Điểm Khởi Đầu Mới
Cao Ngạn tiến vào khoang thuyền, Trác Cuồng Sinh đang mải mê viết thiên thư của lão, viết đến trời xoay đất chuyển không còn biết nhân gian là gì nữa.
Cao Ngạn ngồi xuồng phía bàn đối diện với lão, thầm thì: “Lão đang viết cái quái quỉ gì vậy?”
Trác Cuồng Sinh hạ bút xuống, tâm tình thoải mái nhìn hắn nói: “Tiểu tử ngươi thật may mắn, chỉ với một chiêu nhất cự ly nhì cường độ, lại có thể truy cầu tiểu Bạch Nhạn đến tay, thật khiến người ta ganh tị.”
Cao Ngạn nghiêm chỉnh nói: “Bằng hữu vẫn phải là bằng hữu, ngươi viết sách mà lại khiến người khác hiểu nhầm ta chỉ có mỗi một chiêu, ta sẽ không tha cho ngươi. Cao Ngạn ta có rất nhiều ưu điểm, ngươi nên viết có cẩn thận, đừng có mà phá hoại hình tượng thiên thu bách thế của lão tử.”
Trác Cuồng Sinh cười: “Ngươi cứ yên tâm, dưới ngọn bút tài hoa của bổn quán chủ, da mặt dầy của ngươi sẽ biến thành cứng rắn kiên nghị, trước nay chưa từng có; nhất cự ly nhì cường độ cũng trở thành kiên định hướng thiện, tình thâm không đổi. Ai! Ta làm sao có thể phá hỏng hình tượng ngươi trong thiên thư của ta được chứ, dẫu biết rõ ràng đều là phóng đại.”
Cao Ngạn không chút xấu hổ nói: “Đó là sự thực mà. Ha ha! Thì ra ngươi ganh tị với ta.”
Trác Cuồng Sinh tự nhiên nói: “Phì! Ta mà ganh tị với ngươi à? Ngươi tưởng mình oai lắm sao! Tuy nhiên ta đích thực cảm nhận được có một người ganh tị với ngươi.”
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Ai ganh tị với ta?”
Trác Cuồng Sinh trả lời: “Là Diêu Mãnh tiểu tử.”
Cao Ngạn trong lòng thản nhiên, trên mặt lại hiện lên vẻ đắc ý nói: “Chính miệng hắn nói với ngươi à?”
Trác Cuồng Sinh nói: “Ta thấy trong ánh mắt hắn nhìn ngươi có chút ganh tị. Hôm qua lúc lên bờ tại nam thành, tiểu tử đó vô tình chú ý tới một nữ nhân trên đường, không chỉ bình luận vẻ bên ngoài, lại còn hỏi ý kiến của ta nữa. Hiểu rõ chưa? Cái đó gọi là tới tay dễ dàng không bằng bỏ công sức ra làm. Tiểu tử đó đã động lòng rồi, ngươi không phát giác là hắn sau khi trở về không hề đến chỗ thanh lâu nữa sao? Cái đó là thay đổi đầu tiên, hắn chính là học tập theo lão tiền bối ngươi đó.”
Cao Ngạn khịt mũi khinh khỉnh nói: “Ta đích thực là đi trước hắn, nhưng không phải là lão tiền bối gì cả, ngươi bảo hắn đến gặp ta, ta sẽ chỉ dạy hắn vài chiêu, bảo đảm dùng cả đời cũng không hết.”
Trác Cuồng Sinh thật hết cách, trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Thiên thư của ta đã viết thật tuyệt vời, “Tiểu Bạch Nhạn chi luyến” của ngươi đã hoàn thành, chỉ còn vài chi tiết về tên đồ tể Hoàn Huyền. Nhưng ta thực sự có một vấn đề nan giải, có thể ngươi sẽ giúp được ta.”
Cao Ngạn hứng thú nói: “Nể tình ngươi không có công lao cũng có khổ lao, nói đi! Coi ta có thể làm giúp được gì?”
