Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 513: Đế Hoàng Mộng Tỉnh



Tỉnh Mộng Hoàng Đế

Ngày thứ ba sau khi Hoàn Huyền dẫn quân Kinh Châu công hãm Kiến Khang, Hoàng đế bù nhìn Tư Mã Đức Tông dưới sự chỉ đạo của Hoàn Huyền triệu tập triều sớm, bãi truất một lũ tham quan đắc thế thời Tư Mã Đạo Tử đương quyền, đề bạt nhiều người trẻ tuổi tài giỏi thuộc giới cao môn Kiến Khang bao gồm cả Vương Hoằng và Tạ Hỗn trong đó. Trừ việc dùng lại niên hiệu Long An, còn những cái khác tất cả đều như cũ. Lại mở kho phát chẩn cho bá tánh, triều chính hiện nay đang có hiện tượng đổi mới.

Càng khiến người ta yên tâm hơn là Tiều Túng và Tiều Phụng Tiên không được chỉ định làm triều thần, người trước bị phong Ích Châu công, người sau làm Ba Thục hầu, khiến cho cao môn Kiến Khang thở ra một hơi nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng bị thế tộc bên ngoài làm lung lay địa vị gia tộc bọn họ.

Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Còn như Lưu Lao Chi, thủ pháp xử lý của Hoàn Huyền rõ ràng là có tính làm gương cho kẻ khác, cứng rắn hơn nhiều. Trước tiên giáng Lưu Lao Chi làm Thái thú Cối Kê, mà lúc này Cối Kê vẫn ở dưới sự khống chế của Thiên Sư quân. Rõ ràng hàm ý của Hoàn Huyền đằng sau việc ấy là có thể có lòng gian như Tư Mã Chiêu*, mọi người đều nhìn thấy. Lại phái Hoàn Hoằng mang quân đến Quảng Lăng hướng về Lưu Lao Chi tuyên đọc thánh chỉ, đồng thời tiếp thu quyền Bắc Phủ binh.

Hoàn Huyền còn dùng thân tộc và các đại tướng dưới quyền chia ra trấn giữ các thành trì trọng yếu xung quanh Kiến Khang, hoàn thành sắp đặt, giữ vững trận cước.

Hoàn Huyền tự phong làm Đô đốc nắm hết cả quân đội trong ngoài, kiêm Thừa tướng coi việc Thượng thư, Dương Châu mục và lĩnh cả chức Thứ sử ba châu Từ, Kinh và Giang, dùng giả Hoàng việt**, tập trung đại quyền vào tay mình.

Vương Du và Vương Tự đã lập đại công lớn cho hắn trong chiến dịch Kiến Khang lại không được giao chức vụ cao có thực quyền mà còn bị phái đến nơi xa xôi hẻo lánh, làm quan nhàn rỗi.

Khi Hoàn Huyền đang bận rộn tiếp đón và xoa dịu thủ lĩnh các đại gia tộc thì Tiều Phụng Tiên gương mặt đầy hoang mang đến nội uyển ở Hoàng cung gặp Tiều Túng, nói: “Tình hình không hay rồi!”

Tiều Túng đang nhắm mắt đả tọa, nghe thấy mở mắt ra cau mày hỏi: “Không hay thế nào?”

Tiều Phụng Tiên ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm giọng đáp: “Vừa thu được tin tức, Lưu Dụ đã đến Kinh khẩu.”

Tiều Túng ngạc nhiên hỏi: “Sao gã có thể phân thân chứ?”

Tiều Phụng Tiên nói: “Điều này cho thấy Thiên Sư quân đã không đủ sức làm loạn. Kiến Khang còn có lời đồn, nói Tôn Ân không địch nổi Yến Phi đã chết trong trận quyết đấu. Nếu lời đồn là thật, Thiên Sư quân coi như kết thúc rồi, kết cục này chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”

Tiều Túng gật đầu nói: “Có vẻ như Thiên Sư quân đã ở vào thế kém, nhưng trong phạm vi thế lực của mình làm sao để kẻ khác xâm chiếm được? Lưu Lao Chi chịu ngồi nhìn Lưu Dụ phân hóa người của hắn tại Kinh khẩu sao?”

