Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 7: Văn u hương xuân tình kích đãng Tao cầm hoạch hiểm tượng hoàn sanh



Tại một hang động đổ nát, củi cháy bập bùng, lửa không ngừng nhảy múa.
Ánh lửa sáng ngời rọi sáng khuôn mặt đỏ hồng hồng của một tiểu cô nương
ngồi bên cạnh.

Cô thay y phục của Miêu nữ bằng một bộ y phục Hán
tộc màu trắng, tuy bằng vải thô nhưng lại thêm phần dễ thương làm say
đắm lòng người. Cô gội đầu dưới thác nước, mái tóc dài tung bay trên
vai, cổ trắng ngần như ngọc.

Cô mím môi, nhìn vào đống lửa, khuôn mặt ngây thơ lộ rõ thần tình cực kỳ nghiêm túc.

Tiếu Trường Đình đoán không sai, cô chính là Lôi Linh Chi, nữ nhi của Lôi
Chấn Hoàn. Một năm trước, bọn Thanh binh vây khốn Lôi Chấn Hoàng tại
Miêu Sơn trại cả ngày lẫn đêm, gây tổn thương nghiêm trọng. “Chi nhi!”
Lôi Chấn Hoàn đưa cho Lôi Linh Chi cây Thất Tiết Trúc Trượng, nét mặt
trịnh trọng, bảo cô: “Trúc trượng này có liên quan đến sự sinh tử tồn
vong của Thiên Địa Hội, con phải giữ gìn cẩn thận, không được rời khỏi
nó dù chỉ một giây. Sau này có người mang Bích Tiêu Kiếm đến để lấy trúc trượng của gia gia thì con đưa trúc trượng ra và trốn theo họ để có thể luyện được một thân công phu, thay gia gia báo cừu tuyết hận!” “Gia
gia! Con không đi! Con phải đi cùng người…” Cô khóc thét lên, chẳng
chịu cầm lấy trúc trượng.

Ngoài cửa động vang đến tiếng chém giết kịch liệt, mười ba nghĩa sĩ phản Thanh dưỡng thương bị quan binh, thị
vệ tầm nã đang liều mạng giao đấu.

“Chi nhi ngoan, Ngô má má mau dẫn nó chạy đi!” Lôi Chấn Hoàn vẫy vẫy tay về lão bà đứng bên cạnh.

Ngô má má cầm lấy trúc trượng, dẫn cô ra sau cửa động chạy trốn. Chân cô đạp loạn xạ cả lên, ra sức dẫy dụa:

“Không! Con không chạy đâu!”

Lúc đó, một nghĩa sĩ chỉ còn một tay, toàn thân đẫm máu thất tha thất thểu
tiến vào cửa động: “Lôi… Lôi phó đà chủ! Quan binh kéo… kéo tới cửa
động rồi!”

Lôi Chấn Hoàn dùng chân hất một thanh cương đao lên tay, song mục lấp lánh, quét nhìn nữ nhi của mình.

Cuối cùng Linh Chi cũng thấu hiểu được sự kỳ vọng cũng như lời dặn dò từ
trong ánh mắt của phụ thân. Cô bình tĩnh lại, nhận trúc trượng từ Ngô má má, nói:

“Gia gia, người hãy yên tâm. Con nhất định theo lời người dặn dò!”

Cô theo Ngô má má ra sau động chạy đi. Trên đường, cô thấp thoáng nghe những tiếng chém giết vô cùng thê thảm…

Ngô má má bị sát hại thê thảm, Lôi Linh Chi một mình rời khỏi Ma Thiên
Nhai. Cô theo lời Ngô má má dặn dò lúc sanh tiền, cải dạng nam trang
thành một tiểu khiếu hóa, đến Cổ Trượng Trấn để tìm người mang theo Bích Tiêu Kiếm. Sau phiên ác đấu tại Cao Thăng khách điếm, Tống Chánh Khanh
dẫn cô ra ngoài. Thấy Tống công tử rất nhiệt tình nên cô bảo với gã rằng mình đang cố tìm kiếm một người thân thích từ xa đến, gã dẫn cô lén lút điều tra ở nhiều khách điếm, sau đó gã dẫn cô đến tìm hết mọi hang động trong trấn, mệt lử cả người nên ngồi xuống nghỉ trước cửa động.

