Bích Huyết Can Vân

Chương 42: Bí kíp của lão nhân vô danh



Hoàng Ức Như chớp mắt :

– Có chuyện ấy sao?

– Tại hạ ở trước mắt cô nương đủ để làm bằng chứng.

– Các hạ tự nhận là thư sinh điên.

– Chẳng lẽ cô nương nhận là không phải?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Ta vẫn không dám tin hẳn.

– Theo cô nương sở học của Văn Nhân như thế nào?

– Theo ta biết, không có gì văn Nhân đại hiệp không biết, không gì y không tinh luyện nhưng sở học y cao nhất vẫn là đàn và kiếm…

– Đúng vậy, cô nương biết rất rõ nhưng vì thân tại hạ bị bạo bệnh đã lâu, công lực bị mất gần hết khó mà thi triển kiếm pháp, xin cho mượn đàn cầm của cô nương để dạo một khúc…

Hoàng Ức Như vội lắc đầu :

– Bất tất…

– Chẳng lẽ cô nương không cho tại hạ cơ hội chứng minh…

– Lỡ ra không phải, ta chỉ sợ…

Đột nhiên nàng bỗng im bặt.

Môn Nhân Kiệt nói :

– Cô nương, Văn Nhân bị bạo bệnh nhiều năm, y thuật đều vô hiệu, đâu thể giả điên được, vả chăng việc gì lại giả cho khổ thân?

– Nói như thế, các hạ thực là Văn Nhân đại hiệp ư?

– Bản vốn không phải giả!

– Thế người kia là ai?

– Nếu quả tại hạ không nhìn sai, hắn là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần!

Hoàng Ức Như kinh dị :

– Là hắn ư! Hắn cải trang thành Văn Nhân đại hiệp đến Mai cốc là có ý gì…

– Quý Giáo chủ đã lột mặt nạ dã tâm và làm hỏng âm mưu của hắn, hẳn há không thù hận?

Hoàng Ức Như biến sắc :

– Vậy là hắn tìm đến báo thù?

– Chứ chẳng lẽ đến để thưởng ngoạn cảnh đẹp núi Điểm Thương?

Hoàng Ức Như gấp gáp :

– Vậy ta phải báo cho Giáo chủ biết.

Dứt lời nàng vội bước ra cửa.

Môn Nhân Kiệt ngăn lại :

– Cô nương, Giáo chủ là bậc anh thư tuyệt đại chứ đâu phải kẻ hồ đồ?

– Có ý nghĩa là Giáo chủ cũng đã biết…

– Tại hạ tin như thế.

Hoàng Ức Như im lặng, một lúc lâu nàng mới ngẩng lên :

– Văn Nhân đại hiệp, đáng lý ra các hạ không nên đến Mai cốc.

– Cô nương, đâu phải là tự ý tại hạ đến đây?

Hoàng Ức Như lắc đầu than :

– Văn Nhân đại hiệp, Mai cốc tuy chưa phải là nơi tường đồng vách sắt long đàm hổ tuyệt nhưng với tình trạng của Văn Nhân đại hiệp bây giờ dù có chắp cánh cũng khó thoát khỏi Mai cốc.

Môn Nhân Kiệt kinh ngạc :

– Cô nương sao nói vậy, quý giáo…

– Chuyện công là chuyện công, chuyện tư là chuyện tư, nếu nói về công ta phải bẩm cho Giáo chủ tức khắc, còn nói về chuyện tư, ta mong Văn Nhân đại hiệp mau rời khỏi nơi này…

– Tại hạ chỉ mới may có duyên gặp cô nương một lần, làm sao gọi là chuyện tư được?

– Trong Thiên Hương tứ phụng ta giao tình đậm nhất với Sương thư.

Môn Nhân Kiệt cố ý không hiểu :

– Cô nương, Sương thư là ai?

– Là người đứng đầu Thiên Hương tứ phụng Tây Môn Sương.

– Cô nương và Sương cô nương giao tình thâm đậm thì có sao?