Tiều Phụng Tiên thở dài: “Đây cũng là chỗ khiến đệ lo lắng nhất. Trong cuộc tranh đoạt quân quyền ở Bắc Phủ binh, Lưu Lao Chi đã bại trận rồi. Đệ được tin báo chi tiết, tình hình đại khái là Lưu Dụ đột nhiên bí mật quay lại Quảng Lăng, sách động binh biến, lại dẫn những người Bắc Phủ binh theo gã đồng loạt chạy ra Kinh khẩu. Hiện tại Kinh khẩu đã thành đại bản doanh của Bắc Phủ binh. Nghe nói binh lính ở lại Quảng Lăng còn không đủ một nghìn người, lại vẫn có người lục tục trốn đến Kinh khẩu quy phục Lưu Dụ. Lưu Lao Chi đại thế đã mất.”

Tiều Túng không hiểu hỏi: “Cao Tố và Ứng Cương Minh hai tên quỷ này chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi sao? Ngay tình hình đó cũng nắm không được.”

Tiều Phụng Tiên cười khổ: “Không nên trách bọn họ. Sau khi người của bọn ta thích sát thành công quay về Quảng Lăng, nhân sự đã không còn như cũ nữa, Cao Tố và Ứng Cương Minh đều không biết ở đâu, lại không lưu lại ám ký gì, có lẽ đã bị Lưu Dụ làm thịt rồi.”

Tiều Túng cuối cùng biến sắc, trầm ngâm không nói.

Tiều Phụng Tiên nói: “Hiện tại bọn ta có hai nan đề đau đầu, một là Lưu Dụ, còn cái kia là tên tiểu tử Hoàn Huyền.”

Hai mắt Tiều Túng sát cơ đại thịnh, lạnh lùng nói: “Nếu không phải bọn ta phân trần lợi hại cho hắn, sáng nay Hoàn Huyền đã tự lập mình làm vua. Tên tiểu tử này thật bất tài, không hiểu rõ đạo lý nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, một khi đắc chí sẽ lộ nguyên hình, ta thật sợ hắn sẽ làm hỏng đại kế của bọn ta.”

Tiều Phụng Tiên nói: “Hiện tại muốn giết hắn cũng không dễ dàng, tên vô lại đó so với bất kể người nào càng sợ chết hơn, ra vào đều có một nhóm đông thân vệ cao thủ bảo vệ.”

Tiều Túng thở dài: “Bọn ta phải nhịn hắn một thời gian nữa, đợi sau khi thu thập xong Lưu Dụ, mới có thể tiến hành đại kế đối phó hắn.”

Tiều Phụng Tiên nói: “Sự thật bọn ta đã giúp Lưu Dụ một việc rất tốt, cẩn thận thiết kế giết chết toàn là tướng lĩnh tâm phúc đắc lực nhất của Lưu Lao Chi, làm cho Lưu Lao Chi cô lập không có viện trợ.”

Tiều Túng hỏi: “Thực lực của Lưu Dụ như thế nào?”

Tiều Phụng Tiên đáp: “Chỉ luận Bắc Phủ binh, binh lực không vượt qua bảy vạn người. Lúc Tạ Huyền tại thế, Bắc Phủ binh đạt đến mười vạn. Sau khi Tạ Huyền mất, Tư Mã Đạo Tử cố tình tước giảm Bắc Phủ binh, làm cho Bắc Phủ binh giảm xuống còn bảy vạn. Hiện tại Bắc Phủ binh lưu tại một dải Hải Diêm ước khoảng hai vạn năm ngàn người, một bộ phận Bắc Phủ binh khác trú giữ Thọ Dương cùng những thành trì quan trọng. Theo đệ suy đoán, hiện tại binh lực trong tay Lưu Dụ chỉ khoảng hai vạn người. Nhưng muốn nắm chính xác thực lực của Lưu Dụ, tất phải đem Hoang nhân tính vào trong đó, mà điều đó căn bản không thể tính được.”

Tiều Túng nói: “Muốn cung dưỡng cho một cánh quân hai vạn người, Lưu Dụ làm được sao? Huống chi Lưu Dụ còn phải duy trì một cánh đại quân khác hai vạn người trên chiến trường.”