“Chẳng biết người giữ Bích Tiêu Kiếm hiện giờ ở đâu? Liệu có thoát khỏi móng
vuốt của bọn quan binh hay không?” Lôi Linh Chi ôm trúc trượng trước
ngực, nhìn ngọn lửa một cách vô hồn, suy nghĩ mông lung. Nhìn tình huống này thật không ai dám nghĩ đây là một tiểu cô nương chỉ mới mười ba
tuổi đầu.

Tống Chánh Khanh nhìn Lôi Linh Chi không chợp mắt, gã
thấy cô thật xinh xắn và duyên dáng, gã từ trước đến giờ chưa từng thấy
qua một cô nương xinh đẹp như vậy, có thể nói chắc chắn rằng cô là một
cô nương có thể mê hoặc lòng người. Tống Chánh Khanh tuy mới mười sáu
nhưng sớm đã biết yêu. Gã sinh ra trong gia đình quan lại, từ nhỏ đã
sống giữa biết bao là phụ nữ, nha hoàn sử nữ, di nương trẻ tuổi, tuy
chưa thử qua mùi vị hoan lạc, nhưng cũng tranh thủ kéo nha hoàn lại mà
ôm ấp vuốt ve, sờ sờ nắm nắm, hôn hôn hít hít là chuyện xảy ra như cơm
bữa. Lúc này đây, gã chỉ thấy tim đập loạn xạ lên, không kiềm nổi sự
kích thích đang dâng trào trong lòng, thốt lên:

“Đẹp thật!”

Lôi Linh Chi đang trầm tư thì bị gã lay tỉnh lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì đẹp thật?”

Tống Chánh Khanh nhìn chằm chằm nàng, nói như si dại:

“Cô trông đẹp thật, thật… đẹp vô cùng!”

Mặt Lôi Linh Chi trở nên đỏ ửng. Cô cúi đầu xuống, xoay người sang chỗ
khác, miệng chau lên, nói với giọng không vui: “Huynh mà còn nói bậy
nữa, mụi sẽ không màng tới huynh nữa đâu!”

“Oái!…” Tống Chánh Khanh vội vàng đến bên nàng, hai tay nhẹ nhàng lay vai Lôi Linh Chi, cười xòa nói:

“Ta chĩ giỡn với cô vài câu thôi, tức giận làm chi! Tiểu muội muội, nếu như người thân thích của cô không đến Cổ Trượng Trấn thì sao?”

“Muội chắc sẽ gặp, nhất định sẽ gặp!” Cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:

“Tống ca ca, ở Cổ Trượng Trấn, huynh có bao giờ thấy một người đeo lục sa ngư bì kiếm (vỏ kiếm làm bẳng da cá màu xanh) không?” Cô không dám nói Bích Tiêu Kiếm mà chỉ nói nét đặc biệt của vỏ Bích Tiêu Kiếm.

“Ngày mai ta sẽ tìm cho cô, chỉ cần ở Cổ Trượng Trấn có người đeo lục sa ngư bì kiếm, Tống mỗ nhất định sẽ tìm ra!”

Tống Chánh Khanh hớn hở ngẩng đầu, hơi trù trừ rồi lại hỏi: “Cho hỏi tôn
tính đại danh của cô nương? Cô vẫn chưa nói cho ta biết họ tên thì biết
xưng hô thế nào? Gặp được người thân thích của cô, ta biết ăn nói sao
với họ?”

Gã đã ba lần hỏi danh tính của Lôi Linh Chi.

“Mụi… Huynh cứ gọi muội là Hoa muội muội cũng được…” Đột nhiên, Lôi Linh
Chi cầm lấy trúc trượng, nhảy dựng lên, hạ giọng nói:

“Có người đến!”

Ngoài cửa động truyền lại tiếng chân xột xoạt hòa cùng tiếng nói:

“Thật không ngờ hôm nay hai huynh đệ chúng ta lại bị tên Tống tiểu tử ám
toán, mất hết cả thể diện, nếu gặp lại tên xú tiểu tử đó, quyết chẳng
tha cho hắn!”

