Lão già bỗng cười lên hằng hặc :
– Ta chưa nói hết mà thiếu hiệp đã đoán đúng chẳng sai. Nguyên là nó thấy ra luyện thuốc, nó cũng muốn luyện cho công lực mau gia tăng. Không dè nó đã hại ta. Lẽ ra nó phải hỏi ta trước, đằng này nó lén lút pha trộn tất cả một lượt, tưởng rằng làm vậy mau đem lại kết quả, nó biết đâu mọi việc đều phải từ từ, đi từ thấp đến cao, từ ít đến nhiều mới gặt hái như ý mình mong muốn. Ta thì vô tình, tưởng thuốc mình đã trộn rồi, chỉ còn thí nghiệm, chờ coi kết quả rồi sẽ pha trộn thêm một ít nữa. Bởi vậy ngày nay ta ra nông nỗi như thiếu hiệp và cô nương đã thấy. Thật tình mà nói, nếu sau khi luyện thành linh dược toàn vẹn, ta sẽ đem chia cho nó một nửa, chớ đâu có ích kỷ giành lấy một mình. Sau cùng ta mới biết sở dĩ nó muốn có công lực thâm hậu tốt bực là để đi báo thù một người.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
– Ai vậy?
– Thần Long Kỳ Hiệp!
– Thần Long Kỳ Hiệp?
– Phải! Vì trước đó, nó bị Thần Long Kỳ Hiệp đánh cho một trận. Có chuyện này cũng tại tính bạo ngược của nó mà ra cả. Chớ nếu như người đường hoàng thì Thần Long Kỳ Hiệp đời nào làm như vậy.
– Vâng! Nghe đâu giữa Bích Linh Ma Ảnh và sư huynh tôi giao tranh nhau có trên hai mươi năm gì đó.
– Đúng!
– Tiền bối có gặp Đại sư huynh tôi lần nào chưa?
– Lão nạp chưa hề gặp qua. Nhưng theo thân thủ của thiếu hiệp ta cũng có thể đoán được tài nghệ của Thần Long. Lẽ dĩ nhiên sư ta đâu phải là địch thủ của Thần Long. Xem chiêu thức của thiếu hiệp thì cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ Thần Long Kỳ Hiệp chưa luyện thành Đại Thần bảo kinh?
Trịnh Kiếm Hồng nghe lão già nói thế, chàng vô cùng kính phục lão hơn. Lão quả là con người có kiến thức rộng rãi, nhìn một biết hai, ba. Chàng thành thật trả lời :
– Tiền bối nói đúng lắm! trong kinh văn có nhiều câu ý nghĩa thâm trầm, khiến sư huynh tôi am tường không thấu.
– Thôi, sự việc này gác qua một bên, tiền bối hãy tiếp tục chuyện của tiền bối.
Lão già chậm rãi nói :
– Sau khi luyện thuốc bất thành, độc hỏa vọng lên đỉnh đầu, ta liền hạ sơn để đi tìm kỳ thảo chữa trị. Ngót ba năm ròng rã ta mới tìm được hai thứ: một thì màu vàng, một thì màu lam. Hai thứ kỳ thảo này có độc tính khủng khiếp. Đem hòa chung lại tạo nên một chất độc không thể lường được.
– Ghê gớm đến thế à? Tiền bối dám dùng để trị bệnh mình sao?
– Sao lại không dám! Dĩ độc công độc mà!
– Tiền bối có thành công không?
Lão già lắc đầu :
– Không! Vì khi trở về sơn chỉ có mấy ngày, sư đệ ta lén đánh cắp hai thứ ấy, đồng thời bỏ núi đi biệt tông tích. Cho mãi tới ngày nay ta cũng chưa gặp qua mặt nó.
– Thì ra cũng đều do lão Ma Ảnh. Nhưng làm sao tiền bối biết được hai thứ kỳ thảo ấy có hiệu nghiệm?
– Rất đơn giản, vì trong sách y lý của gia sư ta có chỉ dẫn rõ. Nếu khi chế biến xong đem hại người, người ấy chắc chắn phải chết. Khi chết thân thể nạn nhân sẽ biến thành màu lục…
Trịnh Kiếm Hồng nghe đến đây cảm thấy rờn rợn xương sống. Chàng suy nghĩ một hồi rồi tự nhủ thầm :
– “Lão nói có lý! Nhất định Bích Linh Ma Ảnh đánh cắp hai thứ kỳ thảo ấy, ẩn náu ở đâu đó, chờ khi chế biến xong mới vác thân đi tìm đại sư huynh của ta mà trả thù. Còn về cái chết của mẹ ta thế nào, thật khó mà biết đích xác. Chỉ có Bích Linh Ma Ảnh có thê giải thích được mà thôi”.