Trác Cuồng Sinh trừng mắt nhìn hắn la lên: “Ta không có công lao? Ngươi đúng là tên vong ơn phụ nghĩa mà. Nói ta biết, khi ngươi ngập chìm trong đau khổ, lo lắng thì ai đã an ủi ngươi, cổ vũ ngươi? Khi ngươi kế cùng lực kiệt, là ai đã đưa ra kế sách tuyệt vời để lôi kéo được tiểu Bạch Nhạn tham gia Biên Hoang du? Bà nội nó chứ, hiện tại lập đàn xong là không cần hòa thượng nữa à, tên gia hỏa ngươi có còn chút lương tâm nào không?”
Cao Ngạn cười cười vẻ biết lỗi: “Mong lão Trác cuồng bớt giận. Nói đi! Nói đi! Ta vì bằng hữu có thể lên núi đao xuống biển lửa mà, huống chi đối với đại ân nhân là lão cuồng ngươi chứ?”
Trác Cuồng Sinh dịu lại, nói: “Ta muốn hỏi nguơi, theo như ngươi thấy, sự kiện trời giáng hỏa thạch đó có thể có quan hệ thế nào với Yến Phi?”
Cao Ngạn cười khổ: “Hắn không nói, ta làm sao biết được?”
Trác Cuồng Sinh ánh mắt bốc lửa nói: “Ngươi không phải đã thấy Yến Phi đứng cạnh thiên huyệt sau vụ nổ sao? Lúc đó thần thái của hắn thế nào? Có nói điều gì kì quái không? Mau dùng cái đầu nhỏ xíu xấu xa của ngươi nhớ lại xem rồi mới nói đến cái gì là lên núi đao xuống biển lửa, con bà ngươi!”
Cao Ngạn gật đầu: “Ta nhắc lại cho ngươi, lúc đó thần tình của lão Yến xác định là có điểm cổ quái, hắn ngây ngốc cả ngày nhìn trợn trừng vào trung tâm của thiên huyệt, thần sắc như đang suy nghĩ gì đó.”
Trác Cuồng Sinh khẩn trương hỏi: “Hắn ta có nói gì với ngươi về thiên huyệt không, chẳng hạn như là diễn tả sự ngạc nhiên, hoặc khó hiểu hay đại loại như vậy?”
Cao Ngạn trầm ngâm đáp: “Nhớ lại thì đích thực là rất cổ quái, hắn không nói một lời nào về thiên huyệt, giống như là không có gì đặc biệt vậy. Lúc đó trong đầu ta chỉ toàn là tiểu Bạch Nhạn, đâu có nghĩ được gì.”
Trác Cuồng Sinh vỗ bàn: “Ta đoán không sai mà, Yến tiểu tử đã rõ ràng tường tận nguồn gốc của thiên huyệt, nhưng lại không muốn đề cập đến, bởi vì hắn không muốn nói rõ sự thật trong đó.”
Cao Ngạn gãi đầu nói: “Không phải là do hỏa thạch từ trên trời rơi xuống sao?”
Trác Cuồng Sinh gắt gỏng: “Đó chỉ là tưởng tượng về những sự việc không rõ ràng thôi. Con bà nó chứ! Tiểu Phi có những lời nói đặc biệt cổ quái nào không? Nghĩ rõ ràng chút, việc này đối với thiên thư của ta cực kỳ quan trọng, càng li kì càng tốt. Cho dù vấn đề có mang vẻ kì quái hay truyền thuyết chăng nữa, trong thiên thư của ta cũng phải thể hiện chân thực.”
Cao Ngạn khổ sở suy nghĩ, đột nhiên la lên: “Có đấy!”
Trác Cuồng Sinh cực kỳ vui mừng: “Mau nói ra chân tướng!”
Cao Ngạn bực mình nói: “Ta bị coi là phạm nhân để ngươi thẩm vấn à?” Tiếp đó thần tình tỏ vẻ đang nhớ lại, nói: “Lúc đó ta hỏi hắn đã kết liễu Tôn Ân chưa? Câu trả lời của hắn rất kì lạ, hắn nói…… hắn nói rằng hắn không đánh bại Tôn Ân, nhưng Tôn Ân đích thực đã bị thương. Sau đó là cái gì mà “vấn đề này nói ra thì dài lắm”, đại khái là như vậy.”
“Bình!”
