Trong Giang Nam, nếu nói cán bộ có ảnh hưởng lớn đến Trương Thanh Vân thì phải nhắc đến phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Dương Hân. Dù cuối cùng quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Dương Hân không thể thông qua khảo nghiệm, nhưng trong quá trình phát triển của hắn thì Dương Hân cũng từng là một mục tiêu.
Nếu nói đến Dương Hân thì cũng phải nhắc đến một quá trình chìm nổi, sau khi hắn không còn là phó thư ký trưởng tỉnh ủy thì đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ủy ban cải cách, cuối cùng liên quan đến vụ án một nhóm xí nghiệp nhà nước mua sắm không đúng mục đích. Dù đây không phải là sai lầm nghiêm trọng nhưng tổ chức vẫn thay đổi hoàn toàn cách sử dụng với Dương Hân.
Bây giờ Dương Hân là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Giang Nam, hắn được phân công quản lý dân tộc tôn gáio và các công tác khác, sắp xếp như vậy có thể nói dần đưa Dương Hân ra khỏi trung tâm quyền lực, giống như chính thức cho ra rìa.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Sau khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì đã từng gặp qua nhiều bạn cũ, duy nhất chưa từng tiếp xúc với Dương Hân. Nhưng trước tết thì Dương Hân đã dùng danh nghĩa cá nhân viết cho Trương Thanh Vân một phong thư dài, bên trong không quá mức ôn chuyện, cũng không muốn kéo quan hệ, chỉ dùng thân phận một cán bộ lão thành để đề xuất vài ý kiến với Giang Nam.
Những ý kiến này có liên quan rất rộng, rong đó trọng điểm là vấn đề liên quan đến công tác của các cán bộ đã có tuổi. Dương Hân phản ánh với Trương Thanh Vân, công tác cán bộ ở Giang Nam có sự khác biệt quá lớn, cũng không có chính sách quốc gia về nhà ở, chữa bệnh và an dưỡng xứng đáng cho các cán bộ lão thành về hưu.
Đối với những cựu chiến binh, những cán bộ lão thành nhưng có cấp bậc không cao, muốn được phân phối nhà ở và chế độ y tế thì phải tự bỏ tiền túi ra. Điều này làm cho rất nhiều cựu chiến binh nổi giận nhưng không dám nói gì, vì sự khác biệt này cũng thúc đẩy đám cán bộ có tuổi về hưu mà không chịu ủy quyền, còn cố gắng công tác để mưu cầu danh lợi.
Cán bộ lão thành cấp tỉnh là như thế, như vậy cán bộ cấp huyện còn trầm trọng hơn, quy tắc ngầm như vậy tạo nên những ảnh hưởng tiêu cực cho toàn bộ chính đàn Giang Nam, vì vấn đề này mà Dương Hân đưa ra ví dụ là Hà Khôn.
Dương Hân nói, nếu dựa theo cấp bậc thì Hà Khôn sau khi về hưu sẽ được nhận đãi ngộ cấp chính bộ, nhưng lần này Hà Khôn từ thủ đô quay về Giang Nam an dưỡng mà cục cán bộ lão thành lại hạ xuống nửa cấp. Trước mắt Hà Khôn chi nhận được đãi ngộ cấp phó bộ ở Giang Nam, nếu nói từ tận đáy lòng thì Trương Thanh Vân cũng không có nhiều toan tính với ý kiến của Dương Hân. Hắn hiểu Dương Hân, trước kia người này thường sử dụng chút quyền mưu, làm người thường không hợp thời, vì vậy mới bị đẩy ra ngoài, tất nhiên điều này cũng làm Dương Hân không thoải mái.
Ngày xưa là người phát triển khí thế ở Giang Nam, bây giờ lại suy sụp, tương phản là rất lớn. Ngày xưa đến tết thì Dương gia xe cộ nườm nượp, nhưng bây giờ lại chẳng còn gì, Trương Thanh Vân còn nghe được một điều đáng chê cười lưu truyền trong chính đàn Giang Nam.
Đề tài này nói về Dương Hân, khi hắn được điều về hội nghị hiệp thương chính trị thì vừa đúng lúc các lãnh đạo đổi xe mới. Lúc đó tỉnh ủy chính quyền nói về phong cách, đều xuất nên đổi xe lớn.
Cuối cùng tất cả lãnh đạo trong hội nghị hiệp thương chính trị đều có xe mới, chỉ có Dương Hân còn đi xe cũ, chuyện này có lẽ do người ta cố ý gây nên, nhưng hắn cứ canh cánh trong lòng, vì vậy hắn mới quyết định phản ánh tình huống với sở tài chính.
