“Sao em lại tức giận?”
“Tôi không có tức giận”.
“Em giận tôi ưu tiên cứu người khác mà không cứu em à?” Brujah vòng tay
ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Đại Bàn cuộn mình thành một cục
trong góc.
“Tôi không tức giận, anh suy nghĩ nhiều rồi”. Cao Đại Bàn buồn bực đáp, càng siết chặt áo choàng, quấn mình kín mít.
“Thật chứ?” Brujah đưa tay sửa sang tấm áo choàng dúm dó trên người Đại
Bàn,“Thông thường khi em tức giận rất ít khi to tiếng với người khác,
lại thường xuyên co người thành một cục giống như bây giờ, tìm thứ gì đó che mình lại, trốn đi thật xa không để ý tới ai nữa…..”.
Cao
Đại Bàn kinh ngạc nhìn anh ta, im lặng trong chốc lát rồi giận dữ
nói:“Tôi cũng không giận anh, người gây ra tất cả mọi chuyện là
Nosferatu. Anh không có cách giải quyết thỏa đáng, chỉ có thể lựa chọn
phương án ít tổn thất nhất mà thôi”.
Brujah lộ vẻ xúc động……
Cao Đại Bàn:“Đương nhiên , tuy rằng anh hoàn toàn vô dụng, không chỉ không
giúp được gì, còn đục một lỗ trên người tôi, hại tôi mất một đống máu vô ích. Nhưng tôi thật sự không tức giận, không tức giận tí nào…..”.
Brujah :“…..”.
“Thành thật xin lỗi…..”. Brujah nhẹ giọng nói:“Tôi nhất định sẽ cứu em ra khỏi đây “.
“Làm sao mà cứu? Ngay cả bản thân anh cũng không thoát ra được?” Cao Đại Bàn không hề hi vọng, khẽ lầm bầm.
Brujah:“ Đối tượng Nosferatu muốn trả thù là tôi, em chỉ là mồi thôi. Hiện tại
tôi đã đến đây rồi, tác dụng của em coi như đã hết. Nếu tôi cuốn lấy cậu ta, hẳn là cậu ta không rảnh bận tâm đến em. Em tìm được cơ hội liền
lập tức bỏ trốn, từ chỗ này đi thẳng một đường ra ngoài đến đuôi tàu
chính là nơi đặt phi thuyền cứu sinh. Hẳn là em đã học chương trình sử
dụng tàu cứu sinh để chạy trốn rồi chứ?”
Cao Đại Bàn:“A, có, hình như lúc ở đế đô đã học qua lớp này…..”. Nhưng cũng gần như quên sạch rồi = =
Brujah:“Dưới tình huống hỗn chiến, binh lính bình thường không thể nhanh chóng phán
đoán thân phận của người khác, cho nên chỉ cần là sinh vật hình người,
chắc hẳn quân ta đều xem là người một nhà,sẽ không làm em bị thương. Nếu gặp phải là chiến sĩ Sonata thì nhớ kỹ phải ngừng thở. Người Sonata
không có thị lực, hoàn toàn dựa vào thính giác để phán đoán phương vị,
cho nên chỉ cần không phát ra âm thanh, cho dù đi qua trước mặt bọn họ
cũng sẽ không bị phát giác…..”.
Cao Đại Bàn:“Í? Nói như vậy, Huyết tộc không cần hô hấp lại không có tiếng bước chân, chẳng phải là khắc tinh của chúng sao?”
Brujah:“Đúng vậy…… Hộc…… Nếu không am nghĩ rằng tộc chúng ta là dựa vào cái
gì để tác chiến với lũ sinh vật có xúc tua, pham vi công kích đến hơn
mười mét đó? Chỉ bàn về sức chiến đấu của thân thể, đẳng cấp của người
sao Sonata cao hơn Huyết tộc đâu chỉ một hai cấp bậc…… Hộc…..”.
Nói chuyện nãy giờ, Cao Đại Bàn rốt cuộc phát hiện, người đàn ông vốn ngồi
thẳng tắp hiện tại lại dần dần nằm ngã ra ghế, dường như có gì đó không
ổn……
“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì…… Hộc…..”.
Nhìn thế nào cũng chẳng giống ‘không có gì’!
