Sáu người Yến Phi, Lưu Dụ, Hồ Lôi Phương, Thác Bạt Nghi, Đồ Phụng Tam, Mộ Dung Chiến lần lượt thoát ra từ kênh ngầm, trồi lên khỏi mặt nước, họp lại trong phế trạch chờ đợi.
Tiền thân Biên Hoang Tập chính là một thành thị lớn do hơn mười vạn dân tụ cư lại mà thành, trải qua đổ nát rồi thành Biên Hoang Tập, nhà cửa, cơ xưởng, cửa hàng của hoang nhân chủ yếu tập trung ở đông tây nam bắc bốn con đường chính, cùng Dạ Oa Tử và Tiểu Kiến Khang, bởi vậy phố xá nhà cửa những nơi khác vẫn còn bỏ hoang, hình thành một tình huống đặc sắc cho Biên Hoang Tập vừa phồn vinh lại hoang phế, tạo ra một chỗ tuyệt hảo để bọn Yến Phi xúc tiến hành động quân sự.
Sau khi m ọi người trao đổi tin tình báo mới nhất xong, Lưu Dụ nói: “Thủy sư của Nhiếp Thiên Hoàn bao gồm hai mươi lăm chiếc thuyền Xích Long, mỗi thuyền có khoảng hai trăm người, cả thảy được khoảng năm ngàn binh lính. Trước khi Nhiếp Thiên Hoàn tiến lên phía bắc Dĩnh Thủy, đã kịch chiến hai canh giờ ở Dĩnh Khẩu với thủy sư Kiến Khang, phá bỏ tuyến phong tỏa của thủy sư Kiến Khang, chỉ mất hai chiến thuyền Xích Long, trong khi Kiến Khang thủy sư mất gần hết toàn quân.”
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu nói như vậy, trong thời gian ngắn, triều đình sẽ không đủ sức phong tỏa Dĩnh Khẩu.”
Dĩnh Khẩu là quan khẩu cho Dĩnh Thủy giao lưu với sông ngòi lớn nhỏ ở phương nam, một khi bị phong tỏa, thì sẽ cắt đứt giao thông thủy lộ của Biên Hoang Tập với phương nam. Bởi vậy giả thiết Hoang nhân có thể quang phục Biên Hoang Tập, thật sự phải vui mừng rằng Nhiếp Thiên Hoàn do vô tình đã giúp hoang nhân một chuyện lớn.
Lưu Dụ cười nói: “Ta hiểu rõ Tư Mã Đạo Tử, trước và sau khi Biên Hoang Tập rơi vào tay địch, Kiến Khang thủy sư mấy lần giao phong cùng Lưỡng Hồ Bang, đều có kết cục thảm bại, Kiến Khang thủy sư đừng nghĩ có thể khôi phục nguyên khí trong vòng vài năm, cho dù Lưỡng Hồ Bang phong tỏa thượng du Kiến Khang, Tư Mã Đạo Tử cũng không có sức phản kích, lại còn chưa nói đến phiền não ở Biên Hoang Tập của bọn ta.”
Mộ Dung Chiến nói: “Còn Tạ Huyền thì sao? Bắc Phủ Binh thủy sư do Lưu Lao Chi chỉ huy, có hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ, lực lượng hùng hậu, tin rằng Nhiếp Thiên Hoàn sẽ không dám đụng tới lực lượng tinh nhuệ đó.”
Lưu Dụ nói: “Triều đình đã ra lệnh không cho Huyền Soái tham gia cuộc chiến tranh đoạt Biên Hoang Tập, Huyền Soái cũng còn phải nghỉ dưỡng thương. Trong thời gian ngắn, Bắc Phủ Binh không thể có bất cứ hành động quy mô nào được.”
Thác Bạt Nghi nhíu mày hỏi: “Vậy xin hỏi Lưu huynh đến Biên Hoang Tập với thân phận gì?”