Tiều Phụng Tiên nói: “Đệ không dám đánh giá thấp năng lực trên phương diện này của Lưu Dụ, gã rất được quần chúng một dải Diêm Thành hoan nghênh, lại được sự ủng hộ của Phật môn và các bang hội địa phương, còn thêm Hoang nhân thần thông quảng đại, rất có khả năng giải quyết mọi nan đề như lương thực, vật tư và quân dụng. Đương nhiên! Tình hình như vậy tuyệt sẽ không kéo dài, nếu như bọn ta phong tỏa thượng du Kinh khẩu lại phái quân tiến chiếm Quảng Lăng, vấn đề cung ứng khẳng định có thể làm cho Lưu Dụ kiệt sức dần.”

Tiều Túng vui vẻ nói: “Nói thế, không phải bọn ta nóng lòng mà là Lưu Dụ, chỉ cần bọn ta giữ ổn Kiến Khang, Lưu Dụ sẽ không dám mạo hiểm phản kích. Dưới sự đoàn kết của bọn ta, Lưu Dụ tuyệt đối không có cơ hội.”

Tiều Phụng Tiên chán nản nói: “Nhưng đệ lại lo lắng sẽ bị tên tiểu tử Hoàn Huyền làm hỏng đại kế của bọn ta. Cái vỏ của Thục Trang sở dĩ có thể có hiệu quả, toàn vì có thể đánh động sâu sắc đến giới cao môn Kiến Khang, khiến cho bọn họ tin tưởng Hoàn Huyền sẽ chú ý tới lợi ích của bọn họ, lại thêm sức ảnh hưởng của Thục Trang, cho nên khi thời cơ chín muồi, đảm bảo có kết quả tốt. Nếu Hoàn Huyền không giữ nguyên theo kế hoạch, sẽ khiến cho cao môn Kiến Khang ly tâm, nếu cùng Lưu Dụ nội ứng ngoại hợp, bọn ta sẽ đi vào vết xe đổ của Tư Mã Đạo Tử.”

Tiều Túng nói: “Tìm Nộn Ngọc mà suy nghĩ biện pháp.”

Tiều Phụng Tiên nói: “Chỉ đành như thế.”

Tiều Túng trầm ngâm nói: “Nếu như có thể giết chết Lưu Dụ thì thật là chỉ làm một lần mà được tất cả.”

Tiều Phụng Tiên thở dài: “Đệ còn chưa nói với huynh, lần này trở lại có Yến Phi đi theo.”

Tiều Túng chấn động không nói gì.

Tiều Phụng Tiên cũng không nói nên lời, chỉ nhìn Tiều Túng, do thế có thể thấy sức chấn nhiếp của Yến Phi đối với Ma môn.

Tiều Túng thở dài một hơi, nói: “Hiện tại bọn ta phải chạy đua với thời gian, chỉ cần có thể khiến cho Hoàn Huyền tạm hoãn xưng đế, để cao môn Kiến Khang tin tưởng hắn chỉ đến Kiến Khang bình loạn trợ chính, bọn ta khẳng định có thể đánh thắng Lưu Dụ. Ngoại trừ Nộn Ngọc, ngươi cũng phải hạ nhiều công phu trên người Hoàn Huyền một chút, mà ngược lại ta không tiện nói chuyện với hắn về phương diện ấy. Bởi vì sau khi công hãm Kiến Khang, sự nghi ngờ của hắn đối với ta đã gia tăng rất nhiều. Khà! Hoàn Huyền tuyệt đối không thích hợp cùng người cộng sự.”

Tiều Phụng Tiên nói: “Còn có một sự kiện làm đệ lo lắng.”

Tiều Túng cau mày nói: “Hy vọng không phải là tin tức quá xấu.”

Tiều Phụng Tiên đau đầu nói: “Thật rất khó nói. Theo đệ thấy Hoàn Huyền đối với con gái của Tạ Huyền là Tạ Chung Tú rất có dã tâm.”

Tiều Túng thất thanh: “Hoàn Huyền sẽ không ngu xuẩn thế chứ? Hại chết con gái của Vương Cung còn chưa đủ, còn dám đi động vào Tạ Chung Tú, kẻ tuyệt đối không đụng được ấy sao? Ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra phán đoán như vậy? Có phải chính miệng Hoàn Huyền nói ra không?”

