Ta xem xong thư, chạy ra khỏi trướng, dắt ngựa nhằm về hướng đại thảo nguyên, vừa giục ngựa phi thật nhanh, vừa cười lên. Mẫn Mẫn hạnh phúc khiến ta không thể không vì nàng mà cười vui. Mãi đến lúc cảm thấy mệt mỏi, mới giảm dần tốc độ, ghé vào trên lưng ngựa nghỉ ngơi , trên miệng vẫn còn nở nụ cười.
Đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bát A ca đang giục ngựa đi chậm bên sườn ngựa của ta. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, liền ngồi thẳng người, vừa thỉnh an hắn, vừa nói: “Nô tỳ còn có một số việc phải làm, Bối Lặc gia nếu như không có gì sai bảo, nô tỳ liền cáo lui .”
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Hắn chằm chằm nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi từ trên sườn núi nhìn ngươi, đã rất lâu rồi không thấy ngươi cao hứng như thế.”. Ta không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc . Hắn ngắm nhìn phương xa, ngưng giọng hỏi: “Ngươi thực sự buông tay sao?” Trong lòng có chút đau đớn, nhưng nét mặt vẫn bình thản, trả lời: “Đã buông!”. “Trong lòng ngươi có người khác phải không?” Hắn hỏi. Ta có chút bối rối, không dám suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này. Ta biết hắn hiểu lầm, nhưng là hiểu lầm liền hiểu lầm đi, miệng chỉ thản nhiên trả lời: “Không có.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta một hồi nói: “Ba năm sau đến tuổi ra cung , chẳng lẽ ngươi nguyện ý để hoàng a mã chỉ hôn cho ngươi?”. Ta thuận miệng nói: “Chuyện của ngày mai, để ngày mai tính! Chạy trời cũng không khỏi nắng, cần gì phải suy nghĩ nhiều?”. Nói xong khom người cáo lui, miệng hắn mang theo tia cười lạnh gật đầu, phất tay để cho ta đi. Ta giục ngựa quay đầu, giương lên roi đánh ngựa đi.