Bích Vân Thần Chưởng

Chương 14: Rơi vào cạm bẫy



Quái Ma đã ra tay rồi, nghe thấy tiếng nói đó y vội đánh chéo sang bên, đồng thời người vội lui về phía sau.

Một tiếng kêu “ùm”, cát bụi bay tung tóe, mặt đất ở chỗ cạnh Kiếm Phi đã lõm thành một cái hố thật sâu, người của Kiếm Phi bị chưởng phong đẩy ra ngoài xa năm trượng, mồm lại hộc thêm một đống máu tươi nữa.

Bỗng một bóng người nho nhỏ, mình mặc áo xanh nhợt, ở chỗ chân thành phi ra nhanh như sao sa, khi tới nơi người ta mới trông thấy rõ nàng chính là Thần Du Du.

Yêu Ma với Cương Ma đang kịchc hiến với Bạch đại hiệp và đạo sĩ già, trận đấu rất kịch liệt, nhất thời chúng không sao nhảy ra ngoaà vòng đấu được, còn Quái Ma vừa trông thấy Du Du đã vội cung kính chào đáp liền.

Nàng nọ không thèm đếm xỉa tới y, chỉ cau mày lại, tiến tới gần Kiếm Phi ngắm nhìn chàng ta một hồi móc túi lấy hai lọ ngọc nho nhỏ ra đổ một viên thuốc ở trong một cái lọ vào trong gang bàn tay, rồi nhét vào mồm cho chàng, đồng thời nàng đỡ chàng ngồi dậy, một tay để vào Mạch môn huyệt mà dồn hơi nóng sang cho chàng.

Một lát sau, Kiếm Phi mới hé mắt ra nhìn, Du Du liền thu chưởng lại.

Phía đằng kia lão đạo sĩ đấu với Cương Ma đã lép vế dần, còn Bạch Dật Phong đấu với Yêu Ma thì hai người ngang tài nhau nên trận đấu vẫn chưa phân thắng bại.

Kiếm Phi ngồi ở dưới đất vận khí điều thức mấy lượt, trong lòng hơi kinh ngạc, vì ngày thường chân khí của chàng dồi dào lắm mà sao hôm nay vừa yếu vừa không thuận, nhất là ở nơi đầu Nhâm, Đốc hai mạch, hình như có vật gì ngăn cách vậy.

Nhưng khi chàng mở mắt ra nhìn người trước mặt liền lẳng lặng đứng dậy. Du Du nhìn chàng tủm tỉm cười, nụ cười của nàng đắc chí như một người đi săn đã bắt được con mãnh thú vậy, khi nàng nhìn kỹ lại trông thấy Kiếm Phi giống hệt Đường Long bữa nọ.

Kiếm Phi trông thấy rõ tình thế ở trước mặt rồi, chàng biết mình thoát chết là nhờ Du Du ra tay cứu cho, nên chàng liền nhìn nàng tươi cười, và vái nàng một cái rồi nói :

– Đại ơn không dám nói ra. Xin hỏi quý ân nhân tính danh là gì?

Du Du lấy tay áo bịt mồm tủm tỉm cười và hỏi lại :

– Chẳng lẽ công tử không biết quý tính đại danh của tiểu nữ là gì?

Tuy Kiếm Phi đã biết rõ nàng là ai rồi, nhưng chàng vẫn giả bộ ngơ ngác đáp :

– Xin cô nương thứ lỗi cho, tại hạ ngu dốt, quả thật không nhận ra cô nương là ai!

Du Du thấy chàng nói như vậy bụng bảo dạ rằng :

-“ Hừ hừ, ngươi tưởng ta không biết ngươi là ai hay sao nhưng ta không cần nói rõ vội, bất cứ ngươi là Đặng Kiếm Phi cũng thế, mà Đường Long cũng vậy, đằng nào ngươi cũng không sao thoát khỏi được tay của ta!”

Nàng nghĩ như vậy, mồm vẫn tủm tỉm cười làm ra vẻ rất xấu hổ và nói tiếp :

– Tiểu nữ Thần Du Du, dám hỏi công tử có phải Kim Húc lệnh chủ Đặng thiếu hiệp mà gần đây đã nổi danh đấy không?

Kiếm Phi gật đầu đáp :

– Đặng Kiếm Phi chính là tại hạ, đại ơn đại đức này của cô nương thế nào tại hạ cũng xin đền bù lại vạn nhất.

Nói xong, chàng đưa mắt nhìn hai trận đấu một lượt, rồi hỏi Du Du tiếp :

– Sao Hắc Sát tam ma lại vô lễ đến như thế?

Quái Ma đang tức giận, nghe nói liền cả giận thêm quát lớn :

– Ngươi…

Du Du khẽ xua tay một cái không cho lên tiếng nói, rồi dịu giọng hỏi Kiếm Phi :

– Theo ý thiếu hiệp thì phải như thế nào mới là có lễ phép?

Kiếm Phi ngẩn người ra nghĩ thầm :

– “Phải đấy! Chúng phải như thế nào mới có lễ phép…”

Lòng nghĩ như thế nhưng chàng vẫn trả lời rằng :

– Thái độ ngông cuồng của chúng thế kia, thế nào cũng có ngày mang tai họa diệt thân vào người.

Quái Ma nghe thấy chàng nói như thế không sao nhịn được liền giận dữ quát bảo :

– Tiểu tử ngông cuồng….

Du Du lại dịu giọng hỏi Kiếm Phi :

– Đặng thiếu hiệp định theo tiểu nhân về trang hay là còn có việc gì khác?

Kiếm Phi liền đáp :

– Tại hạ còn đang có việc khác làm…

Lúc ấy trong đấu trường bỗng có tiếng kêu “lộp bộp” vọng tới. Lão đạo sĩ nọ đã chạy nhanh như bay mất dạng trong bóng tối liền.

