29. The Phantom of the Opera
Ngày bị Đồng Sĩ Hoa nhốt trong thư phòng, hắn đã luôn tưởng tượng khi lớn lên mình sẽ rời khỏi nơi này và có một mái nhà hoàn hảo như thế nào. Nếu phải sống ở phố thị, nhà nên có cửa sổ kính để ngắm trời ngắm mây và tốt nhất là không gian mở, tạo cảm giác tự do thoải mái; đèn trong nhà cũng phải vừa sáng vừa ấm, để luôn là một ngày nắng đẹp. Sau này lớn, không bị nhốt trong thư phòng nữa, ước mong này tan thành mây khói để rồi là giấc hoè chẳng an.
Edinburgh không có toà chọc trời nào nhưng cũng đủ sức gánh cả “mùa hè” của hắn.
Nên vì sao khi thang máy mở ra, hắn đã chết sững tại chỗ. Hình ảnh từng vẽ trong đầu vô số lần được trích xuất tại đây, hoá thành hiện thực ngay tầm tay với. Hắn thậm chí đang tự hỏi liệu mình có từng tiết lộ chuyện gì khi gặp anh năm mười tuổi không.
Tất nhiên là không rồi. Nên cảm giác này mới nhiệm mầu làm sao.
Hắn đã hiểu lý do Yên Hồi Nam nói mừng em về nhà. Trên chiếc tủ lạnh vẫn chưa đặt gọn trong phòng khách có đôi nam châm mà họ cùng nhau tậu được từ chợ phiên, Arthur’s Seat và Ngọn hải đăng Newhaven.
Đây không phải nhà của Yên Hồi Nam ở ngoại ô. Đây là mái ấm thuộc về riêng hai người họ.
“Chú,” hắn chớp mắt. Căn hộ vẫn chưa được sửa sang hoàn toàn, đồ đạc bày la liệt tứ tung. Mặc dầu vậy, phong cách ở đây đã rất khác so với nhà của Yên Hồi Nam – từng khía cạnh đều phù hợp với guu thẩm mỹ của hắn. Đồng Ngôn đã có được đáp án, “Chú mua cho em ư?”
Yên Hồi Nam nhấn công tắc chính, toàn nhà sáng bừng lên. “Nếu anh nói phải thì sao,” anh cười gượng, quan sát vẻ mặt Đồng Ngôn. “Em không thích à?”
Đồng Ngôn tiến lên một bước, lắc đầu: “Không. Sao chú nghĩ vậy?”
“Vì anh tự ý quyết định?” Yên Hồi Nam đẩy cửa hậu ra, bước lên một lối đi không rộng lắm. “Em có bằng lòng ở lại với anh không, thỏ con?” Anh hỏi thẳng.
“Why not? Mình cũng sắp kết hôn mà,” hắn đưa ra một câu trả lời thiếu chân thành.
Yên Hồi Nam đang đến gần. Hắn nhận ra mình thực sự giống thỏ nhỏ bước vào lãnh địa của sói xám rồi.
Đồng Ngôn kiễng chân lên khi nụ hôn đến. Yên Hồi Nam ép hắn vào giữa lối đi và cơ thể mình, chừa một khoảng vừa phải đủ để hắn hít thở nhưng không thể trốn thoát.
Anh di bàn tay xuống và đặt lên cần cổ mảnh khảnh, sát với động mạch cảnh.
Đồng Ngôn hơi run. Hắn cảm giác được tay anh thoáng siết lại, rất nhanh. Anh thình lình di bàn tay xuống eo hắn… Hửm, sao chú không siết chặt thêm. Đồng Ngôn nghĩ bụng.
Hắn khuỵu gối trong áp lực nụ hôn mang lại. Anh bèn cắn nhẹ môi trên và đứng thẳng dậy bế hắn lên.
“Vậy là nhẹ nhàng lắm rồi đấy,” anh ngậm chiếc khuyên và trầm giọng. “Anh thực tình không dám để thỏ con biết mình đã có những suy nghĩ đen tối như thế nào.”
Đồng Ngôn vẫn đang run. Mắt hắn ướt rượt, lên án chú ăn hiếp em.
Suy nghĩ đen tối gì cơ. Hắn nhớ đến cú khẽ tay tối qua, đau mà cũng đầy kh0ái cảm. Hắn đưa tay ôm lấy mặt Yên Hồi Nam, hôn ríu rít lên môi anh. “Chả sao nhé,” hắn nói. “Em đây cóc sợ.”