Nói xong tình hình của mình, Bích Linh lão tăng đưa mắt nhìn Lý Minh Châu và Trịnh Kiếm Hồng để xem dò phản ứng. Nhưng thấy hai người vẫn thản nhiên, lão hơi nhíu mày rồi hỏi :
– Trịnh lão đệ, lão nạp đã nói xong chuyện của lão. Còn chuyện của đại sư huynh Thần Long của ngươi ngày trước thế nào có thể nói cho ta nghe được không?
Trịnh Kiếm Hồng liền đem chuyện Thần Long kỳ Hiệp trao Đại Thần bảo kinh và những chuyện xảy ra, nói rõ hết cho lão nghe. Sau cùng chàng bảo :
– Tiền bối, chuyện như vậy đó, trong võ lâm ít ai biết được, tôi hy vọng tiền bối đừng nói lại cho ai nghe thêm phiền.
– Vâng! Lão nạp không bao giờ hở môi câu chuyện của ngươi đâu.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm nghị nói :
– Không phải tôi đa nghi nhưng việc này quan hệ đến sư môn tôi. Nên tôi muốn giữ kín vậy thôi.
– Ta cũng hy vọng Trịnh lão đệ đừng tiết lộ chuyện của ta nói vừa rồi bất cứ ở chỗ nào và lúc nào. Sở dĩ ta có ý căn dặn như vậy là vì sợ lọt vào tai của sư đệ ta, nó kịp thời đề phòng thì việc báo thù của ngươi càng thêm khó khăn.
– Nhất định là chúng tôi phải giữ bí mật. Tiền bối cứ yên tâm.
Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu đáp lời. Lão già nói :
– Tốt lắm! Thôi, ta đi đây.
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói, trong lòng cảm thấy bùi ngùi luyến tiếc vì phải xa một bậc tiền bối rất mực chân thành và hiền từ.
Bích Linh lão tăng nói xong liền từ giã, vội quay gót đi.
Trịnh Kiếm Hồng lật đật gọi :
– Tiền bối, xin ngừng bước…
Bích Linh lão tăng dừng chân quay lại hỏi :
– Trịnh lão đệ, có việc gì nữa đó?
– Tiền bối! Tôi… tôi có việc muốn nhờ tiền bối, liệu tiền bối có giúp được không?
– Cứ nói! Nếu không ngoài khả năng của ta thì ta đâu từ chối.
– Cám ơn tiền bối! Nguyên là trong Đại Thần bảo kinh có vài câu văn tôi không hiểu nổi nghĩa. Tiền bối có thể giải thích được không?
– À… à…
Bích Linh lão tăng hết sức ngạc nhiên và cũng rất cảm động về sự tin tưởng của Trịnh Kiếm Hồng, khiến lão run giọng mà đáp :
– Người không sợ ta…
– Không! Nếu tôi có ý sợ tiền bối thì tôi đâu có nói ra như vậy. Hơn nữa tiền bối, tuy tôi mới gặp lần đầu mà tiền bối đã đối đãi với tôi rất mực thành thật thì tôi lại càng không có lý do nào mà không tin tưởng ở tiền bối.
– Lời nói của Trịnh lão đệ làm ta vô cùng cảm kích. Thật là hân hạnh cho già này. Vậy, xin nói ra thử xem.
Trịnh Kiếm Hồng ngó trước nhìn sau, không thấy bóng người lai vãng, trừ ra những xác chết đang nằm vất bừa bãi.
Lý Minh Châu thấy chàng cẩn thận, nàng cũng tỏ ra hiểu biết, vội nói :
– Hồng huynh! Để em tránh xa cho anh dễ bề đàm luận nhé!
Lời nói của nàng khiến Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên. Vì nàng là một trong những người có ý tìm cho được nội dung của Đại Thần bảo kinh. Thế mà giờ đây nàng lại không muốn nghe kinh văn, thử hỏi sao chàng không thấy làm lạ.
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười :
– Châu muội, em đừng đi xa lắm nhé. Nếu rủi có việc gì không hay xảy ra, có thể anh phải nhờ em tiếp giùm một tay.
Lý Minh Châu gật đầu :
– Được rồi! Anh yên tâm đàm luận với vị tiền bối, em canh chừng và đề phòng mọi bất trắc cho.