Hoàng Ức Thư thở dài :

– Vị Sương thư của ta giống như cây mai trong sương lạnh, nàng cao ngạo, thanh khiết, nàng rất yêu Văn Nhân đại hiệp…

Môn Nhân Kiệt ngẩn người :

– Cô nương chớ có đùa giỡn, tại hạ chưa hề gặp mặt vị cô nương Tây Môn ấy…

– Tình là ở trong tấm lòng cần gì gặp mặt, nàng Sương thư của ta đã si tình năm vị anh hào cái thế hiệp nghĩa thư sinh điên.

Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười khổ :

– Lại có chuyện ấy sao? Văn Nhân chỉ là một người điên…

Hoàng Ức Như lại thở dài :

– Ta chỉ mong Văn Nhân đại hiệp không phải là Văn Nhân đại hiệp, cũng không phải là Trác Không Quần mà là vị Môn đại hiệp Môn Nhân Kiệt…

Môn Nhân Kiệt càng ngạc nhiên :

– Cô nương, nói như vậy là sao?

– Có một việc, Văn Nhân đại hiệp bản thân đã khó bảo vệ, còn giúp ai được nữa, chỉ cầu mong có duy nhất ở vị Môn đại hiệp bằng lòng giúp, giúp…

– Cô nương, có việc gì mà chỉ có Môn Nhân Kiệt mới được?

Hoàng Ức Như ảm đạm lắc đầu :

– Hiện nay vị Môn đại hiệp không biết lưu lạc về đâu, các hạ là Văn Nhân đại hiệp tự thân còn khó bảo vệ, không nói nữa chưa xong!

Môn Nhân Kiệt chau mày :

– Nói vậy cô nương không gặp Môn Nhân Kiệt không nói ra ư?

– Không phải vậy nhưng chỉ có công lực người ấy mới có thể giúp được việc này, ta nói với người khác làm chi cho phí lời?

Môn Nhân Kiệt hơi trầm ngâm :

– Việc ấy đối với quý giáo là tốt hay là xấu?

– Rất khó nói, ta vì muốn cứu Thiên Hương giáo nhưng trong mắt Giáo chủ ta như một phản đồ không thể tha thứ.

– Có việc gì nghiêm trọng thế sao? Cô nương định nhờ Môn Nhân Kiệt làm việc gì?

– Vì võ lâm thiên hạ, cũng vì Môn Nhân Kiệt có giao tình với nhị lão và thiếu chủ bản giáo, y nên giúp ta việc này.

– Cô nương có biết quý giáo coi Môn Nhân Kiệt là bạn hay là thù?

– Ta có nghe nhị lão và thiếu chủ nói giữa Thiên Hương giáo và vị Môn đại hiệp ấy tuyệt đối là bạn chứ không phải là thù.

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Tại hạ có thể tìm Môn Nhân Kiệt tới đây được nhưng cô nương phải nói rõ…

– Các hạ không tin lòng thành của ta?…

Hoàng Ức Như nhướng mày :

– Thế thì, Văn Nhân đại hiệp hãy nhìn lòng thành…

Đột nhiên nàng giơ cao hữu chưởng bóp mạnh một cái, một ngón tay như viên ngọc gãy liền.

Môn Nhân Kiệt vội kêu to :

– Đủ rồi cô nương, như vậy đã đủ chứng thực lòng thành.

– Văn Nhân đại hiệp tin ta chứ?

– Vâng, cô nương tại hạ rất tin.

– Đa tạ Văn Nhân đại hiệp, xin hỏi, làm sao để tìm được Môn Nhân Kiệt?

Môn Nhân Kiệt cuối đầu trầm tư không đáp.

Hoàng Ức Như lại tưởng y đang nghĩ cách tìm Môn Nhân Kiệt nên không dám quấy nhiễu chỉ im lặng đứng một bên, thình lình Môn Nhân Kiệt ngẩng đầu lên :

– Cô nương, có bao giờ cô nương nghe trên đời có người bị bệnh lúc thì điên lúc thì tỉnh chưa?

Hoàng Ức Như ngẩn người lắc đầu :

– Chưa hề nghe qua… Ta hiểu rồi Văn Nhân đại hiệp căn bản không hề điên…

Môn Nhân Kiệt lắc đầu.

Văn Nhân đại hiệp là một người điên, nhưng tại hạ không điên!

