Bố Y Quan Đạo

Chương 1161: Về Giang Nam



Trương Thanh Vân về Giang Nam cực kỳ an phận.

Nói là an phận vì lần này số người ra ngoài tiếp đón do thư ký trưởng văn phòng chính quyền Mao Hàn dẫn đầu, tổng cộng chỉ có ba bốn người (kể cả lái xe), nhưng thực tế thì Trương Thanh Vân quay về đã chú định không thể an phận.

Dân chúng khắp nơi ở Giang Nam nghe nói và chạy đến, phóng viên cả nước tập trung ở sân bay, cửa khách quý ở sân bay chật như nêm. Vì trước đó không dự đoán trước tình huống nhưng phía sân bay cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, thuyên chuyển rất nhiều cảnh sát đến áp dụng quản chế ở đường ra.

Mao Hàn biết được tình huống và nhanh chóng báo cáo tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc ra chỉ thị khẩn cấp, yêu cầu phó bí thư Trần Hiểu đến sân bay tự mình nghênh đón Trương Thanh Vân. Vì suy xét ở vấn đề an toàn nên sân bay không có bất kỳ nghi thức gì, Trương Thanh Vân xuống máy bay cũng không tiếp nhận phỏng vấn, không nói chuyện, không đánh động dân chúng, chỉ có thể đi ra từ lối đi đặc biệt.

– Chủ tịch Trương về Giang Nam.

Dù có rất nhiều truyền thông và dân chúng không gặp được Trương Thanh Vân ở sân bay nhưng tin tức này vẫn truyền ra ở Giang Nam, những sự kiện tiếc nuối không xảy ra, toàn bộ các giới xã hội Giang Nam đều thảo luận về vấn đề này.

Gần đây tỉnh ủy và chính quyền chủ động thúc đẩy, những hành động chuyên nghiệp đả kích hủ bại ở Giang Nam đạt được thành tích kinh người, số nhân viên xuống ngựa và có liên quan đến vụ án lên đến con số rất lớn. Hành động lần này có thể nói được ghi vào lịch sử Giang Nam, những thành tích mà tỉnh ủy và chính quyền gần đây cố gắng hành động lại chuyển hết lên người một người không ở tại Giang Nam trước đó, chính là Trương Thanh Vân.

Rất nhiều truyền kỳ được sinh ra, Trương Thanh Vân bày ra một hành động oanh liệt ở Giang Nam và chẳng ai cảm thấy không hợp lý, mọi người đều cảm thấy sự việc rất chân thật. Các giới xã hội nghị luận về sự kiện, việc này chợt có sắc màu truyền kỳ, danh vọng Trương Thanh Vân trong dân tăng vọt, khí thế không ngờ.

Đây chính là mục đích mà Thang Vận Quốc muốn làm được, hành động lần này lão là người ra chỉ thị nhiều nhất, tất cả những sự kiện hung ác đều do lão làm ra nhưng thành tích và công lao lại dâng hết cho Trương Thanh Vân.

Tất nhiên Trương Thanh Vân còn phải gánh chịu một di chứng, Giang Nam xét xử nhiều người tất nhiên sẽ để lại lỗ thủng, bây giờ muốn ổn định là không dễ dàng, hơn nữa hành động lần này đắc tội nhiều người, tất nhiên hậu quả khó lường.

Thang Vận Quốc tự cho rằng mình gánh không được, Trương Thanh Vân trẻ tuổi và có bối cảnh cứng nhắc, vì vậy mà ném tất cả cho Trương Thanh Vân, tất cả mọi thứ dồn lên người Trương Thanh Vân, đây cũng là mưu tính của Thang Vận Quốc.

Thực tế thì tính toán của Thang Vận Quốc xem như hợp lý, hành động chuyên nghiệp lần này khó thể nói là bình thường, có liên quan đến hai nhà hắc bạch, rất nhiều người có căn cơ, có bối cảnh. Nếu nói một cách không khoa trương thì lần này Trương Thanh Vân đắc tội quá nhiều người, có thể nói là hậu hoạn vô cùng.

Trương Thanh Vân về Giang Nam, trước đó Hoàng Tân Quyền và Chiêm Giang Huy đã cảnh báo, hắn cần phải cẩn thận. Hai vị này là nhân vật thế nào? Bọn họ đã cảnh báo thì khó thể không xem trọng.

Những ngày trước biệt thự văn phòng của Thang Vận Quốc xe vào ra như nêm, nhưng kể từ hôm nay thì nơi đây bắt đầu yên tĩnh trở lại, toàn bộ biệt thự văn phòng ngoài phòng khách còn sáng đèn thì tất cả đều yên tĩnh và điềm tĩnh.

