“Hành động đả kích hủ bại ở Giang Nam và Giang Bắc bùng lên, hai quan lớn phó bộ xuống ngựa”, đây là tiêu đề trên nhiều trang báo nổi tiếng trong nước, trong bản tin còn có một tấm ảnh Trương Thanh Vân đang phất tay và hình ảnh hai vị quan viên đã xuống ngựa.
– Bốp!
Thang Vận Quốc ném tờ báo lên mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, ánh mắt quét về phía nhóm người Trần Hiểu và Miêu Cường rồi nói:
– Nhìn thấy mà giật mình, các anh xem, cục diện Giang Nam chúng ta đã là như vậy, bên trong thể chế chúng ta có một Quách Dụng Quyền, là một con sâu làm rầu nồi canh. Người này nhận hối lộ, công khai lạm dụng quyền lực làm loạn, ảnh hưởng xã hội quá kém, quần chúng phản ánh quá mạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng chỉnh thể của Giang Nam.
– Vấn đề này chúng ta cần phải xem lại, tôi là bí thư đầu tiên phải làm kiểm điểm, chuyện này chúng ta nhất định phải phối hợp với trung ương điều tra đến cùng. Lúc này mất bò mới lo làm chuồng nhưng chưa quá muộn, nhanh chân vẫn còn kịp.
Thang Vận Quốc chậm rãi nói, vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, giọng điệu cao vút và kích động, cũng có chút tức giận.
Bí thư nổi giận có khí thế kinh người, đám thường ủy ngồi trong phòng đều kinh hoàng, ai cũng trầm mặc.
Cao Khiêm đã “lành bệnh” và xuất viện, hôm nay hắn là người chủ trì công tác hằng ngày của khối chính quyền. Lời nói của Thang Vận Quốc hai ngày trước hoàn toàn khác biệt với bây giờ, khi đó lão tuy rất phẫn nộ nhưng vẫn phải nói:
– Các đồng chí, đối với vấn đề của đồng chí Quách Dụng Quyền, chúng ta cần phải phân tích trên các phương diện. Đầu tiên là đồng chí Quách Dụng Quyền không giữ mình trong sạch, điều này làm người ta tiếc hận, làm người ta đau lòng. Nhưng bây giờ cục diện Giang Nam đã là như vậy, chúng ta xử lý sự việc phải xem xét sự đúng mực.
– Vấn đề Quách Dụng Quyền chún ta phải điều tra cho rõ ràng, nhưng không thể trông gà hóa cuốc, không thể đả kích một mặt. Tôi có một câu nói, đó là hình tượng Giang Nam cao hơn tất cả, chúng ta là lãnh đạo không thể để người khác dội nước bẩn lên người.
– Những người chúng ta ngồi đây hôm nay có ai chẳng có cảm tình với Giang Nam? Tôi cho rằng những phần tử không lấy đại cục làm trọng, không chú ý suy xét đến hình tượng cán bộ Giang Nam thì không cần tiếp tục ở lại.
– Chúng ta phải thường xuyên vặn thành một khối, nhưng trong khối liên kết đó lấy ai làm trung tâm? Có người nói Thang Vận Quốc tôi là trung tâm, tôi nói không phải, trung tâm của chúng ta chính là ý thức trách nhiệm cao độ và cảm tình của vài chục triệu quần chúng. Tất cả mọi người cùng phấn đấu vì cái gì? Chẳng phải vì Giang Nam phồn vinh sao? Vì vậy cuộc sống của dân chúng Giang Nam mới là trung tâm, đây mới là hạch tâm để chúng ta vặn thành một khối.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn
chấm c.o.m
Chỉ trong vòng hai ngày nhưng lời nói của Thang Vận Quốc đã hoàn toàn khác biệt, điều này làm cho Cao Khiêm nhạy cảm ý thức được vấn đề. Lời nói của Thang Vận Quốc vào hai ngày trước có mâu thuẫn tâm tình rất rõ ràng, đặc biệt là ngôn từ rất bất mãn với Trương Thanh Vân, nói rõ về vấn đề tố chất cán bộ, điều này là rất hiếm thấy.
Nhưng hôm nay Thang Vận Quốc lại xác định phải dùng hết sức phối hợp với trung ương điều tra đến cùng, mà từ “đồng chí” dùng đẻ gọi Quách Dụng Quyền cũng đã là con sâu là rầu nồi canh. Lúc này lão đã không còn cường điệu về hình tượng Giang Nam, càng không còn bất cứ thứ gì liên quan đến Trương Thanh Vân.
