Bộ giao thông vận tải Trung Quốc, tổ giám sát kiểm tra chất lượng bắt đầu mở điều tra chuyên môn về sự kiện sụt lún đường cao tốc Giang Nam, kết quả điều tra chính là xuất hiện vấn đề về chất lượng trong lúc thi công.
Sau khi có được báo cáo kết quả, Trương Thanh Vân cũng không thể thở phào nhẹ nhõm, hắn dùng phần báo cáo này làm cơ sở để mời hội nghị khối chính quyền, hạ lệnh mở điều tra chất lượng tất cả công trình kiến trúc trong tỉnh. Đồng thời hắn cũng tuyên bố áp dụng chế tài nghiêm khắc với các công ty tập đoàn đã tham gia xây dựng đường cao tốc Giang Nam, đưa bọn họ vào sổ đen đấu thầu của chính quyền, ít nhất cũng không cho tham gia đấu thầu bất kỳ hạng mục nào trong vòng một năm.
Đồng thời Trương Thanh Vân cường điệu trong lúc kiểm tra chất lượng công trình, chỉ cần kiểm tra có vấn đề thì nhất định phải đi tìm hiểu rõ nguyên nhân, kiên quyết loại trừ các công trình có vấn đề.
Hai ngày sau khi hội nghị thường ủy chính quyền chấm dứt, ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Nam kỷ luật vài quan viên liên quan đến các công trình, Giang Nam nắm chặt công tác chất lượng xây dựng, những hành động đả kích đã kéo ra tấm màn che khá rộng.
Bên ngoài ồn ào những hàng động chuyên nghiệp lần này của Trương Thanh Vân là quá đột nhiên, không thể nghi ngờ từ khi Trương Thanh Vân làm chủ tịch tỉnh Giang Nam đến bây giờ, đây là hành động trọng yếu mà hắn dốc hết sức thúc đẩy.
Dù là trong ngoài Giang Nam hay người có chút hiểu rõ về tình thế Giang Nam đều biết rất rõ, vấn đề của Giang Nam nằm ở bất động sản và các công trình xây dựng. Lần này Trương Thanh Vân ra tay quyết đoán, vừa vung tay đã chặt đứt vài “độc thủ”, động tác như vậy cuối cùng sẽ là nổ súng toàn diện, thời điểm Giang Nam biến đổi đã sắp đến.
Trương Thanh Vân chọn thời cơ này để ra tay, tất nhiên ý đồ dựa thế trung ương đã rất rõ ràng. Ban ngành trung ương đưa ra báo cáo, hắn lập tức coi đó là căn cứ để trực tiếp nhét vài công ty xây dựng công trình lớn ở Giang Nam vào sổ đen và cho cả nước biết, động tác cực nhanh, cũng làm cho các thế lực không kịp phản ứng.
Hành động chuyên nghiệp cũng được Trương Thanh Vân sử dụng với hiệu suất rất cao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì khối chính quyền đã hìh thành và áp dụng quyết nghị, điều này cho thấy hắn nắm quyền khống chế công tác khối chính quyền cực kỳ triệt để, tạm thời tất cả các thành phố đều có phản hồi tốt, động tác của hắn tất nhiên sẽ làm cho tất cả các giới xã hội ở Giang Nam phải rối loạn.
…
Đỉnh núi Nam Sơn, đứng trên đây có thể thu hết khung cảnh Thành Đô vào mắt. Nhiều năm trước Trương Thanh Vân thường xuyên leo núi Nam Sơn, nhưng cũng chưa có cảm nhận như lúc này. Trước kia hắn ngắm nhìn chủ yếu là vẻ đẹp của Thành Đô, hôm nay hắn xem Thành Đô và có thêm vài phần lo nghĩ quốc thái dân an.
Thành Đô đẹp nhất chính là phía bắc, nơi đó có hạng mục đại học, có rất nhiều công trình đã được khởi công, tiền đầu tư trên trăm tỷ. Khu trung tâm hai bên bờ Thanh Giang và khu phía tây là thành phố mới có công trình xây dựng nhà ở với khoản đầu tư hai trăm tỷ.
Sau đó chính là phía nam, đây là nơi phát triển quật khởi các khu thương mại. Một thành phố không lớn nhưng giá nhà cả là cả trăm ngàn một mét vuông, bên trong có bao nhiêu vấn đề, Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, hắn không thể không suy xét.
Một thành phố Thành Đô nhìn qua thế nào cũng thấy chuyện lớn, chuyện quan trọng, hơn nữa tất cả đều là vấn đề, từ trên núi nhìn xuống mới thấy mũi nhọn của địa phương, cũng có thể thấy được vấn đề, tâm tính như vậy khó thể làm Trương Thanh Vân buông lỏng.
