Khang Hi cúi đầu tinh tế đánh giá hai bức tranh, Tứ a ca thoáng liếc nhìn ta, ta chỉ biết yếu ớt cười lẳng lặng đứng một bên. Khang Hi tỉ mỉ đọc mấy câu thơ Tứ a ca đề dưới bức tranh, gật đầu nói : “dân dĩ thực vi thiên, thực lấy nông vi tiên” ( dân coi cái ăn là quan trọng hàng đầu, cái ăn lại lấy gieo trồng làm đầu ), trẫm hằng năm vào mùa xuân đều lập đàn tế thần nông trước chư thần, còn tự mình gieo hạt, cày cấy, lại thường hướng các triều thần răn dạy, hi vọng người làm quan bọn họ biết coi trọng canh nông. Nền tàng của một quốc gia là đây!”
Tứ A Ca khom người trả lời: “Nhi thần noi theo hoàng a mã, khai hoang vài miếng đất trong Viên Minh Viên, tự mình nếm trải niềm vui cùng nỗi khổ của nhà nông.”. Khang Hi gật đầu nói: “Ngươi nói một chút xem, vui sướng từ đâu mà có? Cực khổ lại là từ đâu?”.
Tứ a ca trả lời: “Cuộc sống điền viên, tự tại thoải mái, tâm tình tự nhiên phóng khoáng, không phải so đo tính toán thiệt hơn khiến bản thân trở nên rộng lượng , hơn nữa việc trồng trọt cũng giúp thư giãn gân cốt, giúp cơ thể càng thêm khỏe mạnh. Niềm vui sướng có được khi mấy ngày nay thu hoạch sản phẩm do mình tự làm ra thật khó có thể tả rõ. Còn khổ cực nhất định không thể tránh khỏi, nhi thần chỉ trồng trọt trên vài miếng đất mà đã tự mình nếm trải không ít, hôm nay lo sợ trời nắng quá gay gắt, ngày mai lại sợ mưa quá lớn, nghĩ đến dân chúng trong dân gian quanh năm vất vả, dãi nắng dầm mưa, một khi hạn hán thì thành quả xem như mất trắng, nhi thần không khỏi cảm thán.”.
Khang Hi gật đầu không nói. Ta khom mình hành lễ lẳng lặng lui xuống. Hắn ngày càng muốn thâm tàng bất lộ( ẩn giấu tài năng), mọi việc đều dò xét ý tứ Khang Hi, hết sức hiếu thuận, chưa từng có ý làm trái. Lòng nghi ngờ của Khang Hi với hắn có lẽ chưa buông được nhưng theo thời gian, nước chảy đá mòn, chỉ cần không có sai lầm,làm tiêu tan hoàn toàn sự hoài nghi chỉ còn là chuyện không sớm thì muộn mà thôi. Bát a ca nhất định còn dụng tâm đối phó với hắn nhưng chắc chắn cũng không tìm được khuyết điểm nào.
Mà gai nhọn của Bát a ca thì lại không thể che giấu được, một mặt vẫn giao lưu với đại thần trong triêù như trước, một mặt kiên quyết bác bỏ ý định tấu xin phong hắn làm thái tử của họ, nếu không hắn “tình nguyện nằm trên giường không dậy”. Khang Hi nghe nói rất phản cảm, lập tức khiển trách: “Ngươi cũng lắm cũng chỉ là một bối lặc, sao có thể có khẩu khí tự phụ như thế? Chẳng lẽ có ý định dò xét trẫm sao?”, lại nói hắn ” quá mức cuồng vọng, tại sao lại không thấy mình cũng giống mọi người! ” thân là bối lặc mà muốn có ý nghĩ quá phận, định dò xét ý trẫm, nói lời sằng bậy, không phải đại gian thì cũng là đại tà?”. Hành động của hắn vô ý đã làm khắc sâu thêm ác cảm của Khang Hi với hắn từ lần phế thái tử đầu tiên.
Có đôi khi, ta vô cùng nghi hoặc, hắn, cửu a ca, Thập Tứ a ca đều là người cực kỳ thông minh, bên người còn có đông đảo mưu sĩ, vì sao còn có những hành động chọc giận Khang Hi như thế?