Tiều Phụng Tiên đáp: “Cách nhìn của đệ không sai đi đâu được, Hoàn Huyền phái cao thủ đến giám thị Tạ gia, lại đặc biệt đề bạt Tạ Hỗn, có thiện chí với Tạ gia. Hoàn Huyền luôn luôn đố kỵ với Tạ Huyền, sao hắn có thể làm ra việc như vậy chứ?”

Tiều Túng nói: “Chuyện này cũng không phải không có biện pháp giải quyết, cứ để Thục Trang ra sức mê hoặc hắn, làm cho hắn tạm thời đối với nữ nhân khác không có hứng thú, chỉ cần đến lúc Lưu Dụ bại trận thân vong, hắn thích thất đức hủy hoại chính sự thế nào, hay hắn trầm luân đọa lạc ra sao đều tốt.”

Dừng chút tiếp tục nói: “Thời gian hai tháng tới này, sẽ quyết định thành bại của bọn ta. Không thể để Hoàn Huyền vì Tạ Chung Tú mà làm hỏng việc lớn của bọn ta, hiểu chưa?”

Tiều Phụng Tiên gật đầu bỏ đi.

Kinh khẩu, phủ Thái thú.

Lưu Dụ dừng lại trước cổng vòm tiến vào Tây viện, trong lòng cười khổ, bước chân của mình có phải so với lúc bình thường gấp gáp hơn không? Đây có phải là biểu hiện mình muốn mau gặp được Nhậm Thanh Thị chút không? Theo đấy có thể thấy trong lòng Lưu Dụ gã, nàng có một địa vị nhất định.

Không thể phủ nhận, Nhậm Thanh Thị là vưu vật trời sinh, thiện nghệ đạo câu dẫn mị hoặc nam nhân. Gã đã từng cùng nàng tiếp xúc thân mật, tuy chưa đến mức loạn tính, nhưng cũng hiểu rõ mị lực của nàng.

Nhưng gã thật có thể tín nhiệm nàng không?

Đây chẳng phải là chỉ một chuyện nàng có thành ý hỗ trợ gã đối phó Hoàn Huyền, đối với chuyện ấy gã không có hoài nghi. Chính như nàng đã nói qua, nàng đang chơi một trò chơi truy tìm chân mệnh thiên tử.

Gã hoài nghi ở trái tim nàng.

Đây bất quá chưa phải vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là gã cảm nhận được nếu tiếp thụ cái ´Ái tình giao dịch` ấy của Nhậm Thanh Thị thì sẽ không công bằng đối với Giang Văn Thanh.

Cứ coi như Giang Văn Thanh có thể cùng với những nữ nhân khác phân hưởng Lưu Dụ gã, nhưng tuyệt đối sẽ không phải Nhậm Thanh Thị.

Nếu như gã tiếp thụ giao dịch, sự quan hệ giữa gã và Nhậm Thanh Thị sẽ phải giấu Giang Văn Thanh. Mãi mãi không để Giang Văn Thanh biết được, đây sẽ là sự phụ tâm vô cùng trầm trọng, gã có thể chấp nhận được cảm giác hối hận giấu giếm người thân cận nhất bên cạnh không?

Gã không biết được! Gả sinh ra cảm giác mình đang đùa nghịch với lửa. Nhậm Thanh Thị là một nữ nhân nguy hiểm, mọi người đều không hiểu nếu để cho nàng quấn lấy thì sẽ có hậu quả bất trắc thế nào.

Yến Phi và Đồ Phụng Tam trong chuyện này đều không cách nào đưa ra chủ ý cho gã, tiếp nhận hay không phải do gã tự mình quyết định. Nhưng chỉ nhìn Yến Phi và Đồ Phụng Tam không đưa ra lời phản đối, thì biết điều kiện giao dịch Nhậm Thanh Thị đề xuất xác thực khiến người khó mà cự tuyệt.