Mãi đến tối thì một chiếc Audi màu đen chạy từ xa đến không phát ra một tiếng động, sau đó chậm rãi dừng bên ngoài biệt thự. Cổng biệt thự mở ra, Thang Vận Quốc xung trận đi đầu, lão dẫn thư ký Phàm Cương và vài nhân viên cần vụ tiến ra chào đón.

Cửa sau được cảnh vệ mở ra, Trương Thanh Vân từ phía sau đi lên với nụ cười trên môi, hai người đều bước nhanh hơn và duỗi tay, hai bàn tay siết chặt. Thang Vận Quốc dùng sức lắc rồi nói:

– Đã trở lại thì tốt rồi, Giang Nam thiếu cậu là không thể, khoảng thời gian này tôi là người rất trông ngóng cậu.

– Bí thư, tôi về muộn, khoảng thời gian này anh vất vả rồi.

Trương Thanh Vân chăm chú nói, hai người tâm tình như bạn cũ gặp lại, hai bàn tay siết chặt còn chưa buông.

Hôm nay hai vị đầu sỏ gặp mặt, chính đàn Giang Nam ai cũng biết, vì giữa trưa văn phòng tỉnh ủy đã ra lệnh, buổi chiều bí thư hủy bỏ tất cả chương trình, dù là ai cũng không được đến biệt thự văn phòng của bí thư.

Mệnh lệnh này truyền xuống mà chẳng ai biết có gì xảy ra, Trương Thanh Vân đi thủ đô vào tử cục nhưng lúc này chiến thắng quay về, nếu nói theo phương diện nào đó thì Thang Vận Quốc rõ ràng đã làm nên một câu chuyện đáng cười.

Bí thư và chủ tịch thủy hỏa bất dung, nhưng sau khi Trương Thanh Vân đi thủ đô quay về Giang Nam thì hai bên lại ở cùng một chỗ, hai bên có thỏa hiệp, cuối cùng đồng tâm hiệp lực cho lần hành động chuyên nghiệp này.

Bây giờ hành động chuyên nghiệp có thể nói là thành công, Trương Thanh Vân từ thủ đô quay về, tương lai chính trị của Giang Nam đi về thời điểm mấu chốt, bí thư và chủ tịch chạm trán cũng cực kỳ mấu chốt. Cả hai bàn đại sự Giang Nam, hơn nữa còn phải thỏa hiệp vì cục diện hiện tại, cần phải đạt thành nhận thức để sau này phải tiếp tục chủ đạo cho tương lai của Giang Nam thế nào.

Cũng vì nguyên nhân như vậy mà tối nay có nhiều người không ngủ, hai lãnh đạo tỉnh gặp mặt, sợ rằng sẽ giải quyết vận mệnh của rất nhiều người…

Trong sự kiện này thì Trần Hiểu là người lo lắng nhất.

Hôm nay Trần Hiểu ra sân bay đón Trương Thanh Vân, hắn tận mắt nhìn thấy tình cảnh nóng hổi ở sân bay, tình cảnh tiếng người ồn ào, tấp nập, hơn nữa lại chẳng phải được tổ chức ra để tiếp đón Trương Thanh Vân. Tình cảnh đó cũng làm cho Trần Hiểu nhận lấy ảnh hưởng.

Bạn đang xem tại

Truyện FULL

– www.Truyện FULL

Trong lòng Trần Hiểu biết rõ một điều, sau khi Giang Nam xảy ra chuyện thì Trương Thanh Vân không thể đi, Thang Vận Quốc đã đẩy thuyền xuôi dòng, vị trí của Trương Thanh Vân ở Giang Nam ngày càng thêm kiên cố.

Cơ sở của Trương Thanh Vân mà kiên cố thì sau đó điều chỉnh đảng ủy chính quyền sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chỉ cần Thang Vận Quốc tiếp tục là bí thư tỉnh ủy, như vậy Trương Thanh Vân sẽ không cho Trần Hiểu tồn tại ở vị trí phó bí thư, đây hầu như là một kết quả khó thể hoài nghi.

Với trí tuệ của Trần Hiểu thì hắn hiểu mình không thể có tương lai ở Giang Nam, bây giờ Giang Nam không phải là một nhà của Trương Thanh Vân, tương lai sẽ là cộng chồng Thang Trương, điều này quyết định sự cân đối và thăng bằng của quan trường Giang Nam.

Trong lúc cân đối thì dù xem thế nào, Trần Hiểu cũng là kẻ khó xử nhất, hắn là một tồn tại không đúng, hắn sao có thể an tâm?

