Bơi Đêm

Chương 15: Sóng ngầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong tivi, Conan lần theo manh mối, ánh mắt nhìn thẳng, xác định hung thủ.

Hồ Già theo ánh sáng lúc sáng lúc tối, chăm chú nhìn Điền Tư một lúc rồi lại áp đầu vào ngực anh.

Có một khoảnh khắc, Hồ Già đột nhiên nghĩ đến “Tây Du Ký”, cảm thấy như cô như đang nghe nhịp tim của người trong lòng mình.

“Nhịp tim hơi không đều, khó trách lúc nãy nói chuyện kỳ quặc vậy.” Hồ Già cau mày nói với Điền Tư, đón lấy ánh mắt bất đắc dĩ của anh.

“Xem phim cho tử tế đi.” Cô nói.

Hồ Già bò xuống khỏi người Điền Tư rồi ngồi bên cạnh anh.

Tay anh để rất gần tay cô, chỉ cần duỗi ngón tay ra là có thể chạm tới.

Nhưng hai người không ai tiến thêm bước nữa, vừa không hấp tấp, vừa không đủ can đảm.

Khi tập phim chiếu xong là vừa đúng 9 giờ.

Bên ngoài vẫn mưa gió, Điền Tư cầm điện thoại gọi xe cho cô.

Hồ Già thong dong đứng một bên cửa sổ sát đất nhìn sấm chớp mưa to bên ngoài.

“Mưa to thật đấy, gần giống như hôm chúng ta đi hồ nước…” Hồ Già quay đầu nói với anh bằng giọng điệu mệt mỏi.

Điền Tư đang bận gọi xe, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi cô: “Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?” Lời lẽ anh thành khẩn và khiêm tốn.

Thực ra Điền Tư đã nghe cô nói gì rồi, anh chỉ không muốn tiếp tục câu chuyện ấy, lần hẹn hò ở hồ nước đó là lần đầu tiên họ vào khách sạn.

“Không có gì.” Hồ Già như không có gì rồi quay đầu lại.

Điền Tư tiếp tục nghiên cứu chuyện gọi xe.

Vì ngày bão nên khó gọi xe hơn hẳn, bây giờ đã hơn trăm người xếp hàng đợi.

“Gọi được không?” Hồ Già từ xa hỏi anh, cô thướt tha như hoa loa kèn nhưng anh không ngửi thấy mùi hương.

“Đang xếp hàng, cậu chờ một chút.” Điền Tư an ủi cô nhưng càng giống như đang an ủi chính mình hơn, trai đơn gái chiếc, anh không dám để cô ở lại qua đêm.

Đợi đến 10 giờ rưỡi vẫn chưa gọi được xe.

Điền Tư bắt đầu có hơi cam chịu, anh chắc chắn là không hợp với ngày mưa.

Trong nhóm trường cũng gửi thông báo tạm nghỉ học một ngày mai, Hồ Già nhận được tin này liền reo hò vạn tuế.

“Thôi đừng gọi nữa, để tôi tìm xem gần đây xem có nhà nghỉ rẻ nào không, tôi qua đó ở một đêm.” Hồ Già lướt điện thoại.

Cô có ngân sách eo hẹp, lật đi lật lại trong app chỉ để tìm nhà nghỉ nhỏ nào có giá dưới 100 tệ.

Hồ Già chọn một chỗ, Điền Tư liếc nhìn ảnh giới thiệu, biển hiệu đèn neon nhỏ xíu nằm trong khu dân cư, bên trên viết khách sạn Tình Duyên, còn có một tấm biển bị hỏng. Xung quanh nhà trọ trông vừa đen vừa bẩn, chắc là thường có mấy người xã hội lui tới. Hệ thống hiển thị khách sạn cách đây chỉ 400 mét, Hồ Già thấy rất hài lòng, đang định đặt.

“Lát nữa cậu cho tôi mượn ô ra ngoài nhé.” Cô nói.

Hồ Già vốn định mượn danh nghĩa bạn bè để hành hạ Điền Tư, nhưng lời anh vừa nói khiến cô không nỡ ra tay.

Không có người tự do nào muốn gánh vác sức nặng tình cảm của người khác, Điền Tư bảo cô đừng trêu chọc anh nữa, nếu không thì Hồ Già cũng thấy phiền phức.

“Cậu đừng đặt vội.”

Điền Tư trong lòng bắt đầu căng thẳng.

Một cô gái xinh đẹp thế này ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

Từ lần đầu quen Hồ Già, Điền Tư đã cảm thấy trong lòng cô không có ý thức về sự an toàn, cứ khiến anh phải lo lắng cho cô.

“… Vẫn nên ở nhà tôi đi, nhà tôi có phòng trống, để tôi dọn dẹp là được.” Điền Tư nghĩ rồi lại bổ sung thêm câu, “Cậu ở một mình ở bên ngoài, cô chắc chắn sẽ không yên tâm đâu, tôi cũng vậy.”