Mùi nội thất hãy còn nồng nặc. Yên Hồi Nam mới đưa hắn tới cửa trước mà chẳng ngờ sự tình đã phát triển đến nông nỗi này. Nhưng đã gọi là đàn ông sõi đời thì phải khác, anh vẫn còn tỉnh táo để mà lùi lại.
Không phải gì, Chang còn ở bên dưới đợi đưa họ đi ăn tối.
Đồng Ngôn đi loanh quanh trong nhà như vị hoàng tử bễ nghễ tuần tra cung điện. Hắn lấy làm kinh ngạc khi bắt gặp những bức tranh treo tường: “Ơ, em có like tác phẩm của họ trên Instagram! Hoá ra đây từng là nhà của họ.” Hắn bắt đầu huyên thiên với Yên Hồi Nam về phong cách và trường phái mà đôi vợ chồng hoạ sĩ theo đuổi.
Đồng Ngôn tò mò nhìn cửa hậu mà Yên Hồi Nam đẩy ra trước khi đi. Hình như có một thiết bị công suất cao bằng nửa người, được bọc trong một lớp vải, phía dưới nối với một sợi dây.
Bữa tối dự kiến được diễn ra tại một nhà hàng cao cấp ở phố Tàu. Khi xe chạy ngang qua phố Tây và phố Rạp hát, Đồng Ngôn từ cửa sổ nhìn thấy những hàng áp phích lớn có trật tự, rất thích mắt.
“Sau bữa tối mình đi xem kịch được không?” Đồng Ngôn trông mong.
“Đương nhiên là được,” anh véo má hắn, dặn Chang đón muộn một chút.
Nhà hàng Yên Hồi Nam chọn nằm trên tầng cao nhất. Đêm mùa đông thường lạnh nhưng nhà hàng với sân thượng hình vòm, có hệ thống sưởi vừa đủ, đã đem lại trải nghiệm tốt nhất cho thực khách khi dùng bữa ngoài trời. Phải, đúng, anh có ý định bù đắp sự tiếc nuối về lời mời bỏ ngỏ trong nước.
Đồng Ngôn gọi một ly White Russian. Hắn ngồi đối diện Yên Hồi Nam và thè lưỡi li3m lớp kem sữa trên món cocktail. Lưỡi hồng kem trắng, một hình ảnh rất ư gợi tả.
Phục vụ viên dọn đ ĩa lên. Đồng Ngôn nói thank you; lớp kem còn sót quanh miệng trắng đến bất ngờ.
Yên Hồi Nam chỉ vào môi hắn, đưa giấy sang. Đồng Ngôn lại nhướng mi li3m nhanh vùng môi.
Mắt hắn là tinh tú, rực sáng ngoài vòm không.
Họ rời khỏi nhà hàng vào khoảng bảy giờ. Trời tối mịt.
Rạp chiếu West End bao quanh phố Tàu và họ quyết định tản bộ đến đó. Đồng Ngôn đã nói trong bữa tối rằng em muốn xem Moulin Rouge lắm. Nhưng thật tiếc khi gần đây không có buổi diễn nào của Moulin Rouge ở West End.
Yên Hồi Nam cùng hắn đi qua rất nhiều rạp phim. Anh không muốn bạn nhỏ phải ôm nuối tiếc trở về Edinburgh.
“Đó là do em giở tính ngang ngược, đột xuất ra quyết định, có tiếc cũng là bình thường. Mình có thể ghé lại vào lần sau,” hắn đặt tay lên cánh tay Yên Hồi Nam, rất ngoan. “Nhà của chúng ta cũng gần đây mà.”
Không thể xem cái mình muốn, là em; và người an ủi anh, cũng là em. Yên Hồi Nam bật cười nắm tay hắn.
Đồng Ngôn kéo tay anh đi và dừng lại trước một cửa rạp hát, bên cạnh đang trưng bày áp phích cho vở kịch tối nay. “The Phantom of the Opera?” Hắn reo lên. “Uncle, xem cái này đi! Em chưa xem trực tiếp bao giờ, cũng sắp chiếu rồi này.”
Hắn có vẻ thích những sự bất ngờ hơn so với hành trình đã định.
