Trịnh Kiếm Hồng vội đỡ lời :
– Linh muội, em không nên hỏi thế.
Đỗ Thu Linh ngạc nhiên :
– Vì sao em không nên hỏi?
Trịnh kiếm Hồng bị nàng hỏi lại bất thần, cũng không biết phải trả lời làm sao, đứng lặng thinh.
Bích Linh lão tăng thấy vậy liền nói :
– Đỗ cô nương muốn biết thân thế lão phu, các hạ có thể thay lão phu nói cho nàng biết đi.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Nếu thế, tại hạ xin mạn phép lão tiền bối.
Chàng liền đem chuyện Bích Linh lão tăng ra thuật lại hết cho Đỗ Thu Linh nghe.
Và sau cùng Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Thân thế của tiền bối chỉ có ba người biết đó là Lý Minh Châu, em và anh.
Vậy em nghe rồi không được tiết lộ với bất cứ người nào.
Đỗ Thu Linh hướng qua Bích Lão tăng cung kính nói :
– Tiện nữ nguyện không bao giờ dám hở miệng nói ra chuyện này. Xin tiền bối yên tâm và tin tưởng ở tiện nữ.
Bích Linh lão tăng cười nói :
– Được vậy thì tốt lắm!
Lão ngửa mặt nhìn trời rồi nói tiếp :
– Trời cũng sắp tối, chúng ta cũng còn nhiều việc hệ trọng phải làm vậy chia đường mà đi cho rồi.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
– Chẳng hay lần này, tiền bối định đi về đâu?
Bích Linh lão tăng đáp :
Bốn bóng người đi xuyên vào rừng rậm, lúc đi tới một gần.
Bích Linh lão tăng thấy thế, nhanh như cắt nhún mình nhảy vọt về phía bốn người ấy và nói với lại :
– Các hạ và cô nương đừng chậm trễ mau đi đi!
Trịnh Kiếm Hồng trong lòng không mấy an tâm, nhưng Bích Linh lão tăng đã nói thế, chàng không biết làm sao hơn.
Chàng con đang do dự, Đỗ Thu Linh kéo tay hối thúc :
– Đi cho rồi anh!
Dứt lời, nàng lôi Trịnh Kiêm Hồng chạy một mạch.
Hai người không ai nói với ai tiếng nào. Mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình cả.
Đỗ Thu Linh muốn chạy cho mau tới một nơi yên tịnh nào đó, ẩn thân sống cuộc đời bình lặng bên người yêu.
Vì nàng đã trải qua những biến cố dồn dập trong đời, nào cha mất, nào phải tranh thủ giữ Trịnh Kiếm Hồng, sợ chàng nửa chừng ngả về tay Lý Minh Châu, nào bị Thiếu Lâm tự bắt, xạ thuốc làm nàng mất trí nhớ, nói ra những lời bậy bạ khiến người yêu mang tội giết người, mà không thể bày tỏ được nỗi oan ức.
Tuy nàng biết Thái Thông đối với nàng và gia đình nàng xét kỹ lại cũng không có gì gọi là xấu. Nhưng lúc này nàng không muốn gặp lại ông ta, chỉ mong sao đi cho mau chóng đến một nơi xa xôi nào đó, để tránh phiền phức.
Trái lại, Trịnh Kiếm Hồng lại nghĩ khác. Một là nàng Lý Minh Châu hiện giờ ở đâu? Phong Lưu giáo chủ có thù ghét chàng không? Mặt khác, Bích Linh lão tăng hiện thời không biết có chống cự nổi với bọn Thiếu Lâm hay đã ra sao rồi?
Tất cả ngần ấy chuyện đổ xô tới khiến chàng không thể yên tâm.
Chàng để mặc cho Đỗ Thu Linh lôi kéo đi tới đâu thì tới. Chàng chỉ thấy vượt qua hết đồi này lại đến đồi khác, hết khu rừng kia, lại qua khu rừng nọ. Chốc lát, đã đi xa có trăm dặm.
Đột nhiên, chàng ghì tay Đỗ Thu Linh nói :
– Đi chậm lại!
Đỗ Thu Linh còn đang sửng sốt, Trịnh Kiếm Hồng nói tiếp :
– Mục đích em thế nào mà bắt anh phải đi mau thế này?
Đỗ Thu Linh nói :
– Mục đích hả?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
– Phải!
Đỗ Thu Linh nói :
– Chúng ta chỉ cần tránh bọn người kia thôi Trịnh Kiếm Hồng cau mày :
– Không được.
Đỗ Thu Linh ngạc nhiên hỏi :
– Tại sao?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Anh không yên tâm cho lão tiền bối.
Đỗ Thu Linh bảo :
– Võ công ông ấy rất cao cường mà anh lo gì cho ông ta. Huống hồ chi ông ta đã bảo chúng mình lo ẩn trốn, để mặc ông ta lo liệu.