“Anh…… Đang thở dốc…..”. Khi thân thể Huyết tộc không có vấn đề sẽ không thở dốc!“Hơn nữa móng tay cũng duỗi dài quá. Còn, còn có răng….”. Cao
Đại Bàn kinh ngạc nhìn móng tay Brujah chậm rãi duỗi dài ra, và một cánh tay thì như đang cố kềm nén, run run giữ cổ tay kia ……
“Trong máu của em…… có cái gì…..”. Gian nan thốt ra vài chữ, Brujah còn chưa kịp nói hết, Cao Đại Bàn đã ngây người!
Không khí trên đầu Brujah sau một tiếng rách toác nho nhỏ, bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo!
Cái kia không lẽ là…… khe hở không gian!
Đồng tử Cao Đại Bàn co rút mãnh liệt! Không còn lòng dạ nào nghe Brujah nói, vươn tay túm lấy áo anh ta! Nương theo thể trọng mình rồi ngã xuống
thật mạnh! Hai người đồng thời ngã lăn ra đất…… Kẻ hở như cái miệng
há to cắn nuốt lướt qua cạnh hai người! Mà nút áo trên thắt lưng Brujah
và một góc áo choàng của Cao Đại Bàn đã trở thành vật hi sinh thay cho
hai người bọn họ, đồng thời biến mất trong cái khe mới lướt qua cách đó
vài giây……
Tất cả mọi chuyện khôi phục bình thường trong vòng hai giây.
Cao Đại Bàn ngồi bệt dưới đất, chưa kịp hoàn hồn……
Brujah vẫn duy trì ngã tư thế sấp xuống tựa vào người cô không nhúc nhích……
Cú ngã khiến bụng cô co rút đau nhói! Mà Brujah nặng trình trịch lại đè cô tới thiếu điều muốn tắt thở, lửa giận của cô rốt cuộc không nhịn được
nữa, hoàn toàn bộc phát…..”.Anh làm cái gì vậy Brujah ?! Thính giác
của Huyết tộc không phải rất nhạy ư? Sao phản ứng lại chậm chạp như vậy! Còn để tôi cứu…… Brujah ! Anh! Anh đang làm cái gì?!”
Người
đàn ông đang nằm sấp trên người cô căn bản không thể nghe được lời cô
nói. Cũng không ngẩng đầu lên ôm chặt lấy bả vai cô, vùi đầu trên người
cô, cắn khóa áo trước ngực cô, đột nhiên dùng lực giật mạnh! Trực tiếp
xé rách áo choàng bao lấy thân thể Tiểu Tiểu! Giống như không thể kiềm
nén được nữa, dùng tay đè chặt cánh tay đang vùng vẫy của cô! Sau đó mưa hôn hỗn loạn liền trút xuống…… Cao Đại Bàn hoảng sợ! Vừa ra sức đẩy đối phương vừa cố gắng lui về phía sau!“Brujah! Anh đứng lên! Anh làm
sao vậy!? Sao bỗng nhiên lại…… Ưm!”
Tiểu Tiểu đang la hét ầm ĩ
đột nhiên bị bịt miệng, chiếc lưỡi mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt
xâm nhập vào miệng cô, khuấy đảo khí thế người ta không cản nổi! Nụ hôn
này quá sâu chạm đến tận yết hầu! Đến khi cô khó chịu ứa nước mắt, đối
phương mới thở phì phò thối lui một chút…… Brujah cất giọng trầm
thấp u ám hỏi:“Em đã…… ăn cái gì?”
Đầu lưỡi của anh đấy! Đồ khốn……
Cao Đại Bàn rất muốn tát cho anh một cái! Nhưng hiện tại cô chỉ có thể thở hồng hộc……
“Có…… mùi rượu Nivarna…… Em uống rượu thuốc à?” Brujah thì thào:“Khó
trách tôi liếm máu của em cũng sẽ phấn khởi…… Là Nosferatu cho em
uống?”
“Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy?” Cao Đại Bàn vừa giận
vừa mờ mịt không hiểu! Rượu gì chứ…… Í? Đợi chút, chẳng lẽ là chỉ
mấy thứ cô uống trong quán rượu?
A a đồ khốn! Rốt cuộc trong hai
ly rượu đó đã bỏ thêm bao nhiêu thứ phi pháp chứ? Tinh cầu này còn có
luật pháp không đây?![Khuynh hướng phẫn nộ của con = =……]
“Đối với Huyết tộc mà nói rượu Nirvana phối với Caterina giống như là thuốc
kích thích…… Làm cho cảm giác của người ta trở nên chậm chạp, dục
vọng lại bùng phát mãnh liệt…..”. Brujah khép hờ mắt, nhẹ nhàng liếm
cắn cần cổ của cô. Gương mặt đầy sắc dục, ngay cả giọng nói lạnh lùng
bình thường cũng trở nên mềm mại:“Tùy tiện uống thứ nguy hiểm như vậy,
em thật không cẩn thận …..”.