Họ may mắn chọn được vị trí tốt nhất trên hàng ghế đầu tiên.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Giáng Sinh, rạp hát cũng tổ chức tháng Christmas rồi. Sau khi vào sẽ có túi quà trên ghế, bao gồm tập san giới thiệu tác phẩm và một chiếc mặt nạ cùng mẫu với Phantom.
Mặc dù sở hữu đ ĩa than của vở kịch này nhưng trải nghiệm khi xem trực tiếp quả thật vẫn rất khác. Với cảnh mở màn, đèn chùm pha lê nổ tung toé ra tia lửa điện đã khiến Đồng Ngôn phải giật bắn. Hắn bỗng phát hiện lòng bàn tay của Yên Hồi Nam đang che trên đỉnh đầu mình, đó là một sự bảo vệ trong vô thức. Khán giả ngồi ở khu phía trước có thể cảm nhận được chiếc đèn đã lướt qua đầu. Khi Đồng Ngôn ngẩng lên, Yên Hồi Nam đã rút tay lại.
Hắn đắm chìm trong vở nhạc kịch dài hai tiếng rưỡi.
Trong màn cuối cùng, Christine đã dùng một nụ hôn để Phantom biết tình yêu là gì và trả lại chiếc nhẫn tượng trưng cho sự chiếm hữu. Bản tình ca buồn của Phantom lưu luyến trong rạp hát, tình yêu gã dành cho Christine đã vượt xa lòng chiếm đoạt.
Vì sau tất cả, gã vẫn sẵn lòng thả nàng đi.
Yên Hồi Nam cúi nhìn Đồng Ngôn, đúng lúc thấy giọt nước mắt chảy dài xuống gò má. Như một dòng sông bất quy tắc giữa lòng thế giới đầy quy tắc, liệu tình yêu với sức dung chứa bao la có thể vượt qua lòng chiếm hữu hẹp hòi của loài người?
Anh không khỏi đặt mình vào vị trí của Phantom trong vở kịch. Anh tự ý làm mọi việc. Anh đã xông vào cuộc đời hắn với cái danh “vị hôn phu” trong nỗ lực đồng hành và chiếm hữu hắn. Vở kịch này đã nhắc anh một điều rằng đó là sai lầm, là bất công. Giả sử tất thảy những điều này không thể gọi là tình yêu mà đối với Đồng Ngôn, đấy chỉ là trách nhiệm do hôn nhân thương mại mang lại thì sao?
Vở kịch khép lại với cái kết “tình không thành” và đạt được sự thăng hoa về mặt cảm xúc. Nhưng liệu thực tế có đúng vậy chăng?
Nước mắt hắn là chậu nước lạnh, tạt trúng Yên Hồi Nam rồi.
Ra khỏi rạp, Đồng Ngôn cần kíp một hơi thuốc để làm lắng những cảm xúc tiêu cực đương trồi lên. Hắn lấy trong túi ra con bật lửa màu xanh biển.
Hắn ngượng ngập xin phép Yên Hồi Nam và chỉ châm thuốc khi đã được anh cho phép.
Ngay sau vở diễn, quầy bán vé lưu động ngoài nhà hát liền trưng bày goods The Phantom of the Opera. Thấy một gã đàn ông mặc áo khoác đen, từa tựa Phantom, đang dẫn theo một chàng trai trong áo khoác lông cừu cỡ lớn, cậu bán hàng bèn đứng ra niềm nở giới thiệu.
Người nước ngoài khó nhìn ra tuổi tác của dân châu Á. Họ đinh ninh cứ tóc đen là trẻ, mà quả thật Đồng Ngôn trông đã nhỏ hơn rồi. Cậu nói bằng giọng cockney tiêu chuẩn, hơi khó nghe, nhưng rất chi nhiệt tình: “Thưa ông, có muốn tặng đứa nhỏ nhà mình một chú gấu bông không ạ?”
Kid ư. Đồng Ngôn đỏ mặt toan lắc đầu. Yên Hồi Nam lại bình tĩnh mua con gấu Phantom màu vàng nhạt từ tay cậu bán hàng.