Mọi người lộ rõ nét chăm chú, bởi vì chuyện này quan hệ đến thái độ chúng nhân đối với Lưu Dụ sau này, lại sẽ liên quan đến lập trường của Đại Giang Bang.
Lưu Dụ ung dung trả lời: “Ta đại biểu cho bên nào không quan trọng, mọi chuyện y theo quy củ Biên Hoang Tập mà làm. Bất quá để xóa đi nỗi nghi ngờ của chư vị, ta có thể nói cho bọn ngươi biết ta không mang trên mình bất cứ nhiệm vụ quân sự nào, lại có thể nói đã bị tước đi chức vụ, như vậy mới có thể toàn lực giúp Đại Giang Bang đối phó Lưỡng Hồ Bang.”
Nói xong hướng Đồ Phụng Tam hỏi: “Đồ huynh đối với câu trả lời của ta có thỏa mãn chưa?”
Đồ Phụng Tam cười đáp: “Như Lưu huynh nói, mọi chuyện y theo quy củ của Biên Hoang Tập.”
Lưu Dụ điềm tĩnh nói: “Chỉ là tình huống của Đồ huynh khác ta, lần này Dương Toàn Kỳ và Nhiếp Thiên Hoàn liên thủ đến đánh, là mệnh lệnh Nam Quận Công giao xuống. Nếu Đồ huynh đứng bên bọn ta, Nam Quận Công sẽ coi Đồ huynh ra sao?”
Yến Phi than thầm trong lòng, Lưu Dụ và Giang Văn Thanh trở lại, làm cho liên quân Biên Hoang xuất hiện tình thế mới, hỏi đến những mối quan hệ của các thủ lĩnh lại càng phức tạp.
Đồ Phụng Tam song mục lóe sáng, trầm giọng đáp: “Nam Quốc Công lần này phái người lại đánh Biên Hoang Tập, đối với Đồ Phụng Tam ta là sỉ nhục, liên thủ với Nhiếp Thiên Hoàn là một sai lầm. Ta phải dùng sự thật chứng minh cho y thấy, y giao nhiệm vụ xuống, chỉ có Đồ Phụng Tam ta là có thể hoàn thành.”
Hồ Lôi Phương không ngờ hai người lại tranh cãi chuyện này ở đây, nói sang chuyện khác: “Nghe nói Tạ Huyền nội thương nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mệnh, không biết đây là tin đồn hay là sự thật?”
Yến Phi ngăn lại: “Lưu huynh không cần phải trả lời chuyện này.” Lưu Dụ cảm kích liếc nhìn Yến Phi một cái rồi nói: “Huyền Soái thương thế ra sao, sợ chỉ có mình ông ta biết rõ. Bất quá trước khi ta ly khai Nghiêm Lăng, Huyền Soái quyết định đích thân hộ tống di thể An Công trở lại an táng ở Tiểu Đông San Kiến Khang.”
Nghe xong câu cuối cùng, mọi người đều biến sắc.
Tạ Huyền từ sau trận chiến Phì Thủy, một bước nhảy lên thành thống soái vang danh nhất thiên hạ, ông ta dám tự mình đến Kiến Khang nơi Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo đang nắm quyền, thể hiện một tư thế quân sự, sẽ trấn áp dị tâm của Hoàn Huyền, cùng ý đồ mưu phản của Tôn Ân và Nhiếp Thiên Hoàn. Như vậy chỉ cần thu phục Biên Hoang Tập, trong thời gian ngắn, Biên Hoang Tập sẽ không bị bất cứ uy hiếp gì đến từ phương nam, giúp liên quân Biên Hoang có chỗ để triển khai hành động cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.
Vị trí của Lưu Dụ đột nhiên được nâng lên, vì y chính là đại biểu cho Tạ Huyền, cái nhìn của Lưu Dụ đối với Biên Hoang Tập, có ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của Tạ Huyền đối với Biên Hoang Tập.