Trương Thanh Vân nhớ đến thời nhà Thanh, có người góp ý với Từ Hi Thái Hậu, nói rằng HongKong chỉ là một hạt bụi so với Đại Thanh, chỉ cần rung bàn tay thì hạt bụi kia sẽ biến mất. HongKong là địa phương nào thì không cần nhiều lời, là trung tâm tài chính của châu Á, địa vị rấ quan trọng.
Một nơi như vậy không thể nào chỉ là một hạt bụi nhỏ, nhưng nếu so sánh HongKong với cả nước thì thật sự quá nhỏ, chẳng qua chỉ vì diện tích Trung Quốc quá lớn.
Bây giờ Trương Thanh Vân là người đứng đầu khối chính quyền một tỉnh, là lãnh đạo cấp cao ở Giang Nam, đủ để thấy Thành Đô là một hạt bụi so với toàn Giang Nam. Nhưng nếu nhìn kỹ thì hạt bụi này rất phiền, rất nhiều chông gai, đại khái là tình cảnh như vậy.
Trương Thanh Vân quyết định triển khai công tác ở phương diện kiểm tra đo lường chất lượng công trình, đây cũng chẳng phải sự kiện nóng đầu làm bừa, hắn có sẵn dự mưu. Muốn giải quyết vấn đề Giang Nam thì trước tiên phải làm tốt các vấn đề ở các công trình.
Chỉ cần nhìn vào vấn đề đấu thầu các hạng mục ở làng đại học Thành Đô thì thấy tệ nạn đã kéo dài ngày càng sâu và khó giải quyết rốt ráo. Trương Thanh Vân đến Giang Nam đã khá lâu, trước đó khi xử lý bất kể vấn đề gì đều dùng biện pháp vu hồi, đa số là né tránh các thế lực, rất ít khi trực tiếp đối mặt.
Đây cũng vì nguyên nhân chỗ dựa của Trương Thanh Vân chưa ổn, mặt khác hắn làm như vậy cũng làm mọi người sinh ra hoài nghi, chẳng biết hắn có giải quyết được vấn đề không? Ngay cả đám thế lực ở Giang Nam cũng cho rằng Trương Thanh Vân không dám vung tay vung chân đắc tội với bọn họ.
Text được lấy tại Truyện FULL
Dưới điều kiện như vậy Trương Thanh Vân bắt đầu chĩa mũi dùi vào lĩnh vực kiến trúc công trình, hoàn toàn là hành động bất ngờ, đồng thời cũng dùng hành động thực tế cho thấy lòng tin và sự quyết tâm.
Một vị chủ tịch nước đã tưng nói, không có thực lực sẽ chẳng có bài tẩy, nếu muốn cùng bàn với người khác thì chỉ có thể đánh đối phương một trận thật đau. Chỉ khi làm đối thủ biết được lợi hại, như vậy bọn họ mới sợ hãi, mới biết đàm phán, mới theo quy củ, đây là kết quả có lợi.
Lúc này Trương Thanh Vân muốn đánh các thế lực kia thật đau, hắn muốn thành lập một sổ đen công trình, dù là xí nghiệp nào cũng không tha, đồng thời cũng không bỏ qua công trình có vấn đề và cá nhân tương quan. Lúc cần thiêt hắn thậm chí còn có thể sử dụng cả cơ quan kiểm sát và tư pháp, tóm lại phải làm mạnh tay, lực sát thương phải mạnh.
Gió bùng lên mát rười rượi, Trương Thanh Vân chắp tay đi qua lại ở con đường nhỏ trên đỉnh núi, thư ký Trần Gia Cường và trưởng ban tổng hợp Thẩm Di đứng ở vị trí cách vài ba thước.
Phía sau là cảnh vệ Mao Khiêm, ngoài cùng là vài đồng chí cục công an. Khoảnh khắc này có một góc công viên trên đỉnh núi bị quản chế, ít nhất dân chúng bình thường cũng không biết ở đây có vị chủ tịch tỉnh đang cất bước đi dạo.
Trong gió thu, Trương Thanh Vân mặc một bộ quần áo dài, nhìn qua càng có vẻ uy nghiêm. Những ngọn gió thổi đến làm mái tóc hắn có chú rối loạn, nhưng hắn vẫn đứng thẳng, ánh mắt nhìn Thành Đô ở bên dưới.