Tinh tế ngẫm lại, có lẽ là vì Khang Hi sớm đã sinh lòng kiêng kỵ với hắn rồi, thái tử kết bè đảng đã làm Khang Hi cực kỳ chán ghét, mà hắn lại kết giao với hầu hết các triều thần quan trọng cho nên dù thế nào rơi vào trong mắt Khang Hi vẫn là có ác tâm. Hắn tiến Khang Hi mắng hắn có suy nghĩ không an phận, hắn lui Khang Hi mắng hắn dò xét quân tâm, trừ phi hắn có thể học Tứ a ca hoàn toàn thay đổi cách hành sự, xa lánh các triều thần thì mới có khả năng thay đổi thái độ của Khang Hi đối với hắn, nhưng nhiều năm tâm huyết như vậy hắn sao có thể buông tay đây? Hơn nữa mỗi người một tính cách, muốn hắn học Tứ a ca “tâm như chỉ thuỷ” (lòng không phiền muộn) cũng không có khả năng, nếu có thể thì hắn đã không phải là “bát hiền vương” luôn chiêu hiền đãi sĩ.
Trước mắt xem ra, sau lần phế thái tử thứ hai được lợi lớn nhất chính là Thập Tứ a ca, Tứ a ca ru rú trong nhà rất ít hỏi đến triều sự, Bát a ca thì bị Khang Hi chán ghét, không được nể trọng, chỉ có Thập Tứ a ca dù vì Thập Tam a ca mà bị Khang Hi phạt quỳ nhưng sự việc sau đó lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Khang Hi không những không cùng Thập Tứ sinh bất hòa mà ngược lại đối với Thập Tứ còn có chút khác biệt với các a ca khác, thường uỷ nhiệm cho Thập Tứ một mình xử lý triều sự, cũng thường xuyên âm thầm triệu kiến Thập Tứ.
—————–
Trong lúc ai nấy đều tính kế cho tương lai thì ngày cuối cùng của Khang Hi năm mươi mốt cũng bình an trôi qua. Đêm khuya, trằn trọc một hồi mà ta mãi vẫn chưa ngủ được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh ở bữa tiệc trừ tịch – nhìn thấy tỷ tỷ mà không thể cùng nàng nói chuyện. Đôi mắt ngấn lệ của nàng càng khiến ta cảm thấy ray rứt. Nàng tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chỉ có thể ngồi cho ta thỉnh an rồi rời đi. Bát a ca cùng Bát phúc tấn ngồi nói chuyện phía trước nàng, nhìn qua hai tỷ muội ta rồi cũng chuyển tầm mắt. Cả sảnh đường người người vui cười chúc mừng năm mới, tỷ tỷ và ta lại chỉ có thể ngắm nhau từ xa, đều tự thấy đau lòng.
Định viết cho nàng phong thư, nhưng vài lần nhấc bút lên rồi lại đặt xuống, chẳng biết nên viết gì. Bảo nàng không cần lo lắng cho ta, có điều tình thế hiện này làm sao có thể bảo nàng không lo lắng đây? Nói rằng ta tốt lắm, lại hiểu căn bản không lừa được nàng. Suy đi tính lại mà vẫn chẳng biết nói gì. Ta bây giờ hoàn toàn bối rối với tương lai của chính mình, qua một ngày biết một ngày, chỉ đành ngồi chờ vận mệnh rơi xuống mà thôi.
Đông đi xuân lại, xuân đi hạ về, ta đã hai mươi hai tuổi, dựa theo thường lệ thì sang năm chính là tuổi xuất cung. Ta cứ nghĩ tới Khang Hi đến lúc nào mới có ý định tứ hôn cho ta đây? Nhiều khi ta cảm thấy bản thân quá đỗi mệt mỏi, nếu mọi chuyện sớm rõ ràng một chút có lẽ ta sẽ được thoải mái hơn nhưng có lúc lại khẩn cầu Khang Hi tốt nhất là quên mất chuyện này, để ta ở trong cung cả đời cũng được. Nhớ tới ngày trước đã từng có ý nghĩ muốn rời Tử Cấm Thành chu du thiên hạ không khỏi cười khổ, bản thân đã từng có hy vọng hão huyền như vậy sao? An ổn mà sống trong Tử Cấm Thành lúc này mới là ước vọng của ta . Trong cung không phải không có nhóm ma ma lớn tuổi hầu hạ, nhưng trong lòng ta cũng tự hiểu, mình tuyệt đối sẽ không nằm trong số đó.