Hoàng Ức Như giật mình lùi một bước kinh ngạc :

– Các hạ… các hạ không phải là Văn Nhân đại hiệp?

– Cô nương thật ra không phải!

– Thế thì các hạ là…

– Chính là Môn Nhân Kiệt mà cô đang cần tìm.

Hai mắt Hoàng Ức Như hốt hoảng :

– Các hạ… ủa thật là Môn đại hiệp?

– Có cần tại hạ phải tẩy dịch dung để cô nương thấy rõ?

Hoàng Ức Như đột nhiên ảm đạm lắc đầu :

– Không cần, dù các hạ có thật là Môn đại hiệp và đã bị Trác Không Quần cho uống hai viên thuốc tán công, hiện nay toàn thân công lực của Môn đại hiệp e rằng mất hết rồi.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Cô nương hãy nhìn đây!

Y đưa tay vo tờ giấy vừa đề bài thơ ứng tác trên bài, khi dỡ tờ giấy ra bao nhiêu chữ viết bằng mực đen đều bị xóa sạch, đó là công lực Bút Lực Thấu Chỉ.

Hoàng Ức Như vừa kinh ngạc vừa vui mừng :

– Lẽ nào dược hoàn không công hiệu…

– Dược hoàn vẫn công hiệu, chỉ vì tại hạ không hề uống nó đó thôi.

Y lật cổ tay, trong lòng bàn tay y có một viên thuốc màu đỏ như máu.

Hoàng Ức Như kêu lên thất thanh :

– Như vậy, vừa rồi Môn đại hiệp cũng không…

– Suốt dọc đường tại hạ nhắm mắt giả hôn mê bất tỉnh để mặc Bạch thị vệ dẫn về Mai cốc, sự thực hắn không hề điểm huyệt được tại hạ!

– Tạ ân trời đất, Thiên Hương giáo đã có thể cứu được! Môn đại hiệp giả điên hay thật.

– Tại hạ đường đột, mong cô nương tha thứ, không dám giấu cô nương, tại hạ dến đây một là đuổi theo Trác Không Quần, hai là muốn bái kiến nhị lão, tại hạ đành mượn cô nương.

Hoàng Ức Như buồn bã :

– Đuổi theo Trác Không Quân chẳng khó gì nhưng bái kiến nhị lão e rằng không dễ dàng.

– Cô nương vì sao vậy?

– Đó chính là điều ta mong cầu Môn đại hiệp đó.

– Mong cô nương chỉ minh.

– Việc này nên bắt đầu từ lúc nhị lão quay về cốc… Khi ấy vào lúc gần canh một, nhị lão chưa kịp nghỉ ngơi liền đến Tuyết cung bái yết Giáo chủ tệ giáo, sau khi gặp Giáo chủ. Cô lão hỏi về việc phóng hỏa Trác phủ có phải do Giáo chủ thực hiện…

– Quý Giáo chủ trả lời ra sao?

– Giáo chủ lập tức lắc đầu phủ nhận và chỉ rõ là do Văn Nhân phu nhân phóng hỏa tự thiêu.

– Lúc ấy cô nương có ở bên thân quý Giáo chủ?

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Lúc ấy chính ta ở bên cạnh Giáo chủ, do đó biết rất rõ chuyện ấy…

– Như vậy theo cô nương quý Giáo chủ nói là thật hay giả?

– Tệ Giáo chủ bình sinh xưa nay chưa hề nói một câu giả.

Như vậy nhị lão họ Tra và Cô phải tin chứ?

– Đúng, tệ Giáo chủ chưa hề giấu nhị lão điều gì… Sao đó nhị lão lại hỏi người mưu hại Văn Nhân đại hiệp có phải hay không phải là Giáo chủ…

– Quý Giáo chủ đáp là Trác Không Quần chứ gì?

– Chính là như thế!

– Sau này, chính Trác Không Quần cũng đã thừa nhận, đủ chứng minh quỷ Giáo chủ đều nói thật cả, nhưng về việc phóng hỏa Trác phủ hiện nay tại hạ còn hoài nghi.

– Môn đại hiệp có ý là…

– Cô nương đã biết, thị vệ Bạch thị của Giáo chủ nguyên là thị vệ của Trác Không Quần.

