“Xoạt” cửa lớp mở toan, người phụ nữ bước đến
bàn giáo viên, đặt tập tài liệu xuống bàn, đưa mắt lướt qua các
gương mặt ngồi phía dưới. Bất chợt nó dừng lại khi thấy một người.
Sự sắc xéo trong đôi mắt bỗng trở thành sự âu yếm trìu mến:
– Chào các em, cô là Đào Như Tuệ giáo viên dạy môn tiếng
anh cũng là chủ nhiệm của lớp 10-20 này. Cô có xem qua hồ sơ thì
thấy lớp này có học sinh đứng hạng 600 tức hạng thấp nhất của
trường. Cô không nói tên nhưng cô đề nghị em ấy cố gắng phấn đấu cùng
mọi người đưa lớp đi lên chứ đừng dùng thành tích tệ bạc của mình
kéo lớp này đi xuống.
“Bà già này đang nói móc mình đây mà. Tức quá đi
mất!”. Hiểu Minh theo hướng nhìn của Tuệ thì phát hiện ra
người bị *ngắm bắn* chính là Hoàng Phong. Như một phản xạ tự nhiên
cô nhận đầu cậu xuống mặt bàn.
Gương mặt điển trai biến khỏi tầm mắt, Tuệ liền trừng
mắt về người gây ra chuyện này:
– Em kia! em vừa làm gì vậy hả?
-Chị đang làm cái gì vậy? – Hoàng Phong hơi ngỡ ngàng,
nhỏ giọng hỏi Hiểu
– Chị
cứu em đấy! Không thấy ánh nhìn nguy hiểm của bà ta dành cho
em hả?
– Tôi
hỏi mà sao em không trả lời? – Thấy Hiểu Minh thầm thì to nhỏ với
hoàng Phong, Tuệ lại lên tiếng.
– Ơ
dạ… “bà già này đang nói cái gì vậy trời?”
– Tôi
hỏi em sao lại đẩy đầu bạn xuống bàn – Tuệ hơi bực mình, nhìn Hiểu
Minh khó chiu.
– Em
có làm thế khi nào đâu cô – Hiểu Minh mặt tỉnh bơ làm như không có
biết gì cả.
–
Chính mắt tôi thấy mà em còn chối à? – nhìn gương mặt ngây thơ của
cô, Tuệ thấy thêm bực mình.
– Tại
có con ruồi cứ vo ve trước mặt câu ấy nên em mới làm vậy.
Tuệ
hơi nghi ngờ câu trả lời của cô ” sao giống như nó đang nói mình
vậy nhỉ!?”.
”
Thì tui nói bà chứ ai!”. Hiểu Minh cười đầy tự tin, thầm nghĩ
rằng mình quá thông minh khi trả thù được Tuệ.
Tuệ
nhìn gương mặt đắt thắng đó không nói được gì chợt thấy cái khăn lau
bảng liền nở một nụ cười hiền giả tạo nói:
– Được
rồi, em đi giặt khăn giúp cô nhé!
– Sao
lại là em hả cô?
– Em
không đi chẳng lẽ cô đi.
“Bà
già này muốn chơi mình đây mà”, biết là như vậy nhưng cô vẫn cầm
lấy chiếc khăn đi ra khỏi lớp.
Bỗng
một giọng nói trầm ấm vang lên:
– Mời
cô Đào Như Tuệ về phòng giáo vụ gặp cô Đông có việc gấp! Xin nhăc
lại mời cô Đào Như Tuệ về phòng giáo vụ gặp cô Đông có việc gấp!
Tuệ
nghe vậy liền dặn lớp ở lại im lặng rồi vội đi qua dãy nhà A.
***Trên
hàng lang có bốn con người đang bước đi, những bước đi chậm trãi mà
mạnh mẽ. Bốn người đi qua các lớp học làm bao đôi mắt trong lớp không
khỏi ngước nhìn theo. Ánh nắng dịu nhẹ làm các của các họ càng
thêm tỏa sáng. Học sinh trong lớp nháo nhào chồm người qua cửa để
được ngắm nhìn các chàng trai tuyệt vời này. Thầy cô trong lớp thì
vội ngăn cản hành động của học sinh bắt họ về lại chỗ ngồi. Thấy
Hàn Thiên hơi khó chịu, Khải Tuấn vội thúc mọi người đi nhanh
– Các
cậu đi mau lên, về lớp nhanh cho êm chuyện.
– Thật
sự các cậu có biết đường về lớp không đó? Sao đi nãy giờ mà chưa
đến? – Quang Duy lên tiếng làm cả ba bất ngờ, cậu cũng bất ngờ khi
thấy ba gương mặt này – Sao các cậu lại nhìn tớ như vậy?
– Không
phải cậu là người dẫn đường hả? – Hàn Thiên hỏi lại Quang Duy khi
cậu đưa ra câu hỏi ngớ ngẩn.
– Sao
lại là tớ? Tớ tưởng Khải Tuấn là người dẫn đường chứ.
– Tớ
á? Người đại diện nói chuyện chuyển lớp là cậu mà?
– Nhưng
cô chỉ đường cho cậu mà.
– Tớ
có nghe đâu, tớ thấy cậu tập trung nghe chỉ dẫn nên mới đi theo cậu
nãy giờ mà.
– Cậu
đang nói cái gì vậy? Tớ đi theo sau cậu mà.
– Thôi
để tớ đi kiếm người hỏi đường vậy. Các cậu chờ ở đây đi! – Trọng
Quân chen ngang vào để cắt đứt câu chuyện của hai người rồi chạy đi
mất.