Khang Hi lên phía bắc nghỉ hè, mang theo Tam, Bát, Cửu, Thập Tứ, Thập ngũ a ca.
Ta cưỡi ngựa, nhìn thảo nguyên mênh mông bất chợt cảm thấy bi thương, nơi này với ta có quá nhiều hồi ức, Tứ a ca tại nơi này đã cưỡng hôn ta, dạy ta cưỡi ngựa, cùng ta tâm sự dưới trăng; Bát a ca cũng tại nơi đây tay nắm tay cùng ta dạo chơi, rong ruổi cưỡi ngựa, từng vui sướng mà cười lớn, cũng đã vì thống khổ mà khóc to, Thập Tam a ca vì cứu ta cùng Mẫn Mẫn giằng co, hai người nói cười trong lều trại… những hồi ức ấy đều ở nơi này. Ta mãnh liệt thúc ngựa, không ngừng quất roi, giống như mũi tên phóng như bay về phía trước
Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa! Ta không ngừng giục ngựa tăng tốc, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù b êntai. Đang phóng ngựa như điên chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, rất nhanh đã đuổi kịp cùng ta sóng vai.
Thập Tứ a ca kêu lên: “Ngươi điên rồi? Vô duyên vô cớ phi nhanh như vậy! Chậm lại đi”. Ta không để ý đến, vẫn tiếp tục giục ngựa chạy như điên, hắn không còn cách nào, đành thúc ngựa chạy theo.
Ngựa dần dần mỏi mệt, tốc độ cũng chậm lại, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan, để mặc ngực tùy ý mà đi, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi sao có thể nhàn rỗi thế này?”. Hắn xoay người xuống ngựa, ta cũng nhảy xuống theo hắn,
Hắn hỏi: “Ngồi đây một chút chứ?” Ta gật đầu, hai người tùy ý ngồi xuống bãi cỏ. Ta thuận tay rút vài ngọn cỏ đuôi chó, bắt đầu kết đồ.
Hắn hỏi: “Ngươi nhớ tới chuyện gì không vui sao?”
Ta tùy ý gật đầu.
Hắn nói: “Lời Lý thái y nói ngươi còn nhớ không?”
Ta lại gật đầu.
Hắn nói: “Có một số việc sớm đã qua, hắn đã quên rồi; có một số việc ngươi bất lực, có thể làm được cũng đã làm rồi, còn có chuyện nguyên nhân cũng không phải do ngươi, cần gì phải tự gây khó dễ cho bản thân chứ?”
Ta tiếp tục gật đầu.
Hắn huých ta một cái, hỏi: “Cứ gật đầu mãi vậy, lời ta nói ngươi có nghe không thế?”.
Ta cười nói: “Không phải nói ta nên quên đi sao? Ta hiểu rồi!”. Vừa nói vừa đưa món đồ trên tay cho hắn ” Cho ngươi con tiểu hồ ly”.
Hắn nhận lấy, chơi đùa túm lông đuôi hồ ly, hỏi: “Sao lại đưa ta cái này?”.
Vì sao? Làm bất cứ việc gì đều cần có nguyên nhân sao? Chẳng qua là thuận tay làm liền thuận tay đưa mà thôi. Ta cười nói: “Bời vì các ngươi đều giống như nó, trăm ngàn sắc sảo, đủ loại mưu tính cũng chỉ vì con gà của người nông dân” .
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, chăm chú nhìn ta nói: “Ta chưa hề nghĩ tới.”
Ta nhìn hắn cười nói: ” Ha! Tự ngươi thừa nhận mình là hồ ly đó nhé.” Nói xong đứng lên phủi quần áo nói: “Ta phải đi về rồi.”
Hắn vẫn còn ngồi im nói: “Đi thôi! Có điều chạy chậm một chút.” Ta đang muốn lên ngựa, hắn lại nói: “Mấy ngày nữa sẽ có người cưỡi ngựa cùng ngươi .” Ta quay đầu nhìn về phía hắn, hắn nói: “Tá Ưng cùng Mẫn Mẫn muốn tới.” Ta nắm cương ngựa cúi đầu trầm mặc suy nghĩ, khẽ thở dài, giục ngựa chạy đi.
