Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 54



Ngọc Đàn hầu hạ ta uống thuốc, cả người mờ mịt cùng mơ hồ. Nếu nói là mơ hồ, nhưng những tiếng động Ngọc Đàn làm ra trong phòng ta đều nghe được rõ ràng, nói là tỉnh táo, lại cảm thấy mí mắt nặng như núi, cố gắng thế nào cũng không mở ra được.

Không biết nằm bao lâu, cổ họng cảm thấy nóng rát âm ỉ đau, muốn được uống nước. Mấp máy miệng nhưng lại không thốt ra được thành tiếng. Cảm giác hình như Ngọc Đàn đang ngồi bên cạnh, nhưng tay chân đều mềm nhũn, không thể chạm được tới nàng. Cảm thấy vô cùng thống khổ mà cau mày.

“Muốn uống nước sao?”. Một giọng đàn ông vang lên, nói xong liền đỡ ta ngồi dậy, đem nước đưa đến bên miệng, từng chút từng chút đút cho ta. Uống xong nước, hắn lại đỡ ta nằm xuống. Cúi đầu nói bên tai ta: “Hoàng a mã còn chưa hạ chỉ, sự việc vẫn có thể xoay chuyển được!” . Ta nghe ra là thanh âm của Tứ A ca, trong lòng đau xót, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Hắn dùng tay giúp ta lau khô nước mắt, nói: “Đừng suy nghĩ gì thêm nữa, nghe lời thái y dặn dò, trước mắt cứ lo dưỡng bệnh cho tốt! Ngọc Đàn bị ta sai người giữ chân, có lẽ cũng sắp trở về, ta không thể ở lâu thêm nữa”. Nói xong liền xoay người bước đi.

Ta không biết bàn tay lấy đâu ra khí lực, liền nắm tay áo hắn không chịu buông. Có lẽ đơn giản do biết hắn là Ung Chính, là hoàng đế tương lai, cho nên mù quáng cho rằng trên đời này nếu có một người có thể cứu ta, không phải hắn thì còn là ai. Hắn bất đắc dĩ trở lại ngồi xuống, cúi đầu dừng ở trước mặt ta. Ta nói không ra lời, chỉ biết chảy nước mắt. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi thật là, trước kia ta nói nhiều đạo lý như vậy, một câu ngươi cũng không thèm nghe, nay xảy ra cớ sự như vậy, nắm tay áo của ta làm cái gì?”.

Ta tỉnh táo lại, hắn là hoàng đế tương lai, không phải hoàng đế hiện tại. Hơn nữa, cho dù hắn có biện pháp, thì dựa vào cái gì vì ta mà hắn đi đắc tội với thái tử gia? Ta liền buông tay áo của hắn ra, nhắm hai mắt lại, chỉ có nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống. Hắn khom người lại giúp ta đem nước mắt lau đi, giọng nói trầm nhẹ vang ở bên tai: “Ta hiện tại không có cách nào cho ngươi một lời hứa hẹn, bởi vì ta cũng không biết chính mình có biện pháp nào không. Muốn ngươi dù sao cũng là thái tử gia, nhưng ta cũng sẽ không bỏ mặc mà không để ý đến ngươi.” .Nói xong, giúp ta đắp lại chăn sau đó liền mở cửa rời đi.

Uống bốn chén thuốc, buổi tối Ngọc Đàn lại đắp thêm chăn, giúp ta lau khô mồ hôi. Đến ngày thứ hai, mặc dù vẫn còn nặng đầu, thanh âm khàn khàn, cơn sốt cũng đã hạ, người cũng tỉnh tảo không ít. Cả ngày hôm qua đều chưa ăn miếng cơm nào, hôm nay giữa trưa, Ngọc Đàn liền bưng lại một bát cháo, đút cho ta ăn. Dùng xong, nàng giúp ta súc miệng, rồi lau mặt cho ta, thu thập hộp đồ ăn đi ra cửa, rồi dặn dò nói: “Muội đi một lát rồi quay lại!”

Truyện được copy tại

TruyệnFULL.vn

Ngồi mở to mắt suy nghĩ, nhìn chăm chú lên đỉnh màn, nghĩ tới nếu như Khang Hi thật có ý tứ hôn, ta rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến cho Khang Hi không đem ta ban cho thái tử gia đây? Biết thái tử gia sang năm sẽ bị phế, nếu ta có thể kéo dài thời gian đến lúc đó, Khang Hi hẳn là sẽ không tứ hôn nữa! Nhưng nếu quả thật Khang Hi có ý, ta làm sao có khả năng kéo dài lâu như vậy?

Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng đẩy cửa, nghĩ là Ngọc Đàn đã trở về. Ta cũng không để ý tới, vẫn cứ tiếp tục nghĩ ngợi. “Nhìn có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi!”. Ta nghiêng đầu nhìn lại, Thập Tứ đang đứng bên giường cúi đầu nhìn ta. Ta chống tay muốn ngồi dậy, hắn liền ngăn cản, nói: “Cứ nằm xuống nghỉ đi! Không cần đa lễ như vậy!”. Nói xong, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

Hắn yên lặng một lúc, đột nhiên ngồi chồm bên giường, sát tại bên tai ta thấp giọng nói: “Biết thái tử gia tại sao muốn cưới ngươi không? Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia tấu xin Hoàng a mã tứ hôn cho Tá Ưng vương tử cùng Mẫn Mẫn, tấu chương hôm nay vừa tới! Tin tức của hắn thật nhanh nhạy!” . Hắn cúi đầu “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Phức tạp trong chuyện này hôm khác sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi biết. Hôm nay chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn gả cho thái tử gia không?” .Ta lắc đầu. Hắn nói: “Bát ca hiện tại không thể ghé thăm ngươi! Huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nghĩ biện pháp trước mặt hoàng a mã kéo dài mấy ngày, chỉ cần mười ngày, mọi chuyện sẽ có thể xoay chuyển!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.