Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 12: Cuống tửu lâu túy hậu tiết ky mật Đạo bí họa dạ sấm tiếu gia lâu



Chiêu bài màu vàng đỏ của “Di Xuân lâu” tại Thái Bình phố tung bay đón gió, khách nhân lai vãng rất ư là nhộn nhịp.

“Di Xuân lâu” là một tửu lâu lớn nhất ở Thái Bình phố. Phía trước thì bán
rượu và các món điểm tâm bình dân, phía sau là nơi để các khách thương
tá túc. Nghe đâu ở phía sau, ngoài những phòng nghỉ thì còn có đổ trường và kỹ viện. Lão bản của tửu lâu họ Hoàng, tên là Chí Viễn có chỗ dựa
rất vững chắc, trong khách điếm lúc nào cũng có đổ bác, xướng ca; ngay
cả nha môn cũng không dám hỏi han đến.

Tống Chánh Khanh phụng
mệnh sư nương Trương Ngọc Mai mang lễ vật đến Thái Bình phố. Trương lão
bản của “Thái Hòa tiễn trang” thích tên hài tử nhanh mồm nhanh miệng này nên đã thưởng cho gã hai lượng bạc. Tống Chánh Khanh đi ngang qua Di
Xuân lâu, trong túi sẵn có tiền nên tạt vào uống vài chung để giải sầu.
Uống xong ba chung rượu thì cũng có phần ngà ngà, gã vỗ bàn gọi: “Mau
mang rượu thêm cho tiểu gia!”

“Dạ, đến liền!” Điếm tiểu nhị vừa lấy thêm rượu vừa ứng tiếng trả lời. Hắn rót rượu vào bình cho Tống Chánh Khanh:

“Công tử gia có muốn ăn gì không?”

“Nửa cân thịt, nửa cân gân trâu. Mau lên!” Tống Chánh Khanh chụp lấy bầu
rượu tuôn ừng ực một hơi. Điếm tiểu nhị hô to một tràng dài: “Nửa cân
thịt, nửa cân gân trâu.”. Sau đó hắn đến bên cạnh Tống Chánh Khanh, gật
gật đầu nói: “Sẽ mang ra liền, mời…” Lời còn chưa dút, Tống Chánh
Khanh đã bạt tai hắn một cái “bốp”, cầm bầu rượu quăng luôn xuống đất:
“Tiểu gia muốn uống rượu, sao lại mang thứ này ra?”

“Bộp” một
tiếng, bầu rượu đã bị dẫm nát. Tiếng vỡ nát đã làm kinh động các thực
khách trong tửu lầu, có người ở tầng trên cúi đầu xuống nhìn.

Ngay lúc đó chiếc màn che ở nội đường phía dưới được vén lên, hai đại hán
vạm vỡ chạy thẳng đến hai bên tả, hữu của Tống Chánh Khanh: “Thằng oắt
con, làm ơn mở con mắt ra mà nhìn, Di Xuân lâu há là chổ để ngươi giở
trò lưu manh?”

Tống Chánh Khanh bị tên đại hán la như vậy thì đã
tỉnh rượu hơn nửa phần. Với công phu hiện nay của gã thì chẳng xem hai
gã đại hán này vào đâu cả, nhưng nếu gã gây sự ở đây mà bị sư phụ biết
được thì sẽ vô cùng rắc rối nên đành xuống nước, cười cầu hòa nói:

“Tại hạ uống có hơn hai chung nên hơi bị say mà lỡ tay, mong hai vị rộng lòng tha thứ.”

“Hừ! Bộ tưởng chỉ cần một câu nói là xong à? Đền tiền bầu rượu mau!”

Rõ là không phân biệt trắng đen mà! Tống Chánh Khanh chỉ cảm thấy một cổ
nộ khí đang chạy vọt lên đầu. Gã dồn nén nộ hỏa, tay chắp trước ngực:
“Hảo! Hôm nay tâm trạng tiểu gia tốt nên không tính toán với các ngươi,
bầu rượu có bao tiền, ta sẽ bồi thường hết.”

“Năm lượng bạc.”