Lúc đó một vị phó chủ tịch được phan công quản lý sở tài chính nghe xong sự việc, cộng thêm vào là người này có quan hệ với Dương Hân, vì vậy mới ra chỉ thị cho Dương Hân được đổi xe mới. Nào ngờ vừa đổi xe thì vấn đề xảy ra, lúc đó chính đàn Giang Nam đã cười vào mặt vì Dương Hân phải ăn quả đắng mà chẳng biết làm gì, Dương Hân mất mặt mà không có chỗ nào nói ra, không thể trút giận.
Nếu chỉ xem xét vào những sự kiện kia thì có thể thấy Dương Hân đã hoàn toàn thất bại, vì vậy căn cứ vào các loại nguyên nhân để phân tích thì không khó thấy được tâm tính của Dương Hân vào lúc này. Nhưng dù là thế nào thì vấn đề Dương Hân nói ra vẫn là thực tế, vì có liên quan đến Hà Khôn nên Trương Thanh Vân rất quan tâm. Nếu liệt kê ra thì Trương Thanh Vân đến Thanh Giang, hắn bắt buộc phải đến khu cán bộ lão thành để xem sự việc là thế nào.
Khu cán bộ lão thành được xây dựng ở ngoại ô phía bắc, nơi đây đã rời xa nội thành Thanh Giang, lại dựa vào núi. Nhiều năm trước nơi đây là bệnh viện của bộ đội, bây giờ được xây dựng thành khu cán bộ lão thành, sau đó xây dựng và cải tạo thêm vài chục năm, cuối cùng trở thành một khu an dưỡng chủ yếu cho các cán bộ cao cấp ở Giang Nam khi về hưu.
Khu cán bộ lão thành do cục cán bộ lão thành của tỉnh Giang Nam cai quản, nhưng vì nó nằm ở Thanh Giang nên thị ủy chính quyền Thanh Giang cũng bỏ ra không ít tâm huyết. Trương Thanh Vân đột nhiên muốn đến thăm khu cán bộ lão thành, cũng làm cho đám cán bộ ở Thanh Giang phải bận rộn tay chân.
Đoàn xe đi đến khu cán bộ lão thành, xe dừng lại, đoàn người đi bộ vào cổng. Lãnh đạo quản ký khu cán bộ lão thành đã sớm nhận được điện thoại và chờ sẵn ở cổng, Trương Thanh Vân cau mày, hắn quay đầu nhìn Chung Lăng rồi nói:
– Anh Chung, tôi đến đây cũng chẳng phải thị sát, tất cả đều là những cán bộ lãnh đạo cũ, bắt lãnh đạo cũ phải chờ là có ý gì? Trước đó chẳng phải chỉ bảo nên nói một tiếng thôi sao, cần gì phải làm cho hương vị thay đổi?
Chung Lăng lui ra phía sau một bước, hắn cười nói:
– Chẳng qua tôi sợ nơi đây không có sự chuẩn bị, chủ tịch quan tâm đến khu cán bộ lão thành, vì vậy chúng tôi phải chuẩn bị một chút, có lợi cho vấn đề đẩy mạnh hiệu suất.
Trương Thanh Vân cười cười tán thành lý luận cao của Chung Lăng, sau khi bắt tay với mọi người, hắn bắt đầu được mọi người vây quanh đi xem xét hoàn cảnh khu vưc. Đơn giản chỉ là thăm viếng trung tâm vật lý trị liệu, tiếp kiến những đoàn bác sĩ chăm sóc và chữa bệnh cho các lãnh đạo, biết rõ các thiết bị, cách thức xây dựng…
Khi đi được nửa đường thì Trương Thanh Vân đột nhiên chỉ vào một gian phòng ở khu Tây Sơn, hắn nói muốn vào xem, cử động của hắn làm cho Chung Lăng và các nhân viên theo đoàn trở tay không kịp.
Vương Cương Vân có ánh mắt sắc bén, hắn nhìn thấy vẻ mặt do dự của khu trưởng Liễu, vì vậy mà hỏi rõ ngọn nguồn, cuối cùng mới biết căn nhà kia là của Hà Khôn.
Vương Cương Vân nhíu mày, khu trưởng Liễu cũng cảm thấy không ổn, hắn nói:
– Các vị lãnh đạo, đó là căn nhà của bí thư Hà, chúng tôi sắp xếp cho anh ấy ở đây, khu nhà này mới làm xong chưa lâu, bí thư Hà cũng chỉ mới vào ở một khoảng thời gian mà thôi.
Vương Cương Vân nhịn không được trầm giọng nói:
– Khu trưởng Liễu, chủ tịch không hỏi anh những vấn đề này, anh nên dẫn đường cho chủ tịch đến thăm bí thư Hà.