“Ưm…… Anh cũng không cẩn thận
mới tùy tiện uống máu của tôi đấy thôi, đâu có tư cách nói tôi?! Mau
đứng lên đi! Đừng đùa nữa, lúc này sao có thể làm mấy việc như thế
được…… Anh có nghe tôi nói gì không? Brujah !”
“Suỵt, im lặng chút…… Tôi sẽ không làm đến bước cuối cùng …..”.
“Cuối, cuối cùng là ý gì?! Sao có thể im lặng được?! Anh…… A! Đừng có cắn tôi, đáng ghét!”
“Đừng ầm ỹ…… Chỉ một lát…… Tôi cần…… thân mật một chút…… Mới có thể tỉnh táo lại…..”.
“Tôi lạy anh, anh làm ơn bình tĩnh lại đi! Ưm…… Này, dừng tay …… Đừng như vậy, anh đừng như vậy, thật sự rất đau…..”.
Không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có những nụ hôn thô lỗ mà nhiệt liệt đổ ập
xuống, sự ve vuốt dã man đầy khao khát…… Đây không phải ân ái chân
thành dịu dàng giữa những người yêu nhau, chỉ là dục vọng nguyên thủy
khi thú đực cưỡng ép, liếm cắn thú cái! Muốn tìm chỗ trút cho lửa dục
đang ngùn ngụt trong cơ thể, dùng sức cọ xát vào nhau như động vật.
Liếm, cắn mút rồi để lại những dáu vết đỏ máu trên làn da, móng tay
cũng anh ta cũng dùng sức siết chặt giống như muốn nắm bắt lấy thứ gì
đó……
Cô bị phương thức cầu hoan dã man này ép đến độ không
biết lùi vào đâu, cánh tay cường tráng của Brujah quấn lấy cô, trận mưa
hôn dày đặc như ngăn cách cô với thế giới bên ngoài khiến cho tiếng rống giận dữ của Tiểu Chi vọng tới tai cô cũng mơ hồ như cách một bức màn
…… Qủa cầu lửa ập xuống, bị người đàn ông tiện tay kéo áo choàng rơi trên mặt đất quấn lại ném qua một bên, sau vài tiếng ấu đả kịch liệt
ngắn ngủi, màn dây dưa bị cắt ngang lại tiếp diễn……
Thuốc
dường như lại bắt đầu phát huy tác dụng, Cao Đại Bàn mở mắt không ra,
cảm thấy mình lại sắp sửa hôn mê lần nữa…… Nhưng một cơn co rút kịch liệt, đau nhất từ trước tới nay lập tức khiến cô tỉnh táo lại! Đầu óc
còn chưa kịp phản ứng, từ cổ họng đẫ phát ra tiếng kêu the thé vô cùng
thảm thiết!
Có vẻ Brujah trên người cũng kinh ngạc vì tiếng hét thê thảm này, dừng những động tác cuồng loạn lại.
Nhưng mà lúc này Cao Đại Bàn cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến Brujah nữa,
biến hóa của thai nhi trong bụng đã lấy hết toàn bộ tinh lực của cô!
Thậm chí ngay cả nửa thân trên bị cởi sạch cũng không thèm che, chỉ lo
cuộn người lại, một tay ôm bụng thở hổn hển!“Đau, đau quá…… Sao lại
thế này…… Chưa bao giờ đau thế này…..”.
Brujah vẫn duy trì
tư thế giang chân ngồi trên người cô, đè chặt cổ tay cô. Anh ta tạm dừng trong chốc lát, đột nhiên thì thào:“Chẳng lẽ sắp sinh rồi?”
Thiếu chút nữa thì Cao Đại Bàn bị những lời này dọa tới mức ngất xỉu!
“Đừng, đừng đùa chứ! Bây giờ? Ở đây? Dưới loại tình huống này?! Tuyệt đối, tuyệt đối không được…… A –!!”