“Cái gì?” Tống Chánh Khanh trợn trừng mắt “Năm lượng bạc?”

“Oắt con, ngươi cho rằng một bầu rượu của Di Xuân lâu chỉ đáng giá bao nhiêu thôi sao? Ngoài năm lượng bạc, ngươi còn phải dập đầu tạ tội nữa kìa!”

Tống Chánh Khanh giận đến tím mặt. Một bầu rượu nhỏ như vậy nhiều nhất là
một lượng, dám mở miệng bảo là năm lượng bạc, rõ là bịp bợm mà. Gã vén
tung vạt áo, chân dẫm lên bàn, ngạo nghễ nhìn hai tên đại hán, cười
lạnh: “Hay, bọn ngươi mỗi người dập đầu với tiểu gia một cái, ta sẽ tặng cho bọn ngươi năm lượng bạc.”

Hai đại hán chuẩn bị xuất thủ, chợt nghe có người chạy lên cầu thang rầm rập, cao giọng: “Xin hai vị đừng động thủ!”

Tống Chánh Khanh còn đang kinh nghi thì thấy hai đại hán quay đầu lại: “Các hạ thay hắn trả tiền?”

Người mới đến ước chừng ba lăm, ba sáu tuổi, ăn mặc theo lối thương khách
nhưng lại vô cùng hoa lệ. Hắn tươi cười nhìn hai gã đại hán: “Vị thiếu
niên công tử này mặt mày sáng sủa, dung mạo đàng hoàng, tráng khí hào
hùng, mai sau tất sẽ là một anh hùng đỉnh thiên lập địa. Vừa rồi điếm
tiểu nhị phục vụ không chu đáo, chàng ta vì có chút men rượu nên đã đập
vỡ bầu rượu. Có phải là năm lượng bạc không, cứ ghi sổ cho Bùi mỗ!”

“Úi chà! Sao lại dám kinh động đến Bùi lão bản?” Lão chưởng quỹ từ sau quầy chạy vội đến cạnh bàn, trừng mắt nhìn hai gã đại hán: “Ngay cả Bùi lão
bản của “Bảo Thông ngân trang” ở Giang Nam mà cũng không nhận ra nữa à?
Mau cùng ta đi xuống!”

Bùi lão bản cười nói: “Phải tính chứ, tính chứ. Cái này tính…”

Lão chưởng quỹ vội vàng nói: “Đừng nói vậy. Là tên tiểu nhị không phải. Tiểu nhị! Mau xin lỗi công tử gia!”

Điếm tiểu nhị mặt mày nhăn nhó như bị ai đấm, cực chẳng đã phải tạ tội với
Tống Chánh Khanh. Bùi lão bản nắm lấy tay Tống Chánh Khanh: “Thỉnh công
tử lên lầu hàn huyên đôi chút.”

Khách nhân mà Di Xuân lâu tiếp
đãi rất nhiều, vô luận là cự phú khách thương, hào môn tử đệ, hoặc bình
dân bách tính đều không từ chối một ai. Nhưng đối với những khách nhân
tạm nghỉ chân hay ăn uống sơ sài thì tiếp đãi ở lầu dưới; khách muốn lên lầu để uống rượu, ăn uống trong những căn phòng trang nhã thì phải trả
cái giá ở trên trời, gấp nhiều lần so với ở lầu dưới. Còn về phần hậu
lâu thì không cần phải nói đến nữa. Vì vậy, chỉ cần nhìn khách ngồi ở
dưới lầu, trên lầu hay hạ lâu là có thể đoán ra được thân phận của họ.
Tống Chánh Khanh nhờ thay sư nương mang tín vật đi nên đã nhiều lần đi
ngang Di Xuân lâu, từ lâu đã hằng mong ước được ngồi trên đó. Nhưng tiếc rằng gã đã không còn là thiếu gia của Tam Nguyên Trang từng xài tiền
như nước nên chỉ còn biết dừng trước cửa của tửu lầu, thật là lực bất
tòng tâm. Lúc này đây, gã được Bùi lão bản mời lên lầu, tuy không hề
biết dụng ý của lão ta nhưng chẳng hề từ chối, cùng nắm tay dẫn nhau
bước lên lầu. Bùi lão bản và Tống Chánh Khanh vừa mới ngồi xuống trong
căn phòng trang nhã thì lập tức có hai nàng ca nữ có tư sắc động nhân ôm đàn tỳ bà tiến đến gần. Bùi lão bản nhẹ nhàng vung tay: “Ta và công tử
nói chuyện, không cần đâu.”

