lệ dịu dàng, tay cầm bút viết bên cạnh tên cô: Quá căng thẳng.

Chu Lai hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra: “Chào các anh chị, em tên là Chu… à Chu Lai.”

“Đừng căng thẳng,” Điền Tư cười hiền hòa, “Anh đã xem sơ yếu lý lịch của em rồi, em rất xuất sắc.”

Mặt Chu Lai đỏ bừng lên ngay lập tức, hơi nóng khiến mái tóc mềm rũ xuống, bám vào trán.

Giọng nói của Điền Tư rất giống CV mà cô thích, dịu dàng mà từ tốn. Hơn nữa, dáng vẻ của anh cũng khiến trái tim cô đập rộn ràng.

Điền Tư dựa theo những điều trên sơ yếu lý lịch để hỏi cô.

Chu Lai đối diện với đôi mắt của Điền Tư, trong lòng vừa thấy an tâm, vừa thấy xao xuyến.

“Được rồi, hỏi đến đây thôi, kết quả cuối cùng sẽ có vào thứ Hai tuần sau.” Điền Tư nói với cô.

“Cái đó,” Chu Lai nhẹ nhàng hỏi, “Sơ yếu lý lịch có thể trả lại cho em được không ạ?”

Rất ít khi thấy người xin lấy lại sơ yếu lý lịch của mình, Điền Tư sững người một chút rồi gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Anh đưa sơ yếu lý lịch cho Chu Lai, động tác đưa tay khiến tay áo co lên, lộ ra vết tích nhàn nhạt trên cổ tay.

Đó là dấu vết anh để lại hôm qua khi quấn quýt với Hồ Già ở nhà nghỉ nhỏ, qua một đêm, màu sắc đã nhạt đi chút ít, như đóa hồng được để qua đêm.

Chu Lai nhận lấy sơ yếu lý lịch, Điền Tư nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt đã bình thản như thường.

Chu Lai bước ra khỏi hội trường nhỏ, bạn bè xung quanh ngay lập tức vây quanh hỏi han cô.

“Thế nào, thế nào? Điền Tư có đẹp trai lắm không? Là một người rất nice phải không?”

Chu Lai ôm lấy sơ yếu lý lịch của mình, còn hơi lơ đãng mà gật đầu. Cô vừa nãy đã nảy ra một chiêu, mượn cớ lấy sơ yếu lý lịch để có tương tác với Điền Tư.

Tâm trạng con người thật kỳ diệu, mấy phút trước cô còn cảm thấy bồn chồn lo lắng, nhưng khi Điền Tư nhìn cô, cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi, cô được tôn trọng.

Đúng, là tôn trọng, Điền Tư rất tôn trọng cô.

Chu Lai kể lại trải nghiệm phỏng vấn của mình với bạn bè.

“Vậy rốt cuộc là ai đang hẹn hò với vị soái ca này vậy!” Có người rú lên như khỉ.

“Cái gì, anh ấy có bạn gái rồi à?” Người bên cạnh hỏi.

“Nghe nói anh ấy và phó hội trưởng là một cặp, chính là cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh kia kìa!” Một kẻ nhiều chuyện vội nói chen vào.

Chu Lai lập tức liên tưởng đến Nguyễn Lệ bên cạnh Điền Tư, khuôn mặt nhỏ, làn da trắng, lông mày đôi mắt đều mang một vẻ trong trẻo, ôn hoà của vùng Giang Nam.

“Tớ biết cô ấy, đúng là khá xứng đôi, nhưng cảm giác như thiếu chút gì đó…” Chu Lai thầm than thở.

“Chết tiệt.” Tiếng chửi của người bên cạnh cắt ngang lời cô.

Chu Lai quay đầu lại, Hồ Già lướt qua vai cô, vẻ ngoài giống như con lai, đôi lông mày kiêu ngạo nhíu lại, hàng lông mi rậm như đánh phấn mắt, sống mũi cao thẳng, bước đi ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ tự do phóng khoáng.

Sức hút mà Chu Lai muốn chẳng phải đã đến rồi sao?

*

Điện thoại của Điền Tư từ nãy đến giờ cứ rung liên tục.

Anh không cần đoán cũng biết là Hồ Già. Trường Quyến Trung vẫn luôn quản lý điện thoại nghiêm ngặt, vì Hồ Già nên anh mới mang theo điện thoại bên mình.