Tống Chánh Khanh tức thì sắc mặt chuyển sang trắng, quả thật oan gia ngõ hẹp, hiệp đạo tương phùng. Hai người nói chuyện
chính là hai thương khách mập và ốm đã gặp tại Cao Thăng khách điếm. Vả
lại, Tống Chánh Khanh tuy niên kỷ còn nhỏ nhưng thông minh hơn người nên từ lâu sớm đã biết hai “thương khách” này vốn chẳng phải là hạng lương
thiện gì và cũng chẳng phải là thương khách gì cả. Gã vội vàng đẩy một
tảng đá lấp ngay cửa động, kéo riết Lôi Linh Chi chui vào tiểu động phía sau. Tống Chánh Khanh vốn rất quen thuộc với cái động này, thưở nhỏ đã
chơi trò bịt mắt bắt dê, gã thường trốn trong động này. Gã vừa mới dời
tảng đá lấp cửa động xong thì hai thương khách mập, ốm đã tiến vào cửa
động.

Hang động vô cùng chật hẹp, Tống Chánh Khanh và Lôi Linh
Chi phải cùng nằm chung một chỗ. Lôi Linh Chi tuổi tuy nhỏ nhưng đã biết nam nữ hữu biệt, nhưng lúc này chẳng còn cách gì khác hơn. Cô nhìn vào
khe hỡ giữa tảng đá và cửa động để nhìn ra phía ngoài. Cô chưa kịp nhìn, đã giật nẩy cả người.

Kẻ âm thầm tương trợ cô và Tống công tử
trong Cao Thăng khách điếm kia chính là thiếu niên mặt đen, bị hai
thương khách mập và ốm trói hai tay lại, dẫn về hướng cửa động, theo sau là một vài thanh y hán tử. Thiếu niên mặt đen này không ai khác hơn,
chính là Phương Cảnh Thu đang bị bọn Thanh Ưng Bang bắt giữ.

“Hừ! Trong động có người!” Thương khách ốm đưa mắt nhìn tàn lửa, lòng chợt cảnh giác.

Đứng sau Phương Cảnh Thu là một thanh y hán tử gầy trơ xương, chừng bốn mươi tuổi, quét mắt nhìn qua cửa động, lập tức vọt đến bên cạnh sáu thanh y
đại hán, khoát tay bảo:

“Lục soát!”

“Tống Phúc?” Lúc này
Tống Chánh Khanh đang bí mật quan sát từ trong động tối, vừa mới nhìn
thấy hán tử gầy nhom này suýt chút nữa gã đã la lên. Nguyên hán tử này
chính là bang chủ Thanh Ưng Bang Tống Phúc. Tống Chánh Khanh chẳng những đã từng gặp qua và chuyện vãn đôi câu với hắn, mà hắn còn là người bà
con xa đã lâu chẳng qua lại, gọi bằng bá bá. Bọn cường đạo này tuy nhân
thủ không nhiều nhưng võ công tinh xảo, giết người cướp của khắp nơi,
thật là tâm lang thủ lạt, vô ác bất tác. Các môn phái trong võ lâm đã
phát thiếp để cùng liên thủ đối phó, quan phủ cũng đã từng phái binh
lính săn lùng và treo giải thưởng tróc nã nhưng vẫn không thể tiêu diệt
bọn ác đạo này.

Hai thanh y hán tử bước lại gần cửa động, một tên cầm cương đao cố gõ thử vào đá. Tống Chánh Khanh cùng Lôi Linh Chi sợ
đến không dám thở, họ nằm sát bên nhau đến nỗi có thể nghe được nhịp đập của tim.

Một tên thanh y hán tử bước ra phía sau, nhãn quan Tống Chánh Khanh lướt sang nhìn Phương Cảnh Thu: “Tên hắc tiểu tử nhà quê
này là ai mà bọn Thanh Ưng Bang lại bắt làm con tin vậy kìa? Chắc đây là con cháu của một gia đình giàu có nào đây?” Tại Cao Thăng khách điếm,
Tống Chánh Khanh chẳng hề biết Phương Cảnh Thu cùng Tiếu Trường Đình đã
ngầm tương trợ, thậm chí cũng không hề biết đến sự hiện diện của cả hai
người này. Lôi Linh Chi tuy rất thông minh nhưng Tống Chánh Khanh chẳng
hề đề cập gì hết, nên cô đối với Phương Cảnh Thu cũng chẳng có một ấn
tượng gì hết.

“Tống bang chủ, ở đây có một cái bát của một tên
tiểu hóa tử, có lẽ hắn đã qua đêm ở đây, chắc bị chúng ta dọa nên hoảng
sợ chạy mất dép rồi.”