Hai cô ca nữ ôm đàn tỳ bà cung kính
thối lui, một cô hướng về Tống Chánh Khanh cười mỉm khiến tâm thần gã
xao động, cặp mắt cứ dán vào cô ca nữ đang rời khỏi phòng.

Bùi
lão bản nhìn thấy rất rõ bèn cười thầm. Lão gọi tên hầu bàn đổi rượu và
thức ăn, sau đó nói với Tống Chánh Khanh: “Tại hạ là Bùi Thiệu Nam của
Bảo Thông ngân trang ở Giang Nam, nếu như ta đoán không sai thì công tử
chính là Tống Chánh Khanh, điệt nhi của Tống Hàn Lâm ở Tam Nguyên
trang.”

Tống Chánh Khanh lộ vẻ kinh ngạc: “Bùi lão bản, sao ngài…”

“Ha ha…” Bùi Thiệu Nam cười dài một tràng “Công tử thần thái siêu tục,
phong thái có nhiều điểm với bá phụ trước đây. Khuôn mặt thanh tú giống
hệt mẹ con là Thất quận chúa. Tóm lại, ta chính là cậu họ của con. Ta
thấy con rất là quen thuộc…”

Rượu và thức ăn được mang đến.
Tống Chánh Khanh cúi đầu nhìn xuống, thấy bốn dĩa thức ăn, tám dĩa rau,
màu sắc tươi nguyên, so với lầu dưới thì hoàn toàn tương phản. Ấm rượu,
chung rượu đều được làm bằng đồng nguyên chất, thập phần lịch sự và sang trọng.

“Dùng đi cháu!” Bùi Thiệu Nam rót đầy rượu vào chung cho
Tống Chánh Khanh rồi nói: “Cháu sao không ở Tam Nguyên trang mà lại đến
Thái Bình phố?”

Tống Chánh Khanh uống hết rượu trong chung, thở dài một hơi rồi nói: “À, chuyện nói ra dài dòng lắm…”

“Vừa uống vừa nói đi…” Bùi Thiệu Nam hướng Tống Chánh Khanh mời rượu.

Tống Chánh Khanh chậm rãi kể những chuyện trong năm năm qua cho Bùi Thiệu
Nam minh bạch. Trong lúc nói chuyện, gã uống liên tục có hơn mười chung. Gã nguyên đã uống không ít nên lúc này đã say tuý luý.

“Tiếu
Trường Đình là người đứng đầu trong võ lâm, cháu đã được nhận vào làm
môn hạ thì thật là tam sanh hữu hạnh. Có điều là cháu từ nhỏ đã được
nâng niu chìu chuộng, sinh hoạt ở Tiếu gia trang quá tịch mịch, làm sao
cháu có thể thích nghi cho được?”

Tống Chánh Khanh vốn đã có chín phần say, mắt đã muốn híp lại. Sinh hoạt kham khổ vài năm tại Tiếu gia
trang đã khiến gã sinh lòng chán ngán, thêm vào đó sư phụ chẳng yêu mến
gã cho lắm, sư muội Tiếu Chi lại cũng đối xử bình thường với gã, luôn
tìm cách tránh né gã. Gã vô cùng tức giận và bất bình, trước kia chẳng
có chỗ để phát tiết, lúc này đây tửu ý cứ tuôn ra, gã đặt chung rượu lên bàn, hỏi liên tục: “Bùi cữu, Con có điểm nào không bằng Phương Cảnh
Thu? Tại sao sư phụ lại không truyền cho con bí kíp võ công…”

Bùi Thiệu Nam trộm quan sát Tống Chánh Khanh. Qua việc vặn hỏi Tống Chánh
Khanh, hắn đã nắm rõ tình hình của Tiếu Trường Đình dạo gần đây, đặc
biệt là lúc Tống Chánh Khanh thuật lại việc mỗi ngày Tiếu Trường Đình
đều đến hậu các lâu thì rất lấy làm hứng thú. Lúc này lại nghe Tống
Chánh Khanh đề cập đến võ lâm bí kíp nên vội vàng hỏi: “Bí kíp võ công
gì?”

