Hiện trường họp báo rất náo nhiệt, lớn gấp mấy lần so với lúc trước.
Đối với cuộc họp báo như vậy, truyền thông trong nước muốn đến tham gia rất nhiều. Mấy ngày qua, tất cả công ty truyền thông đều cực kỳ quan tâm tin tức này.
Mọi người vẫn còn nhớ như in ảnh hưởng mà dịch SARS mang đến cho bọn họ mười năm trước đó. Vì thế, truyền thông trong nước lại càng hứng thú với căn bệnh dịch mới đột nhiên bộc phát ở Bắc Kinh, không biết Bắc Kinh có thể thuận lợi xử lý hay không. Mấy ngày qua, có không biết bao nhiêu hãng truyền thông muốn tiến hành phỏng vấn tiểu tổ lãnh đạo. Mà Tiểu tổ lãnh đạo cũng đã phái Phó viện trưởng Lâm cứ cách một hai ngày lại thông báo lên các phương tiện truyền thông.
Có hơn mười công ty truyền thông tập trung gần bệnh viện Ba quân chủng, chú ý đến sự kiện hot nhất trong thời gian gần đây. Mà buổi họp báo lần này là cuộc họp báo quy mô công bố toàn bộ quá trình bệnh dịch phát sinh.
Nhìn quy mô chuẩn bị của nó, tất cả các phóng viên đều nghĩ đến, có lẽ trong cuộc họp báo lần này sẽ có tin tức trọng đại cần tuyên bố. Hơn nữa xem danh sách khách mời, hẳn là tin tức tốt.
Cho nên, tất cả các công ty truyền thông đều tranh thủ đến sớm, khiến cho đại sảnh diễn ra họp báo chật ních người.
Phó thủ tướng Tề vẫn ngồi trong phòng làm việc, nhìn Giang Khương, Tiền Ngọc Minh, Bạch Quý và Phó viện trưởng Lâm trong màn hình, sắc mặt tối sầm. Vốn cuộc họp báo như vậy, nếu ông muốn tham gia thì sẽ có thể tham gia.
Nhưng vị trí chính giữa đó không dành cho ông mà là cho Giang Khương. Bảo ông đường đường là một Phó thủ tướng mà phải ngồi bên cạnh Giang Khương, ông tuyệt đối không đồng ý. Có nhiều công ty truyền thông như vậy, lại còn truyền hình trực tiếp, mặt mũi của ông sẽ mất hết.
Nếu vậy, tốt hơn hết là không đi.
Trái ngược với sắc mặt tối tăm của Phó thủ tướng Tề, những người trên tivi đều tinh thần sáng láng, phấn khởi. Nhìn thấy vẻ mặt của những người này, các phóng viên đều nghĩ đến kết quả hẳn sẽ rất tốt.
Vì thế các phóng viên nhanh chóng mở máy tính của mình lên.
– Tôi cảm thấy rất vui khi có thể gặp lại mọi người trong ngày hôm nay.
Giang Khương ngồi chính giữa, mỉm cười nhìn các phóng viên trước mặt:
– Lần này, tôi muốn công bố một tin tức tốt về dịch bệnh mà mọi người đang quan tâm gần đây.
Nhìn Giang Khương trên đài, tự tin nói chuyện, thỉnh thoảng khiến cho các phóng viên bên dưới phải vỗ tay nhiệt liệt, sắc mặt của Phó thủ tướng Tề lại càng tối hơn.
Ông thật sự hối hận, nếu không phải ban đầu ông đẩy Giang Khương ra chủ trì cuộc họp báo kia, lần này người chủ trì tuyệt đối sẽ là ông.
Nghĩ đến đây, Phó thủ tướng Tề nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Tên tiểu tử Giang Khương này ngay từ đầu đã nắm chắc căn bệnh sẽ hoàn toàn được khống chế, nhưng không hề đề cập với ông. Kết quả trái ngọt đã đơm và người đi hái là hắn. Nếu lần này để cho Phó thủ tướng Tề chủ trì, có nhiều công ty truyền thông trong nước lẫn nước ngoài đưa tin như vậy, danh tiếng của ông sẽ lan khắp Bắc Kinh cũng như Trung Quốc. Sau này ông muốn leo lên chức cao hơn cũng dễ dàng.
Nhưng tình huống hiện tại, tuy nói công lao cũng có phần ông, nhưng công to nhất cũng không đến lượt ông. Điều này cũng chỉ giúp cho ông có thêm chút thành tích mà thôi, như thế nào lại không khiến cho Phó thủ tướng Tề buồn bực chứ.
Nhưng, cho dù có nghiến răng nghiến lợi, đỏ mắt mà nhìn, cũng chỉ có thể nuốt xuống. Ai bảo ban đầu ông nhát gan, không dám nhảy ra làm chi?
Vốn ông còn định đề nghị Phó thủ tướng Trương cho ông chủ trì họp báo lần này. Nhưng khi ông vừa mới mở miệng, Phó thủ tướng Trương đã trực tiếp từ chối.
Lý do rất đơn giản. Cuộc họp báo đầu tiên, Giang Khương với chức vụ Phó tổ trưởng thường vụ đã chủ trì. Bây giờ dịch bệnh đã hoàn toàn được khống chế, hắn chính là người công bố tin tức tốt này. Nếu đổi người khác thì không thể nào nói nổi.
Cho nên, nghe Phó thủ tướng Trương nói như vậy, Phó thủ tướng Tề chung quy không dám nhắc lại. Ông biết rất rõ, nếu ông nhắc lại, tuyệt đối là tự tìm khổ cho mình.
Cho nên, lúc này Phó thủ tướng Tề chỉ có thể âm thầm nuốt hận mà thôi.
– Nhìn kìa, John, chính là John.
Trong số những người xem truyền hình, một cô gái tóc ngắn màu vàng nhìn chằm chằm màn hình tivi, ánh mắt màu lam hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, lớn tiếng nói.
Một thanh niên bên cạnh nhìn cô gái tóc vàng, lắc đầu cười khổ:
– Biết rồi, tôi biết đó là John.
– Chính là anh ấy. Mặc dù hình dạng đã thay đổi, thành thục hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng vẫn rất đáng yêu. Tôi rất thích anh ấy.
Cô gái tóc vàng kéo tay chàng thanh niên, hưng phấn nói:
– Hải Bác, mau đặt vé máy bay, tôi muốn đến Trung Quốc, muốn đến Bắc Kinh.