Cảo Hải Cương Ma vội chạy đến phía sau Du Du đứng yên, đồng thời Dật Phong cũng phi thân đến cạnh Kiếm Phi.

– Đại hiệp đừng có phá quấy tại hạ nữa.

Phi Thiên Yêu Ma vừa đuổi theo vừa nói với Dật Phong như vậy.

Du Du vái chào Dật Phong một cái và hỏi :

– Bạch đại hiệp vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Dật Phong lạnh lùng đáp :

– Cô về nói với ông già cô hay, Bạch Dật Phong không ưa hành vi của y tí nào.

Du Du vẫn không nổi giận, chỉ cười khì rồi đáp :

– Tiểu nữ thế nào cũng về thưa với gia phụ như vậy!

Nói xong nàng bảo Tam Ma rằng :

– Thôi đi!

Trước khi đi nàng còn nhìn Kiếm Phi cười một cách rất lẳng lơ và nói :

– Cuối năm nay Đặng thiếu hiệp thế nào cũng tới bổn trang một phen, tiểu nữ còn một liều thuốc bán cho thiếu hiệp đấy.

Nói xong nàng dẫn Tam Ma đi luôn.

Du Du đi khỏi, Dật Phong vái Kiếm Phi một cái rồi hỏi :

– Thiếu hiệp có phải là môn hạ của Phiến Ma không? Xin thiếu hiệp thưa cùng lệnh sư là Bạch Dật Phong hỏi thăm ông ta đấy!

Kiếm Phi lắc đầu đáp lễ và trả lời :

– Tại hạ không phải là đồ đệ của Phiến Ma!

Quả thật chàng không biết Phiến Ma, tuy trước kia chàng đã biết trong võ lâm đã có một đại ma đầu khét tiếng hai nội, giết người trong chớp mắt, xuất hiện như thần, nhưng quả thật chàng không biết người đó là ai hết!

Dật Phong tỏ vẻ ngơ ngác hỏi tiếp :

– Chả lẽ các hạ là môn hạ của Địa Âm Tử ư?

Tiếp theo đó y lẩm bẩm tự nói :

– Khong có lẽ, không nghe thấy ai nói môn hạ của Địa Âm Tử đã bước chân vào giang hồ, vả lại Vân Sơn thần ni không thu nam đồ đệ bao giờ…

Kiếm Phi đột nhiên nghĩ tới lúc mình rời khỏi Lang Hú cốc, nghĩa phụ có tặng cho mình một cái quạt bảo là tín vật của ông ta hành hiệp năm xưa, vì vậy chàng liền buột miệng hỏi lại :

– Có phải đại hiệp nói nghĩa phụ của tại hạ không?

Dật Phong thấy chàng hỏi một cách bâng quơ như vậy, ngơ ngác vô cùng.

Kiếm Phi vội móc túi lấy cái quạt nhỏ nhỏ ra, vừa mỉm cười vừa nói tiếp :

– Quạt này là tín vật của nghĩa phụ của tại hạ năm xưa hành đạo giang hồ.

Dật Phong thấy cái quạt ấy vội quỳ xuống vái lạy và nói tiếp :

– Thấy quạt như thấy người, tiểu bối xin kính chào.

Vái lạy xong, y đứng dậy nói với Kiếm Phi :

– Đặng thiếu hiệp có biết Phiến lão tiền bối hiện giờ ở đâu không? Tại hạ cứ muốn được thân hành tới yết kiến để tạ ơn ông ta đã cứu cả nhà tại hạ thoát chết, nhưng từ đó đến giờ không thấy Phiến lão tiền bối xuất hiện giang hồ nữa…

Kiếm Phi ngẫm nghĩ giây lát rồi bụng bảo dạ rằng :

– “Ta không nên nói rõ ra thì hơn!”

Nghĩ đoạn chàng liền đáp :

– Hiện giờ nghĩa phụ của tại hạ đang ẩn cư ở ngoài hải ngoại. Tại hạ chỉ biết có thế thôi, chứ sự thực người ở nơi nào tại hạ cũng không biết rõ lắm.

Dật Phong vừa cười vừa nói tiếp :

– Phen này thiếu hiệp xuất giang hồ trong võ lâm đã xúc động. Thiết Hồng bang đã truyền tin đi khắp giang hồ rồi! Xin thiếu hiệp đến đêm Trung Thu tới Tổng đàn của Thiết Hồng bang ở núi Mạc Phù một phen, có lẽ lúc ấy tất cả anh hùng hào kiệt của thiên hạ đều tề tựu ở trên đỉnh núi đấy!

Kiếm Phi kêu “ồ” một tiếng rồi nói tiếp :

– Chẳng hay võ công của Tý Ngọ Truy Hồn Diêm Vương Thiếp Tả Phong như thế nào?

Dật Phong cau mày lại đáp :

– Việc này… tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói võ công của Tả Phong ở trên giang hồ này có thể được coi như là có một.

Kiếm Phi vừa cười vừa nói tiếp :

– Nếu vậy đến lúc đó tại hạ thế nào cũng đi phó ước.

Dật Phong ân cần nói tiếp :

– Đến lúc ấy thiếu hiệp có cần sai bảo gì xin cứ ra lệnh cho tại hạ.

– Đâu… dám phiền đến Bạch đại hiệp như thế.

– Xin thiếu hiệp chớ nên nói như thế, lúc ấy tại hạ thế nào cũng tận hết sức…

Y chưa nói dứt lời đã nghe trong rừng có tiếng quát tháo vọng ra. Rồi một cái bóng người với một luồng ánh sáng nhằm Kiếm Phi bắn tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.