Tống Chánh Khanh đã uống quá chén nên ngã sấp xuống bàn nói: “Bí kíp khỉ khô gì! Con đi… ra hậu các lâu chỉ thấy nơi ấy giấu…
chẳng phải là võ công bí kíp gì cả, bất quá chỉ là một bức họa tầm
thường. Ha ha, loại tranh này, Tam Nguyên trang con có …có nhiều lắm.
Ai mà thèm…”

“Hình dạng bức họa như thế nào? Trên bức họa có gì?” Bùi Thiệu Nam lắc vai gã hỏi.

Tống Chánh Khanh đã xụi lơ cán cuốc, bắt đầu ngáy vang, chẳng trả lời vấn đề của hắn.

Bùi Thiệu Nam vỗ tay, lão bản của tửu lâu là Hoàng Chí Viễn lên tiếng đáp
và chạy đến. Mặt Bùi Thiệu Nam tái mét, ngữ khí cực kỳ sắc bén:

“Ngươi mau báo cáo với La đại nhân, Tiếu Trường Đình cố thủ trang viên, ngoại
trừ những người cùng làng và lương dân thì không một ai thấy qua. Phía
sau trang viên của Tiếu gia có một ngôi mộ vô danh, ngươi có biết không? Tiếu Trường Đình giấu gì ở hậu các lâu, ngươi có biết không?”

“Hồ đại nhân…” Hoàng Chí Viễn sắc diện kinh hoàng, chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nguyên lai tên Bùi Thiệu Nam này chính là Ngự Tiền thị vệ tiểu đầu mục Hồ
Trạch, hiện tại hắn đã được thăng chức Ngũ phẩm đái đao thị vệ trong Anh Vũ điện. Hoàng Chí Viễn phụng mệnh mở tửu lâu tại đây để giám thị Tiếu
Trường Đình. Trước đây La Hán Trùng phụng mệnh tiến sơn để tập nã nhi tử của Lôi Chấn Hoàn nhưng không thành, sau khi hồi kinh liền bị quở
trách, giáng chức và giảm lương bổng. Năm năm nay hắn hết lòng phục vụ
triều đình, cố tìm giết những nghĩa sĩ kháng Thanh nhưng thuỷ chung vẫn
chưa tìm được tổng đà của Thiên Địa Hội. Hắn luôn dè chừng Tiếu Trường
Đình, phái người giám sát chặt chẽ trang viên của Tiếu gia. Lần này đây
hắn đã được phục chức, cùng Hồ Trạch lĩnh mệnh truy tầm bí đổ của Thiên
Địa Hội. Hồ Trạch nghe nhạc phụ của mình là Tần Sơn Bảo nói rằng lão
từng sử dụng Hắc Sa Chưởng đả thương người đưa tin của Thiên Địa Hội,
nghi ngờ người đó đào thoát về hướng Tiếu gia trang. Hôm nay lại nghe
Tống Chánh Khánh nói đến tình huống này, Hồ Trạch thầm tính toán:

Triều đình ra mệnh lệnh phải truy tìm cho được bí đồ của Thiên Địa Hội, rất
có thể nó nằm trong Tiếu gia trang, nhưng chẳng biết điều mà Tống Chánh
Khanh nói có phải là bức họa đó hay không thì nhất định phải điều tra
cho minh bạch. Tức thì gã bèn quát hỏi Hoàng Chí Viễn: “Mã, Vương thị vệ ở đâu?”

Hoàng Chí Viễn mồ hôi nườm nượp: “Bọn họ tại… tại hậu lâu của Diễm Xuân viên…”

“Khốn nạn! Kêu bọn chúng mau đến gặp ta lập tức, tối nay ta sẽ đến Tiếu gia trang một chuyến!”