Sau khi Đồ Phụng Tam nói ra tỉ mỉ đề nghị của Nhậm Thanh Thị, Lưu Dụ rơi vào một loại tâm thái dị thường, lo được lo mất, trong do dự lại vương vấn hưng phấn có được nữ nhân lôi cuốn ấy. Khi nghĩ trở lại tình cảnh gặp gỡ tại hoang thành Nhữ Âm ở Biên Hoang tập, trong lòng gã dâng lên một dòng nhiệt hỏa bản thân cũng vô phương khống chế. Gã chẳng những mê luyến thân thể, chịu sự hấp dẫn vạn cách phong tình của nàng, mà còn hưởng thụ tác phong hành vi của nàng chính tà khó đoán mang đến kích thích nguy hiểm cao độ. Cho nên dù rằng nàng đã từng tìm cách giết gã, nhưng gã vẫn không cách nào đủ tàn nhẫn, quyết tâm coi nàng là địch nhân.

Trong việc thích sát Can Quy, bất luận có phải nàng mang lòng bất lương hay không, nhưng xác thực nàng để cho gã nắm được mấu chốt thành công. Quan hệ với Tư Mã Đạo Tử cũng vì vậy mà xoay chuyển trở lại, mới có sự phát triển lý tưởng sau này.

Lý Thục Trang thật có quan trọng như vậy không?

Đồ Phụng Tam sẵn sàng dẫn nàng đến gặp Lưu Dụ gã, chứng minh mưu tính thâm sâu như Đồ Phụng Tam cũng phải đồng ý với cách nhìn của nàng. Với trí tuệ của Yến Phi, cũng không nói ra một lời phản đối, chỉ nói Lý Thục Trang và Tiều Túng là hai nhân vật của Ma môn có tính chất quan trọng nhất trong việc trợ giúp Hoàn Huyền tranh bá thiên hạ, bất kể người nào trong bọn họ bị trừ khử cũng như loại đi một cánh tay của Hoàn Huyền.

Ài!

Gã cũng không thể không thừa nhận, Lỳ Thục Trang tại Kiến Khang có địa vị vô cùng đặc biệt, trên đến cha con Tư Mã Đạo Tử, dưới tới bọn con cháu cao môn như Vương Hoằng, ai dám không tôn kính thị.

Gã còn hiểu được một nhược điểm của mình, vì muốn lấy máu Hoàn Huyền để tẩy sạch nhục hận của Đạm Chân, gã có thể trả bất cứ giá nào.

Nếu như gã có năng lực để có thể trường kỳ tác chiến tới cùng với Hoàn Huyền, gã rất có thể sẽ cự tuyệt Nhậm Thanh Thị. Nhưng với những việc đang bày ra trước mắt, cho dù có được sự hỗ trợ của Biên Hoang tập, về lương thực và vật tư gã cũng không có cách kéo dài chiến tranh đạt đến vài năm. Dưới tình huống Hoàn Huyền phong tỏa thượng du, làm cho tình hình vận chuyển đường thủy bị cắt đứt, vấn đề cung ứng bổ khuyết sẽ không ngừng trở nên tồi tệ hơn, cho đến cuối cùng binh lính của gã không ngừng chết dần chết mòn.

Phương pháp duy nhất gã có thể đánh bại Hoàn Huyền là tấn công ồ ạt chớp nhoáng.

Biên Hoang tập không có chỗ hiểm trở để thủ, dưới tình huống mọi người đồng lòng đoàn kết nhất trí, vẫn có thể quét lui cường địch, huống chi Kiến Khang có sức phòng ngự lớn mạnh nhất thiên hạ?

Gã thật sự không cách nào cự tuyệt đề nghị của Nhậm Thanh Thị.

Lý Thục Trang là sự liên hệ giữa Hoàn Huyền và cao môn Kiến Khang, nếu giết chết thị, mối quan hệ hai bên cùng có lợi của Hoàn Huyền và cao môn Kiến Khang trước mắt sẽ không còn tồn tại. Nếu có thể đem cái chết của Lý Thục Trang giá họa cho Hoàn Huyền, hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.

Nghĩ đến đây, Lưu Dụ đi xuyên qua cổng vòm.

Thư trai xuất hiện trước mắt.

Việc Nhậm Thanh Thị đến Kinh khẩu, phải giấu tất cả mọi người, chỉ cho mỗi Yến Phi biết. Lưu Dụ cũng không để cho bất cứ người nào ngoại trừ Yến Phi biết được việc này.