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Cái ấy ta cũng vừa mới biết.

– Vậy thì sợ rằng cô nương không biết, lúc lửa cháy Hứa Thường Lạc bị giữ trong phủ bảo vệ Văn Nhân phu nhân.

– Điều đó đúng ta không biết.

– Sau vụ cháy ấy tại hạ có phát hiện trong đống tro tàn thi thể của Văn Nhân phu nhân và cũng phát hiện thi thể của Hứa Thường Lạc, nhưng bây giờ vị Bạch thị kia vẫn còn sống!

– Do đó Môn đại hiệp hoài nghi, lửa cháy ở Trác phủ là do Giáo chủ chúng ta?

– Tại hạ chỉ dám hoài nghi kẻ phóng lửa là Hứa Thường Lạc, nhưng hắn lại làm theo lệnh.

– Ta không có ý bào chữa cho Giáo chủ, nhưng ta theo Giáo chủ đã lâu năm, ta biết rất rõ bình sinh người không hề nói láo và rất ghét kẻ nào ăn nói hồ đồ hoang đản.

– Chúng ta hãy gạt chuyện này sang bên, việc cô nương cần tại hạ giúp là…

– Xin Môn đại hiệp cứ nghe ta từ từ nói đã… Sau đó, nhị lão khuyên Giáo chủ nên dẹp bỏ tham vọng xưng bá võ lâm, vĩnh viễn ở lại Mai cốc không tranh đoạt với thế tục, Giáo chủ cũng bằng lòng. Cuối cùng, trước mặt nhị lão, Giáo chủ đã sai Hắc thị vệ đi tìm Môn đại hiệp…

– Đối với việc nhờ Giáo chủ chỉ rõ tên hung thủ, giúp tại hạ phá nghi án rửa hận cho Văn Nhân đại hiệp, tại hạ rất cảm kích.

– Môn đại hiệp không cần khách sáo.

– Cô nương, tại hạ nói đều là thực tình, xin cô nương kể tiếp.

– Đó là đang đêm, sau khi Hắc thị vệ lãnh lệnh ra đi, nhị lão cùng rời Tuyết cung, nhưng từ khi nhị lão rời Tuyết cung đến nay trong Mai cốc hoàn toàn không thấy bóng nhị lão đâu cả…

– Cô nương cho là việc bất thường?

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Nhị lão vốn cư trú ở Dưỡng Tâm các phía đông Mai cốc, trước đây mỗi ngày nhị lão đều ra cốc thưởng ngoạn hoa mai nở, thế mà từ đêm ấy lại…

– Có lẽ nhị lão vẫn nghỉ ngơi trong Dưỡng Tâm các không hề ra ngoài…

– Môn đại hiệp, từ cái đêm nhị lão về cốc hôm nay đã nửa tháng rồi.

– Nửa tháng trường mà vẫn không hề thấy nhị lão ư?

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Chính là như thế.

Môn Nhân Kiệt trầm ngâm :

– Có người nào đến Dưỡng Tâm các thử xem chưa?

– Dưỡng Tâm các là cấm địa của bản giáo, khi chưa có lệnh dụ của nhị lão, bất cứ ai cũng không được tới gần, vì vậy chưa ai dám tới đó cả.

– Quý Giáo chủ không có ý kiến gì sao?

– Giáo chủ vẫn bình thường như cũ, chẳng quan tâm gì đến việc ấy…

– Cô nương không hỏi thử quý Giáo chủ?

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Có hỏi rồi, Giáo chủ đáp nhị lão đã vâng lệnh xuất cốc rồi.

– Thế thì cô nương còn gì kinh ngạc nghi vấn nữa?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Môn đại hiệp còn chưa biết, nửa tháng nay trong cốc không hề thấy bóng nhị lão mà cả đến thiếu chủ, Sương thư và tổng sát Thường Xuân Anh cũng chẳng thấy bóng dáng ở đâu…

– Có thể có khả năng cả mấy vị ấy cũng xuất cốc rồi chăng?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Từ khi Thiên Hương giáo sáng lập đến nay không hề có lệ như thế, trong ít năm nay phàm ai vâng lệnh xuất cốc khi trở về đều được nghỉ ngơi, nếu có xảy ra việc gì thì lại đến đến phiên các người khác xuất cốc chứ các người cũ vẫn có quyền nghỉ.