“Dạ!” Hoàng Chí Viễn vội vàng lên tiếng. Hắn nhìn Tống Chánh Khanh đang nằm
sấp trên mặt bàn chỉ bằng một con mắt: “Hồ đại nhân, tên tiểu tử này nên xử trí thế nào?”

Hồ Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Phái người mang gã đến Thái Hòa tiền trang, nói gã uống rượu say ở đây. Ngày mai
ta sẽ đến bái kiến lão bản của tiền trang.”

Hoàng Chí Viễn nháy mắt nói: “Đại nhân, ngài cần gì phải động thủ cước, mang thêm phiền toái. Chi bằng…”

Hồ Trạch cười khà khà: “Lưu tiểu tử này lại, biết đâu còn có tác dụng.”

Hoàng Chí Viễn lĩnh mệnh, nhanh chóng bước chân về hậu lâu.

° ° °

Sương đêm mờ mịt, trăng lúc ẩn lúc hiện, mây từ từ
trôi qua. Từ trong những áng mây dày đặc lại lóe ra tia sáng của một vài ngôi sao.

Trong đêm tối, hậu các lâu cao lớn, uy nghiêm, đứng vững như núi ở hậu viện của Tiếu gia trang

Sâu trong hậu viện, lờ mờ nghe tiếng mõ báo canh “Keng! Keng! Keng!”, đã đúng canh ba!

Một đạo nhân ảnh nhanh chóng vọt lên đầu tường, tay nhẹ nhàng chống xuống
tường, lướt nhanh vào hậu viện. Người mới đến mang theo một luồng gió
mạnh, vải che kín mặt, vai mang cương đao, mặc đồ dạ hành. Hắn chính là
Hồ Trạch.

Hồ Trạch nguyên là đồ đệ của “Cửu hành quan” Diệp Đạo
Trường ở Hoa Sơn, đã từng tập nghệ nhiều năm ở “Cửu hành cung”, sau lại
ăn cắp tiền hương hỏa trong cung xuống núi đánh bạc nên bị sư phụ trục
xuất khỏi sư môn. Sau khi hạ sơn, ỷ mình học được môn khinh công “Cửu
huyền độc bộ” tại “Cửu hành cung” nên sống bằng nghề đục tường khoét
vách của dân. Vào năm ấy, cửu phái trong võ lâm phát thiệp hội yến, Hồ
Trạch trong lúc tửu hứng đã huênh hoang rằng đêm nay sẽ vào trong Lạc
Dương thành để lấy đi kim ấn của tri phủ nha môn, tức thì danh tiếng
vang rền trong võ lâm. Hồ Trạch lá gan ngày càng lớn, sau đó quyết định
lẻn vào Tử Cấm Thành để ăn cắp bảo vật ở trong đại nội hoàng cung, chẳng ngờ chạm phải cơ quan nên bị nội thị tổng quản tróc nã. Hồ Trạch vốn
tưởng rằng mình khó lòng mà đào thoát ách vận, may mắn sao lại đúng lúc
tổng quản đang tuyển chọn nội thị, thấy có thể lợi dụng được võ nghệ của hắn nên tha tội, thu hắn vào nội thị. Hồ Trạch cảm kích không sao kể
xiết nên từ đó bái vào làm môn hạ cho tổng quản, làm ưng khuyển cho
triều đình. Hắn tự thị khinh công cao cường, nên chẳng xem Tiếu gia
trang vào đâu, vì vậy để cho Vương, Mã thị vệ đi lại xem chừng ở phía
ngoài trang viên, một mình xông vào hậu các lâu.

Hồ Trạch nhón
chân nhè nhẹ, đột ngột lắc mình một cái đã tiến đến trước hậu các lâu.
Hắn sử chiêu “Tinh diên điểm thủy”, cả thân người nhấc lên. Hắn chuẩn bị vượt qua lan can, đột nhiên phát hiện một sơi dây thừng từ đằng sau lan can bay vọt ra, bèn la lên “Không xong!”. Hai tay vội vàng chụp lấy lan can, thân người gập lại giữa không trung, chân vừa đạp vào lan can một
nhịp đã phải vọt người lên, nhảy ra ngoài mấy trượng.