Tim Lưu Dụ đập lên “bình bịch”, nghĩ tới làn da nuột nà, tràn đầy sức xuân, ẩn giấu dưới y phục của nàng, máu cũng bắt đầu nóng lên.

Lưu Dụ thầm thở dài một hơi, tự trách mình không đủ can đảm. Bước chân mang gã đến trước cửa thư trai đang đóng chặt.

Hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình nổi lên như sóng dậy trong lòng. Lưu Dụ đẩy cửa mở ra, bước vào trong thư trai.

Nhậm Thanh Thị mặc giả nam trang đang im lặng ngồi ở một góc, đôi mắt chăm chú bồn chồn nhìn gã, ánh mắt xạ ra sáng rừng rực có thể nung chảy bất kỳ trái tim sắt đá nào.

Lưu Dụ từ từ đóng cửa lại, tiếp theo đứng dựa vào cửa, thở dài: “Sao phải khổ đến vậy? Nàng đâu có yêu ta!”

Nhậm Thanh Thị cúi đầu xuống, buồn bã nói: “Lưu Dụ! Chàng biết được sao? Khoảnh khắc khó chịu nhất trong đời của nô gia là nhìn thấy thân huynh thảm tử dưới thủ đoạn bỉ ổi của Tôn Ân. Tại thời khắc đó, ta cảm nhận được bản thân đã không còn gì, nhưng đồng thời trọng trách gia tộc lại đặt lên vai nô gia. Loại cảm giác ấy khiến người thống khổ đến khó thở, lại không cách nào nói với người khác. Chàng đã hiểu chưa?”

Tiếp theo đứng dậy từ từ bước về hướng Lưu Dụ, nói: “Chàng vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ được tránh nhiệm ta gánh vác trên người, đó không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là việc từ sau khi ta hiểu chuyện đã bị nhồi nhét giáo đạo, khiến cho ta cảm thấy ngoại trừ thứ đó tất cả những cái khác đều không có ý nghĩa.”

Lưu Dụ nhìn Nhậm Thanh Thị tiến sát đến trước mặt gã, nhìn ngọc dung xinh đẹp của nàng, ngắm nhìn ánh mắt buồn buồn một cách khó hiểu của nàng, cảm giác trong lòng xác thực khó nói rõ. Gã đã muốn ôm nàng vào lòng, lại không nguyện dễ dàng khuất phục trước sức mê hoặc quyến rũ của nàng như vậy. Mâu thuẫn đến cực điểm.

Ân ân oán oán của gã và nàng, thật không biết làm sao mà nói.

Nhậm Thanh Thị bình tĩnh nói: “Khi ta hiểu rõ gia tộc chỉ còn dư lại một mình ta, ta chỉ nghĩ đến một sự kiện. Ta chỉ có thể bằng vào vẻ đẹp yêu mị của mình đi tìm thiên tử triều đại mới thay thế họ Tư Mã, mê hoặc y, làm cho y sủng ái nhất, sau này vì y sinh người thừa kế. Đấy là ý tưởng điên cuồng thế nào? Khiến ta sống không bằng chết, không ngừng hủy hoại cuộc sống của mình. Đừng có nhìn bề ngoài rồi cho rằng ta giống như một người đắc ý phong lưu, sự thật trong lòng ta thống khổ, thật không cách nào nói ra được.”

Lưu Dụ sững sờ ngó nàng, giống như nhìn thấy một con người khác, một người xa lạ.

Nhậm Thanh Thị tiếp tục “độc thoại”: “Ta cảm nhận mình như lục bình trôi nổi vô định, hoàn toàn thân bất do kỷ, từ một địa phương chạy đến nhà một nam nhân khác, phiêu dạt như cát bụi bay bổng trên đường. Ngoài chàng ra ta đã thử nỗ lực yêu thương những người đàn ông khác nhau, nhưng tóm lại không cách nào thành công.”

Lưu Dụ vẫn nói không ra lời.