Sau khi Trương Thanh Vân về thủ đô thì ở đâu? Đang làm gì? Hắn có thái độ gì với những hành động đang xảy ra ở Giang Nam? Thang Vận Quốc không đề cập một chữ nào đến điều này, Cao Khiêm biết rõ chuyện lớn xảy ra ở Giang Nam mà bí thư và chủ tịch không liên hệ với nhau, nhưng vì sao Thang Vận Quốc không thông báo với mọi người ở hội nghị thường ủy?
– Phó chủ tịch Cao, anh là người có trọng trách rất nặng, sự kiện Quách Dụng Quyền lần này sẽ tạo nên sóng lớn ở khối chính quyền, vì nhổ củ cải sẽ rút ra cả bùn, một người thường liên lụy đến nhóm người khác. Vì vậy sau này các anh công tác cần phải đề cao cảnh giác, phải biết nắm chắc.
Thang Vận Quốc đột nhiên mở miệng nói, lão dừng lại một chút rồi tiếp tục:
– Anh là cán bộ có năng lực, tôi tin anh nắm chắc đại cục.
– Cám ơn bí thư.
Cao Khiêm đứng lên nói, Thang Vận Quốc còn chưa nhắc đến Trương Thanh Vân mà nói như vậy, Cao Khiêm cũng không dám hỏi. Dưới điều kiện trước mắt thì Cao Khiêm và Trương Thanh Vân có quan hệ khá mẫn cảm, nếu liên lạc sẽ rất mất mặt, nhưng không có thái độ của Trương Thanh Vân thì Cao Khiêm không thể nắm chắc làm tốt công tác khối chính quyền, đặc biệt là trong giai đoạn này.
Cao Khiêm nhìn đống báo chí Thang Vận Quốc, hình ảnh Trương Thanh Vân đang phất tay thu hút sự chú ý của hắn. Hắn thầm lắc đầu, Thang Vận Quốc vỗ tờ báo lên mặt bàn chỉ vì phẫn nộ con sâu làm rầu nồi canh Quách Dụng Quyền sao? Hay lão đang căm tức vì Trương Thanh Vân ra bài không theo quy luật thông thường?
Cao Khiêm không dám phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo, nhưng trong lòng hắn vẫn có mực thước rõ ràng, đây là sự kiện gì, hắn hiểu.
Nhưng cũng chẳng phải ai cũng cẩn thận như Cao Khiêm, khi Cao Khiêm còn đang suy xét về vấn đề ở khối chính quyền thì bí thư ủy ban kỷ luật Miêu Cường đã lên tiếng:
– Bí thư, chủ tịch về thủ đô, anh ấy có ý kiến gì? Phải biết rằng hành động đả kích hủ bại ở các công trình kiến trúc là của chủ tịch, bây giờ có cá lớn, thái độ của anh ấy là cực kỳ quan trọng.
Miêu Cường nói ra những lời này thì khong gian chợt biến hóa, Cao Khiêm cảm thấy không khí xung quanh mình giống như bị hút đi chỉ để lại chân không kỳ quái. Vì trong phòng quá yên tĩnh, hơn nữa còn đè nén đến mức làm người ta thở không ra hơi. Cao Khiêm dùng sức liếc mắt nhìn Thang Vận Quốc, hắn lén lút như một kẻ trộm, như sợ bị người ta phát hiện ra. Nhưng hắn liếc mắt và cảm thấy vẻ mặt Thang Vận Quốc biến đổi.
– À, chủ tịch và tôi đã liên hệ với nhau, anh ấy…Cảm thấy rất hối tiếc về vấn đề này, anh ấy vốn sẽ lập tức quay về nhưng còn có một số công tác trì hoãn, còn chưa thể về ngay.
– Chủ trương điều tra đến cùng vấn đề về Quách Dụng Quyền chính là của chủ tịch Thanh Vân, tôi…Đồng ý với ý kiến này…
Thang Vận Quốc lên tiếng và dừng lại khá nhiều, tuy lòng dạ sâu sắc và không có biểu cảm khác biệt nhưng hầu như mọi người đều cảm thấy Thang Vận Quốc xấu hổ, thậm chí có thể nói là khó khăn.
Tai bay vạ gió, đây chẳng phải là câu nói ngẫu nhiên, rõ ràng rất có lý. Bình thường bí thư ủy ban kỷ luật Miêu Cường cúi đầu rất thấp, rất ẩn nhẫn, rất phối hợp với Trần Hiểu và thậm chí là Thang Vận Quốc.
Nếu nói một cách không khoa trương thì bí thư chỉ đông Miêu Cường sẽ đánh đông, chỉ tây sẽ đánh tây. Nhưng hôm nay hắn không quan tâm đến mặt mũi của Thang Vận Quốc, quyết định hỏi ra vấn đề đang chôn giấu trong lòng.