Yến Phi nói: “Chỉ cần mọi người y theo quy củ của Biên Hoang Tập hành sự, lại không có ân oán cá nhân, thì có thể chung sống hòa bình, tự mình phát tài.”
Hồ Lôi Phương nói: “Quyết định ở hội nghị Chung Lâu chính là quyết định cuối cùng, ai dám phản đối quyết định của hội nghị, sẽ trở thành công địch của Biên Hoang Tập.”
Thác Bạt Nghi nói: “Sau khi thu phục Biên Hoang Tập, bọn ta có thể phải tăng thêm ghế ở hội nghị, giúp hội nghị Chung Lâu có đầy đủ đại diện.”
Bọn họ không thể không nhắc đến chính sách trong tương lai vào lúc này, bởi vì mỗi cá nhân đều nhìn ra các nhóm có mâu thuẫn trùng trùng, quan hệ nhập nhằng vô cùng.
Thoáng có tiếng gió.
Mộ Dung Chiến nhìn qua Yến Phi.
Yến Phi nói: “Là Cao Ngạn !”
Nói chưa dứt câu, Cao Ngạn đã xuyên qua cửa sổ vào tới, hiển lộ thân thủ như trước vừa chạm đất đã bật lộn ngồi dậy, nhìn Lưu Dụ trước, cười nói: “Ngươi thật sự đã trở lại !”
Yến Phi nói: “Không nói chuyện phiếm ! Tình hình ra sao?”
Cao Ngạn làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Mọi người ngồi xuống nói chuyện.” Đồ Phụng Tam, Mộ Dung Chiến và Thác Bạt Nghi lách tới bên trước cửa sổ bị phá và cửa sau, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài nhà.
Cao Ngạn chen lại bên tường chỗ Yến Phi, Lưu Dụ và Hồ Lôi Phương đang ngồi, hạ giọng nói: “Tình hình trong Tập hết sức khẩn trương, chúng huynh đệ làm việc như trâu ngựa dưới ngọn roi của địch nhân, lấy Dạ Oa Tử làm trung tâm thiết lập căn cứ phòng ngự. Lại không ngừng gởi trinh thám đi quan sát tình hình các nơi. Thiết Hắc Tâm và Từ Phúc Vong không những phải canh phòng Kinh Châu và Lưỡng Hồ quân, mà còn phải canh chừng bọn ta.”
Nghe thấy Cao Ngạn đổi tên thô tục cho Thiết Sĩ Tâm và Từ Đạo Phúc, mọi người dở khóc dở cười, nhưng cũng lộ rõ mối cừu hận của hoang nhân đối với kẻ địch.
Hoang nhân rất sợ bị người quản thúc, hà huống là bị cưỡng bức làm trâu làm ngựa.
Mộ Dung Chiến lãnh đạm nói: “Chỉ là sử dụng kế sách cũ của bọn ta.”
Đồ Phụng Tam nói: “Hay là bọn hắn nghĩ ra được sách lược cao minh hơn Thiên Thiên?”
Chợt nghĩ tới Kỷ Thiên Thiên nơi xa, tâm tình mọi người trở nên trầm trọng, bất chợt trầm mặc cả xuống.
Việc cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đúng là một chặng đường dài đầy khó khăn, ai dám khẳng định sẽ thành công?
Yến Phi phá vỡ không khí im lặng buồn phiền, nói: “Có phải Thiết Sĩ Tâm và Từ Đạo Phúc vì phân chia lương thực của cải mà tranh chấp không?”
Cao Ngạn đáp: “Ta và lão Trác đều cho đó là giả vờ, bởi vì bọn chúng đều là những người biết phân biệt mức độ nặng nhẹ, sẽ không hành động bộp chộp vào thời khắc nguy cơ trùng trùng này. Mà sự thật cũng đã chứng minh bọn ta không có nhìn sai. Sáng nay, Thiết Sĩ Tâm, Tông Chánh Lương và Từ Đạo Phúc ba người khai họp tại Chung Lâu, họp xong lập tức tiến hành diễn tập quân sự liên hợp trong Tập, riêng biệt nhưng vẫn hợp tác không chổ hở.”
