Biệt Đội Tokyo

Chương 5: Đường cùng



Tại khu bỏ hoang phía nam Tokyo, một nhóm người đang đứng đó mặc áo choàng đen nói chuyện với nhau.- Xem ra Matsuda-san thực sự muốn nhanh chóng tóm được một con búp bê hay con gấu bông nào đó về thí nghiệm rồi.

Anh chàng Ishikawa Takashi, đội trưởng ngày nao đang mút kẹo chán nản nói. Mấy người đứng bên cạnh không biết nói sao với tên đội trưởng này nữa.

– Sẽ bắt được một con thôi.

Một cậu trai 16 tuổi với mái tóc cùng màu mắt đen láy bước lên phía trước, bên hông cậu ta có một thanh kiếm, ngoài ra vẫn còn một khẩu súng lục đặc biệt nữa.

– Yuu-chan, có ổn khi nhóc tham gia không đó?

Takashi mỉm cười nhìn Yuuichi, cậu trai 16 tuổi đó. Mấy cô gái kia cũng mỉm cười.

– Đừng có coi thường em như vậy chứ Takashi-san.

– Đội trưởng, có một con búp bê đang đi tuần quanh đây.

Một cậu bạn đứng trên cao bỏ ống nhòm xuống hét to với mọi người. Họ đứng đó ngạc nhiên nhìn lên chỗ tên đó thì một cái bóng từ trên cao xuất hiện. Cái gì thế này? Một con búp bê mặc chiếc váy màu đen, miệng nó đang cười mỉm, tóc nó buộc hai bên, nó có cánh. Đích thị đôi cánh của nó có hình chiếc quạt.

– Cái quái gì?

Mọi người ngạc nhiên thì con búp bê đó đã đáp xuống đất đứng trước mặt họ, hai cái cánh phía sau ngay lập tức thu nhỏ lại thành hai cây quạt giấy nằm trong tay con búp bê đó, nó mỉm cười nhìn họ.

– Nó là quân trinh sát.

Một cô gái lên tiếng, lúc này Yuuichi mỉm cười thật tươi nhìn con búp bê đó.

– Takashi-san, mau ra lệnh đi.

– Được rồi, toàn đội bắt sống nó, làm bị thương cũng được nhưng vẫn là để nó sống.

Takashi vừa rứt lời bỗng con búp bê đó rống to lên làm họ bịt cả tai lại. Yuuichi nhanh chóng tấn công, cậu ta rút thanh kiếm ra nhảy đến và định chém đứt cánh tay của con búp bê to lớn này thì ngay lập tức con búp bê đó dơ cái quạt lên đập một phát làm Yuuichi bay ra xa.

– Khốn khiếp, nó mạnh thật.

Yuuichi lau vết máu trên miệng mình, mọi người nhìn cậu rồi nhìn con búp bê, họ dàn hàng ra để chuẩn bị đối phó với con búp bê xử dụng quạt này. Trái với vẻ mặt nghiêm túc của mọi người thì con búp bê này đang nhe răng ra mà cười, nó dường như thích thú vẻ mặt của con người như vậy.

– Lên nào.

Đội trưởng Takashi vừa rứt lời thì tất cả mọi người cùng lên tấn công nó một lượt. Con búp bê đó chỉ mới vừa vung quạt thì một cơn gió nổi lên đẩy họ ra xa, tiện đó nó nhảy lên đá bay mất mấy người nhẹ nhàng như đá quả banh. Nó đứng đó mỉm cười nhìn mọi người nằm trên đất rồi nó dơ quạt đã xòe lên cao, nó mới chỉ quạt xuống một cái như có gì đó vô hình rơi xuống, đúng hơn là những máy chém gió vô hình chém xuống làm mọi người bị thương không nhúc nhích nổi, vậy mà nó vẫn đứng đó cười tươi hớn hở. Takashi ngồi đó nhìn con búp bê này, anh ta vẫn ngậm kẹo mút suy nghĩ, Yuuichi nhìn tất cả mọi người, chằng lẽ lại như vậy sao? Tất cả mọi người sẽ lại chết giống như cô bé đó sao? Không, cậu không cho phép điều đó xảy ra, mọi người là gia đình, là bạn bè của cậu, cậu không thể cứ sợ hãi vô dụng mà để người thân của mình bị cướp đi lần nữa. Yuuichi nắm chặt khẩu súng trong tay, cậu ta nhìn con búp bê đó và nổ súng. Con búp bê nhất thời cảm nhận được cái gì đó đang xé gió lao đến liền quay lại phía sau. Nó đã không kịp né, viên đạn đó đã ghim vào cánh tay phải của nó và rồi từ viên đạn đó một vụ nổ xảy ra. Không những con búp bê bị tổn thương mà mọi người đến ngay Yuuichi cũng kinh ngạc, tại sao viên đạn lại nó uy lực như vậy? Nó chỉ là đạn bình thường thôi mà.