Cái bát đó chính là của Lôi Linh Chi đã bỏ
quên ở ngoài cửa động. Cô lo lắng, thân mình khẽ run rẩy, chẳng biết từ
lúc nào đã nắm lấy một góc áo của Tống Chánh Khanh.

“Bát ăn xin
à? Mau đưa ta xem.” Tên thương khách mập tiếp lấy chiếc bát từ trong tay tên thanh y hán tử, la to: “Đây là chiếc bát của con bé ăn xin đây, nó
nhất định ở đâu đây thôi, cẩn thận lục soát!”

Tên thanh y hán tử luýnh quýnh tìm khắp mọi ngóc ngách trong và ngoài cửa động.

“Khải bẩm thị vệ đại nhân, đã tìm hết mọi nơi nhưng vẫn không thấy một ai cả.”

“Thị vệ đại nhân?” Lôi Linh Chi trong lòng vô cùng hoảng sợ! “Chẳng lẽ bọn
này đã biết rõ thân phận của ta nên đến đây để dò tìm?”

“Keng!”
vang lên ngoài cửa động. Tên thanh y hán tử kéo Phương Cảnh Thu đang bị
trói lại một góc tường. Đầu của Phương Cảnh Thu bị đập vào vách tường,
máu tươi lún phún, nó vẫn ngoan cường đứng thẳng người, bịn đầu lại, sau đó ngồi ngay ngắn xuống. Thấy thiếu niên mặt đen bất khuất như vậy,
lòng Lôi Linh Chi chợt vô cùng ngưỡng mộ.

“Mẹ nó! Tính là vô tay
rồi mà lại còn xổng mất!” Tên thương khách mập được xưng là thị vệ đại
nhân vừa chửi vừa ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Hiển nhiên gã vẫn còn tức giận về việc thất bại trong quán trà.

Tống Phúc vẫy tay: “Mang rượu và thức ăn lên! Mau châm tửu cho Vương, Mã nhị vị đại nhân!”

Bọn thanh y hán tử dọn rượu thịt lên, bọn chúng ngồi xung quanh ngọn lửa. Chỉ lưu lại một tên canh cửa ngoài động.

Tống Phúc nâng ly:

“Nhị vị thị vệ đại nhân. Tống mỗ gặp quan phủ đang truy lùng tội phạm, nhưng không thể công khai lộ diện tại trấn, đành phải mời nhị vị dùng cơm tại động này, xin bỏ qua cho. Chúng ta cùng nhau hợp tác để bắt cho được
nhi tử của Lôi Chấn Hoàn, cạn chén!”

“Mẹ nó!” Vương thị vệ uống xong ly rượu, lại chửi tiếp:

“Tống Phúc, chúng ta cứ tưởng đã bắt được Lôi tiểu tử, nào ngờ tên hắc tiểu
tử này lại là đồ nhi của Tiếu Trường Đình, nói cho ngươi hay, Tiếu
Trường Đình đã triệu tập cao thủ cửu quán, thập tam bang tại Ô Túc Trấn, ngươi không sợ hắn gây phiền phức cho mình à?”

Tống Phúc che lấy chung rượu, hỏa quang phản chiếu lên khuôn mặt xanh lè của hắn. Hắn
nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếu Trường Đình cùng Tam Phật đường thông
đồng với nhau ra tay hạ thủ bọn ta, hơn trăm huynh đệ Thanh Ưng Bang giờ chỉ còn lại sáu, thù này chẳng lẽ không báo?”

Mã thị vệ tay cầm
đùi gà, cất giọng âm dương quái khí: “Tiếu Trường Đình chẳng chịu báo
phụ cừu mà còn cùng liên thủ với cừu nhân khiến cho Thanh Ưng Bang của
ngươi phải bỏ chạy, đủ thấy hắn ngày thường tác ác đa đoan. Ngươi hãy
nghe ta, mau thả Phương Cảnh Thu ra, chúng ta cũng đi tìm Lôi tiểu tử.
Chỉ cần bắt được nó, La đại nhân nói chẳng những có thể miễn tội cho
ngươi, mà còn có thể ban cho ngươi một chức quan. Danh tiếng của Tiếu
Trường Đình tại võ lâm nổi như cồn, giao kết khắp nơi, đừng nói là nhà
ngươi mà ngay chính chúng ta cũng không dám đụng đến hắn.”