Trác Cuồng Sinh vỗ một phát lên mặt bàn, hai mắt chiếu ra thần sắc hưng phấn.
Cao Ngạn hiểu rằng Yến Phi đã gặp rắc rối, với tính cách của Trác Cuồng Sinh, sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Yến Phi.
Kỷ Thiên Thiên ngồi xuống đối diện với Mộ Dung Thùy, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời.
Bề ngoài Mộ Dung Thùy đã gầy đi, nhưng nhãn thần vẫn đầy vẻ tự tin kiên định. Hắn đã thay bộ y phục đơn giản, cử chỉ điềm tĩnh, nếu không phải là trong hoàn cảnh mối quan hệ bất đồng, hắn có thể là một nhân vật hào hùng mà Kỷ Thiên Thiên ngưỡng mộ
Mộ Dung Thùy từ chỗ chiếm ưu thế áp đảo lại phát triển thành tình thế thắng bại khó phân như hiện tại, thực chất là do chính một tay nàng tạo nên, khiến cho những kì mưu diệu kế của Mộ Dung Thùy lại trở thành điểm yếu để kẻ địch lợi dụng.
Tuy có thể nói đó là do Mộ Dung Thùy tự chuốc lấy, nhưng Mộ Dung Thùy luôn đối đãi với nàng bằng một tình cảm sâu đậm. Thủ đoạn đương nhiên không được chính đáng nhưng ngay cả Kỷ Thiên Thiên cũng không nghĩ ra Mộ Dung Thùy có thể truy cầu nàng bằng cách nào khác.
Hắn có thể quản thúc được thể xác của nàng, nhưng tinh thần của nàng lại hoàn toàn tự do để cùng với Yến Phi tiếp tục tình yêu cháy bỏng, vấn đề này thì vị bá chủ kiêu hùng trước mắt cũng không làm gì được.
Đôi mắt Mộ Dung Thùy hiện ra thần sắc kinh dị, cẩn thận quan sát Kỷ Thiên Thiên.
Kỷ Thiên Thiên trong lòng thầm than, Mộ Dung Thùy cực kỳ ngạc nhiên nói: “Thiên Thiên không chỉ có vẻ tươi tắn, lại còn như chiếu sáng rực rỡ, tạo nên một khí chất vô cùng đặc biệt khó nói lên lời, thật ra đã phát sinh chuyện gì?”
Kỷ Thiên Thiên thầm hít một hơi, chỉ sợ bị hắn phát giác công lực của mình đại tiến. Cố trấn tĩnh nói: “Có lẽ là nhờ gần đây nhàn rỗi vô sự, ta tùy tiện tu tập chút công phu thổ nạp. Hoàng thượng gần đây bận rộn quá! Không biết đang đối phó với ai vậy?”
Mộ Dung Thùy thần sắc không đổi, chậm rãi nói: “Thiên Thiên sao không trực tiếp hỏi ta liệu có phải đang chuẩn bị để đối phó với Yến Phi và Thác Bạt Khuê hay không?”
Kỷ Thiên Thiên trong lòng thắt lại, biết được với cá tính của Mộ Dung Thùy, nếu như không chắc chắn, sẽ không chủ động đề cập đến Yến Phi và Thác Bạt Khuê. Hiện tại hắn không cố kị nhắc đến họ, coi như đã nắm chắc phần thắng trong tay, đồng thời muốn thăm dò phản ứng của nàng, muốn cùng với Kỷ Thiên Thiên nàng đàm luận về hai người.
Kỷ Thiên Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thượng sẽ giết Yến Phi như thế nào?”
Mộ Dung Thùy ngước lên trần, nói với giọng đầy cảm xúc: “Đại Tần cuối cùng cũng đã diệt vong!”
Kỷ Thiên Thiên không nói lời nào.
Mục quang của Mộ Dung Thùy nhìn trở lại gương mặt tươi tắn của Kỷ Thiên Thiên. Mĩ nữ này luôn luôn mang lại cho hắn cảm giác mới mẻ như lần đầu gặp mặt. Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể làm rung động trái tim hắn như là Kỷ Thiên Thiên. Vẻ mĩ lệ của nàng dĩ nhiên là bất phàm, nhưng điều làm rung động lòng người nhất lại chính là ở tính cách và tài năng của nàng.