– Không có khả năng quý Giáo chủ phá lệ sao?

– Không hiểu vì sao gần đây tính tình Giáo chủ thay đổi quá nhiều, hành sự rất khác lạ so với xưa kia, do đó, không phải là không có khả năng người phá lệ nhưng ta vẫn có cả giác gì khác thường.

– Cô nương có cảm giác khác thường ra sao?

Hoàng Ức Như hơi trầm ngâm một chút :

– Ta có cảm giác nhị lão, thiếu chủ và mấy vị kia, bị…

Đột nhiên nàng im bặt không nói nữa.

Môn Nhân Kiệt hỏi tiếp :

– Cô nương có cảm giác họ bị cái gì?

Hoàng Ức Như chần chừ một lát rồi mới đáp :

– Ta có cảm giác họ bị giam giữ bí mật.

– Cô nương thấy có khả năng ấy?

– Bất kể từ mặt nào mà nói cũng đều khó có khả năng.

– Thế sao cô nương lại có cảm giác ấy?

– Ta cũng không sao hiểu nổi nữa.

– Trừ Tây Môn cô nương ra, nhị lão là nhị vị sư thúc của Giáo chủ, còn vị thiếu chủ kia là con ruột của người, tại hạ không thể nhận họ lại bị…

– Ta cũng biết thế, và chăng sự thực ta chưa nghe có ai nhắc tới chuyện nhị lão, thiếu chủ và Sương như đã xuất cốc.

– Có thể vì nhiệm vụ lần xuất cốc này là cực cơ mật?

– Nhưng ta vẫn có cảm giác…

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Và cô nương có ý muốn Môn Nhân Kiệt thử tìm xem…

– Không dám, ta chỉ cần Môn đại hiệp làm sáng tỏ chuyện này…

– Đây là việc của quý giáo, tại hạ có tiện tham dự không?

– Cố nhiên đây là việc của Thiên Hương giáo nhưng vì mục đích cứu kiếp nạn võ lâm thiên hạ đồng thời chỉnh đốn lại Thiên Hương giáo, ta thấy rằng chẳng có gì bất tiện.

– Xin cô nương nói rõ hơn.

– Không dám, cứ theo ta biết Giáo chủ chưa hề dẹp bỏ giấc mộng xưng bá võ lâm.

– Cô nương căn cứ vào cái gì?

– Ta căn cứ vào hành vi cử chỉ của Giáo chủ trong nửa tháng nay.

– Cô nương có thể nói rõ hơn được chứ?

Hoàng Ức Như hồi tưởng :

– Trong nửa tháng nay, Mai cốc chuẩn bị thực lực, thỉnh thoảng Giáo chủ lại chiêu tập các Đường chủ bí mật thương nghị, trừ hai Hắc Bạch thị vệ, bất cứ ai cũng không được tham dự…

– Như vậy là cô nương không biết rõ nội dung thương nghị?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Xưa nay Thiên Hương tứ phụng vốn vẫn tham dự các việc cơ mật trong bản giáo, chỉ có mấy lần thương nghị bí mật này Thiên Hương tứ phụng được lệnh không cho vào Tuyết cung.

– Cô nương có từng hỏi các vị Đường chủ chưa?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Giáo quy rất nghiêm khắc, không ai dám hỏi việc cơ mật, mà dù có hỏi họ cũng chẳng dám nói.

– Việc ấy có liên quan gì đến sự vắng mặt của nhị lão?

– Môn đại hiệp còn có điểm chưa biết, ý đồ tranh đoạt xưng bá võ lâm của Giáo chủ, nhị lão và thiếu chủ, Sương thư phản đối kịch liệt.

– Cô nương căn cứ mấy việc ấy bèn hoài nghi…

Hoàng Ức Như cắt lời :

– Không, còn một điều tối hệ trọng nữa.

– Xin cô nương cứ nói.

– Môn đại hiệp có biết nguyên nhân vì sao Thiên Hương giáo nhất định bắt cho được Văn Nhân đại hiệp?