“Nhị
vị đại nhân không biết rồi, Phương Cảnh Thu chính là ái đồ của Tiếu
Trường Đình, hắn đối xử với nó như con ruột. Hiện tại Phương Cảnh Thu
đang nằm trong tay tại hạ nên có thể khiến hắn phải nghe lời.” Tống Phúc cười âm hiểm, mắt lóe lên tia nhìn giảo quyệt.

Mãi cho đến giờ
Lôi Linh Chi mới biết được người đã ám trợ cô tại Cao Thăng khách điếm
là quán chủ Tiếu Trường Đình và Phương Cảnh Thu. Cô lướt nhìn bọn thị vệ cùng Thanh Ưng Bang tặc tử đang ngồi bên cạnh đốm lửa, trong đầu lướt
qua một ý nghĩ táo bạo là cứu lấy Phương Cảnh Thu vào trong động.

Tên Mã thị vệ chùi chùi miệng, cười lạnh: “Tống bang chủ lại sử dụng trò cũ à? Không lẽ trận giáo huấn tại Thanh Phong huyệt chưa “đáp ứng” đủ cho
ngài hay sao?”

Tống Phúc mặt lúc xanh, lúc trắng, thẹn quá hóa giận, nhưng không tiện phát tác. Vương thị vệ thấy vậy nên vội vàng mở miệng:

“Nếu Tống bang chủ muốn báo cừu thì chỉ cần một đao chém chết Phương tiểu
tử, Tiếu Trường Đình cũng chẳng có chứng cớ nên không thể làm gì được
cả. Còn bằng muốn uy hiếp Tiếu Trường Đình, Tống bang chủ phải tiểu tâm
hành sự. Theo ta thấy, chi bằng nên dẫn Phương tiểu tử đi tiếp, chờ La
đại nhân đến rồi cùng thương nghị.”

“Khi nào La đại nhân đến?” Tống Phúc hỏi.

“La Hán Trùng đại nhân đang thừa lệnh Tổng quản Anh Vũ điện, dẫn hơn mười
Ngự tiền thị vệ khẩn trương đến Vũ Lăng nội trong ngày hôm nay. Hôm nay, ta sẽ đón tiếp ngài cách nơi này khoảng mười dặm.”

Tống Phúc vừa nghe xong liền đổi ngay nét mặt, tươi cười nói: “Nhờ hai vị trước mặt
La đại nhân nói tốt cho vài lời.” Nói xong, hắn sai một tên thanh y hán
tử bên cạnh: “Mang lên!”

Thanh y hán tử lập tức mang đến trước mặt hai thị vệ một cái khay được phủ bằng vải đỏ. Tống Phúc híp đôi mắt lươn, cười nói:

“Một chút lòng thành, mong nhị vị đại nhân thu nạp.”

Vương thị vệ khẽ mở tấm vải đỏ ra, chỉ thấy lấp lánh đồ trang sức bằng vàng, phần lễ vật này quả không “nhẹ” tí nào.

“Tống bang chủ hà tất phải khách khí, cài này…” Vương thị vệ vừa nói vừa gom hết nữ trang vào bọc.

Sau khi nhận lấy lễ vật, hai tên thị vệ Vương, Mã thái độ đã thân mật hơn,
cùng Tống Phúc xưng huynh gọi đệ, nâng ly liên tục, nhiệt tình đánh
chén.

Tống Chánh Khanh nằm cạnh Lôi Linh Chi mà toàn thân như
phát hỏa, chỉ thấy cô thật thơm tho, mùi xử nữ tỏa ra từ thân, dù đang
trong hiểm cảnh nhưng gã vẫn mơ mộng được hôn môi cô. Đột nhiên, Lôi
Linh Chi khẽ khẽ bước đi, Tống Chánh Khanh hết hồn, khẽ giọng hỏi: “Cô
muốn làm gì?”

Lôi Linh Chi bước về tảng đá phía trước cửa động, khẽ trả lời:

“Muội muốn mang Phương Cảnh Thu vào động.”

Tống Chánh Khanh kéo cô lại, khẽ thì thầm vào tai: “Cô điên à?”

“Tại Cao Thăng khách điếm, Phương Cảnh Thu đã cứu chúng ta, nên muội phải cứu gã lại.”

“Gã đã cứu chúng ta?” Tống Chánh Khanh chẳng hiểu đầu đuôi, nên gã quyết không để cho cô phải mạo hiểm, bèn giữ chặt nàng lại:

“Không, cô không được đi!”