——-
Mấy ngày sau, Tá Ưng Vương tử cùng Vương phi Mẫn Mẫn tiến đến yết kiến Khang Hi. Ta đang cân nhắc khi nào thì đến gặp Mẫn Mẫn, Tá Ưng Vương tử đã cho người hầu tới gọi ta.
Ta đi tới trước trướng của Tá Ưng vương tử, còn chưa nói chuyện, nô tài đứng canh đã vén rèm lên nói: “Vương tử đang chờ cô nương!” Ta gật đầu cười một tiếng,bước vào trong trướng. Tá Ưng ngồi trên kỷ án, một thân trường bào Mông Cổ đỏ tươi, Mẫn Mẫn ngồi cạnh , cúi người cùng hắn nói chuyện, vẻ xinh đẹp ngày trước giờ còn có thêm vài phần quyến rũ. Ta đang muốn thỉnh an, Mẫn Mẫn đã chạy tới, ôm ta nói: “Tỷ tỷ tốt, ta rất nhớ người !” Ta thoáng đẩy nàng cười nói: “Tưởng rằng ngươi lập gia đình sẽ trở nên chín chắn hơn, sao vẫn còn hấp tấp như vậy chứ?”. Tá Ưng nhíu mi nhìn Mẫn Mẫn nói: “Nàng mà vẫn còn nông nổi như vậy, ta có lẽ phải tìm mấy người vú già trông nom nàng đó.” Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn hắn hì hì cười, làm bộ nhăn mũi rồi quay đầu lại tỉ mỉ đánh giá ta.
Tá Ưng đứng dậy nói: “Ta còn có chút chuyện muốn làm, hai người cứ từ từ trò chuyện !”. Ta khom mình hành lễ, Tá Ưng vội nói: “Miễn đi ! Miễn đi ! Nếu ta dám nhận lễ của ngươi buổi tối khó tránh bị trừng phạt.” Vừa nói vừa mỉm cười liếc Mẫn Mẫn , làm mặt nàng trong chốc lát đã ửng đỏ. Ta mỉm cười cúi đầu, giả bộ như không nghe thấy.
Thấy bóng lưng của Tá Ưng đã rời đi, ta cười nói: “Hắn rất tốt với muội. “. Mẫn Mẫn hé miệng cười nhưng sắc mặt đột nhiên mất đi vẻ vui vẻ, trầm giọng hỏi: “Thập Tam a ca có khỏe không? Muội nghe nói huynh ấy rất đau khổ”. Ta không muốn nàng đau buồn vô ích, Tá Ưng mặc dù rộng lượng nhưng nếu Mẫn Mẫn cứ nhớ tới Thập Tam cũng không ổn nên nói: “Tin đồn bao giờ cũng thổi phồng lên, bên cạnh hắn đã có người chăm sóc rồi”. Mẫn Mẫn hỏi đó là ai.
Ta kể sơ lại việc gặp gỡ của Lục Vu cùng Thập Tam cho nàng nghe. Mẫn Mẫn nghe xong, buồn bã nói: “Thế gian này liệu có được mấy người thất vọng không chê, đồng cam cộng khổ đây? Nàng xứng với Thập Tam a ca, Thập Tam a ca may mắn, nàng cũng may mắn.”
Ta im lặng nhìn nàng, nàng ngẩng đầu nói: “Muội cũng chỉ đơn thuần là lo lắng cho bằng hữu thôi , muội đã tìm được ngôi sao nhỏ cho mình, muội sẽ quý trọng nó, muội nhất định sẽ hạnh phúc .” Ta thoải mái cười một tiếng, giang tay ôm chầm lấy nàng, người biết trân trọng mới thực sự là người thông minh.
Nàng cười hỏi: “Chúng ta đã nói chuyện của muội rồi, còn tỷ tỷ thì sao?”, thấy sắc mặt ta u ám, một hồi lâu chưa lên tiếng, Mẫn Mẫn nói: “Muội xem Bát a ca hôm nay với tỷ tỷ nét mặt mặc dù rất là ôn hòa, nhưng nội tâm lại lạnh lùng xa cách, không giống như ngày trước. Sao lại như vậy?”
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Ta lắc đầu nói: “Ta hiện tại không muốn nghĩ đến việc này, chỉ thêm đau khổ thôi, chúng ta nói chuyện khác đi!”. Ta trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đứng lên nói: “Ở trên thảo nguyên này, ta muốn thật vui vẻ . Đi! Chúng ta đi đua ngựa đi!”.