“Mẹ tôi sẽ không lo cho tôi đâu.”

“Vậy tôi lo cho cậu.”

Anh nói với cô.

Hồ Già nhíu mày, không nói gì với anh nữa.

Điền Tư này thật mâu thuẫn, không chịu để cô trêu chọc nhưng lại dịu dàng quá đỗi.

Điền Tư lấy chăn gối, ga giường từ phòng ra cho cô chọn.

Một bộ trắng, một bộ xám, tất cả đều cùng kiểu với khách sạn, không có chút hơi người.

Hồ Già nhìn qua rồi tùy tiện chọn một cái, Điền Tư giúp cô bọc xong rồi lại giục cô đi tắm, đi ngủ, giống như khi còn nhỏ vậy.

Cô tắm trong phòng tắm của anh, áp lực nước từ vòi sen vừa vặn, thoải mái, xối trôi đi sự mệt mỏi.

Khi cô bước ra ngoài, tấm gương mờ đi bởi một lớp hơi nước, Hồ Già dùng tay quệt đi vệt nước, ngắm nhìn khuôn mặt mình như trong phim truyền hình.

Trước đây khi vào khách sạn với Điền Tư, hai người chơi đến điên cuồng, cô có thể khiến anh bắn liên tiếp bốn, năm lần, Điền Tư lúc đầu luôn bảo thủ và xấu hổ, sau khi chơi thoải mái rồi cứ nhìn chằm chằm mặt cô, như thể muốn nhìn đến thủng một lỗ. Tính cách anh truyền thống và kín đáo, dù cô làm anh sướng thế nào cũng không chịu rên lên thành tiếng, trừ khi Hồ Già tức giận, Điền Tư mới hừ mấy tiếng như nịnh nọt, thuận theo lời cợt nhả của cô.

Hồ Già không biết tại sao, bộ dạng hôm nay của anh lại khiến cô cảm thấy chua xót trong lòng.

Có lẽ là do thời tiết, cô nghĩ, là vì mưa quá to.

Khi ra ngoài, Điền Tư vẫn đang xem phim.

Chỉ có điều anh đã đổi sang một bộ phim chủ nghĩa hiện thực thơ mộng Pháp, nhân vật chính vỡ vụn và bi thương.

“Tôi đi ngủ đây.” Cô nói.

“Ừ,” Điền Tư gật đầu với cô rồi lại nói, “Cậu có quen giường không, để tôi hâm cho cậu cốc sữa bò uống rồi ngủ.”

Hồ Già nhăn mũi, “Thôi, từ nhỏ tôi đã không thích uống thứ đó rồi, tôi đi ngủ đây.” Nói xong, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Càng về khuya, cơn mưa càng to, sấm đánh mấy tiếng liên tiếp.

Hồ Già nhân dịp này xem một vụ án mạng, tinh thần cô căng thẳng, đến 1 giờ vẫn chưa ngủ được.

Căn phòng khách Điền Tư nhường cho cô cũng đen kịt, trên tường còn treo mấy bức phác thảo chân dung anh vẽ hồi nhỏ.

Phòng lâu không có người ở, bây giờ có cô vào dùng, quả thực cảm thấy hơi rùng rợn, mặc dù giường rất mềm, ga giường vỏ gối anh thay cho cô cũng còn mùi hương dịu nhẹ của bột giặt, trong lòng Hồ Già cứ cảm thấy bồn chồn, cô thực sự muốn lay Điền Tư dậy, bảo anh nhìn cô ngủ rồi hãy đi.

Hồ Già lẻn ra ngoài, cô muốn uống cốc sữa cho dễ ngủ.

Kết quả cô đang uống sữa ừng ực thì anh đã nghe tiếng đi ra.

“Uống lạnh không tốt cho dạ dày, để tôi hâm nóng cho cậu rồi uống.” Điền Tư nói với cô, giọng anh vẫn tỉnh táo.

“Uống xong rồi.” Hồ Già lắc lắc cái chai không, Điền Tư chỉ có thể nhận lấy rồi ném vào thùng rác, nắp thùng đóng lại tạch một tiếng.

“Ngủ không được à?” Anh hỏi cô.

“Ừ,” Hồ Già đột nhiên nảy ra ý tưởng nói với anh: “Tôi có thể ngủ trên sàn phòng cậu được không? Tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu.”

Anh cười rồi từ chối cô: “Có giường không ngủ lại đòi ngủ sàn là kiểu gì thế?”

“Cậu cứ coi như tôi sợ nên không ngủ được đi.” Hồ Già nói.

“Vậy cậu ngủ giường đi, tôi ngủ sàn.”

Điền Tư nói.

Hồ Già nằm lên giường Điền Tư, anh trải chỗ nằm dưới đất.