Mộ Dung Thùy nói: “Lãnh tụ cuối cùng của Đại Tần đã bị Diêu Hưng sát hại, Đại Tần coi như triệt để diệt vong rồi.”
Kỷ Thiên Thiên hỏi: “Hiện tại còn ai có thể tranh thiên hạ với hoàng thượng nữa?”
Mộ Dung Thùy nói: “Trừ Yến Phi ra, những người khác Mộ Dung Thùy ta không để trong mắt.”
Trong lòng Kỷ Thiên Thiên liền cảm thấy lo lắng, Mộ Dung Thùy không quan tâm đến Thác Bạt Khuê, hiển nhiên trên phương diện quân sự đã có sẵn kế sách hoàn chỉnh, và khả năng thành công là rất lớn. Hay nói cách khác, Mộ Dung Thùy đối trận trên sa trường vẫn mười phần tự tin, không nghĩ rằng cho dù Thác Bạt Khuê hay bất kỳ ai khác lại có khả năng đánh bại hắn trên chiến trường.
Mộ Dung Thùy rốt cuộc có kế sách nào đây?
Chỉ có điều đối phó với Yến Phi thì Mộ Dung Thùy lại không thể dựa vào những thủ đoạn quân sự để giải quyết, đó mới chính là phiền não của Mộ Dung Thùy.
Kỷ Thiên Thiên rất muốn hỏi hắn, làm thế nào để giết Yến Phi? Nếu như mình khuất phục hắn thì thế nào? Nhưng lại không dám kích động hắn, nếu khiến hắn bộc phát thú tính thì không hay
Kỷ Thiên Thiên cúi đầu không nói.
Ngoài ý liệu của nàng, Mộ Dung Thùy nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên mệt rồi! Nên đi nghỉ sớm đi! Ngày mai nếu ta có thể sắp xếp thời gian sẽ bồi tiếp Thiên Thiên cưỡi ngựa ra ngoài thư giãn.”
Kỷ Thiên Thiên trong lòng chấn động, bỗng nhiên đối với cuộc quyết chiến vào mùa xuân tới nàng đã không còn lòng tin như trước nữa, bởi vì nàng đã cảm nhận được rằng Mộ Dung Thùy đang nắm trong tay phương pháp giành chiến thắng.
Vào thời điểm này, nỗi nhớ của nàng đối với Yến Phi càng thêm mãnh liệt.
Lưu Dụ đẩy cửa bước vào, trong phòng không thấy hình bóng mĩ lệ của Nhậm Thanh Thị, liền tiến thẳng vào phòng ngủ, thấy mĩ nữ này đang e lệ ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại cúi đầu xuống.
Lưu Dụ không ngờ được thần tình hấp dẫn của kiều nữ khuê các đó lại xuất hiên trên mĩ nữ với tính cách kiên cường độc lập này, trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái mới mẻ, gần như muốn buông bỏ tất cả cố kỵ để cùng với ả điên đảo loan phượng, cùng lên đỉnh Vu sơn, trong lòng không ngừng đấu tranh kịch liệt với những cảm giác kinh tâm động phách cũng như tiêu hồn thực cốt.
Trong lòng gã nảy sinh cảm giác phạm phải cấm kỵ vụng trộm chuyện tình cảm, liền ép mình không nhớ đến Giang Văn Thanh, rồi lại nghĩ đến Hoàn Huyền. Vì để giết chết Hoàn Huyền, gã nguyện làm bất cứ việc gì, huống chi chỉ là chiếm hữu mĩ nhân trước mặt
Nếu như phân định chính tà thì ngay tại thời khắc này Lưu Dụ cũng không thể phân biệt Nhậm Thanh Thị thuộc loại nào. Nghiêm túc mà nói theo như những gì Lưu Dụ biết, ngoại trừ việc ám sát gã thất bại ra, gã thực sự không tìm ra những hành động độc ác khác của Nhậm Thanh Thị.