Khi anh đến hồ bơi, Hồ Già đã bơi qua bơi lại một vòng rồi. Hồ bơi do trường Trấn Trung đầu tư xây dựng với chi phí khổng lồ nhưng chỉ mở cửa vào ngày trình diễn mẫu, Điền Tư không biết Hồ Già đã lấy chìa khóa hồ bơi như thế nào. Đôi khi anh cảm thấy, Hồ Già dường như không thuộc về thế giới này, trên người cô luôn có một cảm giác xa cách và thoát tục.

Hồ Già bơi đến bên Điền Tư rồi đột ngột tạt nước về phía anh.

Điền Tư bất ngờ bị cô làm ướt cả người, lớp vải quần áo dính bết vào người.

Hồ Già bật cười, cô luôn thích nhìn Điền Tư bị cô trêu chọc, điều này khiến cô cảm thấy mình chiếm thế thượng phong.

“Tâm trạng tốt hơn chưa?” Điền Tư hỏi cô.

Cô luôn liên lạc với anh mỗi khi tâm trạng không tốt, anh biết.

Hồ Già không nói gì, chỉ chậm rãi kéo Điền Tư xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay anh.

Thân nhiệt của Điền Tư luôn cao hơn Hồ Già nửa độ, thoải mái như nước ấm vậy, khiến cô muốn dán vào người anh.

Nhưng đối với Điền Tư, thân nhiệt của Hồ Già luôn như người bị bệnh, hoặc bị gió lạnh đóng băng, mang theo cả chút đáng thương.

“Lên đi, dưới nước không lạnh sao?” Anh nhẹ nhàng nói với cô. Hồ Già không để ý đến anh.

Điền Tư do dự một lúc mới đưa tay kia, vén phần tóc dính trên má cô ra sau tai.

Bao nhiêu lần rồi, đối mặt với mỗi cử chỉ của Điền Tư, Hồ Già luôn cười nhạo anh, khiến anh thậm chí không dám chạm vào cô, sợ lại khiến cô chế giễu thêm. Nhưng ngược lại, cơ thể anh lại như một đấu trường cho cô, để cô trút sự giận dữ và dục vọng của mình lên người anh.

“Khá đẹp đấy.” Đó là câu nói đầu tiên của cô.

Hồ Già nhẹ nhàng vẽ nguệch ngoạc lên vết đỏ trên cổ tay anh, “Người khác có biết đây là do áo ngực để lại không?”

Liên tưởng đến trải nghiệm bị cô trói buộc, Điền Tư có chút không vui gọi cô: “Hồ Già.”

“Không thích nghe tôi nói lời cợt nhả à?” Hồ Già vừa liếm liếm cổ tay Điền Tư, vừa nhìn chằm chằm anh.

Cảm giác tê dại như con rắn nhỏ bơi vào trong lòng Điền Tư, hình ảnh Hồ Già trong làn nước vừa giống như Liêu Trai của anh, lại vừa giống như Ngọc Quan Âm của anh. (*)

(*Liêu Trai là tác phẩm văn học cổ điển của Trung Quốc ghi lại những câu truyện về ma quỷ, yêu tinh.)

“Không phải cậu thích nhất nhìn tôi khiêu gợi sao? Lần trước dẫn cậu đi chơi ở hồ nước, tôi từ dưới nước lên là cậu đã cương rồi.”

Hồ Già cười lạnh nói với anh: “Điền Tư, cậu đúng là con chó vừa đứng vừa nằm.”

Điền Tư im lặng, không nhìn Hồ Già nữa.

Cô lại sắp bắt đầu phát điên rồi.

Hồ Già kéo Điền Tư vào phòng thay đồ.

Đóng cửa lại, Hồ Già tựa lưng vào cửa cười tủm tỉm nhìn anh.

Bộ đồ bơi buộc dây màu trắng như ánh trăng mặc trên người cô càng làm làn da cô trở nên mê người, bộ ngực tròn đầy quyến rũ.

“Tôi phải đi đây.” Điền Tư cảm thấy thái dương mình đang căng thẳng, “Công việc bên Hội học sinh vẫn chưa làm xong.”

“Được thôi, cậu cởi quần áo giúp tôi, cậu sẽ được đi,” Hồ Già nói với giọng điệu thoải mái, “Liễu Hạ Huệ à, điều này không khó đúng không?” (*)

(*Liễu Hạ Huệ (柳下惠) là một nhân vật lịch sử nổi tiếng thời Xuân Thu, ông là biểu tượng cho người quân tử gặp “sắc dục” mà tâm không bị nhiễu loạn.)

“Nếu dám cương lên, tôi sẽ tháo dương v*t của cậu ra.” Cô nói.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.