– YUUICHI BẮN TIẾP ĐI…..

Tiếng mọi người hét lên, Yuuichi định thần lại, cậu ta bắn liên tiếp 5 phát vào người con búp bê đó, một vụ nổ lớn xảy ra và con búp bê đó đã gục trên mặt đất. Khói mù mịt cả lên, mọi người dìu nhau đứng dậy, họ nhìn con búp bê đã gục kia.

– Nó đang trọng thương.

– Yuuichi, sao cậu làm được như vậy chứ?

Một cô gái lên tiếng hỏi, Yuuichi lúc này vẫn ngu ngơ không hiểu tại sao. Takashi đập một phát vào lưng cậu ta.

– Chẳng phải ta từng nói nhóc là đứa đặc biệt sao? Thế nên con búp bê đó mới đuổi theo nhóc.

– Cần đưa con này về căn cứ để nghiên cứu thôi.

Mọi người vừa trị thương cho nhau vừa định đưa con búp bê này đi nhưng sau làn khói tan hẳn kia họ thấy một nhóm khổng lồ xuất hiện, là bọn búp bê khác, chúng đang tiến tới cùng với đám gấu bông và mấy con thú quái dị. Chẳng lẽ tiếng gầm ban đầu của con trinh sát này chính là để báo tín hiệu cho những con khác sao? Họ bây giờ không đấu lại được mà cũng chẳng thể chạy, bọn chúng rất đông. Tiếng chấn động ngày một lớn, và trước mắt họ.

– Mày……….

Yuuichi ngay lập tức tối sầm mặt lại, cậu nhận ra đây là con búp bê làm bếp và con gấu bông chột mắt đó. Có làm ma cậu cũng không quên gương mặt của hai con pet này, chúng đã giết chết cậu ấy. Yuuichi còn định lên nhưng bị Takashi túm lại, lúc này không phải thời điểm làm bừa.

– Tada, là lũ người còn sống, chúng có người đặc biệt kìa.

Con búp bê làm bếp vui vẻ mỉm cười, nó gõ gõ cái thìa xúc vào cái chảo của mình làm con người sợ hãi còn đám pet kia thì tò mò nhìn chằm chằm vào Yuuichi. Con gấu bông chột bên mắt đó đứng bên cạnh búp bê làm bếp Coco tay khoanh trước ngực gật gật đầu.

– Cậu ta hạ uchiwa rồi – Bakku Pakku.

Một con búp bê nam mặc bộ đồ yếm đeo balo mỉm cười nhìn cái xác của con quạt giấy Uchiwa nằm dưới đất với các vết thương loang lổ kia.

– Giết con người chứ-chichi?

Con búp bê mặc bộ đồ dâu tây tò mò hỏi, nó là pet của gã quý tộc Sun kia. Công việc của nó là chăm sóc vườn thực phẩm vậy mà vẫn ra đây chơi được. Bọn pet ở đây phấn kích muốn nhảy đến giết hết nhóm con người thì một giọng nói vui vẻ vang lên.

– Tenten, dừng tay lại đi.

Nghe được giọng nói của búp bê mút kẹo Tenten là ngay lập tức họ dừng lại đứng giãn ra. Loài người kinh ngạc vì lắm búp bê biết nói vậy, con đang ngậm kẹo mút kia mỉm cười, hơn nữa nó có vẻ là người cầm đầu, họ sẽ phải làm sao đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.