Cơn đau kịch liệt thứ hai mạnh mẽ ùa tới! Dường như còn khủng khiếp hơn cả
lần đầu tiên! Móng tay Cao Đại Bàn bấm mạnh xuống sàn nhà bằng kim loại! Dùng sức giống như muốn để lại dấu vết trên mặt sàn……
Sau
cơn đau thứ ba, Cao Đại Bàn bắt đầu sợ hãi. Bởi vì cô phát hiện, mỗi lần bụng co bóp cô đều nghĩ trên thế giới này không còn nỗi đau nào kinh
khủng hơn, nhưng mà đến lần tiếp theo, cô sẽ phát hiện mình đã sai
rồi……
Đây chỉ là màn dạo đầu khi tử cung co bóp thôi, mức độ
đau đớn chỉ là trò trẻ con so với sự giãn nỡ và xé rách khi sinh sản
thật sự. Làm sao cô có thể chịu nổi?!
Đồng chí Đại Bàn đau đến đổ mồ hôi lạnh thậm chí sinh ra ý niệm lùi bước “Không muốn sinh ”……
Lại là một cơn đau nhức mãnh liệt ùa đến, Cao Đại Bàn ứa nước mắt, tiếng
kêu thảm thiết cũng bắt đầu tăng thêm nội dung mới. Ví dụ như :“ Ventrue đáng ghét! Lúc cần đến anh thì anh chết dấp chết dúi đâu rồi?!” Hoặc là “Ô ô ô anh là người cha tồi nhất thế giới !” Hoặc là “Vì sao em phải
sinh con một mình ở đây chứ, em sinh xong không cho anh ẵm đâu! Đáng
ghét…..”.
Những lúc như thế này mà phải vượt qua một mình thì thật thê thảm.
Brujah vươn tay giữ lấy bàn tay đang níu chặt lấy sàn nhà của cô,“Em làm vậy
sẽ bị thương đấy. Nắm tay tôi đi, nếu muốn siết cứ dùng sức siết”.
“Tôi không cần!” Bỏ tay Brujah ra, Cao Đại Bàn tiếp tục ôm bụng khóc nức nở, nước mắt chảy theo khóe mắt rơi tí tách trên mặt đất, cô cắn môi lầm
bầm chửi:“Ô ô……đồ ngốc…..”. Lúc này sao anh không ở bên cạnh
em…… tại sao ở cạnh em lại là người đàn ông khác……”
Brujah bị hất ra cũng không nói gì, chỉ yên lặng kéo tay Cao Đại Bàn lần nữa, siết chặt trong tay mình.
Cô trợn mắt trừng anh ta, thở phì phò dồn dập, sau đó nương theo cơn đau
dữ dội đang ùa tới, dùng móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay
Brujah…..
Anh ta dường như không có cảm giác, vẫn ngồi bất động như cũ, chỉ kiên quyết nghiêng đầu sang một bên không nhìn cô.
“Anh làm sao vậy…… xoay đầu lại đi…..” Giữa những cơn đau, cô cắn răng bật ra vài tiếng.
“Tiếng thở dốc của em khiến tôi phấn khởi”. Mặt Brujah vẫn thản nhiên không hề xấu hổ,“Nếu tiếp tục nhìn em, có thể tôi lại nhào tới”.
Cao Đại Bàn thật sự muốn trợn mắt há hốc mồm:“Anh, anh là súc sinh sao?!”
Brujah nhắm mắt nói:“Chứ em muốn tôi làm sao bây giờ? Mùi máu, hô hấp, thậm
chí cả sự tồn tại của em đều không ngừng dụ dỗ người từng hưởng qua vị
máu đó. Tư vị này chỉ cần một lần sẽ khắc cốt ghi tâm! Yết hầu khô cạn
đến chết, tôi muốn liếm em, muốn cắn em, muốn tiến vào thân thể của em,
muốn nuốt em vào bụng! Ý niệm này mỗi ngày đều điên cuồng xoay chuyển
trong đầu…… Nếu tôi thật sự là súc sinh thì tốt quá bởi vì súc sinh
thì không cần nhẫn nại…..”.
Cao Đại Bàn nhìn răng nanh bên môi anh ta, dùng sức đến cơ hồ muốn cắn nát môi mình, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót……
“Gặp phải tôi, các người đúng là xui xẻo”.
Hương vị không gì sánh kịp, có lẽ ngay từ đầu không được hưởng thì có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.
Brujah trầm mặc không nói, anh ta cần tập trung tinh thần kiền nén bản thân.
Cao Đại Bàn cũng không nói nữa, cô cần tập trung tinh thần đối phó với cơn đau.