Hắn tay trái ôm gấu, tay phải giữ điếu thuốc, nhả khói trong tư thái lười biếng và bất cần. Một hình ảnh bất hoà mà cũng rất hài hoà khi xuất hiện nơi hắn, toát ra một nét gì đó gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
Họ đứng bên đường chờ Chang. Đồng Ngôn khảy tay gấu và đùa với Yên Hồi Nam: “Màu của nó giống như Free, chú nhỉ. Mình lấy nó về để Free có thêm bạn nào.”
Yên Hồi Nam cười.
Lạ rồi đấy. Tuy không thể hiện gì nhiều nhưng hắn vẫn nhận ra anh có chút khang khác. Ví dụ như Yên Hồi Nam không đứng gần hắn, cũng không véo gáy hắn. Anh đứng ở cuối bậc thang và bằng cách vô hình nào đó, anh khiến cho mối quan hệ giữa họ trở nên kém thân mật.
Điếu thuốc cháy một nửa. Hắn đứng trên bậc thềm làm hơi cuối cùng, rồi cố ý phả vào mặt Yên Hồi Nam. Đó là một kiểu chòng ghẹo thiếu tôn trọng. Hắn nhìn thẳng vào anh: “Trông chú không vui chút nào, uncle ạ.” Mùi vải thiều cùng với gió đông len lỏi giữa họ. Đồng Ngôn khẽ run.
Yên Hồi Nam thở dài chào thua. Anh bước tới mở rộng áo khoác quấn hắn vào lòng.
Con gấu nhỏ cũng được họ sưởi ấm.
Mặt nạ Phantom trong túi áo khoác làm Đồng Ngôn thấy hơi khó chịu. Hắn lôi nó ra ướm lên mặt Yên Hồi Nam, che bớt đôi mắt đen láy của anh. “Siêu hợp,” hắn cảm thán. “Chú trông như gã Phantom ấy, kiểu đàn ông gợi cảm.”
Mong em thứ lỗi cho, anh thực tình không muốn mình giống gã chút nào. Mặt nạ xuất hiện vừa khéo, ngăn Đồng Ngôn khỏi cõi lòng xấu xa của anh.
“Là vì những gì em đã nói ở nhà phải không?” Là vì em đã không đưa ra một câu trả lời rõ ràng cho chú?
Hắn ít khi chủ động nghĩ về tương lai. Hắn là một kẻ điên, theo chủ nghĩa hiện tại thuần tuý. Đây là những gì hắn đúc kết sau nhiều lần ứng phó với lo âu. Một số sách triết học đã từng nói: Sở dĩ ta buồn vì đó là kết quả do quá trình phản tư mang lại, ta luôn nghĩ đến những điểm đau không thuộc về hiện tại này. Hắn cực đồng ý và luôn tin tưởng với giả thuyết mình là cây, là biển.
Vì biển và cây không biết phản tư.
Hắn chân thành nhìn Yên Hồi Nam và cố gắng trả lời sao cho trang trọng trong thế giới thân mật chỉ có hai người: “Em không muốn cưỡng ép mình phải nghĩ ra câu trả lời cho chú, như vậy rất vô trách nhiệm. Em muốn mọi chuyện thuận theo tự nhiên hơn. Em sẽ nói với chú khi em đã chắc chắn, quá trình này không mất nhiều thời gian đâu.” Hắn thấy Yên Hồi Nam nhắm mắt lại. “Nhưng bây giờ em muốn nói với chú một chuyện trước.”
Yên Hồi Nam hỏi: “Chuyện gì?”
“Đêm qua khi nói về những đường thẳng, chú đã nói đôi mình là hai đường cong.”
“Ừ,” anh nhớ lại.
“Em không đồng ý với quan điểm này cho lắm,” hắn cười. “Em muốn là biển, hoặc là cây cơ. Nhưng nếu nhất định phải trở thành gì đó gắn liền với chú, em ước chi mình là một con diều.”
Ý em là gì. Yên Hồi Nam khẽ cau mày.
“Ý của em là,” hắn nhìn vào mắt anh và ôm lấy gã đàn ông của mình. “Nếu em là một con diều, vậy chú sẽ là sợi dây nắm giữ con diều ấy.”
Lời tác giả:
Chang: Này nhé, này nhé, trợ lý của ngài đã tới tự hồi nào rồi. Nhưng thấy ngài và bạn nhỏ của ngài ôm ấp giữa đường giữa sá, tôi, một trợ lý toàn năng, đã quyến định tạm lái xe đi dạo một vòng.