Bởi vì Lưu Dụ chưa hề gặp qua Hầu Lượng Sinh nên đối với cái chết của Hầu Lượng Sinh, cảm giác khác xa với việc khắc cốt ghi tâm như Đồ Phụng Tam.
Những điều này khiến trong lòng gã không có rào cản cự tuyệt Nhậm Thanh Thị.
Nhậm Thanh Thị đã thay bộ đồ ngủ màu vàng, mái tóc dài xõa ngang vai, trên mái tóc đẹp ẩn hiện ánh nước, hiển nhiên là mới tắm xong, tóc đen da trắng tạo nên sự tương phản mãnh liệt càng khiến cho vẻ đẹp của ả thêm rực rỡ. Chiếc đai lưng màu sắc đơn giản càng làm tôn lên những đường cong ưu mĩ rung động long người của ả, đầy sức dụ hoặc cao độ kích thích những ham muốn tình dục trong lòng nam nhân.
Lưu Dụ ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào gương mặt ả, nói: “Vừa mới nhận được tin tức, Lưu Lao Chi đã tự sát.”
Nhậm Thanh Thị vẫn bình tĩnh như đã sớm dự liệu trước, hỏi: “Đối với huynh thì đó là tin tức tốt hay xấu?”
Lưu Dụ cảm thấy rõ ràng mối quan hệ với Nhậm Thanh Thị đã khác, vừa có cảm giác nam hoan nữ ái, lại vừa có tư vị như đang vui vẻ chuyện vãn với kiều thê ái thiếp.
Lưu Lao Chi tự sát khẳng định là một tin tức tốt. Coi như hắn cũng tránh được kết thúc đau khổ, với con người như Lưu Lao Chi, khi biết đại thế đã mất sẽ tuyệt đối không để bản thân rơi vào tay Hoàn Huyền, bởi lẽ Hoàn Huyền sẽ khiến gã sống không bằng chết, để tránh thảm họa đó xảy ra thì chỉ có cái chết mới giải quyết được.
Tuy nhiên không hiểu sao Lưu Dụ lại có cảm giác mất mát điều gì đó, gã không có được cảm giác thỏa mãn khi trả mối hận cho Đạm Chân. Dĩ nhiên không phải vì gã đột nhiên mềm lòng, và gã cũng tự mình biết được nguyên nhân. Nếu như gã có thể tự tay giết chết Lưu Lao Chi, chứng kiến Lưu Lao Chi ôm hận dưới Hậu Bối đao, thì cảm giác của gã chắc chắn sẽ khác.
Không ai có thể hiểu được nỗi cừu hận khắc cốt ghi tâm của gã đối với Lưu Lao Chi và Hoàn Huyền hai người, với mối cừu hận này Lưu Dụ gã không trở thành cuồng nhân thì đã là ân huệ của ông trời rồi.
Gã luôn luôn phải tự áp chế tình cảm bản thân, tận lực ép mình không nghĩ đến những việc liên quan đến Đạm Chân, cũng như cố gắng không để mình có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ, đồng thời tìm đến nữ nhân khác để thay đế Đạm Chân, có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng. Nỗi thống khổ đó như một cơn ác mộng vô tận, không thể tự giải thoát.
Vào thời điểm Thiên Sư quân thất bại tại Gia Hưng, bị ép phải rút lui, những cừu hận bị áp chế trong lòng gã đã trỗi dậy như dung nham tuôn trào, khiến hắn muốn buông bỏ tất cả, quay trở về Quảng Lăng để cùng Lưu Lao Chi tranh đoạt quyền khống chế Bắc Phủ binh.
Hiện tại Lưu Lao Chi đã chết, chỉ còn lại Hoàn Huyền.
Thành thực mà nói, gã đối với Nhậm Thanh Thị có lòng cảm kích, nếu không có ả, hắn có thể đã thảm bại trong tay Hoàn Huyền, trả giá bằng tính mạng. Với suy nghĩ như vậy đã triệt để cải biến ấn tượng của gã đối với Nhậm Thanh Thị, hơn nữa so với Đạm Chân và Văn Thanh thì ả lại sở hữu một dạng phong tình hoàn toàn khác biệt.