Sau khi dần dần thích ứng với sự đau đớn, Cao Đại Bàn phát hiện, Brujah quả thật là một người đàn ông không biết an ủi.
Nếu lúc này, người ngồi đây là Ventrue, ít nhất anh ta sẽ ôm cô thật chặt,
nhẹ giọng dỗ dành, hôn lên nước mắt của cô, lừa cô rằng sẽ hết đau nhanh thôi.
Mà Brujah rõ ràng là một kẻ không quen làm những việc này, chỉ biết im lặng ngồi cạnh cô, sau đó giữa những cơn đau sẽ đưa tay sờ
sờ đầu cô…… Hình như muốn trấn an cổ vũ cô, lại giống như là đang
xới tung tóc Đại Bàn.
Nhưng bàn tay nắm chặt của hai người, dù thế nào cũng không buông ra.
Chỉ có chiếc nhẫn của hai người, sau mỗi lần thống khổ nắm chặt sẽ lưu lại những vết mờ trên bàn tay nhau……
Ngoài lớp màn phòng hộ là bầu trời sao mênh mông vô tận, rõ ràng như có thể
trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu hai người. Một ngôi sao băng vụt qua, gần
gũi tựa pháo hoa bùng nổ trước mắt, chói mắt, sáng lạng, lướt qua chỉ
trong giây lát…… Quang cảnh như vậy khiến Cao Đại Bàn nhớ đến lần
cùng Ventrue chen chúc trong phòng chứa đồ nhỏ hẹp, bên ngoài là trăm
vạn truy binh và vũ trụ lúc sáng lúc tối, bên trong là anh và cô hôn
nhau nồng nhiệt, tình nguyện bỏ mạng nơi chân trời góc bể……
“Brujah , Brujah …..”. Cô nhẹ giọng gọi anh ta.
“Ừ”. Anh ta cúi đầu trả lời.
“Tôi nghĩ, có lẽ tôi thật sự thích Ventrue “.
Brujah hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng,“Em muốn nói gì?”
Cao Đại Bàn nằm ngửa trên mặt đất, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu thì thào:“Kỳ thật trước kia, tôi luôn nghĩ có lẽ trong tiềm thức mình chỉ muốn tìm
một người dựa dẫm ở thế giới xa lạ này, cho nên mới đón nhận Ventrue. Có lẽ tình yêu cũng không sâu sắc, có lẽ cũng không phải không thể đón
nhận người khác. Có khi tôi cũng cho rằng, sao tôi lại ép mình đến hoàn
cảnh quẫn bách như vậy, sao lại chống đối anh đến thế, sao phải bôn ba
bỏ trốn? Nếu muốn tìm người để nương tựa, đổi người khác không phải là
được rồi sao?
Nhưng, sau khi thật sự tách khỏi anh ấy, tôi phát
hiện dù là quý tộc nào khác, hay là anh. Rõ ràng đáng tin cậy hơn
Ventrue đã thất thế, nhân phẩm cũng tốt hơn anh ấy…… Nhưng tôi chỉ
cần Ventrue thôi ”. Cô cười khổ:“Đúng là tình cảm không thể nói
lý…..”.
Nụ cười vừa bất đắc dĩ lại có chút ngọt ngào này đọng
lại trong mắt Brujah, giống như một hòn sỏi nhỏ, một mảnh băng vụn, chỉ
để lại một vết thương bé xíu ở nơi mềm mại nhất, lại khiến người ta
không ngừng đau đớn……
“Trên thế giới này không có gì là không thể thay đổi”. Brujah cúi đầu nói,“Chỉ là thời gian còn chưa đủ mà thôi…..”.
Anh ta nói vô cùng kiên định, giống đang thuyết phục Tiểu Tiểu, lại giống như.. đang thuyết phục chính bản thân mình.
“Trên tinh cầu này, người đầu tiên gặp em là tôi”. Brujah thì thào, dường như đang nhớ lại:“Người đàn ông đầu tiên hôn em là tôi, người đàn ông đầu
tiên ôm em cũng là tôi…… Tôi là father của em, là người chồng hợp
phát duy nhất. Ngay từ đầu, em đã được phán cho tôi …..”. Anh ta rũ
mắt nhìn khuôn mặt cô,“Tôi rõ ràng có vô số cơ hội để có được em, nhưng chúng ta lại luôn bỏ lỡ nhau”.
