Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 78: Linh thủ khước địch



Giữa sát na chớp nháy điện quang hỏa thạch đó, Lưu Dụ vụt hạ quyết định, cười dài: “Nhậm giáo chủ bấy lâu không gặp vẫn khỏe chứ?”, lại ra dấu cho bọn Bàng Nghĩa thoái về phía doanh trại.

Người đến không thiện, người thiện không đến.

Có thể là Nhậm Dao đã nhìn thấy thư khiêu chiến của Yến Phi, ngập tràn cảm giác bị vũ nhục, nổi nóng, lập tức đến tìm Yến Phi quyết chiến, với tính cách giết người làm vui của Nhậm Dao, khẳng định sẽ giết hết người ở nơi này để trả đũa Yến Phi.

Lưu Dụ gã không còn chọn lựa nào khác, chỉ còn nước dồn mình vào tử địa mà tìm sống, toàn lực nghênh kích. Thắng bại không quan trọng, quan trọng nhất là phấn đấu cho đến khi chảy giọt máu cuối cùng, không thể có chút do dự, lấy mạng đổi mạng, để linh thủ trời sinh của mình phát huy tới cực hạn, nếu còn chưa thể đánh lui Nhậm Dao, chỉ còn nước chịu nhận số mạng.

Nhậm Dao hai mắt dị quang phừng phừng, khí âm hàn mãnh liệt không ngừng dồn sang bên Lưu Dụ, lúc này trong mắt y Lưu Dụ có khí khái xung kích không lùi, đối diện vạn quân địch cũng không sờn lòng, không có một chút ý lo sợ đối với Nhậm Dao y. Bởi cho nên dù y có thể làm oai làm lớn cũng không làm, vì y biết khi Lưu Dụ sải bước đến đón chặn y, khí công của hai người đã khóa gút lại, không còn đất xoay chuyển, hừ lạnh: “Lưu Dụ ngươi muốn tìm chết, ta thành toàn cho ngươi trước!”.

Lưu Dụ hữu thủ án trên cán đao, tâm thần dâng cao đến vạn dặm tận trời xanh, buông bỏ tất cả mọi tư lự, cước bộ lần theo một tiết tấu kỳ dị, không ngừng tiếp cận Nhậm Dao, thong dong thốt: “Ai thành toàn ai? Có phải nói quá sớm không? May là Yến Phi không có ở đây, nếu không đâu đến lượt ta thu thập ngươi”.

Gã hiện tại đang lợi dụng châm chích nhược điểm kẽ hở duy nhất của Nhậm Dao, chính là sự nóng giận động nộ của y vì lá thư khiêu chiến của Yến Phi, cho nên cố ý đề khởi đến Yến Phi để đâm thọt y, lại biểu lộ sự khinh thị của mình đối với y, Nhậm Dao càng chịu không nổi, càng có cơ hội mất đi sự bình tĩnh, động thủ có sai lầm.

Quả nhiên Nhậm Dao song mục sát khí rần rật, “rẻng” một tiếng rút Ngự Long kiếm ra, ba đóa kiếm hoa ngũ quang thập sắc như đèn tẩu mã đủ màu phản xạ trước mình, làm cho

người ta ngờ vực như thật như ảo, lúc hoang mang đến mức hoa mắt, một đóa kiếm hoa trong số liền xộc lên hóa thành kim quang, như ánh chớp đâm về phía Lưu Dụ.

Lưu Dụ trải qua nỗ lực mấy tháng nay, giờ phút này thấy được thành quả. Tạ Huyền mỗi sáng sớm luyện kiếm, mưa gió cũng không bỏ, sau trận chiến Phì Thủy, đối thủ luyện kiếm chủ yếu của Tạ Huyền chính là Lưu Dụ.

Tạ Huyền nhãn lực cao minh, phát giác Lưu Dụ có đôi linh thủ kỳ lạ không phải tầm thường, cảm giác “thân” trong thất đại cảm quan “mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, thức” linh nhuệ nhất, mà phương pháp duy nhất để luyện “thân” là phép “dĩ chiến luyện chiến”, lấy chiến để luyện chiến, cho nên dồn tâm trí tài bồi, dùng trăm ngàn thủ pháp kỳ quái trong thực chiến thúc đẩy ưu điểm của Lưu Dụ, phát huy tiềm năng của gã. Có đại sư kiếm thuật như Tạ Huyền chỉ dạy, tận tay huấn luyện, thời gian mấy tháng đã có thể vượt hơn người khác khổ tu mấy năm.