Hồ Lôi Phương hỏi: “Có nắm được sinh hoạt hàng ngày của Thiết Sĩ Tâm không?”
Cao Ngạn đáp: “Thiết Sĩ Tâm rất ít khi lộ diện, trái lại Tông Chánh Lương mỗi ngày sớm muộn đều tự mình dẫn binh, tuần tra các cứ điểm quan trọng phía Bắc của hai con đường chính ở hai bên Đông Tây. Bọn ta sao không đổi thành ám sát Tông Chánh Lương, sẽ dễ hơn nhiều.”
Mục quang mọi người đặt hết lên người Yến Phi, muốn nghe ý kiến của chàng, Đồ Phụng Tam cũng không ngoại lệ.
Lưu Dụ cảm thấy hết sức kinh ngạc, gã đương nhiên không rõ khả năng “linh cơ diệu toán” mà mọi người từng chứng kiến, chỉ lờ mờ cảm thấy mọi người đều đi theo chủ ý của Yến Phi.
Yến Phi dứt khoát nói: “Bất luận khó khăn thế nào, bọn ta không thể để Thiết Sĩ Tâm sống rời khỏi Biên Hoang. Trừ đi Thiết Sĩ Tâm, đối với đại kế thống nhất của Mộ Dung Thùy, sẽ là một đả kích nghiêm trọng.”
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Đồ Phụng Tam điềm nhiên nói: “Tuyệt đối đồng ý, Thiết Sĩ Tâm không phải hội họp ở Chung Lâu với Từ Đạo Phúc sao? Đó là cơ hội của bọn ta. Chuyện này trên danh nghĩa khẳng định có thể là tin vui ngoài dự liệu cho bọn ta.”
Mộ Dung Chiến vỗ đùi nói: “Phải đó! Lão Trác cuồng trước đây có lòng bất hảo với Biên Hoang Tập, y từng xây mật thất tại Thuyết Thư Quán, rồi vẫn dấu giữ riêng cho mình. Chung Lâu là địa bàn của hắn, đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Cao Ngạn nói: “Bắt đầu từ đêm qua, địch nhân lại có thủ đoạn mới đối với huynh đệ trong Tập của bọn ta, là sẽ phải mang cùm trên chân, tới lúc khổ lao mới được tháo ra.”
Hồ Lôi Phương thất thanh hỏi: “Như vậy không phải cần hơn sáu nghìn cái cùm chân sao?’
Cao Ngạn đáp: “Có trách thì trách Cơ Đại Tiểu của bọn ta, để lại nhiều thiết liệu như vậy, lại còn số lớn thợ thủ công sẵn sàng, chưa đầy hai mươi ngày, có thể chế tạo ra mọi thứ.”
Lưu Dụ nói: “Chiêu này đúng là tuyệt chiêu, coi như phế bỏ võ công của bọn họ. Bất quá là do huynh đệ bọn ta làm ra, nên có thể tự mình làm ra chìa khóa để mở.”
Cao Ngạn cười khổ nói: “Địch nhân đối với chuyện này đã sớm có đề phòng, sau khi làm xong 100 chiếc chìa khóa dưới sự giám thị nghiêm mật, lập tức phá hủy khuôn mẫu. Nghe nói ổ khóa là do Từ Đạo Phúc cung cấp mẫu vẽ, rất khó mô phỏng. ngay cả các huynh đệ phụ trách làm khuôn ổ khóa cũng không nắm vững được.”
Mộ Dung Chiến hung dữ nói: “Bọn ta dùng rìu bén chặt bể từng cái cùm chân, là hết phiền não.”