“Brujah, chúng ta bỏ lỡ nhau là
vì nguyên nhân“. Cô nhìn anh ta nhẹ giọng nói. Trên thế giới này, có một số việc không thể miễn cưỡng.
Anh ta cúi đầu hôn tay cô, và chiếc nhẫn trên ngón áp út,“Như vậy tôi sẽ tìm ra nó, sau đó tiêu diệt hoàn toàn”.
Cô lắc đầu, rút tay về”.Anh vẫn không hiểu, đây không phải đánh giặc, chỉ
cần tiêu diệt kẻ địch là đủ. Cũng không thể dùng sức mạnh chiếm lĩnh sau đó khắc dấu hiệu của mình lên là coi như thắng lợi”. Cô sờ sờ chiếc
nhẫn trên tay,“Giống như hai chúng ta tuy rằng mang nhẫn kết hôn tinh
xảo hơn, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật Ventrue mới là chồng tôi…..”.
Brujah nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn anh ta từng cho là
biểu trưng của sự chiếm hữu, hiện tại lại có vẻ yếu ớt mà buồn cười đến
thế, yên lặng nắm tay thật chặt……
Thật lâu sau, anh ta đột
nhiên vươn tay chậm rãi rút chiếc nhẫn kia ra khỏi tay cô, sau đó nhanh
chóng tháo luôn chiếc nhẫn trên tay mình, cùng bỏ vào trong lòng bàn tay Cao Đại Bàn, nâng tay cô thản nhiên nói:“Em nói đúng, tôi thật sự không hiểu được em muốn gì. Nhưng em có thể có nói cho tôi biết, tôi có thể
học lại từ đầu…… Về phần nhẫn, hiện tại có lẽ tôi còn chưa có tư
cách đeo nó, nhưng tôi sẽ không bỏ qua. Một ngày nào đó, tôi sẽ để em
cam tâm tình nguyện mang nó vào tay tôi, mà không phải là Ventrue “.
Bàn tay anh ta siết lại, bao lấy tay cô. Sau đó dùng sức kéo cô đến gần, dịu dàng hôn cô……
“Nếu lần này có thể sống sót trở về, hai chúng ta hãy làm lại từ đầu”.
……………………
Kỳ thật sâu trong vũ trụ không phải chỉ có một màu đen.
Các ngôi sao, mây khói, vụ nổ, sao băng hoặc mây thiên thạch lấp lánh ánh
lửa cùng hòa quyện chiếu sáng bóng tối, điều hòa nó trở thành một màu
sắc lãng mạn mà nhu hòa như màu cà phê Mocha……
Nhưng vũ trụ này chưa bao giờ lãng mạn, cũng chưa bao giờ nhu hòa.
Chỉ có báo thù và phản bội, tiếp diễn và diệt vong.
Lúc này, tại một góc nào đó trong vũ trụ bao la, vô số binh lính đang bị
giết hại, những chiến hạm đắt đỏ lần lượt rơi xuống. Chúng bị hủy diệt
nhanh như vậy nhiều như vậy, từ xa nhìn lại giống như một cuộc chiến tàn khốc nhất……
Mà càng nhiều chiến hạm lại đang rút lui với vận tốc tối đa, chúng đông nghìn nghịt lướt qua, bối cảnh là những đồng bào bị đốt thành quả cầu lửa đau đớn rên rỉ, tựa như một bầy ong chạy trốn, che lấp hào quang của hằng tinh gần đó, biến vũ trụ thành màu cà phê
sẫm lạnh lùng……
Dưới bóng của phi thuyền, vách tường trong phòng chỉ huy từng tràn ngập ánh sao lúc này lại tối tăm đến lạ thường.
Cẩn tuân lễ nghi của quý tộc, Nosferatu cười lạnh đưa tay về hướng Brujah, tuyên cáo bắt đầu cuộc quyết đấu.
Bốn phía tối đen, Cao Đại Bàn không thấy rõ động tác của bọn họ.
Chỉ có hai thanh kiếm phản quang, thỉnh thoảng lại đổi vị trí va chạm trong bóng tối, tạo ra những đường cong và tia lửa hắt lên võng mạc của
cô……
Theo lý thuyết, Nosferatu tuyệt đối đánh không lại Brujah.
Nhưng lúc này, một kẻ không để ý đến bất cứ việc gì ôm quyết tâm liều chết
báo thù, một người lại lo lắng cho quân đội tâm thần không yên, còn
trúng loại thuốc khiến giác quan chậm chạp. Kết quả, khó mà nói trước.