Lưu Dụ tựa như nhìn mà không thấy kiếm chiêu kỹ thuật kỳ dị đáng sợ làm hoa mắt người ta của Nhậm Dao, không bị biến hóa làm mê hoặc, Hậu bối đao thuận tay phất ra, cái làm cho người ta kinh ngạc là gã tựa hồ không nhắm đúng nắm chắc kiếm thế của đối thủ, tình huống xuất thủ có vẻ rối loạn.

Nhưng bất cứ ai cũng biết Lưu Dụ không phải là cái bị thịt, Nhậm Dao cảm nhận được gã ra tay có vẻ như vô chiêu vô pháp mà lại hàm ẩn một thứ khuôn phép gì đó, xuất chiêu không theo lẽ thường, trái lại lại khiến cho y không có cách ứng biến, chỉ có thể giữ nguyên chiêu thức bất biến đâm thẳng tới ngực Lưu Dụ.

Lúc này cái Lưu Dụ nghĩ đến là kiếm của Tạ Huyền, không biết tại sao, vào giờ phút không thích ứng để suy nghĩ nhiều này, trong đầu gã không ngờ lại tái hiện tình cảnh động lòng người Tạ Chung Tú dựa Tạ Huyền nũng nịu trong Vong Quan hiên hẻm Ô Y ở Kiến Khang.

Ánh mắt Tạ Huyền nhìn ái nữ tràn đầy tình thương máu mủ ruột thịt thân yêu của người cha hiền, bao hàm một nỗi buồn vô hạn, hiển thị Tạ Huyền nghĩ mạng mình không giữ được bao lâu, tiếc thương sinh ly tử biệt.

Nghĩ tới đó, trong lòng đau xót.

Giữa sát na tựa như không thích hợp nhất để bần thần suy nghĩ lan man, bàn tay cầm đao của gã tự nhiên mà sinh ra cảm ứng, xảy ra biến chiêu, cước bộ gia tốc, tất cả để cho tay dẫn dắt, đổi hướng lướt về phía mũi Ngự Long kiếm của Nhậm Dao.

“Keng!”.

Dưới sự chú ý kinh hoàng của bọn Bàng Nghĩa, động tác của Lưu Dụ như hành vân lưu thủy, Hậu bối đao chuẩn xác không sai một chút nào gạt trúng Ngự Long kiếm của Nhậm Dao, Nhậm Dao cũng liệu được, lập tức biến chiêu, nào ngờ Lưu Dụ cũng biến hóa theo, một đao chẻ tới đổi thành quét qua bụng kiếm của y, phát ra tiếng giao kích khô khan.

Kình khí bộc phá.

Lưu Dụ là người tinh thông chiến lược, biết được có thể chiếm thượng phong nhân khi Nhậm Dao nổi nóng, mất đi sự lãnh tĩnh của kiếm thủ, càng vì sự khinh thị của y đối với Lưu Dụ, chiêu đó y không dùng toàn lực, nếu để y chấn chỉnh lại tay chân, nhất định chuyện mình bại là chuyện sớm muộn.

Cơ hội trước mắt nếu bỏ qua, chỉ có thể xuống hoàng tuyền mà hối hận.

Quả nhiên Nhậm Dao vội vàng thoái lui, hóa công thành thủ, kéo kiếm quang sát thân phóng gấp, thủ kỹ tới mức không có gì có thể công kích, không còn dám sơ ý khinh thường nữa.

Lưu Dụ vận khí thúc đao, bàn tay bị chấn động tê dại lập tức hồi phục cảm giác, quát lớn một tiếng, người và đao hợp nhất cứng cỏi đuổi theo Nhậm Dao, lối đánh liều mạng đồng quy ư tận, xem ngươi chết hay là ta chết.