Nhậm Thanh Thị tập trung tinh thần nhìn gã, hoa dung thần sắc thoáng nét mệt mỏi, ôn nhu nói: “Chàng hiểu rõ chưa? Thứ cảm giác này dày vò người ta, khiến cho ta chẳng những càng hận người khác, cũng càng hận bản thân và càng hận lão thiên gia. Sau đó tin vui truyền tới, Lưu Dụ từ Hải Diêm xuất kích, đại phá Thiên Sư quân, trong thời gian hơn mười ngày đem tình thế hoàn toàn xoay chuyển ngược lại. Trong khoảng khắc ấy, cả con người của ta trở nên nhẹ nhõm. Những năm tháng quá khứ như một giấc mộng, rốt cuộc ta đã từ trong giấc mộng Hoàng đế tỉnh dậy. Dù cho người mang dòng máu hoàng tộc Tào Ngụy trở thành Hoàng đế thì thế nào? Tính làm Hoàng đế để làm cái gì? Nhưng vì sao quá khứ ta lại nghĩ không thông chứ? Nhìn xem Hoàng đế ngu ngốc hiện tại, nhìn xem Hoàn Huyền, vì sao ta phải đối với giấc mộng Hoàng đề cố chấp không bỏ qua? Trong thời khắc này, ta biết được mình đã yêu Lưu Dụ chàng, chỉ là ta luôn luôn không chịu thừa nhận mà thôi! Vì sao ta không thể sống vui vẻ? Vì sao ta không thể hưởng thụ cuộc đời thật tốt? Nói cho cùng, ta vẫn là một con người, ta cũng có thất tình lục dục của con người. Lưu Dụ chàng minh bạch chưa?”

Lưu Dụ chán nản nói: “Nàng hình như không hiểu được mình đang tiến hành một giao dịch chính trị với ta.”

Nhậm Thanh Thị tràn đầy vui vẻ nói: “Yêu thương một người, là có thể vì người đó mà thay đổi, ta quyết định tuyệt sẽ không sinh con cho chàng, chàng vẫn còn hoài nghi đối với ta sao?”

Lưu Dụ trợn tròn mắt nhìn nàng, thần tình lộ ra không thể tin tưởng.

Nhậm Thanh Thị cúi đầu âm thanh nhẹ nhàng gần như không nghe được, nói: “Điều ta mong muốn chỉ là giữa bọn ta có một điểm khởi đầu mới, vì thế ta có thể làm bất cứ sự nhượng bộ và hy sinh nào. Hiểu không?”

Lại chăm chú nhìn chàng, nàng vui vẻ nói: “Chàng công khai làm Hoàng đế của chàng, nô gia giấu mình âm thầm ngày qua ngày làm nữ hoàng Kiến Khang, coi như đối với tổ tiên có chút giao phó, là việc tốt, thật lưỡng toàn kỳ mỹ.”

Lưu Dụ bị thần thái lôi cuốn của nàng làm cho trái tim đập thình thịch, vội khắc chế bản thân, trong lòng kêu lợi hại. Gã thật không cách nào từ thần thái nói chuyện của nàng tìm ra được sơ hở, ngược lại gã cũng không cảm thấy câu chuyện nàng nói có chút ý giả tạo nào.

Gã trầm giọng hỏi: “Nàng có biện pháp gì có thể đánh gục Lý Thục Trang?”

Chú thích

* Tư Mã Chiêu (司馬昭) (211-264), tên tự là Tử Thượng (子尚), là con trai của nhà chiến lược quân sự, thừa tướng Tư Mã Ý của Tào Ngụy, trong thời kỳ Tam Quốc của lịch sử Trung Hoa.

Tư Mã Chiêu đã nắm giữ quyền lực trong triều Ngụy, quyền lực trước đó đã được cha mình là Tư Mã Ý thâu tóm được và đã được anh trai cả của mình là Tư Mã Sư duy trì. Ông là người đã đánh bại Thục Hán, khiến Lưu Thiện phải đầu hàng, xóa sổ Thục Hán. Sau khi lập nên nhà Tấn, con ông là Tư Mã Viêm (Tấn Vũ Đế) đã phong cha mình là Tấn Văn Đế (晉文帝), với miếu hiệu Thái Tổ (太祖).

** giả Hoàng việt: Hoàng việt là búa vàng. Khi xưa vua hay dùng cờ hiệu có hình búa màu vàng. Các trọng thần khi xuất chinh theo ý chỉ của vua, được coi là thay vua hành sự có thể được dùng lá cờ này gọi là “giả Hoàng việt”. Một số trọng thần thân tín cũng có thể được vua ban cho ân điển này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.