Điều này nói rõ một vấn đề, với cục diện bây giờ Miêu Cường không dám không hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân. Nguyên nhân rất rõ ràng, nếu nói về sự kiện Quách Dụng Quyền gặp phải chuyện không may mà nói thì không thể nào là Thang Vận Quốc bày mưu đặt kế và ủy ban kỷ luật trung ương ra tay chớp nhoáng, điều này làm người ta khó tưởng.
Nếu nói sự việc này không có ai thúc đẩy sau lưng thì Miêu Cường lại càng không tin, còn nữa, điều làm người ta cảm thấy quỷ dị chính là Trương Thanh Vân bay lúc một giờ, bốn giờ đã đến thủ đô, đúng vào thời điểm khi Trương Thanh Vân xuống máy bay thì tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương đã thông cáo vụ án với Miêu Cường. Thời gian quá trùng hợp, Miêu Cường không thể không cảnh giác. Trương Thanh Vân về thủ đô như trâu xuống bùn, bây giờ sự kiện Quách Dụng Quyền lại trở thành tiêu điểm của cả nước.
Tiêu điểm này không quá tốt, đặc biệt là áp lực lên một bí thư ủy ban kỷ luật như Miêu Cường là rất lớn, hắn công tác không thể có sai lầm, nếu có thì công tác sẽ bị điều chỉnh, đây là sự thật.
Miêu Cường thấy rất rõ, hắn càng suy đoán rõ, sự kiện ở Giang Nam, rốt cuộc là điều chỉnh Trương Thanh Vân hay là Thang Vận Quốc?
Đây là dấu hỏi trong lòng Miêu Cường, mà những thường ủy khác cũng nghĩ như vậy. Cuộc chiến giữa bí thư và chủ tịch đã đến mức độ không chết không thôi, ai thắng ai thua sao biết được? Đấu tranh có bắt đầu, có phát triển, có kết thúc, nếu chỉ xem phần mở đầu thì Thang Vận Quốc đã chiếm hết tiên cơ, nhưng điều này nói được điều gì? Trương Thanh Vân lần này về thủ đô, không ai không nói đây là con đường cửu tử nhất sinh.
Nhưng Trương Thanh Vân vừa về thủ đô thì Giang Nam đã sinh chuyện, ai sẽ là cửu tử nhất sinh? Cục diện hỗn độn không rõ, thế giới nội tâm con người rất phức tạp, bên trong cũng thiên biến vạn hóa. Không thể nghi ngờ, sự kiện Quách Dụng Quyền đã làm cho toàn thể chịnh đàn Giang Nam sinh ra những biến hóa kỳ diệu.
Trước đó tất cả mọi người đều thấy rõ, Trương Thanh Vân đắc tội với vài thế lực lớn, hắn không có được sự giúp đỡ của Thang Vận Quốc, hơn nữa căn cơ chưa đủ sâu, hoàn toàn có thể rơi vào cục diện đáng lo. Đặc biệt là niềm tin của trung ương cũng không quá bền bỉ, vì vậy đây là những mạng lưới tin xấu rất lớn.
Bây giờ lại có người ý thức được sự bất an của Thang Vận Quốc, không muốn phát triển, vô cùng bảo thủ. Xấu hổ chính là lão từng hợp tác với ba vị chủ tịch tỉnh, nhưng chính đàn Giang Nam ngày càng sa sút, Trương Thanh Vân là vị chủ tịch thứ ba, Thang Vận Quốc không thể liên hợp, đây rốt cuộc là vấn đề của ai?
Bầu không khí trong phòng họp rất quỷ dị và kỳ quái, Thang Vận Quốc giải thích xong thì tất cả mọi người đều giật mình, không ai tiếp tục nói về vấn đề vừa rồi. Mọi người không nói nhưng chẳng lẽ không có nghi kỵ? Ai cũng biết rất rõ.
Những lời nói của Thang Vận Quốc hai ngày trước và hôm nay rất khác biệt, giống như lão đã nhìn ra nguy cơ, chủ trương kiểm tra đến cùng, không tiếc cái giá nào. Đây là phong cách của Trương Thanh Vân, là tư thế kéo ra tất cả, sống chết cũng về phía trước, không chết không thôi.
Thang Vận Quốc chỉ cần giúp đỡ Trương Thanh Vân, dù là trợ giúp cũng đã nói trang chấp giữa Thang và Trương đã tan thành mây khói, Thang Vận Quốc bị Trương Thanh Vân ép chết rồi