Cao Ngạn thở dài nói: “Mấy món đồ nghề của Cơ Đại Tiểu, sao lại dễ giải quyết như vậy. ta thấy hậu quả sẽ là mấy cái rìu của bọn mình bị mẻ thôi. Đúng lúc phát ra tiếng “đinh đinh”, địch quân đã kéo hết lại.”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Cởi khóa cần tới người giữ chìa, bọn ta có thể đi đánh cắp về một chiếc chìa khóa, rồi nhờ Cơ Đại Tiểu đích thân ra tay sao lại, lúc động thủ về sau có thể làm địch nhân một phen kinh ngạc.”
Thác Bạt Nghi gật đầu nói: “Đây là cách duy nhất có thể làm được, làm sao ra tay, lại để địch nhân u mê không biết, cần phải bàn thêm chi tiết.”
Cao Ngạn nói: “Ta giao Bàng Nghĩa nghĩ cách. May mắn là bọn ta có đông đảo người tài, số cao thủ trộm cắp móc túi nhiều đầy xe, đủ sức để giải quyết chuyện này.”
Lưu Dụ nói: “Khinh công của Cao Ngạn ngươi đúng là không tệ, chỉ là Tiểu Kiến Khang chắc chắn được bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao ngươi tự do tới lui, không sợ bị địch nhân phát giác?”
Hồ Lôi Phương cười nói: “Lưu huynh vừa đến xứ này, bởi vậy không rõ tình hình. Phương tiện giám thị của địch nhân tại Tiểu Kiến Khang, chủ yếu ỷ lại vào sáu chòi canh vừa mới xây cạnh hai bức tường nam bắc, lại phong bế hầu hết chỗ xuất nhập, chỉ để cổng ra hai bên đông tây, riêng rẽ dẫn tới Dĩnh Thủy và con đường chính ở phía Bắc.”
Thác Bạt Nghi tiếp lời: “Phế viên bọn ta đang ngồi đây là ở đông của con đường chính ở phía Bắc, cách Tiểu Kiến Khang khoảng mười căn nhà. Để vận chuyển vũ khí, bọn ta rời đây từ hướng nam, địa đạo dẫn đến Tiểu Kiến Khang nằm tại một ngôi nhà hoang sát cạnh tường bắc Tiểu Kiến Khang, dài khoảng năm, sáu trượng, bởi vậy Cao Ngạn nói tới cũng tiện, về cũng dễ.”
Lưu Dụ mừng rỡ nói: “Tình hình mang lén vũ khí ra sao rồi?”
Hồ Lôi Phương đáp: “Chuyện này do Trác danh sĩ phụ trách, tiến hành thuận lợi vô cùng, chỉ cần thêm thời gian vài ngày, là có thể đại công cáo thành. Nói đến cùng thì đây cũng là địa phương của bọn ta, sự chú ý của địch nhân lại đặt ở ngoài Tập, giúp bọn ta khởi sự hết sức thuận tiện.”
Đồ Phụng Tam cười khổ nói: “Chỉ là không nghĩ tới một chiêu cùm chân này của địch nhân.”
Cao Ngạn nói: “Chuyện này hãy giao hết cho ta.”
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu cần giúp đỡ, mọi người bọn ta đều nguyện ý.”
Cao Ngạn nói: “Quan trọng nhất là không để địch nhân hoài nghi. Ta có thủ hạ là đệ nhất móc túi, chỉ cần tạo ra cơ hội, giúp y tiếp cận thấy được chìa khóa, lấy trộm, làm xong khuông rồi đeo lại trên thắt lưng kẻ đó, kẻ giữ của u mê không hay biết, bọn ngươi có thể an lòng.”
Mọi người đều biết Cao Ngạn và đám thủ hạ dưới tay gã chuyên nghề những chuyện bàng môn tả đạo, lại quỷ kế đa đoan, nên cũng hết lo lắng.
Cao Ngạn nói: “Ta phải đi đây !”
Mộ Dung Chiến nói: “Bọn ta đi chung, sẵn tiện nâng cao sĩ khí chúng huynh đệ.”
Yến Phi nói: “Các ngươi cứ đi trước một bước, ta phải đi kiếm lão Trác, thương lượng đại kế ám sát Thiết Sĩ Tâm.”