Trịnh Kiếm Hồng tiếp :
– Tuy ông ta nói thế, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ đến chớ.
– Chẳng lẽ chúng ta trở lại sao?
– Phải trở lại mới được.
– Nhưng sợ ông ta giận chúng mình.
– Tại sao lại giận?
– Vì cãi lời tiền bối!
Trịnh Kiếm Hồng trầm ngâm giây lát nói :
– Chúng ta tìm cách trở lại cho êm thấm, núp vào một chỗ nào đó, xem tình thế ra sao rồi liệu định. Cần nhứt đừng cho ông ta hay là được.
Thâm ý Đỗ Thu Linh là muốn đi xa, xa chừng nào tốt chừng ấy. Nhưng ý muốn của chàng là như vậy, nàng chỉ còn biết nhăn mặt nói :
– Hồng Huynh! Theo em thì không nên trở lại.
Trịnh Kiếm Hồng xẵng giọng :
– Tại sao?
Đỗ Thu Linh đáp :
– Biết đâu chúng ta gặp nhiều chuyện không may.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Không! Bích Linh lão tăng vì nghĩa tình với anh quá hậu, anh phải vì nghĩa mà đền ơn. Nếu anh không trở lại, lương tâm anh không được yên.
Đỗ Thu Linh thở dài :
– Em không muốn anh trở lại.
– Anh đã nhứt định. Em không chịu đi với anh thì cứ việc đi một mình đi.
Dứt lời, chàng buông tay Đỗ Thu Linh phóng mình chạy trở lại.
Đỗ Thu Linh hốt hoảng thốt :
– Hồng huynh! Anh giận em sao?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Giận em làm gì?
– Nếu thế, chờ em với!
Trịnh Kiếm Hồng đứng dừng lại.
Lúc này chàng mới chợt nhớ là mình không biết đường. Vì lúc nãy bận lo nghĩ nhiều vấn đề, nên không để ý, mặc tình Đỗ Thu Linh dẫn đi đâu thì đi.
Đỗ Thu Linh vừa chạy tới, Trịnh Kiếm Hồng nói ngay :
– Em đi trước dẫn đường đi.
Nàng trong lòng đã bực tức nhưng không nói ra, chỉ “hừ” lên một tiếng rồi phóng mình đi trước.
Đi được vài bước, nàng nghĩ ngay đến việc nên kéo dài thì giờ, hy vọng khi tới nơi, không còn thấy ai ở đó cả.
Vì thế, con đường đi độ trăm dặm, nàng dẫn chàng đi quanh quẩn kéo dài thời giờ như người đi gần hai trăm dặm.
Trời bắt đầu sẩm tối.
Trăng lưỡi liềm nhô lên đầu núi như treo lơ lửng giữa tầng không.
Trịnh Kiếm Hồng sốt ruột hỏi :
– Linh muội, em có quên đường không? Sao cứ dẫn anh đi lòng vòng mãi thế này.
Đỗ Thu Linh xẵng giọng :
– Anh đừng hỏi.
Vừa thốt xong, nàng cảm thấy mình quá phi lý, định giải thích. Chợt trước mắt nàng hiện ra một người.
Nàng buột miệng kêu lên :
– Ồ! May quá! Lão tiền bối kia kìa.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
– Hả?
Chàng đưa mắt nhìn theo tay nàng chỉ.
Khi nhận ra người ấy, Trịnh Kiếm Hồng nửa mừng nửa nghi, vội vã phóng mình tới.
Đỗ Thu Linh cũng chạy theo và kêu lên :
– Tiền bối! Chúng tôi đây này.
Trịnh Kiếm Hồng khoát tay ra dấu cho nàng im. Vì chàng nhận ra người ấy không giống Bích Linh lão tăng. Chàng thầm vận công đề phòng.
Đang lúc tiếng nói Đỗ Thu Linh vừa dứt đối phương khoát tay bảo :
– Cô nương lầm rồi. Lão phu chỉ là tiểu bối đâu xứng đáng làm bậc tiền bối.
Giọng nói của đối phương thật khác hẳn với Bích Linh lão tăng khiến Đỗ Thu Linh kinh ngạc, liền hỏi :
– Người là ai?
Đối phương đáp :
– Quỷ Môn quan chủ!
– Á! Ngươi là…
– Đúng! Quỷ Môn quan chủ là ta. Chớ không phải là người giả mạo đâu.
Câu nói này làm nàng khó chịu.
Môi mày liễu cao lên như hai lưỡi kiếm.
Soạt!
Cây “Ngũ Long kim kiếm” được tuốt ra khỏi vỏ.
– Hừ thì ra lại là người trong Thập Đại Ma Tinh.