Bọn Bàng Nghĩa không thể ngờ Lưu Dụ dũng cảm hào hùng tới mức đó, nhất tề cả kinh la lên, không dám nhìn, lại không thể không nhìn.

“Keng keng rẻng rẻng!”.

Tiếng đao kiếm giao kích như những hạt châu rơi lên mâm ngọc vang liên liên hồi. Bóng người liền tách ra.

Lưu Dụ vai trái máu tươi bắn ra, loạng choạng thoái về hướng doanh trại, trên mặt không còn một giọt máu, nhưng bàn tay cầm đao vẫn vững như bàn thạch, lung lay chỉa về phía đối thủ.

Nhậm Dao cũng thoái liền ba bước, bề ngoài không thấy có vết thương nào, nhưng rất mau chóng trên ngực phải hiện ra vệt máu, ri rỉ máu tươi thấm ra, hiển thị cũng bị chém trúng, còn phải lập tức vận công cầm máu.

Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

TruyenFull.vn

chấm c.o.m

Mọi người ngầm kêu tiếc, chỉ sai biệt hai tấc là Lưu Dụ đã có thể nhắm trúng tim y. Nhậm Dao song mục bắn ra ngọn lửa cừu hận gần như cuồng loạn, giận dữ quát một tiếng, nhún mình bay lên, truy kích Lưu Dụ còn chưa ngừng thế lui.

Bọn Bàng Nghĩa la lớn không hay, ai ai cũng không lo tới mình xông lên, muốn ngăn cản Nhậm Dao hạ sát thủ giết Lưu Dụ, bất quá đều đã trễ một bước.

Lưu Dụ vẫn đang mắt nổ đom đóm, bị Tiêu Dao khí chí hàn chí độc của Nhậm Dao gần như bế tắc kinh mạch, gã sở dĩ có thể đả thương Nhậm Dao toàn là nhờ vào Nhậm Dao không chịu lưỡng bại câu thương với gã, thêm vào phương pháp huyết chiến liều mạng kỳ dị dùng tay làm lãnh đạo, mới có kết quả như vậy, bất quá vẫn còn thiếu kém công lực, hãm mình vào đường cùng.

Chỉ cần vài công phu hít thở hồi khí, bằng vào thể chất đặc biệt đặc thù của gã, có thể có đủ sức tái chiến, Nhậm Dao cũng nhìn thấy điểm đó, cho nên cho dù sẽ khiến nội thương càng nặng cũng phải báo hận một đao.

Gần mười năm nay, Nhậm Dao đây là lần đầu thụ thương, có thể thấy rõ là một sỉ nhục lớn, không giết Lưu Dụ thì làm sao tiêu hết nỗi hận trong đầu.

Một tiếng quát yêu kiều vang lên.

Một đạo kiếm quang từ bên doanh trại quét không gian bay đến, chém thẳng lên Nhậm Dao đang lao tới giết Lưu Dụ.

“Keng!”.

Hai kiếm giao kích.

Phóng mình khẩn cấp không kịp đề phòng, Nhậm Dao liếc mắt nhìn, lập tức chấn động kịch liệt, thu lại một nửa lực đạo, dựa theo kiếm kình của đối phương mà bay người ra cỡ một trượng, rơi mình xuống đất, trong lòng thầm than.

Y có thể giết bất cứ người nào ở Biên Hoang Tập, lại tuyệt không thể giết bóng hình yểu điệu trước mắt, tuy không có lòng thương hương tiếc ngọc, quan trọng hơn lại là nếu Kỷ Thiên Thiên hương tan ngọc nát dưới Ngự Long kiếm của y, y sẽ lập tức thành công địch của Biên Hoang Tập, sau này khó lòng bước vào Biên Hoang Tập nửa bước. Ngoại trừ Biên Hoang Tập ra, cũng khó lòng đi lại ở Kiến Khang, chuyện khờ dại như vậy, y làm sao có thể ngu xuẩn mà làm.

Kỷ Thiên Thiên rơi xuống trước người Lưu Dụ, hoành kiếm đứng thẳng, nghiêm mặt nhìn thẳng y: “Uổng cho ngươi là giáo chủ một giáo, không dám tìm Yến Phi, chỉ dám tìm người bên cạnh mà trút giận, có ra thể thống anh hùng hảo hán gì đâu?”.