Lưu Dụ trong lòng chợt động, nói: “Ta đi chung với ngươi.”
Sau khi Cao Ngạn cùng Đồ Phụng Tam, Thác Bạt Nghi, Mộ Dung Chiến và Hô Lôi Phương đi khỏi, Lưu Dụ hỏi: “Thật ra bọn ta có bao nhiêu người tiềm nhập trong Tập?”
Yến Phi đáp: “Ước khoảng một trăm người, toàn bộ là cao thủ, nếu không thì cũng không thể bế khí chui qua được kênh ngầm dưới nước.”
Lưu Dụ cười nói: “Thật ra cũng không nghĩ trong Tập lại thanh bình an toàn như vầy, tuy là trong phạm vi thế lực của địch nhân, lại cảm thấy như vào chỗ không người.”
Yến Phi nói: “Binh lực của địch nhân ở đây chưa tới một vạn, lại chỉ luân phiên canh gác, bởi vậy trong Tập chỉ có thể dựng lên những trạm canh gác, chỉ là bọn ta từ lâu đã biết rõ mọi bố trí, muốn tránh tai mắt địch nhân, thật ra dễ như trở bàn tay.”
Lưu Dụ thở một hơi dài, trầm giọng nói: “Tính mệnh Huyền Soái còn được khoảng một trăm ngày.”
Yến Phi thất thanh nói: “Cái gì?”
Lưu Dụ đem tình hình lúc chia tay Huyền Soái kể lại, lại nói luôn quan hệ mới lập với Giang Văn Thanh, nhưng không đề cập đến chuyện bỏ trốn với Vương Đạm Chân, bởi vì gã không những không muốn nhắc tới Vương Đạm Chân, mà còn hy vọng tạm thời quên được nàng.
Yến Phi ngây người một lúc, thở dài một tiếng nói: “Huyền Soái đúng là một anh hùng hảo hán chân chính, ông ta làm như vậy chủ yếu là để mở đường cho tương lai của ngươi, ngươi chớ phụ lòng kỳ vọng của ông ta.”
Lưu Dụ trong lòng kích động, Yến Phi nói ra những lời này, biểu thị sẽ giúp gã, chút nữa gã đã đem chuyện của Nhâm Thanh Thị và yêu cầu của ả nói ra, chỉ là nghĩ nếu làm Yến Phi phản cảm, thì không biết phải làm sao giải thích, lời đã lên tới vành môi, cuối cùng lại nuốt ngược vào trong bụng.
Yến Phi nhìn thoáng qua gã, nghi ngờ nói: “Ngươi có chuyện muốn nói?”
Lưu Dụ trong lòng hổ thẹn, nghĩ thầm có nên nói hết chuyện trong lòng? Nói ra chuyện này, biết đâu Yến Phi có thể tha thứ cho gã vì tình thế không có chọn lựa. Nếu không trong tương lai bị Yến Phi tự mình phát giác bị gã lừa dối, rất có thể sẽ mất đi người bạn từng đồng sanh cộng tử. Mà Yến Phi lại là người rất có khả năng phát hiện ra gã có điều giấu diếm, bởi vì Yến Phi chính là người vì chuyện Mạn Diệu đã khuyên Lưu Dụ về Nghiêm Lăng báo lại với Tạ Huyền.
Nhưng Lưu Dụ thở một hơi dài hỏi: “Ngươi biết ta làm sao trốn thoát dưới tay Tôn Ân không?”
Yến Phi hứng thú nói: “Ta nghe đây.”
Lưu Dụ nói: “Sau khi Tôn Ân giết chết Nhậm Dao, rồi quay sang ta hạ thủ, ta thừa dịp Nhậm Thanh Thị và Vương Quốc Bảo đang ứng phó với Tôn Ân mà đào tẩu, nhưng bị Tôn Ân đả thương. Tới lúc ta đi không nổi, thì Nhậm Thanh Thị lại tới, ả không những giúp ta liệu thương, lại còn liên thủ với ta đối kháng Tôn Ân, sau đó ta lại nhờ ả giấu mà thoát hiểm thuyền địch tại Dĩnh Thủy.”