Môn Nhân Kiệt vốn định gật đầu, nhưng rồi lại đổi ý, lắc đầu :

– Không biết, xin cô nương chỉ giáo.

– Không dám chỉ giáo. Bản giáo sở dĩ nhất định bắt cho được Văn Nhân đại hiệp, mục đích chỉ vì một bản bí kíp võ học tuyệt thế…

Môn Nhân Kiệt bặt kêu a một tiếng :

– Chẳng lẽ Văn Nhân đại hiệp có bí kíp võ học nào đó?

Hoàng Ức Như lắc đầu :

– Không, bản thân Văn Nhân đại hiệp chẳng có bí kíp nào cả, nhưng nếu ngày nào bản giáo bắt được Văn Nhân đại hiệp tất sẽ đoạt được bản bí kíp võ học kia.

– Tại hạ hiểu rồi, quý giáo muốn học võ công của bản thân Văn Nhân đại hiệp.

Hoàng Ức Như lại lắc đầu :

– Không. Môn đại hiệp nghĩ sai rồi, Giáo chủ chỉ muốn dùng Văn Nhân đại hiệp trao đổi lấy bản bí kíp.

Môn Nhân Kiệt ngẩn người kinh ngạc :

– Dùng Văn Nhân đại hiệp trao đổi, trao đổi với ai?

– Một lão nhân không biết tên

Môn Nhân Kiệt hồi hộp :

– Cô nương, thế là chuyện gì?

Hoàng Ức Như u oán thở dài :

– Việc đã đến nước này, vị võ lâm thiên hạ, vị Thiên Hương giáo, ta không thể giữ bí mật được nữa, vì cứu kiếp nạn, vì sự hưng vong của Thiên Hương giáo, ta xin chịu tội tiết lộ cơ mật của Giáo chủ…

Dừng lại một chút lo lắng, nàng nói tiếp :

– Sự việc bắt đầu từ lâu lắm rồi, nhiều năm trước, nhị lão xuống vùng Nam Hoang có cứu được một lão nhân không biết tên, thoát khỏi chưởng độc rồi đem lão nhân ấy về Mai cốc, Giáo chủ tự tay điều phối dược vật tận tâm khoản đãi… Không quá một năm vị lão nhân ấy bình phục, khi sắp từ giã lên đường đột nhiên Giáo chủ thay đổi thái độ bắt giam vị lão nhân ấy, sau đó mới biết nguyên nhân là vì lão nhân ấy có quyển bí kíp tuyệt học…

– Có lẽ quý giáo nảy ra ý định chiếm đoạt bí kíp của vị lão nhân vô danh ấy?

Hoàng Ức Như đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu :

– Giáo chủ tuyệt đối không phải là loại người như thế…

– Thế mục đích người làm vậy là gì?

– Không ai biết tại sao Giáo chủ lại biến đổi lạ lùng như thế.

– Việc đời như mây trắng chó xanh, có nhiều người rất dễ thay đổi, có nhiều việc biến ảo bất thường khó mà biết trước được…

– Môn đại hiệp nói không sai, Giáo chủ là như vậy… nhưng Giáo chủ đã dùng đủ mọi cách, vị lão nhân vô danh kia vẫn không chịu nói ra nơi cất giấu bí kíp võ học và cũng chẳng tiết lộ tính danh, bị giam giữ nhiều năm, lão chỉ nói có một câu…

– Cô nương, lão nói một câu là…

– Khi nào Thiên Hương giáo tìm được một nam nhân sinh vào giờ Tý ngày ba mươi tháng chạp, tuổi đại long và phải sinh ở ngay kinh sư, được người như thế, lão lập tức đưa ra bản bí kíp, nếu không lão sẽ thà chịu bị giam giữ đến chết.

– Vì vậy quý giáo tìm ra Văn Nhân đại hiệp?

Hoàng Ức Như gật đầu :

– Đúng vậy, trước đó lão nhân cũng đã cảnh giác cho biết người có điều kiện ngày giờ sinh hạ ấy là một vị cao thủ võ lâm đệ nhất nên tìm ra chẳng lấy gì làm khó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.