Lưu Dụ áp chế cảm giác rung động, trầm giọng: “Sự việc như thế này ta đã dự đoán là sẽ xảy ra. Lưu Lao Chi hiểu rõ Hoàn Huyền là người thế nào, khi hắn biết Hoàn Huyền buộc hắn đến Cối Kê làm thái thú, liền biết được tâm ý của Hoàn Huyền đối với hắn, sẽ phải rơi vào tay Hoàn Huyền, phải chịu tội, chi bằng oanh oanh liệt liệt tự kết liễu, nói không chừng ta sẽ chiếu cố người nhà của hắn.”
Nhậm Thanh Thị hỏi: “Huynh sẽ như vậy chứ?”
Lưu Dụ cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu: “Đó là vấn đề mà ta phải làm. Ta phải nhân lúc Hoàn Huyền chưa đến Quảng Lăng để đưa người nhà của hắn đến Kinh Khẩu. Ta cũng sẽ cử hành đại tang lễ cho Lưu Lao Chi.”
Nhậm Thanh Thị đăm đăm nhìn gã một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ không? Lần đó thiếp thân gặp Lưu gia tại Nhữ Âm, đã phóng độc đối với Lưu gia, nhưng Lưu gia lại không hề sợ việc ta phóng độc, lại như không có việc gì xảy ra.”
Lưu Dụ gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ, ngươi nói đến Đan Độc gì đó, nhưng dường như không có tác động gì tới ta.”
Nhậm Thanh Thị bĩu môi cười nói: “Thiếp lúc đó tưởng chàng cũng là yêu nhân cùng một phe với Lư Tuần. Đan Độc là một vật rất kì dị, được tạo ra trong quá trình luyện đan, người nào ăn vào đan dược chắc chắn sẽ có tác động kì lạ. Chàng không sợ Đan Độc, lại không phải là người quen dùng đan dược, điều đó cho thấy chàng có thể chất khác với người thường.”
Lưu Dụ cảm nhận được việc Nhậm Thanh Thị đột nhiên nhắc lại chuyện cũ đương nhiên là có nguyên nhân.
Nhậm Thanh Thị tiếp tục nói: “Nếu nói về nhận thức đối với Đan Độc, thiên hạ này người luyện đan tuy nhiều, nhưng không ai qua được “Đan Vương” An Thế Thanh. Cũng chính bởi Đan Độc khiến ông ta trở thành nửa điên nửa dại, cũng nhờ vậy mà thiếp có cơ hội khám phá ra thuật luyện đan của ông ta, đồng thời nắm được bí mật của Đan Độc. Úc! Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn người ta, An Thế Thanh lúc đó bị Đan Độc tàn hại, đã mất đi khả năng tính dục, chỉ là một lão đầu điên dại cô độc và tịch mịch, Thanh Thị không hề dùng mĩ sắc để mê hoặc ông ta. Thiếp thân chỉ để cho mình huynh động thủ động cước làm trò xấu xa thôi.”
Truyện được copy tại
TruyệnFULL.vn
Lưu Dụ trong lòng nôn nao, ngày đó tại Quảng Lăng, ả với mình đã từng thân cận, ả tuy có vẻ phóng đãng nhưng trong lòng vẫn còn do dự, bởi lẽ không chắc có chọn đúng người không. Hiện tại đương nhiên không còn rào cản tâm lý đó, một khi mĩ nữ trời sinh quyến rũ này đối với mình hoàn toàn cởi mở và dâng hiến, liệu phải xem xét vấn đề này thế nào đây?
Nhậm Thanh Thị tiếp tục nói: “Để đối phó với Lý Thục Trang, mà lại không để cho người khác biết do chúng ta hạ thủ, phương pháp duy nhất là khéo léo sử dụng Đan Độc đối với ả, khiến cho ả mất đi tri giác, sau này cao môn ở Kiến Khang cũng chỉ có thể cho rằng ả đã gặp sai lầm chết người trong khi luyện đan, sự việc bảo đảm sẽ kết thúc gọn gàng sạch sẽ.”