Nói xong nàng quay gót ra đi.
Bích Linh lão tăng đảo mắt một vòng thấy tứ bề vắng lặng liền quay lại nói :
– Trịnh lão đệ, chỗ này cũng rất vắng vẻ, có gì cứ nói đi.
Trịnh Kiếm Hồng đưa mắt quan sát một lần nữa rồi nói :
– Tiền bối! Trong Đại Thần bảo kinh có hai câu rất khó giải là “Nghịch chuyển trùng lâu. Càn khôn đảo lập…”, ông thử giải đáp coi.
Lão già trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Sau cùng cất tiếng nói :
– Theo ý lão phu, câu văn này có nghĩa là “Huyết khí nghịch hành, chân nguyên phản tẩu”. Theo phương pháp nội công bình thường mà đảo ngược lại luyện tập…
Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :
– Không! Không đúng! Phương pháp này tôi cũng đã nghĩ qua. Sư huynh tôi cũng vì nghĩ thế nên bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.
– Vậy à!
lão già kinh ngạc vô cùng. Lão nghĩ rằng kiến thức mình cũng đâu phải kém, và hơn tám mươi năm tu luyện nội công võ học, lại còn đoán sai ý nghĩa câu văn thì thật hết sức lạ lùng.
Lão nghiêm nghị nhìn Trịnh Kiếm Hồng nói :
– Trịnh lão đệ! lão phu không phải là người tham lam mà dù có biết nội dung Đại Thần bảo kinh đi nữa, lão không bao giờ đi luyện tập. Chẳng hay Trịnh lão đệ có thể đọc qua nội dung Đại Thần bảo kinh cho lão phu biết qua một lần không? Có thế, lão phu mới có thể đoán ý nghĩa thâm sâu của nó được.
Trịnh Kiếm Hồng suy nghĩ giây lát, nói :
– Được lắm!
Đoạn chàng đọc tất cả nội dung Đại Thần bảo kinh cho Bích Linh lão tăng nghe.
Nghe xong, lão già ngồi tọa thiền vận dụng Phật môn vô thượng tâm pháp tìm tòi giải đáp…
Lý Minh Châu đi tránh xa và đứng đợi khá lâu, trong lòng có hơi sốt ruột, nàng buột miệng lẩm bẩm :
– Sao lâu quá vậy kìa. Họ có việc gì không?
Tích tắc đã qua hơn một canh giờ, Bích Linh lão tăng chậm rãi đứng lên, chép miệng nói :
– Lạ quá! Lạ quá!
Trịnh Kiếm Hồng tưởng lão tăng đã tìm ra được ý nghĩa hai câu “Nghịch chuyển trùng lâu. Càn khôn đảo lập”…
Chàng mừng rỡ hỏi :
– Tiền bối! Cái gì mà tiền bối bảo kỳ lạ. Có phải tiền bối đã tìm ra được ý nghĩa của hai câu ấy rồi phải không?
Lão già không đáp, mặt lão trầm hẳn xuống lộ nét nghĩ ngợi vô cùng phức tạp lẫn lộn lo âu. Bỗng lão thất sắc phóng mình chạy đi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, miệng kêu “em Châu” một tiếng, thân ảnh chàng đã phóng vọt đuổi theo.
Ba bóng người lao mình chạy đi vùn vụt như ba mũi tên.
Không bao lâu, ba người đã rời khỏi U Ma cốc có hơn hai mươi dặm rồi dừng chân xuống một ngọn đồi.
Lão già thở dài một tiếng nói :
– Lạ quá…
Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :
– Tiền bối, đã hai lần tiền bối lạ là lạ cái gì? Có phải tiền bối đã phát giác được sự thần bí của Bảo kinh không?
Bích Linh lão tăng nghiêm sắc mặt đáp :
– Xin lỗi! Ta vận dụng Phật môn tâm pháp để soi sáng vấn đề, nhưng cũng không hiểu được tí gì cả.
Trịnh Kiếm Hồng thất vọng hỏi :
– Vậy, có cái gì kỳ lạ?
– Ta nói lạ là hình như ta đã phát giác ra được một người đã nghe trộm nội dung Bảo kinh.
Lời nói của lão già làm Trịnh Kiếm Hồng giật nẩy mình :
– Cái gì? Lão nói có người đã nghe trộm được Bảo kinh?
– Đúng vậy!
– Không lý! Tôi đã xem xét cẩn thận, đâu còn ai ở chung quanh chúng ta, ngoại trừ mấy xác chết. Không lẽ trong số xác chết có người còn sống sao?