Thang Vận Quốc không uống trà, nghe nói ở Giang Nam có một tin đồn bí thư Thang dị ứng với trà, thậm chí ngửi mùi trà cũng không thoải mái. Truyền thuyết này được truyền ra, mỗi khi Thang Vận Quốc xuống tuyến dưới thị sát thì các thành phố quận huyện đều rất quan tâm.

Thực tế thì tin đồn này cũng không đáng tin, vì hôm nay Trương Thanh Vân chạm trán Thang Vận Quốc, trước mặt hắn là một ly trà nóng còn bốc khói. Đây là hương trà Nghi Hồng, chỉ cần một ly cũng làm cho cả phòng tràn đầy mùi hương, không thể nào tránh đi đâu được.

Thang Vận Quốc không có bất kỳ biểu hiện nào trong hương trà như thế, lão nhiệt tình chào hỏi Trương Thanh Vân, hỏi về khí trời thủ đô, nhiệt độ. v. v. Nếu nghe qua còn tưởng rằng hai chuyên gia thời tiết đang ngồi với nhau…

– Thanh Vân, vẫn nói về Giang Nam, cũng không sợ cậu chê cười, tôi là người chỉ cần qua phía bắc Hoàng Hà là không thoải mái, chịu không được nhiệt độ khô ráo bên kia. Tôi chỉ cần hơi thiếu nước là da nứt ra, nếu ở phương Bắc thì da dẻ khô ráp và nứt toác, rất khó chịu.

– Tôi vẫn ưa thích Giang Nam, mưa thuận gió hòa, lá hoa khoe sắc, sen nở sắc hồng, đây mới là cảnh đẹp nhân gian.

Thang Vận Quốc nói, lão nói không nhanh không chậm, không nóng không vội giống như cố gắng kéo dài, vì lão và Trương Thanh Vân có nhiều thời gian bàn luận.

Trương Thanh Vân nhìn nụ cười trên mặt Thang Vận Quốc, hắn cũng phụ họa vài lời nhưng trong lòng không dám buông lỏng. Lần này hành động đả kích hủ bại ở Giang Nam rất gọn gàng, điều này làm Trương Thanh Vân mở rộng tầm mắt, trước kia hắn không nghĩ một Thang Vận Quốc cẩn trọng đa nghi bảo thủ lại có thể làm ra những hành động đặc sắc như vậy.

Trương Thanh Vân ở thủ đô nhưng tình huống ở Giang Nam đều được Chu Quốc Lập, Thẩm Di và Mao Hàn báo cáo từng ngày. Vì vậy mà hắn hầu như biết rõ tất cả những gì đang xảy ra, tất nhiên cũng hiểu rõ những hành động của Thang Vận Quốc như trong lòng bàn tay.

Hành động lúc này của Thang Vận Quốc có thể thấy được hình tượng của một bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy năm xưa. Lão là người từ ủy ban kỷ luật đi ra, khi còn ở ủy ban kỷ luật thì lão từng làm ra nhiều vụ án lớn, có thể nói là uy vọng lên cao.

Nhưng sau khi Thang Vận Quốc tiến vào làm thường ủy tỉnh ủy thì không còn mũi nhọn như xưa, thoáng cái cũng đã hơn mười năm, có lẽ năm tháng cũng làm người ta quên lãng. Bây giờ Thang Vận Quốc ổn định, cẩn thận, đa nghi, có nhiều người bị bàn luận khen chê nhưng hình như ai cũng quên mất quá khứ của lão.

Biểu hiện lần này của Thang Vận Quốc đã nhắc nhở rất nhiều người, ít nhất thì Thang Vận Quốc cũng còn là một con sư tử, hơn nữa còn là sư tử cực kỳ nguy hiểm.

Trương Thanh Vân tán gẫu với Thang Vận Quốc, trước đó trong lòng hắn đã có tính toán sẽ giải quyết vấn đề hôm nay, trước mắt thì có ba vấn đề cần đạt thành nhận thức. Đầu tiên là Trương Thanh Vân muốn khống chế những hành động tiếp theo, vì Thang Vận Quốc đã đẩy xuôi dòng, đã cho Trương Thanh Vân gánh chịu tất cả, hắn cũng không muốn tất cả mọi thứ của mình nằm trong tay kẻ khác.

Ngoài ra Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc phải có chung nhận thức trong vấn đề điều chỉnh ban ngành đảng ủy chính quyền, tất nhiên chính là có chung nhận thức về bài tẩy Giang Nam. Cuối cùng là chuyện quan trọng nhất, hai bên phải có chung nhận thức về tương lai Giang Nam.

Chính đàn Giang Nam phải đi theo hướng nào, kinh tế lấy gì làm trọng điểm, dân sinh Giang Nam phải làm sao để đột phá…Tất cả đều rất quan trọng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.