Lôi Linh Chi dùng sức đẩy tảng đá, gạt Tống Chánh Khanh ra, bò ra khỏi
động. Tống Chánh Khanh chẳng dám lên tiếng, chỉ nhìn cô lo lắng. Gã suy
nghĩ một lát, khẽ bặm môi tiến về cửa động.

Lôi Linh Chi nhẹ
nhàng lần theo vách đá đến bên cạnh Phương Cảnh Thu. Tống Phúc đang uống rượu vui vẻ bên trên, vẫn chưa phát giác. Phương Cảnh Thu thấy Lôi Linh Chi bên cạnh mình, còn đang muốn hỏi thì thấy tay cô đặt trên môi, ngầm ra hiệu cho nó đừng có lên tiếng, sau đó lại cởi dây trói nơi tay của
Phương Cảnh Thu . Lúc này Tống Chanh Khanh cũng bò tới cửa động, nào ngờ gã chẳng để ý gì cả nên chân móc phải trúc trượng, nghe “xoảng” một
tiếng.

“Ai?” Tống Phúc cùng Vương, Mã thị vệ vứt bỏ chung rượu, nhảy phắt lên. Bọn tặc tử Thanh Ưng Bang nhao nhao thủ sẵn đao nơi tay.

Tống Phúc nắm lấy Lôi Linh Chi về bên cạnh, thấy đó là mái tóc của một tiểu
cô nương, hét lên một tiếng, vỗ ra một chưởng. Lôi Linh Chi không kịp mở dây trói cho Phương Cảnh Thu, thấy Tống Phúc đánh tới một chưởng, phải
buông tay ra, nhích người qua, đâm vào nách hắn. Vừa xong, cô sử chiêu
Âm Dương Thủ Oản đánh vào Hậu Yêu huyệt của Tống Phúc. Tống Phúc chưa
từng gặp một tiểu cô nương nào có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, nên có ý
khinh thường chưởng vừa rồi, tuy chưa bị thương nhưng cũng khiến hắn
giật mình không ít.

Người hắn khẽ nhoáng một cái, nhảy phốc về
trước. Phương Cảnh Thu ngồi lên, vận khởi công lực, một cước đá trúng
bụng Tống Phúc nghe “bình” một tiếng!

Tống Phúc kêu to một tiếng, nén lấy cơn đau, năm ngón tay như móc câu chộp thẳng vào mặt Lôi Linh
Chi. Hai chân Lôi Linh Chi khẽ dậm xuống, sử chiêu Diêu Tử Phiên Thân
nhảy về sau chừng một trượng, tránh khỏi trảo của Tống Phúc. Tống Phúc
trong lòng kinh nghi, vọt người lên, cử song chưởng đánh thẳng vào cô.
Lôi Linh Chi định tránh né , thấy bên hông tê rần, ngã người xuống đất.
Nguyên tên Mã thị vệ thừa cơ điểm vào Thần Quyết huyệt của cô. Mã thị về vừa thấy diện mạo của Lôi Linh Chi, phấn khích kêu to: “Vương đại ca
mau xem này, chúng ta đã tìm được bảo bối nơi đây rồi!”

Vương thị vệ vỗ một chưởng khiến Tống Chánh Khanh ngã lăn xuống đất, hô to một tiếng quay người lại.

Tống Phúc sai thủ hạ khám xét lại phía sau động, bắt Tống Chánh Khanh cùng Lôi Linh Chi đến bên ngọn lửa.

Vương thị vệ hung dữ nhìn Tống Chánh Khanh, nói:

“Xú tiểu tử! Tại ngươi hiếu sự, hôm nay rơi vào tay đại gia thì đừng mong
tha cho ngươi!” Nói xong, hắn đoạt lấy cương đao từ trong tay tên thanh y hán tử, nhá vào mặt Tống Chánh Khanh.

Tống Phúc ngăn tên Vương
thị vệ lại, nói: “Vương đại nhân, gã tiểu tử này là cháu của Tam Nguyên
Trang Tống Hàn Lâm, thỉnh Vương đại nhân hạ thủ lưu tình, giao lại tên
này cho tiểu đệ.”

Vương thị vệ hơi chần chừ, cương đao trong tay
ném xuống đất: “Tống bang chủ đã nói vậy, ta tha cho tên tiểu tử này,
tuỳ bang chủ phát lạc.”