Lưu Dụ lo lắng nói: “Sợ nhất là Phụng Tam có sơ hở bị Lý Thục Trang khám phá.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Thiếp thân đã truyền đạt hết những vấn đề liên quan đến luyện chế đan dược cho hắn, với tài trí của Đồ Phụng Tam đương nhiên là hiểu rõ làm sao để tránh nặng tìm nhẹ. Tại Kiến Khang thiếp vẫn còn chỗ đặt chân, thiếp sẽ hỗ trợ cho Đồ Phụng Tam. Quan hệ của thiếp thân với Lưu gia cũng như vậy, Thanh Thị sẽ ngoan ngoãn không làm phiền đến Lưu gia, sẽ chỉ ẩn thân phía sau, tùy ý Lưu gia sắp đặt hay ân sủng hạnh thiếp thân. Thanh Thị lập thệ rằng sẽ chỉ trở thành lạc thú trong đời của Lưu gia, tuyệt đối không trở thành nỗi phiền não của Lưu gia.”
Lưu Dụ nghe cũng thấy thuyết phục, nếu như vưu vật này hành động như lời nói thì đích thực lòng cảnh giác của hắn sẽ biến mất, mà chỉ còn lại sự sủng ái thị, sẽ toàn lực ủng hộ thị đối phó với Lý Thục Trang, người mà có ảnh hưởng bậc nhất tại Kiến Khang, đồng thời cũng là người được tuy không có danh nữ hoàng nhưng quyền lực lại như nữ hoàng.
Nhớ lại tình cảnh gặp thị lần đầu, trong lòng thật không tình nguyện, tại thời điểm đó làm sao ngờ được lại có thể chiếm hữu được thị, làm sao ngờ được mình lại có thể trở thành nhân vật quan trọng hàng đầu tại nam phương? Lúc đó cơ bản là không thể tưởng tượng mình lại có khả năng trở thành hoàng đế của triều đại mới. Như khi vô tình gặp Đạm Chân tại hẻm Ô Y, làm sao ngờ được lại có thể ôm mĩ nữ cao cao tại thượng đó trong lòng, lại có cơ hội để hắn đưa nàng đi đến nơi chân trời góc biển. Tuy nhiên, khi ôm nàng trong vòng tay, lại là cũng không tưởng tượng được nàng lại có kết cục thê thảm như vậy?
Nhậm Thanh Thị thần thái tự nhiên vươn người về phía hắn, phô bày ra những đường cong cũng như phong tình vô cùng dụ hoặc, đầu hơi cúi xuống yêu kiều nói: “Khuya rồi, để thiếp thân phục thị Lưu gia đi ngủ được không?”
Tiếng trống canh truyền lại từ nơi xa, để báo hiệu trời đêm đã về khuya, Lưu Dụ tham lam thưởng thức vẻ yêu kiều quyến rũ của thị, trong lòng dục hỏa trỗi dậy.
Nhậm Thanh Thị rời khỏi giường, thanh nhã yêu kiều đi về phía gã, hai má dần dần ửng đỏ, chỉ cần là nam nhân có kinh nghiệm liền có thể thấy thị đã động xuân tâm.
Lưu Dụ kích động, liền kéo thị ôm vào trong lòng.
Nhậm Thanh Thị rên “ư ử” một tiếng, cả người mềm nhũn trong lòng hắn, mặt phấn giấu trên cổ hắn nhẹ nhàng nói: “Thanh Thị một mực không hiểu rõ bản thân đối với Lưu gia bằng một mối thâm tình, từ đầu đã coi trọng chàng, nguyện ý hợp tác với chàng. Để Lưu gia động thủ động cước, hi hi! Cũng là cảm thấy nên để chàng phóng túng xấu xa để thoải mái, không chán nản, bằng cách nào đó không bao giờ buồn chán, càng hy vọng huynh lại có chút xấu xa.”
Thị nói có vẻ như chỉ hời hợt, nhưng mỗi chữ đều làm xúc động Lưu Dụ đang dâng trào dục niệm, mĩ nữ này đối với việc câu dẫn cũng như gợi tình đích thực đều có thủ đoạn.
Lưu Dụ không kìm được ôm vòng quanh eo của thị, tiến lại giường, trong lòng nảy sinh cảm giác tự hào với kết quả giành được.