Mẫn Mẫn chợt túm lấy ta, nói: “Muội không thể đua ngựa.”. Vừa nói mặt liền chuyển hồng. Ta khó hiểu, hỏi: “Vì sao? Thân thể không thoải mái sao?” Mẫn Mẫn cúi đầu cười một tiếng, dịu dàng đến vô cùng.
Ta chợt hiểu ra, mừng rỡ hỏi: “Mấy tháng rồi? Sao một chút cũng không nhìn ra?” Mẫn Mẫn khẽ cười trả lời: “Mới được hơn một tháng đương nhiên tỷ tỷ không thể biết được” Ta cười trêu chọc: “Vậy là sang năm ta được làm bác rồi”.
Mẫn Mẫn hạnh phúc cười bảo: “Tỷ tỷ hay là chúng ta kết thông gia đi! Con trai ta sau này sẽ lấy con gái của tỷ tỷ”. Ta cười khổ nói: “Chưa nói đến chuyện ta còn không biết con gái của mình ở nơi nào , cho dù có biết cũng sao dám tuỳ tiện đồng ý với muội chứ, con của muội chính là vương gia tương lai đó. “.
Mẫn Mẫn cười nói: “Cũng đúng, hiện tại nói chuyện này quả thực là quá sớm. Nhưng từ lúc nào tỷ tỷ lại để ý đến chuyện thân phận vậy? Đúng rồi, để ta kể cho tỷ tỷ nghe chuyện này, sủng phi của a mã ta oán trách người đã không đem ngọc bội giữ lại cho con gái ngược lại còn đem tặng cho một cung nữ . Ca ca của ta cũng hỏi người chuyện này. Tỷ tỷ đoán xem a mã ta nói gì? A mã bảo thân phận của nàng so với chúng ta tuyệt đối không thua kém, thậm chí chỉ có cao hơn chứ không có thấp. Rốt cuộc là vinh hạnh của ai cũng không thể nói chính xác được”.
Ta ngồi im không đáp, một khối ngọc bội với Vương gia mà nói cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, vừa chuyển dời vọng tưởng của Thái tử với Mẫn Mẫn, đồng thời tỏ ý tốt với Khang Hi, lại lôi kéo ta, còn làm một cái chong chóng đóan chiều gió. Nhưng nó lại là một tảng đá làm dậy lên biết bao sóng gió trong cuộc sống của ta, làm ta không thể yên ổn. Nhưng nhìn Mẫn Mẫn nét mặt tươi cười không có chút để bụng, oán trách cũng đều bỏ qua một bên. Ta nói : “Mẫn Mẫn, cứ tạm bỏ qua việc có để ý đến thân phận hay không. Kỳ thật quan trọng nhất là ta oán hận chỉ một câu này của người làm cha mẹ lại quyết định chung thân của bọn nhỏ. Chính muội cũng đã từng trải nghiệm qua chuyện tình cảm, hẳn là biết bị người khác cưỡng gả là việc thống khổ nhường nào.”
Mẫn Mẫn ngẩn ngơ, nói : “Tỷ tỷ nói phải. Tỷ tỷ là người bạn duy nhất của muội, muội chỉ nghĩ không thể được cùng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, tương lai có một người con gái của tỷ tỷ làm con dâu cũng là để chúng ta thân càng thêm thân, hơn nữa con gái của tỷ tỷ nhất định cũng không phải người tầm thường, chúng ta có thể có được nàng cũng là may mắn của chúng ta, nhưng lại đã bỏ qua mất tâm tư của bọn chúng.” Nàng nhíu mày suy nghĩ một lát, nói, “Vậy kệ bọn chúng thôi, nếu tương lai không có mệnh làm vợ chồng thì cho bọn chúng nhận làm anh em cũng được.”
Ta thầm nghĩ bất kể điều gì cũng đều có duyên số của nó, cha mẹ dù có quan hệ tốt thì việc những đứa nhỏ không hợp nhau cũng có rất nhiều. Nhưng không muốn cứ gạt đi tình cảm của Mẫn Mẫn, liền cười tán thưởng đáp: ” Nếu ta thực sự may mắn có thể có con gái , ta nhất định sẽ bảo nàng đối với muội giống như đối với ta.”
Mẫn Mẫn vui vẻ nói: “Hay quá!”