Hồ Trạch
vừa mới rơi xuống đất, đã nghe “Bụp” một tiếng, sợi dây thừng từ dưới
đất bay vọt lên đánh vào mắt cá hắn. Cùng lúc đó, một hồi chuông dồn dã
vang lên từ hậu các lâu. Hồ Trạch vội vàng sử dụng “Cửu huyền độc bộ”,
khẽ vặn lưng một cái, nhảy người tránh né sợi dây thừng đang đánh tới.
Hắn đang chuẩn bị lách mình trốn đi thì chợt nghe vang lên “Băng, băng”
một tràng, dây thừng từ dưới đất vọt lên, phân thành tám đưởng theo ba
hướng thượng, trung, hạ đánh về hắn. Hắn vội kêu lên “Bát Quái Tác”.
Trước đây, tại đại nội tứ khố hắn đã từng bị “Bát Quái Tác” kiềm giữ,
may mà sau đó được tổng quản đại nhân chỉ điểm cho giải pháp đối phó với “Bát Quái Tác” nên cũng biết chút ít.

Hồ Trạch vội vàng tháo cái túi đeo ở hông ra, ném “vèo” xuống dưới, đoạn vung dây thừng lên cuốn
vào đó. Y nhắm chuẩn thời cơ, điểm một chân lên, dùng thế “Yến Tử Xuyên
Lâm” phi thân lao vút ra, thoát khỏi hiểm cảnh.

Hồ Trạch đứng
chưa kịp vững thì đã nghe “xè xè”, một thanh cương đao xé gió lao đến.
Hồ Trạch vội sử chiêu “Cuồng phong bãi liễu” lách tránh. Tuy hắn đã
nhanh nhẹn đến như vậy nhưng vai áo bên tay trái vẫn rách một mảng,
khiến gã kinh hồn khiếp đảm. Lúc này đây, ánh lửa lập lòe từ tiền viện,
tiếng người hô to vọng đến. Hồ Trạch đâu còn lòng dạ nào mà ham chiến,
vội vàng nhảy về trước một vài trượng, ngay cả vết đao trên lưng cũng
không kịp xem đến, liều mạng chạy về hướng bờ tường.

Chu Tường
tay cầm cương đao quát lớn: “Tặc tử to gan, dám đến Tiếu gia trang trộm
cắp, mau buông tay chịu trói cho ta!” Lão vừa la vừa sờ vào bọc tiêu
giắt nơi hông, vội vàng truy đuổi.

Hồ Trạch chạy đến vách tường,
tay chụp lấy sợi dây thừng đã được treo sẵn ở đó, vọt người lên bờ
tường. Chu Tường vung tay, một đạo kim quang bay xẹt, Hồ Trạch hét lên
“ây da”, vội vàng hạ thân xuống, suýt chút nữa là đã từ giữa không rơi
xuống đất.

Chu Tường thấy tiêu của mình vẫn chưa đánh ngã được
tặc tử, đang định phóng ra mũi thứ hai thì đột nhiên từ phía bờ tường
hai viên đạn bay như xé gió bắn vào mặt. Lão buộc phải vung cương đao
lên, sử chiêu “Kim phong phất diện” để bảo vệ mặt.

Tiếng “keng,
keng, keng, keng” vang lên không ngớt, Chu Tường thu đao lại nhìn thì
chẳng còn thấy bóng dáng của tặc tử đâu cả. Lão biết tặc tử đã bỏ trốn,
có truy đuổi cũng vô ích.

Lúc này Tiếu Trường Đình vừa đến, cởi
Bát Quái Kim Đao ra, tỉ mĩ quan sát. Chu Tường chạy đến hỏi: “Quán chủ,
tặc nhân là ai vậy?” Tuy Tam Tương vũ quán đã đóng cửa nhưng Chu Tường
vẫn gọi chàng là Quán chủ.