Khu trưởng Liễu lúc này mới gật đầu:
– Mời chủ tịch đi bên này, đường này trực tiếp đến nhà của bí thư Hà.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
– Không vội, không vội, nói đến vấn đề này thì tôi có chút hứng thú. Khu trưởng Liễu, tôi thấy dưới tình huống bình thường thì bí thư Hà phải ở khu Đông Sơn mới đúng chứ? Như vậy khu Tây Sơn và Đông Sơn khác nhau ở điểm nào?
Trương Thanh Vân vừa nói ra khỏi miệng thì tình cảnh đã lặng ngắt như tờ, không những vẻ mặt các lãnh đạo khu cán bộ lão thành biến đổi lớn mà ngày cả vẻ mặt đám nhân viên đi theo Trương Thanh Vân cũng cực kỳ kinh ngạc. Chung Lăng là bí thư thị ủy Thanh Giang, tất nhiên hắn hiểu ngay ý nghĩa lời nói của Trương Thanh Vân.
Chung Lăng biết rõ khu cán bộ lão thành ở Thanh Giang, hắn biết bên trong thì Đông Sơn và Tây Sơn có sự khác biệt, Đông Sơn là khu vực dành cho các quan viên trên cấp chính bộ và thường ủy tỉnh ủy nghỉ ngơi, mà Tây Sơn chính là nơi nghỉ dưỡng lão của các cán bộ ủy viên tỉnh ủy và phó bộ.
Nhưng mọi việc đều không có gì tuyệt đối, ngoài quy tắc ngầm thì cũng có nhiều phương diện khó khăn. Dù sao công tác cho cán bộ lão thành cũng rất mẫn cảm, có những tình huống hoàn toàn không dựa theo tiêu chuẩn, có chút tình huống phải xem xét lãnh đạo. Vì vậy khu Đông Sơn và Tây Sơn không những có điều kiện khác nhau, hơn nữa người bên trong có bao nhiêu khác biệt? Khó thể nói cho rõ ràng.
Có rất nhiều cán bộ cấp phó ở Đông Sơn, cũng có rất nhiều cán bộ tỉnh ủy ở Tây Sơn, nếu xem xét tinh tế thì không có mấy người cấp chính bộ ở Tây Sơn. Vấn đề này căn bản không đáng chú ý, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân lại quan tâm, hương vị sẽ đổi.
Khu trưởng Liễu của ban quản lý khu cán bộ lão thành còn rất trẻ, hắn đeo một cặp mắt kính gọng vàng có vẻ rất giỏi giang, nhưng Trương Thanh Vân vừa hỏi xong thì gương mặt hắn đã đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào. Phải một lúc lâu sau hắn mới nói:
– Chủ tịch, quả thật là có chút căng thẳng về nhà ở, Đông Sơn thật sự không còn không gian sắp xếp, đáng lý ra chúng tôi có kế hoạch tìm một khu quy hoạch mới ở phía thị ủy Thanh Giang, nhưng bí thư Hà lại kiên quyết với ý kiến của mình…
– Còn nữa, điều này…Vấn đề này chúng tôi đã có báo cáo cho cục cán bộ lão thành, lãnh đạo cục đã phê chỉ thị…
Trương Thanh Vân nhìn quanh và cảm thấy bầu không khí xấu hổ, hắn cười cười rồi khoát tay nói:
– Không cần căng thẳng, tôi chỉ hỏi qua một chút mà thôi. Dù thế nào thì các anh cũng thiếu suy xét ổn thỏa trong lúc xử lý vấn đề, các anh phải xem xét lại, tránh lần sau lặp lại sai lầm.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói:
– Công tác cán bộ lão thành rất quan trọng, cũng rất mẫn cảm, chính tôi cũng đã làm công tác cán bộ lão thành, biết rõ những điều khó xử ở bên trong. Nhưng dù có bao nhiêu khó khăn thì chúng ta phải làm tốt công tác an dưỡng cho các cán bộ kiệt xuất và công thần, nếu không thì hạch tâm của chúng ta nằm ở đâu?
– Tôi biết hạch tâm chính là không có lời thừa gây bất lợi cho đoàn kết, có người đặt nghi vấn với công tác cán bộ lão thành, như vậy đã nói rõ công tác của chúng ta làm chưa đúng chỗ, điều này phải khác biẹt với các công tác truyền thống khác.
– Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, chúng ta vào thôi. Bí thư Hà cũng đã có tuổi, chúng ta không nên đi nhiều, chỉ cần vài đồng chí chủ yếu vào thăm hỏi vài lời là được.