Cao Đại Bàn rất hi vọng Brujah chiến thắng, bởi vì cô muốn tiếp tục sống.
Có lẽ còn vì câu nói “Tôi thật sự không biết làm sao, chúng ta hãy bắt
đầu một lần nữa” đã khiến cô hơi xúc động……
Một con thuyền
cuối cùng lướt qua bầu trời trên đầu bọn họ, vào khoảnh khắc ngôi sao
rơi xuống, trong bụng Cao Đại Bàn truyền đến cơn đau kịch liệt nhất từ
trước đến nay, cô thật sự không nhịn được nữa, rên rỉ ra tiếng……
Cùng lúc đó, trên đùi cũng ướt đẫm, nóng hổi……
Lại vỡ ối vào lúc này…… Cao Đại Bàn ôm bụng cau mày, khổ sở đến nói không nên lời.
Mùi máu nhàn nhạt nhanh chóng bị khứu giác nhanh nhạy của Huyết tộc bắt
giữ, hai người đang kịch chiến gần như đồng thời nhìn về phía cô!
Cao Đại Bàn ngẩng đầu, trong giây phút tầm mắt giao nhau với Brujah, cô
nhịn không được sợ hãi kêu lên !“Cẩn thận! Anh ta đánh lén…..”.
Phập!
Tiếng mũi kiếm nhẹ nhàng xuyên qua thân thể.
Cao Đại Bàn ngơ ngác Brujah vẫn đang lo lắng nhìn cô.
Anh ta trở tay nắm kiếm, cũng không quay đầu lại đâm vào ngực Nosferatu vừa định đánh lén! Không, không hề nhầm, đúng là điểm trí mạng duy nhất của Thánh Huyết tộc, trái tim!
Mũi kiếm dính máu chọc thủng lưng Nosferatu, màu bạc lấp lánh dưới ánh sao……
Cánh tay cầm kiếm của Nosferatu rũ xuống, chuôi kiếm rơi trên sàn nhà kim loại vang lên tiếng vọng tuyệt mệnh……
Cao Đại Bàn thở dài nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, dựa
lưng vào vách tường chậm rãi tuột xuống…… Ngẩng đầu cười khổ vừa
định nói với Brujah vài câu, liền thay đổi sắc mặt!
Vào khoảnh khắc đó, khi sao băng xẹt qua ngoài cửa sổ, vô cùng chói mắt!
Khung cảnh bỗng nhiên sáng rỡ như ban ngày, không khí trên đầu hai người vặn
vẹo rất đáng sợ, cánh cửa dẫn đến địa ngục đột nhiên mở ra……
Brujah vừa giành được thắng lợi phát hiện biến đổi kỳ dị này chậm hơn kẻ địch một bước.
Anh ta vừa định bứt ra lại bị đối phương níu chặt!
Nosferatu túm chặt lấy cánh tay cầm kiếm của Brujah, không chút chần chờ đâm
thanh kiếm vào sâu trong trái tim mình hòng kiềm giữ đối phương, nụ cười của anh ta lúc này thật dữ tợn……
Một khắc đó Nosferatu biết, rốt cuộc đã tới lúc có thể nói “Đi chết đi” với kẻ thù rồi.
Mà một khắc này Cao Tiểu Tiểu bỗng nhiên ý thức được, đây có lẽ là giây phút cuối cùng, cô nên nói gì đó với Brujah.
Nhưng mà khe hở thời gian và không gian kia nhanh hơi bọn họ nhiều lắm.
Trước khi Nosferatu kịp thốt ra từ đầu tiên, trước khi Cao Tiểu Tiểu nghĩ ra
câu cuối cùng, nó đã mang người cần nghe đi mất rồi……
Chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.
Sao băng bay đi, hào quang trôi qua, bóng tối trong phòng chỉ huy lại khôi phục.
Hai người lẳng lặng ở lại trong phòng, hơi thở của người thứ ba biến mất sạch sẽ như thế!
Giống như chưa từng tồn tại, chưa từng phát sinh, chưa từng lướt qua cuộc đời bọn họ…..
Cao Đại Bàn tiếp tục dựa vào vách tường hoàn thành nốt động tác còn dang
dở, ngơ ngác hồi tưởng lại ánh mắt cuối cùng Brujah nhìn cô trước khi
biến mất. Đó là ánh mắt như thế nào, mà một khắc kia cô nên nói gì với
anh ta?