Trước đây không lâu, hắn đã có kiểu chiếm hữu như vậy với Giang Văn Thanh, hiện tại lại đổi thành mĩ nữ đang ở trong lòng. Họ đều là có xuất thân hiển hách, trong khi đó Lưu Dụ hắn vốn chỉ là một thám tử của Bắc Phủ binh, đối với việc nắm ngọc thủ của họ cũng không thể được. Tại chiến dịch Phì Thủy được Tạ Huyền để mắt tới, khiến sinh mệnh của hắn hoàn toàn cải biến. Hiện tại trừ Hoàn Huyền hắn đã trở thành người có quyền thế và ảnh hưởng nhất tại nam phương. Mĩ nữ trước mặt cũng đã hướng tới hắn mà khuất phục đầu hàng, hiến thân cho hắn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy việc Nhậm Thanh Thị có chân tình chân ý đối với hắn hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là thị toàn tâm toàn ý tương trợ hắn, ngoài ra cũng quan trọng là hắn đã chiếm hữu được thị.
Từ lần đầu gặp thị, hắn đã có ý muốn chiếm hữu thị, bởi vậy đã sẵn lòng hợp tác với thị. Nếu như không có sự ảnh hưởng của Đạm Chân, lúc đó tại Quảng Lăng hắn đã sớm không kìm được mà phát sinh quan hệ với thị. Đối với thị Lưu Dụ có một điểm khắc chế, đó là bởi vì hắn không tin tưởng thị.
Hiện tại những vấn đề đó đã không còn bởi vì lợi ích của họ đã kết hợp nhất trí.
Bình!
Nhậm Thanh Thị bị gã ném xuống giường, bờ mông đầy đặn dập dềnh như sóng.
Mĩ nữ này nằm trên giường mặt đã đỏ như lửa, mắt nhắm hờ, thân mật nói: “Tại thời điểm thiếp định sát hại Lưu gia tại Kiến Khang thuở trước, trong lòng thiếp đã xuất hiện sự đấu tranh kịch liệt, tại thời khắc đó, thiếp biết bản thân đã yêu Lưu gia sâu sắc, khó có thể thoát ra được.”
Lưu Dụ từ từ cởi bỏ áo ngoài, bình tĩnh nói: “Nhưng rốt cuộc nàng cũng đã xuất thủ với ta!”
Nhậm Thanh Thị nói: “Là thiếp thân đã sai! Nguyện chấp nhận bất cứ trừng phạt nào của Lưu gia.”
Lưu Dụ trước lúc bị dục hỏa hoàn toàn lấn át lí trí, hỏi: “Tại sao lúc đó nàng muốn giết ta?”
Nhậm Thanh Thị lộ ra vẻ cười một cách cay đắng và khổ sở đáp: “Lúc đó thiếp đã chấm trúng Nhiếp Thiên Hoàn, nói như vậy chắc chàng cũng đã hiểu rõ? Úc! Để người ta cởi y phục cho chàng. ”
Lưu Dụ khẽ vung tay phải, phát xuất kình phong thổi tắt ngọn đèn, cùng lúc đó ôm chặt lấy Nhậm Thanh Thị, đặt thị ngồi xuống mép giường, cởi aó cho thị.
Hai trái tim rung động mãnh liệt.
Nhậm Thanh Thị gần như không đủ sức ngồi vững, hai tay vô lực đặt trên bờ vai rộng của hắn.
Lưu Dụ ngắm nhìn mĩ nữ với y phục đang ít dần đi dưới đôi tay nỗ lực làm việc của hắn, từ từ lộ ra làn da như dương chi bạch ngọc, trong lòng hiểu rõ hắn cùng với mĩ nữ này đang bước trên con đường mà không thể quay trở lại.
Hắn càng tin tưởng hơn lời nói của Đồ Phụng Tam, khi người ta ở cương vị nào, thì sẽ phải giải quyết những vấn đề trên cương vị đó, nếu không sẽ bị thất bại, thất bại triệt để.
Vì để đánh bại Hoàn Huyền, vì muốn Hoàn Huyền phải lưu huyết dưới Hậu bối đao của hắn, vì để báo thù cho Đạm Chân, hắn nguyện làm bất cứ điều gì.
Bóng đêm càng dầy hơn.