Có lẽ là vì có người bên cạnh, ý thức của Hồ Già cuối cùng cũng bắt đầu mơ màng.

Điền Tư ở bên cạnh vẫn trằn trọc, anh sợ làm cô thức giấc nên nén tiếng trở mình thật thấp, sột sột soạt soạt.

“Là tôi làm cậu ngủ không được à?” Hồ Già hỏi Điền Tư với giọng lơ mơ vì buồn ngủ.

“Không phải,” anh nói, “Có cậu hay không, tôi đều không ngủ được.”

“Cậu bị mất ngủ à?” Cô mơ màng nỏi tiếp.

“Ừ, ngủ đi.”

“Sao đoạn đối thoại này giống hôm ở hồ nước nhỉ.” Hồ Già lẩm bẩm một tiếng trong cơn buồn ngủ.

Điền Tư im lặng cười cười, còn chưa kịp nói gì, Hồ Già đã lờ đờ trở mình xuống, vén chăn rồi chui xuống nằm cạnh anh, cách một đoạn, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ anh. “Chúng ta ngủ cùng nhau đi, tôi cảm thấy cậu khó chịu lắm, đây là phục vụ vì bạn bè đấy.” Hồ Già nói xong, cằm tựa lên vai anh, nhẹ nhàng thở đều, rõ ràng là đã vào giấc ngủ nông.

Điền Tư ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng tay vuốt lên mái tóc dài của cô.

Cơn mưa bên ngoài chảy vào trong ký ức.

Giống như lần ở hồ nước.

Hồ nước ngoại ô là nơi Hồ Già lần đầu hẹn gặp mặt anh.

Đầu tháng 9 là lúc thời tiết vô cùng vô lý, cô cũng vậy, dám lẻn vào hồ nước bơi lội.

Trăng thật đẹp, cô ở bên bờ nước, quay lưng về phía anh cởi quần áo, bờ vai trần trắng nõn, vòng eo thon như cành liễu người xưa bẻ xuống, cô thậm chí còn không mặc áo ngực bên trong, Điền Tư liếc nhìn một cái liền ngượng ngùng quay mặt đi, lại sợ người khác đi qua nhìn thấy cô mà lo lắng đảo mắt nhìn quanh.

Đợi anh quay đầu lại chỉ nghe tiếng tõm một cái, Hồ Già đã bơi vào trong nước.

Trăng treo cao hiện lên rõ ràng, mặt nước lăn tăn gợn sóng lấp lánh, đã qua rất lâu rồi vẫn không thấy Hồ Già ngoi lên.

Điền Tư sốt ruột nên chính mình cũng lội xuống nước, bơi vào chỗ sâu bên trong rồi gọi tên Hồ Già, anh thực sự sợ cô chìm dưới đó.

Câu chuyện sau đó giống như Liêu Trai vậy, nữ quỷ quyến rũ thư sinh.

Hồ Già có ý xấu lặn bơi phía sau anh rồi vọt lên ôm lấy anh, nở một nụ cười ranh mãnh.

Phản ứng đầu tiên trong lòng Điền Tư là tạ ơn trời đất, cô bình an vô sự, phản ứng thứ hai là may quá, cô vẫn mặc đồ bơi, phản ứng thứ ba mới là anh bị lừa rồi, Hồ Già đang trêu chọc anh.

Điền Tư mím môi bơi về.

Hồ Già cũng đi theo rồi lên bờ, ở phía sau cười ha hả.

Khi bơi lên bờ, toàn thân Điền Tư đã ướt sũng, dáng vẻ chật vật, khổ sở, nhìn Hồ Già lại đẹp như nàng tiên cá.

“Cậu đợi tôi với.” Cô ở phía sau anh, miệng càu nhàu như rất bất mãn, đuổi theo kéo anh, bám lấy anh.

Điền Tư tránh cô như tránh bệnh dịch, lùi về phía sau hai bước, tay anh đặt lên tay cô, định gỡ cô ra.

Nhưng Hồ Già mặc đồ bơi, làn da kia mềm mại, ánh mắt kia ướt át nhìn anh, vừa bướng bỉnh, vừa sáng ngời, Điền Tư đột nhiên cảm thấy mình mềm nhũn, không có sức lực.

Lúc này trên trời đổ xuống một trận mưa to.

Điền Tư thầm nghĩ trong lòng không xong rồi.

Hôm đó, họ bị mắc kẹt ở ngoại ô, gọi xe không được.

Hai người chỉ có thể tìm một nhà trọ đơn sơ ở gần đó để nghỉ ngơi, nhà trọ lúc này chỉ còn một phòng trống một giường.

Tình huống tệ hại hơn là, cách âm phòng ở đây rất kém, phòng bên cạnh họ ở một cặp tình nhân đang nồng cháy, tiếng rung giường cứ triền miên, liên tục.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.