Anh ta nói đúng, anh ta và cô luôn bỏ lỡ nhau……
……………………
Từ xa mơ hồ có tiếng nổ mạnh truyền đến, chủ hạm này gần như đã bị kẽ hở
không gian phá hư gần hết, mà cuộc chiến giữa người Sonata và Huyết tộc
cũng dần dần lan đến đây ……
Cao Tiểu Tiểu đã không còn sức
lực để đứng lên, hiện tại lẽ ra cô nên suy yếu nằm trong phòng sinh, bị
các bác sĩ mang mặt nạ tiêu độc vây quanh che chở, bên cạnh là người
chồng khẩn trương nắm chặt tay cô trấn an, mọi người cẩn thận nghênh đón sinh mệnh bé bỏng trong bụng.
Nhưng hiện tại, bốn phía ngoại trừ khói lửa chiến tranh thì chỉ có người chết, hoặc là người sắp chết.
“Hai mẹ con ta có lẽ phải chết ở đây rồi …… Mẹ xin lỗi con…..”. Cô quỳ rạp trên mặt đất nửa tỉnh nửa mê thì thào. Cánh cửa bên cạnh lại kêu
ken két, chậm rãi mở ra ……
Cao Đại Bàn kinh ngạc giương mắt,
thấy Nosferatu khắp người toàn là máu, vô lực buông cánh tay đang nắm
điều khiển từ xa xuống, thở dồn dập,“…… Cô đi đi, tôi không muốn
giết chết một sinh mệnh có tên là Lilith”.
Cao Đại Bàn nhìn anh ta, không nói gì.
Nosferatu cũng không để ý đến cô, cầm cáo lửa đã bé lại bên cạnh lên, nhỏ một
giọt máu vào miệng nó, sau đó đổ ập xuống đất như đã dùng hết sức lực
cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở dốc mỏng manh……
Tiểu Chi rũ
lông trong vầng hào quang khi biến lớn, lập tức đi đến cạnh Cao Đại Bàn, chân trước hơi khom xuống, cúi đầu chui xuống dưới thân cô, cẩn thận
điều chỉnh đặt cô trên lưng mình. Sau đó đứng lên, quay đầu nhìn người
đàn ông mới cho nó máu, không chút do dự nhảy lên, bốn chân im lặng rơi
xuống đất nhanh chóng lao ra cửa, hướng thẳng về đuôi tàu……
Đại ma vương gần chết nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu cái gì đó, nhưng đã bị thần thú bỏ lại sau lưng, Cao Đại Bàn không thể nghe thấy……
……………………
Tới gần giai đoạn sinh nở, Cao Đại Bàn nhắm chặt hai mắt cơ hồ có thể cảm
thấy chỉ cần Tiểu Chi xóc nảy mạnh thêm chút nữa sẽ khiến cô không cẩn
thận sinh đứa bé ra.
Cơn đau không thể chịu đựng nổi cũng ngày càng kịch liệt……
Rốt cuộc khi đến được tàu cứu sinh, Cao Đại Bàn đã đau đến hoa cả mắt! Nhìn bảng điều khiển đầy chữ, cô căn bản không biết mình đã làm những gì, ấn vào nút nào, chọn đích đến ra sao……
Trong tiếng nổ mạnh rung trời và ánh lửa chiếu sáng nửa vũ trụ, Tiểu Tiểu nằm trong thuyền cứu
sinh trong suốt hấp tấp mà bối rối rời khỏi chủ hạm.
Sau mấy năm
Cao Đại Bàn lại chui vào thuyền cứu sinh, nhưng lần này cô không bị đông lạnh. Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo chứng kiến cuộc đào vong của mình.
Lơ lửng trong vũ trụ, giống như một người trần truồng rong chơi giữa tinh không.
Giữa màn trời u tối, không có cao thấp trái phải, không có trên dưới trước sau.
Những ngôi sao trăm ngàn năm tuổi xẹt qua bên cạnh cô mà cô thì nhỏ bé bất an không biết làm sao……
Giờ phút này không có vòng tay an ủi, không có lời dịu dàng trấn an, ngay
cả sự vuốt ve vụng về của tên ngốc không biết ăn nói kia cũng không có.
Chậm rãi nâng tay che mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi…… Cô không biết mình khóc là vì quá đau, hay là vì một điều gì khác…..