Nhậm Dao, Lưu Dụ, bọn Bàng Nghĩa định thần nhìn, không ai là không ngây ngô há miệng trợn mắt, trong lòng la thầm không chịu được.

Vốn Kỷ Thiên Thiên toàn thân áo lụa mỏng trắng như tuyết bó sát mình, áo lót cộc tay ràng rịt sát eo, chân không lộ ra khỏi váy, tóc mây xõa sau vai, tương phản màu sắc với làm da ngọc ngà, làm nổi bật thiên hương quốc sắc của nàng, hiển hiện đường nét thon thả dụ hoặc đến mức cùng cực. Nếu nhìn thấy bóng hình như vầy mà không muốn lên giường với nàng, khẳng định không phải là nam nhân bình thường.

Nhậm Dao đối diện nàng càng phải đương đầu với mũi dùi, lòng dạ sắt đá như y cũng không khỏi ngầm nuốt nước miếng, sát khí tiêu tán hết, thêm vào Lưu Dụ đã khôi phục lại năng lực tác chiến dời đến bên cạnh thân thể yêu kiều của Kỷ Thiên Thiên, biết đã lỡ cơ hội giết Lưu Dụ, mà mình còn cần phải tìm chỗ vắng trị thương, cho nên làm ra vẻ vui vẻ, hướng về phía Kỷ Thiên Thiên thi lễ: “Nhậm Dao bái kiến Thiên Thiên tiểu thư, đêm nay nể mặt Thiên Thiên tiểu thư, coi như tới đây là xong đi”.

Nói xong nghênh ngang bỏ đi, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối trên con đường lớn.

Yến Phi đã đến trước cửa Lạc Dương Lâu, ngang nhiên bước lên bậc cấp.

Chàng đang nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên, chàng ít khi tích cực đi lo việc như vầy, cho dù không muốn thừa nhận, trong lòng lại biết toàn là vì Kỷ Thiên Thiên, không muốn đêm đầu tiên nàng ở Biên Hoang Tập lại mất đi một nửa tài sản.

Ngày mai đương nhiên không được, bắt đầu đêm mai, liên tiếp ba đêm mỗi đêm còn phải dẫn Kỷ Thiên Thiên đi xem ba cảnh khác trong số Biên Hoang Tập tứ cảnh, làm sao còn đi quậy gì nữa?

Nghĩ đến đó, Yến Phi rùng mình, biết rõ mình không cầm được tình đối với Thiên Thiên, mong chờ gặp được nàng, nhớ tới nàng, khát vọng có thể cùng nắm tay nhàn du, cùng thưởng thức mỹ cảnh thần bí mê hồn của Biên Hoang Tập.

Kỷ Thiên Thiên có biết chàng như vầy không? Mình có cần nói rõ với nàng không? Có để cho nàng biết rõ tâm linh ngày xưa bị tổn thương của mình không? Có giúp cho nàng biết rõ nỗi sợ hãi của mình đối với ái tình không?

Nếu Kỷ Thiên Thiên có thể bỏ qua tất cả, cùng chàng ngụp lặn trong bể ái, mình có phải cũng có thể tận tình gia nhập không?

“Vị đại gia đây là…”.

“Úy! Thì ra là Yến gia!”.

Yến Phi đứng trước cửa lớn, năm hán tử giữ cửa thần tình cổ quái nghênh đón, có vẻ không biết chào hỏi thế nào với vị khách lạ này, hơi luống cuống tay chân.

Yến Phi trấn định tâm thần, bài trừ tâm tưởng lan man trong đầu, mỉm cười thốt: “Phiền các vị lão huynh thông báo cho đại lão bản Hồng Tử Xuân của các ngươi là Yến Phi ta đã mua Lạc Dương Lâu này, nếu y nội trong nửa canh giờ không đem đủ năm trăm năm chục lượng vàng chuộc về, y sau này không cần lang bang trong Biên Hoang Tập nữa”.

Nói xong đi qua năm đại hán đang bàng hoàng tại đương trường, thản thản nhiên nhiên sải bước vào đại sảnh đón khách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.