“Đa tạ Vương đại nhân.” Tống Phúc vòng
tay cảm tạ, lại nói: “Tiểu cô nương này vừa nãy mới lộ thân thủ, rõ ràng là chiêu số của nghịch tặc Lôi Chấn Hoàn, ta đã từng giao thủ với họ
Lôi…”

Mã thị vệ nói: “Tống bang chủ nghi ngờ tiểu cô nương này
có phải là con của Lôi tiểu tử không à? Ả ta chỉ là một cái gáo không
chuôi thôi…”

Tên thanh y hán tử một mắt cười nói: “Đại nhân,
trên đời thường thì nữ cải nam trang, chẳng lẽ không có nam cải trang
thành nữ? Để tiểu nhân sờ thử gã xem coi có phải là Lôi tiểu tử hay
không.”

Bọn ác tặc cười rộ lên. Trong tiếng cười, tên đại hán một mắt bước đến trước mặt Lôi Linh Chi, nắm lấy vạt áo cô, mở khuy áo ra,
sờ vào quần của cô. Lôi Linh Chi do bị kiềm chế huyệt đạo nên không thể
cựa quậy, giọt lệ sợ hãi tuôn trào khỏi mắt.

“Dừng tay!” Vương
thị vệ quát tên đại hán một mắt: “Láo xược! Mạn vương gia sai hai huynh
đệ chúng ta lên núi tìm những thứ mà người yêu thích, tiểu cô nương này
là để dâng cho Vương gia, ai dám vô lễ!” Hắn quay sang Tống Phúc nói:

“Tống bang chủ, huynh đệ chúng tôi phải về để nghênh tiếp La đại nhân, tạm
thời tiểu cô nương này để lại nơi đây. Nhớ, tiểu cô nương này là của Mạn vương gia, nếu mất đi một sợi tóc nào thì ngài tự mang đến cho Vương
gia!”

“Không dám, không dám, xin nhị vị đại nhân cứ yên tâm.” Tống Phúc liên thanh đáp lời.

Mã thị vệ nói: “Trời không còn sớm đâu, chúng ta mau lên đường, La đại nhân không bỏ qua cho tội chậm trễ đâu.”

Tống Phúc tự thân đưa Vương, Mã thị vệ ra ngoài cửa động, xong rồi mới quay
trở lại. Mặt hắn xụ xuống, chửi xối xả: “Đúng là đồ quỷ cái!” . Bọn
thanh y hán tử kẻ này nhìn kẻ kia, chẳng biết bang chủ chửi ai.

Tống Phúc đá một cước vào Tống Chánh Khanh đang nằm lăn dưới đất: “Trói nó
lại!” Hai tên thanh y hán tử ứng tiếng, trói quặp hai tay Tống Chánh
Khanh lại. Tống Phúc bảo tên đại hán một mắt bên cạnh: “Triệu Hổ, lập
tức đến Tam Nguyên Trang bảo với Tống Hàn Lâm nội trong ba ngày phải
mang năm ngàn lượng bạc đến Hắc Tùng Lâm để chuộc người, nếu quá ba ngày sẽ lấy mạng con tin.”

Lúc này, Tống Chánh Khanh mặt tái mét, mồ hôi tuôn ra như tắm.

“Mang hắn về Thạch Tuyền động.” Tống Phúc lệnh. Do Vương thị vệ đã có lời,
nên hắn chẳng dám mạo phạm đến Lôi Linh Chi, bước đến cạnh nàng nói: “Cô nương, mời!”

Lôi Linh Chi nhặt lấy trúc trượng và bát lên, đột
nhiên tâm cơ nàng nhất động, mượn cớ nói: “Ta phải… đi tiểu tiện, các
ngươi ra ngoài hết đi.”

Bọn tặc nhân cười với giọng dâm tà. Tống
Phúc quát: “Cười cái gì? Ra ngoài mau!” Hắn quay sang nịnh hót Lôi Linh
Chi: “Tiểu cô nương cứ tự nhiên, chúng tôi ra ngoài động chờ cô.”

Tống Phúc cùng bọn tặc tử ra ngoài cửa động, Linh Chi lập tức sờ vào vách
động, cắn lấy ngón tay giữa, dùng máu tươi viết lên vách động mấy chữ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.