Thẩm Di và Trần Gia Cường đều mặc trang phục công sở, hai người không thể chống lạnh, ai cũng thấy lạnh băng băng. Thẩm Di khoác túi xách lên vai, hai tay chà xát với nhau rồi xoa lên mặt, gương mặt nàng chợt trở nên đỏ hồng trong gió lạnh, càng tăng thêm vài phần phong tình.
Từ đầu đến cuối Thẩm Di đều nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân, nàng nhìn rất chăm chú. Sức quyến rũ của Trương Thanh Vân cũng không phải là tuổi trẻ, cũng giống như những đàn ông có sức quyến rũ, Trương Thanh Vân quyến rũ nhất là khi đưa ra quyết sách, khi vung tay lên là khí thôn sơn hà.
Vào thời điểm này Trương Thanh Vân có gan bắt tay vào lĩnh vực công trình kiến truc, hắn đả kích các công trình kém chất lượng, dũng khí như vậy rõ ràng trước nay chưa ai có. Trước đó Thẩm Di đã từng nghe Mai Vinh phân tích thế cục Giang Nam, Mai Vinh rõ ràng có chút khinh thường Trương Thanh Vân.
Mai Vinh cho rằng Trương Thanh Vân chỉ biết đấu tranh trong khối chính quyền Giang Nam, không dám làm việc lớn với Giang Nam. Tất nhiên cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân gặp nhiều vây khốn, vẫn khó tránh khó khăn nặng nề. Nếu hắn may mắn thì công tác vài năm không có thành tích, sau đó sẽ được chuyển đi địa phương khác.
Nếu Trương Thanh Vân không may, như vậy tình huống Giang Nam sẽ chuyển biến xấu, hắn phải lùi bước theo Triệu Văn Phong và Nghiêm Tụng Tuấn.
Thẩm Di không dám hoài nghi với những lời phân tích của Mai Vinh, tuy nàng không thích cha mình, nhưng nàng biết rõ Mai Vinh là cáo già, sẽ không thể không nhìn thấu chính đàn Giang Nam. Thậm chí các quan hệ lợi hại, các động thái chính trị ở Giang Nam sẽ khó thể qua mắt lão.
Những lời nói của Mai Vinh làm Thẩm Di đổ mồ hôi thay cho Trương Thanh Vân, thông qua những lời của Mai Vinh mà Thẩm Di biết Trương Thanh Vân gặp rất nhiều áp lực, đầu tiên là sự kỳ vọng quá cao của trung ương, mặt khác các thế lực khắp nơi ở Giang Nam cũng liên tục gây ra phiền toái.
Càng nghiêm trọng là Thang Vận Quốc có thái độ mập mờ, lão tuy mang danh giúp đỡ Trương Thanh Vân, thực tế thái độ lại khó thể quyết định. Chỉ cần nhìn một loạt sự kiện gần đây là thấy, rõ ràng có người muốn gây sự với Trương Thanh Vân, nhưng Thang Vận Quốc căn bản không nói gì, không làm gì. Lão lúc này đang ở trong thâm cung như phật gia, không ai biết lão đang nghĩ gì. Có một vấn đề mà ai cũng biết, đó là quan hệ giữa Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân là cực kỳ vi diệu.
Thẩm Di đã thay Trương Thanh Vân nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng cũng không ngờ hắn có thể đưa ra quyết sách quyết đoán như thế. Hắn không chịu sự quấy nhiễu của ngoại giới, hắn hoàn toàn xem mình là việc chính, mở rộng công tác, phát triển đại cục Giang Nam mới là quan trọng, tất nhiên ở phương diện quan trọng thì hắn phải có quyết đoán.
– Gia Cường, đi xem có chuyện gì xảy ra? Đã đến thời điểm hẹn, cục trưởng Vi sao còn chưa đến?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới.
– Chủ tịch, còn kém năm phút, anh cứ yên tâm, cục trưởng Vi tuyệt đối sẽ không đến trễ.
Trần Gia Cường tiến lên cung kính nói.
Trương Thanh Vân đột nhiên quay đầu rồi chau mày nói:
– Phải không? Cậu có lòng tin vậy sao?
Trần Gia Cường không lên tiếng, đúng lúc này có tiếng xe hơi vang lên, một chiếc Toyota địa hình chạy như bay lên đỉnh núi.
Trần Gia Cường chỉ chiếc xe nó:
– Chiếc Toyota địa hình kia có giấy phép Thanh Giang, điều này…Điều này phù hợp giao ước, cục trưởng Vi ở trong xe.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chiếc xe phóng đến như bay, tốc độ xe quá nhanh, xem ra Vi Cường đang rất nóng tính