– Cậu
ấy có biết chúng ta học lớp nào không vậy? – Hàn Thiên nhìn hai
người kia hỏi vì lúc nãy anh và Trọng Quân không hề quan tâm đến việc
chuyển lớp của cả bọn.
– Đừng
nói với tớ là cậu không biết chuyện đó luôn đấy nhé Hàn Thiên? –
Quang Duy hỏi anh mà mặt như không tin.
– Ừ –
Hàn Thiên trả lời mặt tỉnh bơ.
Quang
Duy thấy như có đá vừa rơi xuống đầu, cậu “đơ 5 giây” rồi nói:
– Tớ
đến ngất vì cậu mất! cậu không quan tâm đến chuyện học thì thôi sao
ngay cả việc học lớp nào cậu cũng không biết là sao? – Quang Duy thở dài rồi nói tiếp – Tớ nói một lần thôi nên cậu nhớ lấy, cậu và bọn tớ học lớp 10-20 đó.
– Tớ
bắt đầu thấy lo lắng cho tên kia rồi đấy! – Khải Tuấn nói, cậu chắc
chắc đến 90% là Trọng Quân cũng không biết giống như Hàn Thiên, vội
lấy điện thoại ra gọi cho anh.
***Trong nhà vệ sinh, một cô nhóc đang xả nước vào chiếc khăn lau bảng, vò vò nó một cách thô bạo. Hiểu Minh nhìn chiếc khăn mà liên tưởng đến gương mặt của Tuệ khi sai cô đi giặt khăn làm cô tức điên lên và mọi phẩn nộ đó cô đổ vào chiếc khăn. Cô vò, nhàu, bót nát nó rồi nghĩ rằng mình như đang làm vậy với mặt của bà ta thì cất tiếng cười haha đầy thỏa mãn.Vắt sạch khăn lần cuối Hiểu Minh đi ra ngoài.
Vừa đi được vài bước cô thấy một chàng trai vừa chạy vừa vừa nhìn xung quanh như tìm kiếm. Anh ta vừa thấy Hiểu Minh, vội chạy đến:
– Bạn gì ơi! cho tôi hỏi cái này với!
“Sao nhìn mặt tên này khó ưa thế nhỉ?” Hiểu Minh không hiểu tại sao nhìn thấy Trọng Quân lại làm cô nhớ đến bà già háo sắc đó, máu nóng đột nhiên trở lại, cô nhìn Trọng Quân chẳng chút thiện cảm:
– Hỏi gì nói lẹ lên!
-Bạn cho tôi hỏi lớp… lớp…- “Mình học lớp nào vậy nhỉ?” Trọng Quân ấp úng không biết nói sao với cô gái này, anh không nhớ lớp thì hỏi làm sao được.
“Tên này bị gì vậy trời? Nhìn cũng đẹp trai, có khi còn hơn Hoàng Phong nhà mình luôn ấy mà sao giống bị tâm thần quá vậy trời!”
– Anh muốn hỏi đường về lớp phải không?
Trọng Quân gật đầu. Hiểu Minh lại hỏi tiếp:
– Thế anh học lớp nào?
– Tôi không biết.
“Anh ta đúng là bị tâm thần thật rồi! Bản thân mình học lớp nào cũng không biết mà lại đi hỏi đường”
– Anh mới trốn trại ra hả? – Hiểu Minh hỏi với ánh mắt tò mò nhưng cô cũng không chắc chắc suy nghĩ của mình có đúng hay không.
– Ý bạn là tôi bị điên đấy à?
Vẫn vẻ mặt ngớ nhẩn đó, Hiểu Minh gật đầu.
Trọng Quân bật cười vì gương mặt ngớ ngẩn của cô “Cô ấy dễ thương thật”
– Bạn hiểu lầm cũng đúng thôi vì chắc trước giờ chẳng có ai như tôi đi hỏi đường mà không biết nơi cần hỏi là ở đâu
– Tôi rút lại lời, xem như tôi chưa nói gì nhé! – Hiểu Minh mĩm cười làm tim ai đó đập chậm một nhịp.
– À… bạn chờ một chút để tôi gọi cho bạn tôi, cậu ấy cũng học cùng lớp với tôi.
Trọng Quân chạm tay vào túi mới sực nhớ hình như lúc sáng anh không mang theo điện thoại. Anh nhìn Hiểu Minh bằng ánh mắt ái ngại:
– Tôi không mang theo điện thoại, bạn có điện thoại không cho tôi mượn đi.
– Tôi để điện thoại trong cặp mất rồi. Thôi anh chịu khó đi cùng với bạn anh qua dãy nhà A xem sơ đồ phòng học đi nhé, tôi còn phải về lớp nữa.
– Chắc chỉ còn cách đó thôi! Mà sơ đồ đó ở đâu vậy bạn?
– Ở gần cầu thang tầng một của dãy nhà A. Thôi tôi đi trước nhé sắp đến giờ làm lễ khai giảng rồi đó, anh nhanh chân lên đi đó. – Nói rồi Hiểu Minh bước đi.
Trọng Quân nhìn theo cô sựt nhớ ra vội hỏi:
– Bạn gì đó ơi, bạn tên gì nào vậy?
– Hiểu Minh. Triệu Hiểu Minh. – cô nói vọng lại, mĩm cười rồi bước xuống cầu thang.
“Triệu Hiểu Minh. Tên cô ấy đẹp thật”. Nghĩ rồi Trọng Quân vội chạy đi tìm ba người bạn của mình.