Tiếu Trường Đình quan sát kỹ càng
những thứ đồ trong bọc: dây, đồ bẻ khóa, ống phun khói, bọc vôi, diêm,
hạnh hoàng chỉ… toàn là những công cụ “thấp kém” của bọn đạo tặc sử
dụng. Chàng nói với giọng chẳng chút quan tâm: “Đây chỉ là đồ của bọn
trộm vặt, sau này ban đêm phái hai người canh chừng, nhớ bật đèn lên.”

“Quán chủ…” Chu Tường muốn nói gì đó.

“À” Tiếu Trường Đình cắt ngang lời của Chu Tường nói: “Tống Chánh Khanh đến Thái Bình phố đến giờ vẫn chưa thấy về, ngày mai lão đến Thái Bình phố
xem sao, không được lộ sự tình.” Chàng biết Chu Tường hết mực trung
thành với Tiếu gia trang nhưng đối với việc như Thiên Địa Hội và bức
họa, chàng luôn che giấu lão vì chẳng muốn lão bị cuốn vào vụ việc này.

“Vâng, sớm mai tôi sẽ lên đường, thưa Quán chủ.”

° ° °

La Hán Trùng vỗ lên bàn nghe một cái “bốp”, đùng đùng mắng Vương, Mã thị vệ: “Đồ ăn hại! Ai sai bọn ngươi ló đầu vào Tiếu gia trang?” La Hán Trùng biết được Hồ Trạch thất bại khi ban đêm lén lút
vào Tiếu gia trang nên đã giận cá chém thớt mà trút giận dữ lên đầu
Vương, Mã thị vệ. Mã thị vệ mặt xụ xuống, mếu máo nói: “La đại nhân,
là… Hồ đại nhân sai đến để xem chừng…”

“Thúi lắm!” La Hán
Trùng chửi tiếp: “Hồ đại nhân thanh danh lừng lẫy, duyệt lịch giang hồ,
sao lại có thể hành sự lỗ mãng như vậy!” La Hán Trùng biết rõ chủ đích
chuyến dạ hành của Hồ Trạch, nhưng Hồ Trạch hiện là Đái đao thị vệ trong Anh Vũ điện, chức tước tương đương với mình, lại là người tâm phúc của
Tổng quản đại nhân nên hắn phải nói bóng nói gió, hạ cơn thịnh nộ trong
lòng xuống. Mấy năm trước đây, La Hán Trùng do không may mắn nên suýt đã mất chức. Lần này hắn vâng lệnh mà đến, cứ tưởng sẽ thành công. Nào ngờ Hồ Trạch chẳng thèm báo cho biết một tiếng, sẵn có khoái mã nên đến
trước và tùy tiện vào Tiếu gia trang, rõ ràng là muốn đoạt công của hắn
mà. Nhưng kết quả lại chẳng thành mà vô duyên vô cớ còn mang lại cho hắn phiền toái, làm sao hắn không giận dữ cho được?

Hồ Trạch nằm ở
bên cạnh, nghe La Hán Trùng trách mắng Vương, Mã thị vệ mà trong lòng
chẳng dễ chịu chút nào. Hắn biết rõ những lời của La Hán Trùng là nói
với mình, nhưng hắn võ công không bằng La Hán Trùng, La Hán Trùng có mối quan hệ rộng rãi và thông thuộc tình thế ở đây hơn; hơn nữa, gã thân
đang bị thương nên chỉ biết nhịn nhục, chờ khi nào lấy được bí đồ về
kinh rồi sẽ tính sổ sau. Hắn dằn nén tức giận trong lòng, nói với La Hán Trùng: “La đại nhân, bất tất phải trách bọn chúng. Chuyện đã như vầy
thì trách mắng cũng vô dụng mà thôi, vẫn còn cách để lấy được bức họa đó vào tay.”

La Hán Trùng hỏi: “Hồ đại nhân có diệu pháp gì?”

“Diệu pháp thì chưa cần nói tới nhưng biện pháp thì đã có một…” Hồ Trạch cười nói.

La Hán Trùng bước đến cạnh giường, quỳ người xuống. Hồ Trạch khẽ đề xuất kế sách vào tai hắn.

“Cái gì? Tống Chánh Khanh…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.