Gã không k ể lại sự thật lãng mạn khi liệu thương, nhưng lại không thể tự chủ, ôn lại mọi chuyện trong lòng, nghĩ tới được ở bên mỹ nữ thật hớp hồn này, sau đó lại không phải chịu trách nhiệm, khẳng định là phong lưu vận sự. Đương nhiên ý nghĩ đó chỉ có thể xoay chuyển trong đầu, không thể đem ra thực hiện, Nhậm Thanh Thị từ đầu tới chân là gai nhọn, phát sinh quan hệ nhục thể với ả, may rủi khó lường được.
Yến Phi trầm ngâm nói: “Nghe Trác Cuồng Sinh nói Nhậm Thanh Thị giải tán Tiêu Dao giáo, còn chuyện Mạn Diệu thì sao?”
Lưu Dụ nói: “Mạn Diệu là con cờ duy nhất còn lại của ả, vì Nhậm Dao báo cừu Tôn Ân.”
Yến Phi nhíu mày nói: “Dưới tình huống như vậy, Mạn Diệu còn được bao nhiêu tác dụng? Nhậm Thanh Thị phải đoán được ngươi trở về Nghiêm Lăng vì đã nhìn ra chuyện Mạn Diệu.”
Lưu Dụ nhất ý trong lòng, quyết định thú nhận với Yến Phi. Phải giấu chuyện này với Tạ Huyền, đã giày vò y thảm thuơng. Thổ lộ thật tình với Yến Phi, mới thư thái trong lòng được.
Cười khổ nói: “Ả không những xin ta vì ả giữ bí mật, lại nói có thể hợp tác với ta, mục đích là muốn giết chết Tôn Ân.”
Yến Phi nói: “Nhậm Dao đã chết, Mạn Diệu tuy có thể ảnh hưởng Tư Mã Diệu, nhưng cuối cùng chỉ còn là công cụ lợi dụng cho Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo.”
Lưu Dụ nói: “Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Mạn Diệu, chỉ nghĩ ả là vưu vật trời sanh của Tiêu Dao giáo kiếm lại, sự thật Mạn Diệu chính là thân tỷ của Nhậm Thanh Thị.”
Yến Phi nhíu mày nhìn gã nói: “Huyền Soái xem chuyện này ra sao?”
Lưu Dụ than khổ trong lòng. Nếu gã đáp với Yến Phi căn bản không có nói sự thật với Tạ Huyền, Yến Phi sẽ coi gã ra sao?
Trong lòng Lưu Dụ không còn biết mùi vị, chỉ nghe lời không thật lòng tự miệng nói ra: “Huyền Soái nghĩ rằng lột trần thân phận của Mạn Diệu, trong tình huống lúc này đối với ta không có lợi, không bằng giữ ả lại bên Tư Mã Diệu, để chống lại việc Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo muốn hãm hại ta.”
Yến Phi im lặng một chốc, gật đầu nói: “Huyền Soái biết rõ hơn với bất cứ ai khác quan hệ giữa Bắc Phủ binh và triều đình, ông đã có ý nghĩ như vậy, đương nhiên sẽ không sai lầm chuyện đó được.”
Lưu Dụ trở lại hiện thực, biết rằng những lời nói dối với Yến Phi sẽ không bao giờ lấy lại được, chỉ là gã thật không có lựa chọn nào khác.
Yến Phi vỗ vai gã nói: “Bọn ta đi kiếm lão Trác.”
Từ trên mặt đất bắn đi, loáng cái đã ra đến ngoài cổng.
Lưu Dụ ổn định lại tâm tình đang rối loạn, đuổi theo sau lưng chàng đang chìm vào trong màn đêm bên ngoài phế trạch.