Đối phương cười ha hả.
Tiếng cười của lão như tiếng ma hú quỷ hớp hồn.
Càng nghe càng thê thảm bắt rởn tóc gáy.
– Cô nương kinh ngạc lắm ư?
– Phải!
– Ta biết cũng có một người đang giả dạng ta.
Đỗ Thu Linh trợn mắt hỏi :
– Làm sao ngươi biết?
Đối phương lại buông chuỗi cười khẳng khặc.
– Lời cô nương vừa rồi đã chứng minh điều đó.
Trịnh Kiếm Hồng đứng sau lưng Đỗ Thu Linh, tay hờm sẵn song chưởng.
Đối phương nói xong, bước tới hai bước, Trịnh Kiếm Hồng thoạt nhảy ra.
– Quỷ Môn quan chủ, ngươi muốn gì?
Quỷ Môn quan chủ, cúi đầu chào :
– Thiếu hiệp vẫn mạnh chớ?
Trịnh Kiếm Hồng buộc lòng chào lại nói :
– Vâng! Vẫn mạnh!
Quỷ Môn quan chủ nói :
– Trước kia lão phu gọi người là “Tôn chủ” nhưng giờ sợ người không thích nghe nên lão phu gọi là “thiếu hiệp”. Chắc thiếu hiệp không phiền chứ?
Trịnh Kiếm Hồng khó chịu, nhíu mày đáp :
– Không hề gì!
Quỷ Môn quan chủ nói :
– Lão phu đến đây không có ác ý.
Trịnh Kiếm Hồng nhăn mặt hỏi :
– Vậy có chuyện gì?
– Lão phu muốn thương nghị với thiếu hiệp.
– Lại thương nghị?
– Phải! Đây là vấn đề đại sự.
Trịnh Kiếm Hồng lại càng thêm ngạc nhiên :
– Đại sự? ý ngươi muốn nói gì?
– Lão phu muốn nói…
– À! Có phải vấn đề “Đại Thần bảo kinh” không?
Quỷ Môn quan chủ lắc đầu :
– Không đâu!
– Vậy vấn đề gì nữa?
– Lão phu đã chán ngán với sự tranh giành. Chỉ muốn giữ lại cái sống thừa này thêm vài năm nữa thôi.
Lời Quỷ Môn quan chủ vừa dứt, Đỗ Thu Linh bỗng phá lên cười lạnh lùng, nói :
– Nếu ngươi muốn sống, chuyện ấy đâu khó gì. Chỉ cần người cải tà quy chánh, ăn ở đạo đức, bọn chúng tôi không làm khó dễ gì đâu.
Trịnh Kiếm Hồng chen vô nói :
– Đúng vậy! Bằng có ý độc ác, mười cái đầu ngươi cũng bay đừng nói chi là…
Quỷ Môn quan chủ thối lui về một bước.
– Lão phu đã phát thệ hối cãi rồi!
– Ngươi nói thật.
– Phải!
– Vậy lo gì không sống.
– Lão phu chỉ ngại thiếu hiệp nhớ lại chuyện đã qua mà không để cho lão phu yên.
– Ta chỉ sợ ngươi nói ngoài miệng.
Quỷ Môn quan chủ lắc đầu :
– Lão phu đã phát thệ kia mà. Nhưng…
– Nhưng thế nào? Không lẽ Bích Linh Ma Ảnh ngăn trở không cho ngươi cải tà quy chánh.
Quỷ Môn quan chủ gật đầu :
– Chính vì điểm ấy.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
– Vậy nay ngươi muốn gì?
Quỷ Môn quan chủ nói :
– Thiếu hiệp, trên giang hồ, lão phu tìm khắp chỉ thấy có một người có thể che chở được mạng sống cho lão phu.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
– Ai?
– Người ấy không ai khác hơn là thiếu hiệp.
Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt :
– Ta?
Quỷ Môn quan chủ gật đầu :
– Phải! Lão phu xin thiếu hiệp bỏ qua chuyện cũ, bằng lòng giúp lão.
Trịnh Kiếm Hồng nhớ chuyện xảy ra lúc trước, trong lòng tức giận lắm. Song thấy Quỷ Môn quan chủ mặt biểu lộ thành tâm, thành ý ăn năn hối cải trở về nẻo chánh, động lòng nói :
– Được! Ta sẽ giúp cho.
Quỷ Môn quan chủ hân hoan nói :
– Đa tạ thiếu hiệp.
Trịnh Kiếm Hồng khoát tay nói :
– Chuyện ấy không cần. Hiện tại ngươi cần ta giúp thế nào?
– Xin thiếu hiệp dừng chân, cho lão phu nói.
– Ta có việc cần đi gấp. Vậy ngươi muốn gì nói mau đi.